Chương 24 - Bị phạt đánh

Edit + Beta: Xiaoyuming

Ngọc Thịnh công chúa đoạt lời của Lương Thiệu Ngôn, thần sắc tối sầm, giọng nói hạ thấp: "Kỳ thật việc này cùng nàng ta không liên quan, do ta không muốn gả đi nên mới tìm cớ."

Hoàng Hậu nghe xong lời này, biểu tình mới buông lỏng: "Ngọc Thịnh, ngươi lại dám loạn ngôn hù dọa phụ hoàng và mẫu hậu, thật là." Nàng dạo bước đi đến bên cạnh Ngọc Thịnh công chúa, duỗi tay vỗ vỗ tay Ngọc Thịnh: " Ngươi yên tâm, mẫu hậu sẽ không đẻ cho ngươi phải gả đến Man Quốc."

Nàng nói xong quay đầu nhìn Lương đế nói tiếp: "Biện pháp luôn có, Hoàng Thượng, ngài từ trước đến nay đau lòng Ngọc Thịnh nhất thật sự bỏ được sao?"

"Trẫm không bỏ được, thì có tác dụng gì? hoàng đế Man Quốc chính là muốn Ngọc Thịnh."

"Vậy nói Ngọc Thịnh đã chết." Hoàng Hậu tức giận đến hồ ngôn: "Đã chết sẽ không gả cho hắn được đúng không?"

Lương đế nhíu mày: "Việc này sao có thể?"

"Vậy để nhi thần dẫn binh đi đánh bại Man Quốc kia." Lương Thiệu Ngôn vẻ mặt nghiêm túc, "Phụ hoàng xem xét, Man Quốc kia hôm nay muốn hoàng tỷ gả thấp, vậy ngày mai, ngày kia sẽ ra sao đây? Còn những ngày sau đó? Chẳng lẽ chúng ta cứ luôn để một Man Quốc nhỏ bé uy hiếp mãi."

Lương Thiệu Ngôn tuy luôn cho rằng nhanh chóng gả Đại hoàng tỷ đi mới tốt. Nhưng hiện tại hắn lại không nỡ để nàng gả tới cái nơi hoang dã đến thế.

Hoàng Hậu cũng thở dài, "Thiệu Ngôn nói không sai, nếu để Ngọc Thịnh gả qua đó chỉ sợ bọn họ ngày sau càng thêm được một tấc lại muốn tiến một thước, nhưng Thiệu Ngôn tuổi còn nhỏ, Quang Vũ hiện giờ cũng mới ngoài hai mươi, hay để Quang Vũ đến sa trường rèn luyện.

"Để Quang Vũ đi?" Lương đế cả kinh, "Hắn sao được?"

"Hắn như thế nào không được? Bảo vệ quốc gia vốn chính là bổn phận của hắn, Quang Vũ từ trước đến nay võ nghệ cao siêu, những sư phó dạy võ đều khen ngợi hắn, thậm chí đến cả Đại tướng quân cũng từng mở lời khen tặng Quang Vũ là kỳ tài luyện võ hiếm thấy, ngài không phải luôn muốn hắn có cơ hội rèn luyện thêm sao. vậy lần này cứ để hắn đi vậy." Hoàng Hậu nói đến đây, hơi lộ ra ý cười: "Huống hồ, việc này là hắn tự mình nói với thần thiếp, vì sợ hoàng thượng tức giận nên mới nói với thần thiếp trước."

Lương đế kỳ thật đã mềm lòng, bị Hoàng Hậu này một phen hống, cuối cùng là trầm mặc xuống dưới.

Việc công chúa xuất giá lần này cuối cùng lại khiến Lương Quang Vũ tự mình xuất chinh, Lương Thiệu Ngôn cực kì muốn theo nhưng bị cự tuyệt.

Trước ngày Lương Quang Vũ xuất phát, Lương Thiệu Ngôn đi tìm Lương Quang Vũ uống rượu, vẻ mặt hắn cực kỳ hâm mộ mà nói: "Cửu ca, ta thật hâm mộ ngươi."

Lương Quang Vũ khẽ cười một tiếng, "Có cái gì đáng để hâm mộ?"

"Ngươi có thể lên sa trường giết địch, mà ta chỉ có thể ngây ngốc trong vài bức tường cung nho nhỏ thế này."

Lương Quang Vũ nhìn Lương Thiệu Ngôn đã uống say bí tỉ, tự giễu mà cười, hắn chưa từng muốn một mình xuất chinh, nhưng hoàng hậu đã nói là hắn muốn, vậy chính là hắn muốn.

Mà hết thảy những việc này đều không ảnh hưởng đến Châu Châu hay Lý Bảo Chương.

Lý Bảo Chương ngày ấy may mắn, mấy thái giám thi hành lệnh đều là người của hắn, không phải do thị vệ đánh nên đến khi Hoàng Thượng kêu dừng, hắn tuy giữ được hơi thở nhưng đã sớm rơi vào trạng thái nửa chết nửa sống, ý thức cũng rời khỏi.

Ngự y tới một chuyến, khai dược, để CHâu CHâu sắc thuốc cho hắn nói rằng nội trong ba ngày sẽ tỉnh lại sẽ cứu được, còn nếu không tỉnh, vậy thì đành hết cách.

Ngự y vốn để chẩn bệnh cho chủ tử, lần này đến khám cho Lý Bảo Chương phá lệ khai ân, nhưng ngự y đến cũng chỉ đơn giản là xem mạch, không được xem thương thế, nhưng chỉ vậy cũng được xem là rất may mắn, nếu như phát hiện cái kia của Lý Bảo Chương vẫn còn đó, chỉ sợ...

Châu Châu nhìn Lý Bảo Chương máu thịt lẫn lộn nằm trên giường, không ngăn được nước mắt. Nàng đã hiểu rõ, Ngọc Thịnh công chúa vờ ưa thích nàng cũng là do không muốn gả đến Man Quốc, cái gì xưng hô tỷ tỷ muội muội đó, đều là giả.

Ngọc Thịnh công chúa đại khái là cảm thấy hổ thẹn đối với Châu Châu, ngày đó ở trước mặt Lương đế cùng Hoàng Hậu đã cố sức bảo vệ tính mạng Châu Châu, hơn nữa có Lương Thiệu Ngôn ở bên cạnh khuyên bảo, Lương đế cùng Hoàng Hậu chấp thuận để lại Châu Châu một cái mệnh, nhưng Hoàng Hậu cực kì chán ghét Châu Châu, trực tiếp hạ lệnh Châu Châu sau này không được đến gần Dịch Hoa điện, chỉ có thể ở trong viện của Lý Bảo Chương, nếu Lý Bảo Chương chết, vậy đem Châu Châu đuổi ra cung.

Châu Châu ba ngày liền thức trắng chăm sóc cho Lý Bảo Chương, ngự y không được tự mình bôi thuốc, nàng đắn đo sau đó tự tay thoa cho Lý Bảo Chương. Nàng vừa thoa vừa đau lòng rơi lệ, ba ngày, nước mắt nàng dường như muốn làm cho mắt nàng mờ đi.

Nàng ban đầu cảm thấy Lý Bảo Chương vẫn rất đáng giận, hắn luôn là âm tình bất định, luôn mắng nàng, chính là hắn cư nhiên dám ở trước ngự tiền nói những lời đó. Nếu không phải do nàng, Lý Bảo Chương sẽ không bị đánh, là nàng ngu xuẩn, Lý Bảo Chương đã từng nói, nói nàng cách xa Ngọc Thịnh công chúa, đừng quá thân cận, nàng lại không nghe vào.

Một vài vị chủ tử trong hoàng cung này, thoạt nhìn ngăn nắp lượng lệ, nhưng thực tế đều là dã thú ăn thịt người không nhả xương.

Lúc Lương Thiệu Ngôn tới, hắn nhìn đôi mắt sưng đỏ của Châu Châu, cực kì đau xót:"Ngươi vì một tên hoạn quan khóc thành như vậy? Đáng sao? Ngươi cũng đừng quên, nếu không phải ta, ngươi hiện tại đã chết, hắn ta có thể làm gì, ngoài một tên nô tài nhỏ nhoi."

Châu Châu xoa nhẹ ấn đường, quay sang nhìn thoáng qua Lương Thiệu Ngôn, cũng không nghĩ sẽ đáp lại nói chuyện. Lương Thiệu Ngôn cảm thấy Châu Châu quả không biết phân biệt tốt xấu, tức giận quay đi.


Lý Bảo Chương đến khuya ngày thứ ba mới tỉnh, lúc ấy Châu Châu đang nghé vào mép giường ngủ, nên hắn vừa động nhẹ nàng liền tỉnh.

"Ca ca, ngươi tỉnh rồi?" Nàng kinh hô ra tiếng.

Lý Bảo Chương sắc mặt tái nhợt, đôi mắt hơi hơi mở, tay hắn đặt bên cạnh giường giật giật: "Ta đã ngủ bao lâu?"

Hắn thanh âm thập phần suy yếu, nếu Châu Châu không cẩn thận lắng nghe, căn bản nghe không rõ.

"Ba ngày." Châu Châu trả lời.

Lý Bảo Chương mở lớn hai mắt, lại nhắm lại, hắn cư nhiên không chết, âu cũng coi như thần kỳ. Lý Bảo Chương lẳng lặng nằm yên, hắn đã chết một lần, lại thiếu chút nữa chế thêm một lần.

Qua hai lần dạo vòng quỷ môn quan, hắn đã rõ một điều, chỉ có khi chính mình nắm quyền lực to lớn, mới có thể tự mình nắm được mệnh của bản thân.

Ban đầu hắn còn cho rằng, lý do hắn chết đi là Châu Châu, nhưng thực ra nguyên do chính là bởi thân phận hèn mọn hắn đang mang.

Bởi vì hắn chỉ là tên nô tài.

Nếu hắn không phải nô tài, sẽ không bị mấy cái thị vệ cột lấy ném vào trong hồ, nếu hắn không phải nô tài, sẽ không bị tùy ý giết. Chẳng màng hắn đã cứu Lương đế một mạng, bởi khi Lương đế muốn giết hắn hoàn toàn sẽ không vì nó mà mềm lòng, bởi Lý Bảo Chương hắn cũng chỉ là một cái nô tài.

Hắn ngày ấy chạy về cung, trước phái một cái tiểu thái giám đi đến cung Hoàng Hậu thông báo, chính mình lại đến ngự tiền cầu tình, hiện nay nghĩ đến, hơn phân nửa vẫn là do Hoàng Hậu đã chịu đến chỗ Lương đế, đảo cũng coi như Châu Châu may mắn, nhặt về một cái mệnh.

"Ca ca, ngươi muốn uống nước không?" Châu Châu nhìn thấy Lý Bảo Chương tỉnh, vui vẻ không kìm lòng. Nàng cố ý nói nhỏ, sợ giọng nàng quá lớn làm hắn không thoải mái.

"Châu Châu." Lý Bảo Chương chậm rãi mở mắt ra: "Ngươi cùng ta thề."

"Hả?" Châu Châu đôi mắt hơi hơi mở to chút: "Thề?"

"Ngươi phải thề một đời này của ngươi tuyệt không không phản bội ta." Lý Bảo Chương nói rất gian nan, nói một chữ lại ho một cái, gương mặt không huyết sắc trắng bệch, Châu Châu nhìn sắc mặt hắn, muốn giúp hắn thuận khí nhưng lại sợ đụng đến chỗ đau.

Lý Bảo Chương không nghe thấy tiếng Châu Châu, đột nhiên quay đầu nhìn về phía Châu Châu: "Ngươi thề nhanh lên!"

Châu Châu sợ hắn động khí, vội vàng gật đầu: "Ta thề, ta thề! Ta đời này dù thế nào cũng sẽ không phản bội ngươi."

Lý Bảo Chương được câu này, chậm rãi sờ đến tay Châu Châu tay, hắn nắm chặt tay nàng, phảng phất như đã bắt được cọng rơm cứu mạng. Châu Châu tay bị siết đến sinh đau, nhưng nàng cũng không có tránh khỏi.

"Ta tin ngươi lần này." Lý Bảo Chương lẩm bẩm nói: "Ta sẽ làm ngươi có vinh hoa phú quý hưởng cả đời, ngươi không được phản bội ta."

Nói đến câu sau, tiếng hắn càng nhỏ dần cơ hồ nghe không thấu, Châu Châu lại vừa thấy, phát hiện hắn lại lần nữa lâm vào hôn mê.

Chờ lần nữa tỉnh lại, đã qua hai ngày rồi.

Thương tích lần này của Lý Bảo Chương ước chừng phải dưỡng hai tháng, hai tháng, Hoàng Thượng biết Lý Bảo Chương tỉnh, nhưng không triệu hắn tiến đến hầu hạ, ngày thường ăn, mặc, ở, đi lại đều do tiểu thái giám trong cung Lương Thiệu Ngôn đưa đến hầu hạ. Hai tháng sau, Lý Bảo Chương dưỡng thương gần như bình phục, không uổng đang trong thời kì tuổi trẻ, thương nghiêm trọng như vậy cư nhiên đã ổn.

Sau khi bình phục, Lý Bảo Chương thân là thái giám, vẫn là đến đi làm việc. Chức tổng quản nội thị của hắn đã mất, hiện nay do một thái giám hơi lớn tuổi lên làm vị thái giám đo điều Lý Bảo Chương đến Thái Y Viện hầu hạ.

Ở Thái Y Viện làm việc chính là chịu khổ không thể nói, nếu ở Ngự Thiện Phòng, thái giám vẫn có thể đến giúp múc một ít nước, duy nhất ở Thái Y Viện, mặt trên có thái y quản, ở Thái Y Viện, thái giám chỉ phụ trách sắc thuốc đưa dược, mà dược đều là cho các cung chủ tử dùng, ra nửa phần sai lầm, nô tài sắc thuốc đưa dược khó giữ đầu được.

Lý Bảo Chương mới vừa đi mấy ngày, Châu Châu liền phát hiện trên tay hắn xuất hiện rất nhiều miệng vết thương nhỏ.

"Ca ca, tay ngươi làm sao vậy?" Châu Châu nhìn chằm chằm tay Lý Bảo Chương.

Không biết có phải do thiếu chút nữa đã chết thêm một lần, Lý Bảo Chương cả người thoạt nhìn càng thêm tối tăm, hắn không thể nào cười, ngày thường đến cả lúc nghỉ ngơi tựa hồ cũng suy nghĩ về chuyện bản thân, Châu Châu kêu hắn vài lần, hắn mới khó khăn lắm phản ứng lại.

"Tay không đáng ngại, bất quá là phân dược liệu thời điểm bị mắng đôi câu." Lý Bảo Chương không để ý lắm mà nói, hắn đối với cái túi da xinh đẹp trời cho này không mấy bận tâm, dù sao đời trước tao tội càng nhiều.

Nhưng Châu Châu nhìn cảm thấy rất rất đau lòng, tay Lý Bảo Chương vốn dĩ sinh đến cốt nhục cân xứng, thập phần xinh đẹp, hiện nay mặt trên toàn miệng vết thương nhỏ không hết, cảm giác chính là mỹ ngọc bị người sống sờ sờ cấp phá hủy.

Lý Bảo Chương nhìn bộ dáng Châu Châu đau lòng, mạc danh cười một tiếng, hắn để sát vào Châu Châu mặt, "Châu Châu."

Châu Châu ngẩng đầu nhìn Lý Bảo Chương: "Ân?"

Con ngươi màu lục, trong trẻo sạch sẽ, tựa như nước suối ngày hạ. So với thời điểm Châu Châu vừa tiến cung thì bây giờ đã trưởng thành hơn, cũng béo lên, có vẻ giống con khi nhỏ xinh đẹp, đôi mắt siêu lớn.

Hiện tại mượt mà chút, từ một nụ hoa nhỏ đã bắt đầu nở rộ, tỏa hương. Lý Bảo Chương biết rõ hiện tại không phải thời điểm Châu Châu đẹp nhất, chờ nàng lại lớn thêm hai ba tuổi, lúc ấy mười bảy mười tám, gương mặt này sẽ đẹp đến độ làm người ta muốn ngắm nhìn cả ngày.

Bằng không, Châu Châu đời trước cũng sẽ không dễ dàng mà câu dẫn được hoàng tử.

Hắn hoãn thanh hỏi: "Ngươi đau lòng ta?"

Châu Châu thành thật gật đầu.

Lý Bảo Chương ý cười trên khóe môi thêm đậm, hắn duỗi tay sờ sờ mặt Châu Châu, Châu Châu cũng không có trốn: "Chờ."

Châu Châu không quá rõ Lý Bảo Chương muốn nàng chờ cái gì.

Thời tiết dần dần mà chuyển rét lạnh, mà đa phần y phục của Châu Châu đều dành mặc vào mùa hè, nếu mặc vào mùa thu sẽ hơi lạnh. Lý Bảo Chương mất vị trí tổng quản nội thị, nhưng hắn trước đây vẫn tiết kiệm được một số tiền, hắn lấy tiền hối lộ mama phường thêu, từ nơi đó cầm được bốn bộ thu trang cùng hai bộ trang phục mùa đông.

Châu Châu thêu cái túi thơm kia xong liền đem tặng, lúc nàng đưa cho Lý Bảo Chương, vẻ mặt hắn cứng đờ, nhận lấy, sau đó vân luôn mang theo bên người, bên trong có ninh thần dược liệu.

Ở Thái Y Viện làm việc cũng có chỗ lợi, chính là có thể đi theo thái y học lén chút kiến thức, có vài thái y vẫn không ngại ngần khi chỉ dạy thái giám chút y lý, Lý Bảo Chương giao tiếp rất tốt, ở Thái Y Viện làm việc sua hai tháng, đã cùng vài vị thái y quan hệ đều không tồi.

Huỳnh mỹ nhân mang thai, ba năm gần đây trong cung không có vị phi tần nào có thai, Llương đế giao trách nhiệm cho Thái Y Viện cần phải hảo hảo cấp huỳnh mỹ nhân dưỡng thai.

Giúp Huỳnh mỹ nhân đưa dược đều là thái y tự mình đi. Vào một ngày khi thái y đưa dược tới, Huỳnh mỹ nhân thoáng thấy Lý Bảo Chương đứng phía sau thái y, trong mắt lộ ra kinh ngạc, nhưng vẫn không tò mò.

Vị thái y này họ Bạch, Bạch thái y năm nay vừa mới ba mươi tuổi, nhưng đã là phụ khoa thánh thủ, hơn nữa sắc mặt trắng nõn, tính cách ôn hòa, được các hậu phi trong cung ưu ái, đa phần đều thích điểm hắn tới thỉnh mạch bình an.

Bạch thái y vốn có một cái tiểu thái giám dùng thuận tay, tiểu thái giám kia mới vừa tiến cung liền phân đến Thái Y Viện, đi theo hắn học y, chỉ là ngày gần đây bị kiết lỵ, tiêu chảy kéo đến giường không ngừng được, nên Bạch thái y mới mang theo Lý Bảo Chương.

Bạch thái y bắt tay thu trở về: "Nương nương thân thể an khang, không có vấn đề." Hắn đem chiếc khăn tay trên cổ tay Huỳnh mỹ nhân gỡ xuống, tiện đà hô Lý Bảo Chương liếc mắt một cái, Lý Bảo Chương lập tức từ hòm thuốc mang theo lấy ra chén dược đặt lên bàn.

"Nương nương mau đem thuốc dưỡng thai uống đi." Bạch thái y nói.

Huỳnh mỹ nhân nhìn thoáng qua, liền lộ ra ánh mắt chán ghét: "Lại uống dược, ta đã uống đến độ thàn bình thuốc rồi. Không thể không uống sao? Không phải không thành vấn đề đi."

Bạch thái y cung kính trả lời: "Hồi nương nương, long thai trong bụng nương nương vẫn còn nhỏ, uống thuốc dưỡng thai có thể làm long thai càng tốt lớn lên, đồng thời nương nương có thể giảm bớt triệu chứng thai nghén, hay ăn dược cũng có thể giảm bớt."

"Thôi, ta đợi lát nữa lại uống, các ngươi lui ra đi."

Bạch thái y suy nghĩ, đem Lý Bảo Chương giữ lại, hắn muốn Lý Bảo Chương nhìn chằm chằm Huỳnh mỹ nhân uống xong dược lại cầm không chén trở về phục mệnh.

Bạch thái y vừa đi, Huỳnh mỹ nhân liền cười khẽ nói: "Lý công công, hồi lâu không thấy, ngươi hiện nay đang ở Thái Y Viện?"

Lý Bảo Chương cúi đầu thấp giọng trả lời: "Làm phiền Huỳnh mỹ nhân nhớ, nô tài hiện nay đúng là ở Thái Y Viện làm việc."

Huỳnh mỹ nhân dùng móng tay sơn màu đỏ tươi, gõ gõ trên chiếc bàn bằng gỗ bên cạnh: "Cũng không phải nhớ, chỉ là tên nô tài Lưu Khánh mới đến, bị Hoàng Thượng mắng hắn vài lần, còn nói hắn không dùng thuận tay như ngươi." Nàng nửa nâng lên mí mắt nhìn Lý Bảo Chương liếc mắt kiều mị: "Vốn tưởng ngươi hơn phân nửa là đã chết, lại không chết."

Lý Bảo Chương cười một cái, không nói.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip