Trái Đất Hình tròn.
Yến Tiệc Hoàng Cung!
Sau lần tỉnh dậy trước sự trông ngóng của mọi người sức khỏe hồi phục được vài phần đó là tin vui của cả một đại quốc , nhà nhà ăn mừng . Chu Lăng vốn là một vị vương gia nhưng lại không ăn chơi kiêu ngạo luôn là người hiền lành giúp dân , dân chúng ai ai đều cảm kích trước tấm lòng thiện lương đó hết sức mến mộ y. Khi nghe tin bị ốm nặng ai ai cũng chăm chỉ lên núi xuống biển sâu tìm thuốc mong có thể chữa trị. Quả nhiên trời không phụ lòng người Tiểu Vương gia đã tỉnh . Tuyết Lan trong ba ngày đã tập luyện lại hết ma pháp , đạo pháp , võ công của tên thư sinh này học trong sáu năm xem ra xuyên qua được món hời lớn rồi. Ấy thế nhưng lại phải vào cung tham gia yến tiệc gì gì đó , Tuyết Lan ta đây vốn ghét ở nơi đông người ồn ào khiến ta khó chịu vốn không muốn đến nhưng ở thời này làm trái lệnh vua coi là kháng chỉ mất đầu như chơi đành phải cam chịu thôi đúng thật là ghét của nào trời trao của đó.
Tại Yến tiệc. Hoàng thượng vạn tuế vạn vạn tuế! Tuyết Lan cung kính cúi chào. Ai da! Mau đứng nên đi hôm nay là ngày vui không cần câu nệ tiểu tiết ! Nào Lăng đệ qua đây ! Hoàng thượng đứng dậy khoác tay lên vai Tuyết Lan nôi kéo ngồi xuống bàn ngay cạnh. Vui mừng mà uống liền mấy cốc. Mọi người xung quanh đều kinh ngạc trước hành động này nhưng không ai dám nói chỉ có trố mắt nhìn.
Hôm nay ta mở tiệc để chúc mừng đệ tỉnh dậy quả là một chuyện vui! Hoàng thượng cười nói giọng đầy hơi men thật khiến Tuyết Lan khó chịu từ trước tới nay nàng ghét nhất là ai đụng chạm quá gần vậy mà giờ hắn còn dám bám cổ víu vai làm Tuyết Lan tức đến đỏ bừng mặt muốn đánh tên tiểu hoàng đế này một trận nhưng phải làm sao ai kêu mình xuyên vào thân vương gia làm chi đành nén giận thôi. Ấy vậy mà mọi người xung quanh tưởng tửu lượng kém nên mặt đỏ ra sức mà nói đùa.
Ai da ! Vương gia quả là tửu lượng không tốt nga mới vậy mà mặt đã đỏ thế kia. Hoàng thượng ngài nên cho Vương gia về thôi! Người vừa mở miệng là một viên quan nhất phẩm lại còn là nhạc phụ đại nhân Hoàng thượng a lên mới dám lên tiếng như vậy a. Nghe giọng hắn đã thấm say mềm nên ta đây độ lượng không thèm chấp.
Hoàng Thượng không nói chỉ cười lớn.
Dù sao Tuyết Lan cũng không bận tâm trước lời nói đó nàng muốn rời xa nhanh khỏi chỗ này lên cũng vui lòng mà làm theo lời nói kia giả say cười nói" Ha ha ha! Đa tạ đại nhân ! Hoàng huynh tiểu đệ thật không uống nổi nữa......hự.......Hoàng huynh tiểu đệ cáo lui ". Nói xong được ý gật đầu hoàng thượng Chu Lăng cũng theo thế giả bộ loạng choạng bước đi.Đến lúc này vẫn không biết bao ánh mắt vẫn đang nhìn y săm soi luyến tiếc. Có một vị tiểu cô nương cười nói với một cô gái bên cạnh" Ngươi xem Tiểu Vương đến lúc say mà vẫn còn đáng yêu thế kia thật không biết khi tỉnh y như thế nào.....Thật đẹp chết ta đi được".Tuyết Lan nghe thấy nhưng không bận tâm cứ thế bước đi tiếp.
Ra khỏi nơi náo nhiệt đó tiếp đến là con đường trống trải cô đơn , lúc này lấy lại trạng thái bình thường lẳng lặng mà bước đi Tuyết Lan lấy từ trong áo ra chiếc mặt lạ lặng lẽ đeo lên che đi một phần hai gương mặt để lộ hai con mắt lạnh lẽo.

Đến một đoạn đường hai bên là hai bức tường thành cao ngút trời đèn đuốc thắp sáng uy nghiêm , Bầu trời tối không một ánh trăng. Tuyết Lan cứ thế bước đi nhưng không hiểu sao càng bước về phía trước trái tim lại càng đau trả lẽ nó linh cảm được điều gì đang tiến tới.Tiến thêm hai bước Tuyết Lan chợt khựng lại ngay trước mắt là một vị phu nhân nhìn vẻ ngoài ước chừng 27 tóc vấn cao do đứng trong bóng tối không nhìn rõ mặt nhưng lúc này tim Chu Lăng lại quặn đau một thân ảnh trong kí ức lại hiện lên.
Tuyết lan bất chợt cất giọng nói" Ngọc Tâm! ". Âm thanh tuy không lớn nhưng đủ người kia nghe thấy , vị phu nhân trước mặt nghe thấy tiếng nói chợt đứng khựng lại bởi nàng nhận ra giọng nói này hay chăng là ......, " Chu Lăng".Âm thanh dịu dàng mang theo hương vị chua xót vang vọng lại.Nữ phụ kia theo thế mà tiến thêm vài bước . Lúc này Tuyết lan đã nhìn thấy rõ gương mặt nàng vẫn giống như ngày xưa.
tuyết Lan lấy lại bình tĩnh sắp xếp lại kí ức tuyết lan biết người trước mặt là ai với chủ thân xác này lên cảm xúc nãy không thể không có dù sao đi nữa nó cũng là trái tim của chủ cũ . Bây giờ mình đã là chủ thân xác này ít ra cũng phải có trách nhiệm với chủ thân xác cũ không sẽ thấy thật có nỗi.
Hai người đứng nhìn nhau hai ánh mắt đều đau thương . Không hiểu sao ngay lúc này Tuyết Lan không thể khống chế bản thân dường như rất vui mừng nhưng thật đau lòng khi nhìn thấy nàng dường như muốn chạy lại ôm lấy nàng nhưng tâm trí đã ngăn y làm vậy dù đau thương nhưng vẫn một bộ mặt lạnh ánh mắt sâu thẳm như che đi điều đó. Nữ nhân kia đôi mắt dưng lệ nhưng đã kiềm chế giọng nói nhỏ nhưng thật khó bật ra tiếng" Chu Lăng đệ mấy năm nay sống có tốt không ? hai năm trước đệ đã đi đâu?Đệ có biết ta lo cho đệ không?"
" Trịnh phu nhân! đa tạ đã quan tâm ! Ta không sao ta sống thực tốt". Tuyết Lan nói nhanh gọn không nói thêm hay giải thích. Tuy là nói vậy nhưng nàng biết hai năm trước chủ thân xác này đã phải sống như thế nào. nàng biết hai năm trước ngày tên Chu Lăng kia xuống núi đi tìm nữ nhân kia nhưng đến nơi nàng ta đã đi lấy chồng bội bạc ước hẹn thủa thanh mai trúc mã. tên Chu Lăng ngu ngốc ra sức níu kéo nhưng nhận lại là sự vô tình đến một cách tuyệt tình của nàng ,miếng ngọc đính ước chính tay nàng ta đập vỡ đôi như chứng minh. Ngọc nát tình tan tên Chu lăng kia không còn lời nào để nói lẳng lặng rời đi trong tiếng cười của nước mắt. Trong hai năm đó hắn bệnh nặng đến lúc đó chắc có lẽ hắn không cầm cự được ôm hận mà chết để nàng nhập vào xác hắn tái sinh.
Nghe vậy nữ nhân kia thật rất thương tâm đau lòng đến nghẹn thở nhưng lại khôi phục bộ mặt như xưa vô tình giống hai năm trước khi nhìn y im lặng không nói. '' Trái đất quả nhiên vòng tròn chúng ta lại gặp lại! Nhưng bây giờ thân phận thật không còn như xưa". Chu lăng thản nhiên nói. Nữ nhân kia biết y ám chỉ gì chỉ có thể khẳng định" Phải". Một từ ngắn gọn nhưng hình như ẩn chứa chút bi thương.
" Trịnh phu nhân ! ta thật thắc mắc.......ta đã đeo mặt lạ sao người có thể nhận ra ta". Chu lăng nói đúng tâm điểm lúc này nữ nhân kia không biết trả lời ra sao dường như tâm trạng kìm nén bấy lâu tự dưng bộc phát ánh mắt đã rơi lệ . " Chu lăng! ......Ngươi đã quên con người tuy có thể thay đổi nhưng giọng nói thì không còn cả mùi hương trên người nữa".
" Ổ! Trịnh phu nhân có thể nhớ cả giọng nói đến mùi hương trên người ta sao? Xem ra vị trí của ta không hề nhỏ". Lời nói như châm biếm mang theo lời trách móc nhưng lại không thể hiện cảm xúc.
" Ta .....ta .....". Nữ nhân kia ấp úng không nói nên lời dường như rất hoảng loạn.
Chu lăng lúc này không kìm được cảm xúc hai mắt đỏ dâm dấm nước mắt , tức giận mà bộc phát "TUYẾT TỶ SAO ĐẾN BÂY GIỜ NÀNG VẪN KHÔNG NHẬN NÀNG YÊU TA! TẠI SAO?.......TẠI SAO HAI NĂM TRƯỚC NÀNG LẠI TÀN NHẪN ĐẾN VẬY?RÕ LÀ NÀNG YÊU TA TẠI SAO LẠI QUA LOA MÀ GẢ CHO HẮN TUYỆT TÌNH TỪ CHỐI TA? rỐT CUỘC LÀ VÌ CÁI GÌ?". Tuyết Lan dường như biến thành một khác đúng đây phải chăng là Chu Lăng từ trong thâm tâm mà thốt ra.
" Ta....ta......". Hàn Nhược Tuyết không thể nói thêm gì cứ vậy mà ấp úng. Nàng không biết nên trả lời ra sao cho phải chỉ cúi đầu đứng im.Chu lăng nghiến răng tay nắm chặt thành quyền ánh mắt thù hận nhưng cũng là yêu thương đang rơi nước mắt nhìn nàng. Lúc này trời đổ cơn mưa lớn như đang khóc thương cho mối duyên lỡ nàng.Chu Lăng ngẩng mặt hứng những hạt mưa như muốn rửa nhòa khuôn mặt đẫm lệ lấy lại bình tĩnh đứng nhìn nàng.
" Hừ ta biết nàng sao có thể yêu ta chứ! Thật nực cười phải không? Chỉ tại ta tự mình đa tình nhận lấy đau khổ là đúng thôi . Trách ai được đây ! Khi Kẻ Ngu Ngốc Chính Là Ta"
Từ đâu một nam nhân chạy đến tay mang theo ô che chắn cho Nhược Tuyết ( Ngọc tâm)ân cần mà lau nước mưa vương trên khuôn mặt tú lệ của nàng , nói" tuyết nhi! Sao nàng lại đứng mưa vậy sẽ cảm đó phu quân đưa nàng về".Như vậy mà ôm người con gái ấy vào lòng đưa đi không quan tâm nam tử trước mặt . Chu lăng thất thần nhìn từng hành động thân mật hai người họ .Nam nhân kia đưa Nhược Tuyết lướt qua vai Nhược Tuyết khẽ va mạnh vào vai Chu lăng theo vậy mà kéo nửa thân quay về hướng họ đi.
Nhìn họ đi xa tim Chu Lăng lại chết lặng cảm xúc chợt lắng xuống phải ! Đây mới là Tuyết lan! Nàng thầm nghĩ
Tại sao ta lại như vậy ! Ta đâu phải hắn sao lại có cảm xúc mãnh liệt đau đớn vậy! ta thật giống một kẻ đi phá hoại hạnh phúc người khác thì phải?Nhìn một lúc Chu lăng xoay người bước đi thản nhiên trong mưa mà không hay biết mình đang khóc. Khi Chu lăng quay đi cũng là lúc Nhược Tuyết khẽ quay đầu lại nhìn. Duyên đến duyên đi , hạnh phúc đến hạnh phúc đi tại sao....? Chỉ còn nỗi đau ở lại???
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip