Chương 16
Trần Lạp gõ cửa: "Tưởng Hân Đồng, là mình Trần Lạp, mình với chị Nhan đến thăm cậu."
Cửa được mở ra, Tưởng Hân Đồng để tóc ngắn, trắng nõn sạch sẽ, cô bé lễ phép "chào chị" một tiếng, chuyển đến sô pha mời Nhan Hồi ngồi xuống.
Tuy còn đang cãi nhau, nhưng dù sao có Nhan Hồi ở đây, Tưởng Hân Đồng không nhăn mặt với người khác, lễ nghĩa nên làm đều tận lực làm đủ.
Loại lễ độ này Nhan Hồi tự nhận lúc lên cấp ba cô cũng chưa từng có, nội tâm không khỏi cảm khái lẻ loi rồi sau mới thành thục.
Đóng cửa phòng lại, Trần Lạp ngồi trên sô pha thử thăm dò Tưởng Hân Đồng: "Cậu còn đang tức giận sao?"
"Vừa hết giận xong, chẳng qua cậu nói chuyện cẩn thận một chút, để tránh lại chọc mình tức giận." Ngữ điệu của Tưởng Hân Đồng bình tĩnh nói lời tàn nhẫn.
"Ồ." Trần Lạp ôm ly nước, uống một ngụm để hoá giải ngượng ngùng.
"Chị nhìn thấy trên game, lần trước sau khi em thi xong thì không chơi game nữa, đúng không?" Nhan Hồi hỏi Tưởng Hân Đồng.
Tiếng Tưởng Hân Đồng trầm thấp đáp một tiếng "vâng."
"Cho nên em vốn dĩ là định nghỉ chơi game một thời gian, kết quả cô chú lại nhắc lại chuyện này, còn bảo Trần Lạp đừng gọi em chơi cùng, làm em rất tức giận." Nhan Hồi phỏng đoán.
Tưởng Hân Đồng kinh ngạc mở to hai mắt: "Làm sao chị biết?"
Nhan Hồi nói: "Trước kia chị cũng vậy, một chuyện gì vốn chuẩn bị phải làm, kết quả bị người khác dùng ngữ khí ra lệnh để nói, ngược lại càng không muốn làm."
Trần Lạp ở bên cạnh cảm khái "phản nghịch trời sinh", bị Nhan Hồi trừng mắt một cái.
"Em đã nói cho cô chú chuyện em định nghỉ chơi game một thời gian chưa?"
"Chưa ạ."
"Vì sao?"
"Phản nghịch tuổi dậy thì đi." Trần Lạp nói xen vào, bị ánh mắt hình viên đạn của Tưởng Hân Đồng doạ sợ tới mức rụt người lại: "Hai người nói đi, hai người nói tiếp đi..."
"Nói rồi cũng là những lời đó." Tưởng Hân Đồng cúi đầu nhìn móng tay: "Kiểu câu "sớm đã nói với con đừng chơi" hay là "cha mẹ nói cũng là vì tốt cho con thôi" linh tinh."
"Ồ, cha mẹ chị cũng thế đấy." Nhan Hồi bừng tỉnh: "Cho dù là thay đổi hay là không như vậy, nói là cần phải nói, sau khi vào Đại học rất ít khi được nghe, đều sắp quên hết rồi."
Tưởng Hân Đồng hâm mộ nhìn Nhan Hồi: "Thật hy vọng em bây giờ sẽ lớn lên luôn."
"Tiền đề là đến lúc thi đỗ bọn họ sẽ chọn trường học cho cậu, nếu không cậu nhất định còn phải nghe bọn họ lải nhải dài dài." Trần Lạp lại đứng ra gây mất hứng
Tưởng Hân Đồng lại bắn ra một ánh mắt hình viên đạn, Trần Lạp yên lặng uống nước.
"Hôm nay sao chị lại đến đây cùng Trần Lạp ạ?"
"Thằng bé bảo chị đến." Nhan Hồi chỉ chỉ Trầm Lạp: "Tên nhóc này coi chị là một trưởng bối có thể nói rõ phương hướng cuộc đời cho nó."
"Em cũng rất muốn có một chị gái, không nhất định phải nói rõ phương hướng cuộc đời vì em, chỉ cần có thể nghe em nói chuyện, ôm lấy em lúc em không vui là được." Tưởng Hân Đồng dùng tay chống cằm, liếc liếc mắt nhìn Trần Lạp: "Mỗi lần nghe cậu ấy nói có phiền não gì cũng có thể nói với chị, em đều vô cùng ghen tỵ."
Trần Lạp "hừ" một tiếng: "Mình thấy cậu chính là bởi vì ghen tỵ mới cáu kỉnh với mình ấy."
"Đúng vậy, mình chính là như vậy!"
"Chị xem cậu ấy thừa nhận..." Trần Lạp chỉ vào Tưởng Hân Đồng nói với Nhan Hồi: "Chị Nhan, chúng ta không để ý đến cậu ấy, chúng ta đi!"
Dứt lời, Trần Lạp kéo Nhan Hồi giả bộ phải đi.
Nhan Hồi dường như không nghe thấy lời nói của Trần Lạp, cười giang hai tay với Tưởng Hân Đồng: "Vậy đến đây ôm một cái đi."
Tưởng Hân Đồng rất là cảm động, hít hít mũi đứng dậy đi đến ôm lấy Nhan Hồi, chôn ở trên vai Nhan Hồi làm nũng.
Trần Lạp bĩu môi.
Phiền não của thiếu niên đến nhanh đi cũng nhanh, cảm giác tiêu cực rất dễ được chữa lành, sau khi được ôm, cảm xúc của Tưởng Hân Đồng rõ ràng tốt hơn rất nhiều: "Chị về sau có thể thường xuyên đến nhà em không?"
"Ai, chị ấy là chị của mình." Trần Lạp ở bên cạnh lạnh lùng nhắc nhở, Tưởng Hân Đồng căn bản không để ý tới cậu bé.
"Được thôi, chẳng qua bây giờ chị phải nói chuyện với cô chú một chút." Nhan Hồi nói.
"A?" Tưởng Hân Đồng mờ mịt hỏi: "Nói cái gì?"
"Cái gì cũng nói, chủ đề trung tâm chính là đừng cho em áp lực lớn như vậy." Nhan Hồi vừa nói vừa đi ra ngoài.
Trần Lạp sợ mình ở lại sẽ bị ánh mắt của Tưởng Hân Đồng giết chết, lập tức đứng dậy đuổi theo: "Em cũng đi..."
"Em ấy thật sự rất ưu tú, cháu cảm thấy hai người hoàn toàn không cần lo lắng như vậy." Nhan Hồi đứng ở chỗ huyền quan, nói với cha mẹ Tưởng Hân Đồng: "Rất nhiều lúc trong lòng em ấy thật ra biết nên làm như thế nào."
Cha Tưởng thở dài một hơi: "Những lời này con bé không chịu nói với cô chú, đương nhiên, cũng là cha mẹ như cô chú không hiểu để nói chuyện, cảm ơn hai đứa đến nói chuyện với nó."
"Đừng khách sáo ạ."
"Cô cũng không muốn cho con bé áp lực lớn như vậy." Mẹ Tưởng ưu sầu nói: "Chỉ là thấy con nhà người ta đều đang nỗ lực, trong lòng thật sự sốt ruột."
Nhan Hồi yên lặng nhìn thoáng qua Trần Lạp ở bên cạnh, cảm thấy "con nhà người ta" này hẳn là không bao gồm cậu bé.
Mẹ Tưởng sáng tỏ ý của Nhan Hồi: "Trần Lạp ấy hả, đó là đầu óc thông minh."
Trần Lạp nhanh chóng lắc đầu: "Không không không, đầu óc của cháu cũng thường thôi."
"Theo kinh nghiệm của chị, học sinh có thể thi đỗ vào trường trung học phụ thuộc Sư Đại đều không tồi." Nhan Hồi cười nói: "Đặc biệt là cha mẹ không quản gì nhiều, thành tích lại nổi bật hơn bình thường."
Trần Lạp tự nhân không thuộc về phạm trù thành tích "nổi bật hơn bình thường" kia: "Chị nói đến anh Tống á?"
Cha của Trần Lạp cũng quen Tống Vệ Đông giống như Nhan Chấn Quốc.
Khác với Nhan Hồi chỉ nói chuyện với Tống Thường Lâm qua điện thoại, Trần Lạp lại gặp Tống Thường Lâm rất nhiều lần.
Nhan Hồi sớm biết điểm này, chỉ là không nghĩ đến cha mẹ Tưởng Hân Đồng vậy mà cũng có thể nói ra tên...
"Tống Thường Lâm sao?" Mẹ Tưởng nói, nhận được cái gật đầu đáp lại của Nhan Hồi, không nhịn được cười nói: "Đứa nhỏ kia chính là khó lường, trước khi thi Đại học mẹ thằng bé xin nghỉ dẫn đi du lịch cũng không ảnh hưởng phát huy."
Nhan Hồi rất là kinh ngạc.
Trần Lạp vừa mở cửa vừa quay đầu nói với cha mẹ Tưởng Hân Đồng: "Cô cháu chúng cháu đi đây, năm mới vui vẻ ạ..."
"... năm mới vui vẻ."
Đi ra khỏi nhà Tưởng Hân Đồng, Nhan Hồi quay đầu hỏi Trần Lạp: "Tống Thường Lâm ở trường học của em là truyền kỳ sao?"
"Không sai biệt lắm, dù sao mỗi một lần chúng em đều đang truyền sự tích của anh ấy."
Trong lòng Nhan Hồi kinh ngạc: Đây thật đúng là hình tượng nam chính trong tiểu thuyết ngôn tình.
"Ai? Nhan Đại Đại đến bây giờ cũng chưa sắp xếp cho chị gặp anh Tống à?" Trần Lạp đột nhiên nhớ đến điều này: "Hai người chính là có hôn ước từ nhỏ mà, tuổi bây giờ không sắp xếp xem mắt gì à?"
"Em còn nhỏ tuổi làm sao cũng đã học được cách giục hôn thế?"
"Ai nói em giục hôn?" Trần Lạp cười tươi: "Em là xem náo nhiệt không chê việc lớn."
Qua năm mới, cuối cùng Nhan Hồi cũng quyết định không ở nhà chọc cha mẹ ghét bỏ thêm, chấp nhận kiến nghị của cha đến hỗ trợ cho đơn vị của chú Lý.
Tuy nói bây giờ Nhan Chấn Quốc đã lên chức thị trưởng, nhưng nhân viên công tác của đơn vị cũng không bởi vậy mà cho Nhan Hồi thêm bao nhiêu ưu đãi.
Mà nhân viên công tác bận thật, hiếm khi có sức lao động miễn phí như Nhan Hồi, mọi người tự nhiên cũng dốc hết sức để "dùng người"...
"Tiểu Nhan à, lúc cháu đi làm nghiệp vụ thuận tiện mang phần tài liệu này cho chủ nhiệm Lý nhé." Cô Hồ văn thư làm người vô cùng thân thiết, lúc tươi cười đầy mặt đến nhờ việc quả thực làm người không thể từ chối: "Ông ấy vừa lúc qua đó bàn chuyện, sau khi bàn xong đi ra chắc sẽ gặp được cháu, không được thì đến đó rồi gọi điện thoại cho ông ấy nhé."
Loại tình huống ra ngoài làm việc hỗ trợ đưa tài liệu thường gặp, từ lúc bắt đầu Nhan Hồi khẩn trương mê mang lo lắng mình tìm nhầm bộ môn đến bây giờ đã tập thành thói quen, điện thoại lưu lại không ít số điện thoại của những người trong bộ môn, không biết còn tưởng là bối cảnh của cô thâm hậu, nhân mạch mới có thể rộng như vậy...
Cô giúp đơn vị làm xong nghiệp vụ vừa hay nhìn thấy chú Lý đi từ trên lầu xuống, nên giao tài liệu cho ông ấy.
"Bọn họ bảo cháu mang tài liệu đến?" Lý Bác Văn trêu chọc: "Thật đúng là không coi cháu là con ruột của thị trưởng."
"Cũng không phải xã hội phong kiến, lấy lòng cháu có ích lợi gì?" Nhan Hồi nhún vai: "Chẳng lẽ còn có thể tăng quan tiến chức à?"
Lý Bác Văn cười sang sảng: "Đúng vậy, thời đại thay đổi, đã không phải là lúc bưng trà rót nước cho lãnh đạo là có thể thăng quan tiến chức rồi."
"Đúng rồi." Lúc Lý Bác Văn đi từ đại sảnh ra ngoài đột nhiên nói: "Hôm nay bí thư Tống đến thành phố kiểm tra cháu có biết không?"
"Không biết ạ." Nhan Hồi kỳ quái hỏi: "Làm sao vậy ạ?"
"Cha cháu đi theo đó." Lý Bác Văn nói: "Chú sợ anh ấy bận nên quên nói với người trong nhà, lúc này mới muốn nói một tiếng cho cháu biết."
Năm trước thành phố khai phá hạng mục mới, Nhan Chấn Quốc phụ trách chủ trì, mãi cho đến 9 giờ tối cũng không về nhà, Đàm Tuyết Mai gọi mấy cuộc điện thoại cũng không nghe, trực tiếp giết đến tận nơi: "Bác sĩ bảo ông ăn cơm đúng hạn có phải ông quên rồi không?"
Nhan Chấn Quốc tự giác chột dạ, cười làm lành nói: "Đây không phải đang bận sao."
"Bận đến mức không nghe cả điện thoại à?"
Lúc này Nhan Chấn Quốc mới lấy điện thoại ra xem: "A, vừa rồi tắt tiếng, vẫn luôn không nghe thấy..."
Cuối cùng Đàm Tuyết Mai nhìn Nhan Chấn Quốc ăn hết một cái bánh mì cho đỡ đói chằm chằm mới bằng lòng bỏ qua, khi chuẩn bị rời đi, Nhan Chấn Quốc lại hỏi: "Có thể bảo Tiểu Thái trong cục của bà tìm bài báo năm kia cho tôi không?"
Đàm Tuyết Mai thở dài, bất đắc dĩ lấy điện thoại ra bắt đầu liên lạc.
Từ đó về sau, Nhan Chấn Quốc trăm công ngàn việc cùng giai thoại phu thê tình thâm với vợ được truyền ra ngoài...
Nhan Hồi ở trong đó, thật ra càng hiểu được sự lo lắng của mẹ với tình huống cơ thể của cha, gật gật đầu nói: "Cảm ơn chú, cháu về sẽ nói cho mẹ nghe."
Đàm Tuyết Mai nhặt rau trong phòng bếp, Nhan Hồi đi qua hỗ trợ, thuận tiện nói chuyện Nhan Chấn Quốc đi kiểm tra với bí thư Tống.
Sau khi Đàm Tuyết Mai nghe xong thì nói: "À, Tống Đại Đại của con á."
Lúc này Nhan Hồi mới bừng tỉnh đại ngộ: "A, là Tống Đại Đại của con ư, trước đó chú Lý nói "bí thư Tống" con còn chưa phản ứng lại."
"Hai người bọn họ mà ở cùng nhau càng không muốn đứng dậy ăn cơm." Đàm Tuyết Mai nói: "Cơm nước xong con mang cơm sang cho cha đi."
Nhan Hồi ngoan ngoãn đồng ý.
Cơm nước xong chờ mẹ cất đồ ăn vào hộp cơm, Nhan Hồi gọi cho cha: "Cha ở đâu thế?"
"Cha ở bên ngoài, làm sao vậy?"
"Con mang cơm đến cho cha."
"Không cần, chờ cha quay về rồi ăn..."
"Chờ cha trở về phải chờ tới khi nào chứ?" Nhan Hồi nhận được ánh mắt của mẹ, kiên trì nói: "Con mang cơm sang cho cha đi, mẹ mới có thể yên tâm."
Nhan Chấn Quốc đành phải nói: "Vậy con đến văn phòng chờ cha."
Nhan Hồi lấy chìa khoá dự phòng ở nhà của Nhan Chấn Quốc, đạp xe điện đến toà thị chính, vừa dừng xe lại, đã thấy cha và Tống Đại Đại cùng các nhân viên công tác khác xuống xe.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip