Chương 22
Bên trong lời nói tràn ngập sự khinh thường với người có học thức tham gia công việc.
Thực tập sinh bản địa nghe vậy nhỏ giọng nói thầm một câu: "Chính mình tiến vào dựa vào quan hệ còn xem thường người ta biết đọc sách."
"Cậu nói cái gì?" Lão công nhân viên chức lạnh giọng hỏi.
Tống Thường Lâm và Nhan Hồi nghe thấy tiếng tranh luận bên này hơi lớn, ánh mắt không khỏi nhìn về phía này.
"Được rồi, được rồi." Một lão công nhân viên chức khác khuyên nhủ: "So đo với trẻ con làm gì?"
"Bởi vì coi cậu ta là trẻ con nên mới không so đo…" Lão công nhân viên chức vừa lạnh giọng chất vấn đùng đùng nổi giận: "Không lễ phép không gia giáo, cũng không biết cha mẹ làm gì."
"Cha mẹ tôi dựa vào sức lao động của chính mình để kiếm ăn, có bản lĩnh hơn nhiều so với những người đi cửa sau như các ông." Thực tập sinh bản địa bị nói đến trên đầu cha mẹ không nhịn được mà biện bạch vài câu.
"Hắc, cậu…" Lão công nhân viên chức chỉ vào thực tập sinh sắp phát hoả, đúng lúc Lục sư phụ đi đến:
"Lý sư phụ, nơi này là nhà ăn, làm trò trước mặt mọi người so đo với thực tập sinh là quá khó coi."
Lý sư phụ bị nói cho nghẹn, miễn cưỡng ngậm miệng lại.
Lục sư phụ quay đầu nói với thực tập sinh bản địa: "Nói xin lỗi Lý sư phụ."
Thực tập sinh bản địa tiến lên một bước, hơi hơi khom người, nói: "Thật xin lỗi Lý sư phụ, tôi không nên nói ông ăn không tiến vào nhờ quan hệ còn xem thường người ta biết đọc sách."
Lý sư phụ tức giận đến đỏ mặt: "Đây là thái độ xin lỗi của cậu?"
"Được rồi." Lục sư phụ đè thấp âm thanh nói: "Ông thật sự muốn nói rõ là ông vào đây bằng cách nào trước mặt nhiều người như vậy?"
Người bên cạnh khuyên nhủ: “Lão Lý, thôi đi…”
Lý sư phụ căm giận lắc lắc tay áo, gọi cơm xong thì rời đi.
Lục sư phụ nói với thực tập sinh bản địa: "Cơm nước xong đến văn phòng của tôi một chuyến."
Thực tập sinh bản địa thành thật đồng ý.
Tống Thường Lâm và Nhan Hồi thấy mọi chuyện đã ổn, nên bắt đầu nói tiếp đề tài vừa rồi: "Cho nên lượng mưa…"
Triệu Húc Dương ở bên cạnh hóng drama xong, kinh ngạc hỏi công nhân chính thức của đơn vị: "Đơn vị của chúng ta còn có thể vào nhờ quan hệ à?"
"Trước kia có thể." Công nhân chính thức giải thích: "Cha mẹ ở đơn vị, sẽ mang con cái vào, sau này quản nghiêm nên không được nữa…"
"Tôi nhớ bí thư Tống đã từng nói muốn điều tra những người này?"
"Nhưng không sao, bởi vậy nên mấy người Lý sư phụ không quen nhìn con của bí thư Tống."
"Bọn họ cũng không phải quá kiêu ngạo đi, đều sắp bị điều tra mà còn không thu liễm chút à?"
"Khinh người ở bên ngoài ấy mà." Công nhân khinh miệt nói: "Người địa phương thế hệ trước đều như vậy."
"Nhà Tống Thường Lâm không phải bản địa?" Triệu Húc Dương tò mò hỏi.
"Đúng vậy, thế hệ ông nội cậu ấy đến chi viện xây dựng cao đẳng giáo dục cho tỉnh chúng ta, cha cậu ấy liền ở lại chỗ này làm con rể."
"Người đến từ ngoại tỉnh giống nhà cậu ấy, chưa từng liên lụy nhiều với thế lực của địa phương, chính là được cấp trên phái xuống chỉnh đốn tác phong bất chính." Một công nhân khác lắc đầu nói: "Không phải người địa phương lại muốn làm chuyện đắc tội với người khác này, chậc chậc, khó nha…"
"Trước đó thay đổi chính quyền mấy lần, chỉ nhà cậu ấy còn ở đến bây giờ, đã tính là vô cùng lợi hại."
“Cũng không biết có thể kiên trì tới khi nào…”
Triệu Húc Dương nghe xong những điều này, trong lòng có vô số ý niệm.
Vốn tưởng Tống Thường Lâm dựa vào quan hệ trong nhà mới có được nhiều ưu đãi, bây giờ xem ra không phải như vậy, hoàn cảnh một nhà bọn họ ở trong tỉnh này có thể coi như là từng bước khó khăn.
Lúc học cấp ba, Triệu Húc Dương đã nghe người ta nói đến gia cảnh của Nhan Hồi, biết chức vị của cha mẹ Nhan Hồi.
Nhan Chấn Quốc vì có chiến tích nổi bật được điều từ huyện lên thành phố, dường như là tiền đồ vô lượng.
Nhưng Nhan Hồi quen biết Tống Thường Lâm, có thể nói rõ hai nhà có quan hệ cá nhân.
Đã có quan hệ cá nhân, vậy thì Nhan Chấn Quốc tất nhiên là ủng hộ nhà họ Tống trong công việc.
Nhưng ủng hộ nhà họ Tống ở ngoại tỉnh, nghĩ như thế nào cũng cảm thấy nguy hiểm quá lớn.
Dù sao cũng làm việc đắc tội người khác, nếu không thành, nhà họ Tống có thể quay về nguyên quán, con đường làm quan của Nhan Chấn Quốc tất nhiên sẽ bị đả kích.
Không khỏi không quá có lời.
Chẳng qua tác phong của nhà Nhan Hồi dường như đã như vậy từ xưa đến nay.
Khi học cấp ba, Triệu Húc Dương nghe nói Nhan Hồi và Cao Dữ Châu là bạn bè, làm bạn với người có gia cảnh kém cô nhiều như vậy, thật sự làm anh ta mở rộng tầm mắt.
Loại người được hỗ trợ ở Nhất Trung của Phồn Lê cũng không tính là hiếm có.
Khi anh ta nói dầu gội của Cao Dữ Châu thấp kém với Chu Khải Ngôn và Tưởng Tri Hành, không phải cũng bị dỗi một trận sao?
Nghĩ đến đây, Triệu Húc Dương không nhịn được mà lắc đầu.
Anh ta không có tín niệm lý tưởng cao như vậy, xu lợi tị hại, làm bạn với người cùng giai tầng với mình mới là niềm tin của anh ta.
Cơm nước xong, thực tập sinh bản địa đến cửa văn phòng của Lục sư phụ, lễ phép gõ cửa: "Sư phụ…"
“Vào đi.” Lục sư phụ đứng dậy rót cho thực tập sinh bản địa một chén nước.
"Sư phụ để tôi tự rót…" thực tập sinh bản địa vội vàng nói.
Lục sư phụ chưa cho cơ hội đã đổ nước ngược lại: "Đừng lo lắng, ngồi đi."
Thực tập sinh bản địa câu nệ ngồi xuống ghế tiếp khách.
"Bảo cô xin lỗi Lý sư phụ là bởi vì không muốn làm lớn chuyện, đừng để trong lòng." Lục sư phụ ngồi xuống nói.
Thực tập sinh bản địa vội vàng lắc lắc đầu, chần chừ một lát, lại gật gật đầu: "Sư phụ, tôi hiểu ý của người."
"Lý sư phụ đương nhiên cũng có sai lầm của ông ta, đức không xứng với chức vị, chỉ dựa tuổi tác muốn cậu tôn kính với ông ta, đích xác cũng là làm khó người khác." Lục sư phụ thở dài nói: "Chẳng qua cậu chỉ trích trực tiếp như vậy chỉ có thể làm mâu thuẫn trở nên gay gắt… tôi không khuyên cậu sau gặp chuyện như vậy thì phải nhẫn nhịn, mà là khuyên cậu, sau này gặp chuyện giống vậy thì nên suy nghĩ xem giải quyết như thế nào."
Thực tập sinh bản địa kinh ngạc “a?” một tiếng.
"Người lớn tuổi thế hệ này của chúng tôi, không có khả năng lăn lộn nữa, nhưng các cô các cậu còn trẻ, sau này thật sự có thể thay đổi hiện trạng không công bằng này cũng chưa biết chừng." Lục sư phụ dịu dàng cười nói: "Làm việc nhiều, bớt oán giận, dùng hành động thực tế để thay đổi, hữu dụng hơn việc khắc khẩu với người khác."
Thực tập sinh bản địa nhấp một ngụm nước: "Cảm ơn sư phụ, tôi đã biết."
Hai người lại ngồi nói thêm một lúc, thực tập sinh bản địa uống hết nước, Lục sư phụ đứng dậy đưa người ra ngoài, thuận tiện tặng anh ta một túi bánh quy nhỏ:
“Cầm đi ăn trên đường.”
"Sư phụ có thật nhiều đồ ăn vặt."
"Cậu cũng nói rất nhiều."
Thực tập sinh bản địa cười cười, hơi hơi cúi người chào Lục sư phụ, xoay người chạy đi.
Tiền sư phụ đi ra theo từ văn phòng, vừa rồi hai người nói chuyện, ông ấy cũng nghe được không ít: "Thay đổi loại tình trạng không công bằng này khó khăn như vậy? Bà nói với cậu ta những thứ đó, cậu ta chỉ cảm thấy ý nghĩ của bà kỳ lạ."
"Lão Tiền à." Lục sư phụ nói lời thấm thía: "Ông biết bây giờ có một định nghĩa vô cùng quan trọng về câu "người trung niên dầu mỡ" không?"
“Không biết, định nghĩa gì?”
"Tin chắc rằng những việc không hợp lý nào đó sẽ không xảy ra thay đổi, việc đả kích niềm tin của những người muốn thay đổi này… đều là "người trung niên dầu mỡ" đó."
Tiền sư phụ uống nước bị sặc: "Bà đang nói tôi?"
Lục sư phụ buông tay tỏ vẻ "ông biết tôi đang nói ai mà."
Tiền sư phụ bĩu môi tiếp tục yên lặng uống nước.
Gần một tháng ở trong phòng đọc sách liên tục, cuối cùng Tống Thường Lâm cũng viết xong báo cáo.
Dưới hoàng hôn cùng tiếng ve mùa hè, Nhan Hồi giúp anh ấy so lỗi chính tả xong, ngẩng đầu phát hiện Tống Thường Lâm còn đang phân tích tư liệu.
Ánh mặt trời xuyên qua bức màn, đổ bóng trên mũi cao thẳng của anh ấy, đẹp nói không nên lời.
Làn da màu lúa mạch khỏe mạnh cùng với kệ sách trưng bày của phòng đọc sách, lại có một loại cảm giác ảnh phục cổ cũ, đối lập mà đặc sắc.
“Sao rồi?” Tống Thường Lâm khép tư liệu lại hỏi.
Nhan Hồi lấy lại tinh thần: “So xong rồi, số liệu của báo cáo này tỉ mỉ, phương án xác thực trác tuyệt, nếu tôi là người phê duyệt, nhất định sẽ thông qua."
Tống Thường Lâm cười nói: “Quá khen.”
Nhan Hồi đưa USB cho anh ấy: "Hay là cậu để bản thảo chép tay lại cho tôi đi, dù sao cậu cũng nộp bản điện tử mà."
"Cậu muốn lấy bản thảo làm gì?"
"Cất đi, để lại bên người, lúc nào cũng nhắc nhở chính mình: Vẫn cần phải nỗ lực."
Tống Thường Lâm nói: "Tôi viết cũng không phải học thuật chuyên ngành gì."
"Nhưng cái này còn thú vị hơn những học thuật chuyên ngành." Nhan Hồi nghiêm túc nói: "Đặc biệt là dấu vết sửa đổi bổ sung và cắt bỏ của cậu."
Tống Thường Lâm không có khả năng từ chối cô: "Cảm ơn cậu đã coi trọng tôi như vậy.”
"Người học giỏi khiêm tốn rồi."
"Cái tên gọi này thật sự rất khó nghe, có thể đổi một cái không?" Tống Thường Lâm nhíu mày nói.
Nhìn ra được anh ấy thật sự không thích cái xưng hô này, Nhan Hồi sửa lại: "Bạn học Tống Thường Lâm khiêm tốn rồi."
"Từ "bạn học" này rất tốt." Tống Thường Lâm vừa lòng nói, anh ấy thu dọn đồ của mình, nói: "Đúng rồi, ngày mai tôi về trường."
Nhan Hồi kinh ngạc nói: “Tôi cho rằng học kỳ này cậu không về đấy nữa.”
"Khoảng thời gian này ở nhà lâu chính là để viết báo cáo, bây giờ đã viết xong cũng nên quay về rồi." Tống Thường Lâm cầm lấy cặp sách: "Chúng tôi còn phải học một môn chuyên ngành tự chọn."
"A." Có lẽ là vì trong khoảng thời gian này có các loại ngôn luận làm mình phiền lòng, Nhan Hồi có thể chạy đến phòng đọc sách tìm kiếm một mảnh yên bình, nghĩ đến sau này Tống Thường Lâm không ở đây nữa, chính mình chạy đến phòng đọc sách cũng không có ý nghĩa gì, không nhịn được có hơi mất mát, nhưng cô điều chỉnh lại cảm xúc rất nhanh: "Nếu công trình được duyệt nhớ phải nói cho tôi nghe."
“Đó là đương nhiên, cậu cũng xuất một phần lực mà.” Tống Thường Lâm dừng một chút, nhìn Nhan Hồi nói: "Nghỉ hè tôi có một trận thi đấu khúc băng cầu, có thể mời cậu đi xem không?"
Đây là một lời mời vô cùng chính thức, mà Tống Thường Lâm lại nói rất trực tiếp.
"Nếu cậu không tiện…" anh ấy đã tìm cho Nhan Hồi thang để đi xuống trước.
"... nếu tiện thì tôi nhất định sẽ đi." Nhan Hồi nói tiếp.
Tống Thường Lâm không nhịn được mà ho một tiếng, rũ mắt xuống có chút không dám nhìn cô trong nháy mắt, qua vài giây mới ngẩng đầu lên nói: "Được."
Anh ấy dường như rất thẹn thùng, trong lòng Nhan Hồi hơi muốn cười, cảm thấy hoàng hôn giờ phút này thật đúng lúc, cảnh tượng trước mắt phảng phất như được phủ lên một tầng ánh sáng nhu hoà, tình cảm đơn thuần thuần túy nào đó đã biến mất từ lâu dường như đã quay về lại: "Bây giờ cậu đi sao?"
“Đúng vậy.” Tống Thường Lâm nhìn thời gian, ánh mắt nhìn về phía cô có thêm vài phần áy náy: "Đêm nay phải thu thập một chút đến ở gần sân bay, miễn cho không kịp."
“Thuận buồm xuôi gió.”
“Cảm ơn.” Tống Thường Lâm hơi hơi gật đầu: “Tạm biệt."
“Tạm biệt.” Nhan Hồi phất tay nói.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip