Chương 23


Khi Tống Thường Lâm thu dọn hành lý, đúng lúc Tôn Ngao gọi điện thoại đến: "Ngày mai cậu về trường à?"

“Đúng vậy.”

"Đến cổng trường thuận tiện lấy đồ chuyển phát nhanh cho mình đi."

"..." Tống Thường Lâm im lặng vài giây: "Biết ngay đột nhiên cậu quan tâm mình không phải chuyện tốt gì."

“Hắc hắc…” Tôn Ngao cười mỉa hai tiếng: “Đúng rồi, cậu và nữ thần hồi thơ ấu của cậu tiến triển đến bước nào rồi?"

"Tiến triển đến mức cô ấy đoán được năm đó lả cậu tuyên bố chuyện đính ước từ nhỏ của chúng mình trong cuộc thi toán học, còn nói cô ấy là nữ thần thơ ấu của mình á." Tống Thường Lâm nói, ném rác trên bàn vào thùng rác.

Tôn Ngao cảm nhận được sự khiếp sợ sâu sắc: "Không phải chứ? Loại chuyện này cậu cũng nói với cô ấy?"

"Mình đã nói là cô ấy đoán được mà."

"Cậu không cung cấp tin tức làm sao cô ấy đoán được chứ?" Tôn Ngao căn bản không tin: "Người anh em, sau khi cậu yêu đương với cô ấy ngoại trừ ngày kết hôn thì những ngày khác đừng gọi mình, mình sợ bị đuổi giết."

"Kết hôn thì cậu không sợ à?"

"Loại chuyện cô dâu tự tay đâm khách xảy ra ở hiện trường hôn lễ chung quy cũng không tốt lắm đâu…" Tôn Ngao ôm sự may mắn được bảo đảm sự an toàn của bản thân trong hôn lễ: "Mình tin nữ thần thơ ấu của cậu là người có thể diện."

Tống Thường Lâm nhướng mày không tỏ ý kiến.

Cuối cùng Tôn Ngao cũng đứng đắn quan tâm bạn bè: "Cậu nghĩ kỹ chưa? Cuối cùng là có học nghiên cứu sinh không?"

“Chưa.”

"Còn chưa nghĩ xong?" Tôn Ngao cảm khái: "Bạn cùng phòng của mình đều đã gửi mail cho giảng viên chỉ đạo rồi."

Tống Thường Lâm trầm mặc không nói tiếp.

"Chẳng qua cậu thật sự cũng không cần sốt ruột." Tôn Ngao suy tư nói: "Giáo sư Lư nhất định sẽ rất vui lòng viết giấy giới thiệu cho cậu."

Tay cầm sách của Tống Thường Lâm dừng một chút, không biết nên trả lời gì.

Nếu mình quyết định không học thạc, giáo sư Lư chắc cũng sẽ rất mất mát…

"Cậu nói rất đúng, mình thật sự nên nghĩ cho kỹ." Tống Thường Lâm thừa nhận.

"Vậy cậu cứ nghĩ từ từ, nhớ là mai lấy đồ chuyển phát cho mình nhé…" Tôn Ngao không quên dặn dò.

Cúp máy, Tống Thường Lâm đi ra khỏi phòng.

Tống Vệ Đông ở trong phòng khách cũng vừa cúp điện thoại, đang nhíu mày thương lượng gì đó với Chu Thiến, biểu cảm của hai vợ chồng đều hơi nghiêm túc.

Nghe thấy tiếng bước chân của Tống Thường Lâm, Tống Vệ Đông và Chu Thiến kịp thời dừng câu chuyện lại, cười nhìn về phía anh ấy, Chu Thiến hỏi: "Đã dọn xong hành lý rồi à?"

"Dọn xong rồi ạ." Tống Thường Lâm đáp, nhìn về phía Tống Vệ Đông: "Lại có việc ạ?"

Tay Tống Vệ Đông đặt trên đầu gối cười nói: "Ở vị trí này, làm sao có thể không có chuyện gì? Con đừng quan tâm, cứ học cho thật tốt."

"Sang năm là con tốt nghiệp rồi." Tống Thường Lâm nhắc nhở: "Ngày con tròn 18 tuổi cha đã nói sau khi thành niên sẽ không coi con là trẻ con nữa."

"Không phải con còn muốn học nghiên cứu sinh sao?"

Tống Thường Lâm dừng một chút, nói: "Con không muốn học nghiên cứu sinh."

“Cái gì?” Tống Vệ Đông khiếp sợ nặng nề, âm thanh hỏi khá lớn, tiếp nhận ánh mắt trấn an của vợ, âm điệu vững vàng nói: "Làm sao đột nhiên lại không muốn học?"

"Thật ra ngay từ đầu con cũng chưa nghĩ ra rốt cuộc muốn làm gì." Tống Thường Lâm thẳng thắn thành khẩn nói: "Chỉ là bạn bè bên cạnh đều chuẩn bị học nghiên cứu sinh, hai người cũng không phản đối, ông nội cũng rất ủng hộ, cho nên mới…"

Chu Thiến bừng tỉnh: "Bây giờ con có việc muốn làm sao?"

"Con muốn xây xong trạm thủy điện kia."

Tống Vệ Đông uống nước suýt thì bị sặc: "Có ý gì?"

"Con muốn làm chính trị." Tống Thường Lâm đứng tại chỗ, eo lưng thẳng thắn, biểu cảm trên mặt không thay đổi chút nào, vững vàng giống như đang thảo luận thời tiết với cha mẹ.

Phòng khách bỗng nhiên trở nên an tĩnh.

"Con…" Chu Thiến do dự nói: "Nếu học nghiên cứu sinh, sau này có thể sẽ có cơ hội tham gia xây dựng trạm thủy điện mà."

“Như vậy chỉ có thể chờ.” Tống Thường Lâm nói: "Bây giờ con muốn tự tay thúc đẩy việc xây dựng.”

Tống Vệ Đông nói: "Làm chính trị không đơn giản như việc viết báo cáo trước đó của con đâu."

"Con biết." Đối mặt với ánh mắt do dự của cha, Tống Thường Lâm nghĩ nghĩ rồi nói: "Con biết lịch duyệt bây giờ của con còn thấp, không có khả năng biết toàn bộ, nhưng trong lòng ít nhiều gì cũng hiểu đại khái."

"Chỉ là hiểu đại khái?" Tống Vệ Đông hoài nghi.

"Vâng." Tống Thường Lâm cong nhẹ khoé miệng: "Từ nhỏ đi bên cạnh hai người mưa dầm thấm lâu, ít nhất có thể phân rõ thị phi."

Chu Thiến quay đầu nhìn về phía chồng.

Tống Vệ Đông gật đầu nói: "Điểm này thì cha tin, con thật sự có thể phân rõ thị phi."

Chu Thiến thở dài.

Bà ấy biết con trai từ nhỏ đều như vậy, nhìn thì hiền hoà nhưng gặp được lựa chọn quan trọng trong đời lại có sự kiên trì và tính toán riêng.

Mà Tống Vệ Đông thì sao, nếu câu trả lời có thể làm ông ấy vừa lòng thì nhất định sẽ ủng hộ quyết định của con trai.

"Con đã suy nghĩ kỹ chưa?" Chu Thiến hỏi.

"Suy nghĩ kỹ rồi ạ." Tống Thường Lâm đáp.

"Được thôi." Chu Thiến thở dài: "Nhưng ông nội con có thể sẽ hơi đau lòng."

Tống Thường Lâm hơi tiếc nuối nói: "Chỉ có thể làm ông đau lòng thôi."

"Thật ra có chút năng lực vì công việc mà không nhận người thân…" Tống Vệ Đông và vợ trêu chọc.

Chu Thiến cười cười: "Con nghĩ kỹ là được, mẹ ủng hộ con."

"Cha cũng ủng hộ con." Tống Vệ Đông phụ hoạ.

Tống Thường Lâm nhướng mày, lui về phía sau một bước, hơi hơi gật đầu: "Cảm ơn hai người đã hiểu."

Trăng sáng sao thưa, gió đêm hè dịu dàng thổi qua.

Ngày Nhan Hồi kết thúc thực tập đến xin Lục sư phụ ký tên, đúng lúc nghe thấy Lục sư phụ đang nhắc nhở hai lão công nhân:

"Chủ nhiệm bảo tôi nói với các ông, đừng làm khó người trẻ tuổi trong báo cáo thực tập, lúc hai người không ở đây, bọn họ gánh chịu bao nhiêu việc thay hai người rồi…"

Lục sư phụ có tư lịch thâm hậu trong đơn vị lại rất biết làm người, đối với sự nhắc nhở của bà ấy, hai công nhân lúng ta lúng túng chấp nhận.

Nhan Hồi đi đến giao bảng giám định thực tập cho Lục sư phụ, mặt đối phương lại đổi thành gió xuân: "Phải đi rồi à?"

“Vâng.” Nhan Hồi gật đầu.

Ấn tượng ban đầu của Lục sư phụ với Nhan Hồi rất tốt, biết cô gái nhìn qua được che chở ở nhà này không sợ chịu khổ hay bị liên lụy, tự nhiên cũng càng ngày càng thích.

Đặt bút ký tên, Lục sư phụ trả lại bảng giám định cho Nhan Hồi: "Hy vọng sau này có cơ hội có thể gặp lại."

"Vâng, cũng cảm ơn sự chăm sóc của sư phụ trong thời gian này."

"Nói chăm sóc thì quá lời rồi." Sau đó Lục sư phụ ký tên cho các thực tập sinh khác, dặn dò vài câu, mọi người chính thức chào tạm biệt.

Thực tập sinh bản địa là người lưu luyến nhất, ra khỏi văn phòng còn đang lưu luyến từng bước.

Người bên cạnh nói: "Nếu cậu luyến tiếc thật thì sau này lại về đây làm việc đi."

"Tôi nhất định là phải về rồi." Thực tập sinh bản địa trịnh trọng nói.

Triệu Húc Dương đi đến bên cạnh Nhan Hồi, làm như vô tình nói: "Công trình kia đã được phê duyệt chưa?"

Nhan Hồi nghi hoặc: “Công trình nào?”

Thật sự không phải cô giả ngu, thật sự là cô nỗ lực phấn đấu vì chuyện này trong phòng đọc sách với Tống Thường Lâm đã qua hơn hai tháng, cô cũng chưa nói chuyện này với Triệu Húc Dương bao giờ, đột nhiên thấy anh ta hỏi vậy, đầu óc hoàn toàn trống rỗng.

"Trạm thủy điện kia ấy." Triệu Húc Dương nhắc nhở.

"À…" Nhan Hồi bừng tỉnh, lắc lắc đầu nói: "Không biết."

Triệu Húc Dương bị ngữ khí bình đạm tự nhiên của cô làm kinh ngạc: "Cậu không sốt ruột sao?"

"Sốt ruột cái gì?"

"Kế hoạch xây trạm thủy điện là do cha Tống Thường Lâm khởi động lại, nếu không được phê duyệt…" Triệu Húc Dương không biết nên dùng từ ngữ gì để biểu đạt, nghẹn một lúc mới nói: "Sẽ ảnh hưởng rất lớn đến nhà cậu ta."

Nhan Hồi mờ mịt nói: "Vậy dựa theo logic của cậu, người phải sốt ruột nên là Tống Thường Lâm mới đúng chứ."

Triệu Húc Dương nghẹn một chút: "Nhưng nhà cậu có quan hệ với nhà cậu ta, tôi nói… quan hệ rất không tồi, cậu không thèm để ý chút nào sao?"

Cuối cùng Nhan Hồi cũng hiểu ý của Triệu Húc Dương: "Cậu muốn nói hai nhà chúng tôi có liên quan về lợi ích vui buồn, một người vinh thì cùng vinh, một người bị tổn hại sẽ bị tổn hại theo, cho nên phải quan tâm một chút?"

“Chẳng lẽ không phải sao?” Triệu Húc Dương kinh ngạc hỏi.

Nhan Hồi cảm thấy bất đắc dĩ vô cùng: "Cậu nghĩ quá nhiều."

"A?" Triệu Húc Dương nghe vậy thì kinh ngạc: "Tôi thấy trước đó cậu phân tích tư liệu gì đó với cậu ta, còn tưởng là cậu rất quan tâm đến chuyện này chứ."

"Tôi rất quan tâm mà." Nhan Hồi nói: "Nhưng người phê duyệt cũng không phải tôi, tôi sốt ruột thì có ích gì? Chỉ có thể tận lực làm việc, nghe ý trời thôi."

Triệu Húc Dương ngẩn người, xấu hổ cười nói: “Cậu cũng thật trầm ổn.”

Nhan Hồi cười cười không nói gì.

Rõ ràng là một chuyện rất đơn giản, lại luôn có người nghĩ linh tinh, nghi ngờ dụng tâm của cô.

Nhưng trong niên đại này, có ý nghĩ như vậy cũng là bình thường.

Giao xong báo cáo thực tập quay lại ký túc xá, các bạn cùng phòng đang nhiệt tình thảo luận về dự định tiếp theo.

Ký túc xá trưởng và Lão Nhị đều định đến làm việc ở đơn vị thực tập, Viện Viện đang rối rắm có nên thi lên thạc sĩ hay không.

"Thi đi." Lão Nhị nói với Viện Viện: "Mà mình cảm thấy tính cách này của cậu thích hợp làm nghiên cứu."

"Tính cách ngại giao tiếp?"

"Đúng vậy, bởi vì ngại giao tiếp không có quá nhiều việc nắm giữ không gian của riêng mình, không phải thích hợp làm nghiên cứu sao?" Lão Nhị nói rất đương nhiên: "Mà người ngại giao tiếp như cậu không phải là đối với mọi người thôi sao, đối với người quen cậu có ngại đâu, giao lưu hàng ngày không thành vấn đề."

Ký túc xá trưởng nói đùa: "Sau này nếu Viện Viện tạo ra thành tích, phải nhận phỏng vấn của phóng viên thì phải làm sao?"

Viện Viện cảm thấy đau đầu, rụt rụt bả vai nói: "Trời ạ…"

"Cậu nghe cậu ấy doạ người…" Lão Nhị nói: "Đừng nói cậu có thể làm đến bước đó không, cho dù cậu làm được thật, nhận phỏng vấn thì cậu cứ nói chuyện chuyên ngành là được, ai bảo cậu nói chuyện hàng ngày đâu? Đây cũng không cần kỹ năng xã giao gì."

Viện Viện vuốt ve cằm nói: “Cũng đúng nha…”

Ký túc xá trưởng vỗ vai Viện Viện: "Cố lên Viện Viện, sau này nếu cậu thật sự trở thành đại lão nghiên cứu khoa học thì chúng mình cũng dễ khoe ra năm đó là bạn cùng phòng với cậu."

"Cậu đã kiên trì hơn nửa học kỳ rồi." Nhan Hồi vừa dọn đồ vừa nói: "Còn cố ý xin thực tập ở trong trường để thi lên thạc sĩ, bây giờ từ bỏ không phải rất mệt sao?"

"Thật ra cũng không phải rất mệt…" Viện Viện chần chừ nói: "Mình có thể xin dạy nghiên cứu sinh không lời không lỗ."

"Nhưng không phải cậu muốn thử xem có thể thi vào trường tốt hơn sao hay sao?" Nhan Hồi nói tiếp: "Không đỗ thì lại xin được điều về trường cũng được mà."

“Đúng vậy, thử xem đi.” Ký túc xá trưởng nói: "Cậu chính là không tin bản thân mình thôi, nếu cậu muốn thi lên thạc sĩ thật thì mình cảm thấy cậu không có vấn đề gì."

"Tâm thái cũng là nhân tố rất quan trọng đến việc thành công thi lên thạc sĩ…" Viện Viện còn đang do dự.

Tiếng chuông điện thoại của Nhan Hồi vang lên, cô nhận điện thoại, tiếng nói của Đàm Tuyết Mai truyền đến:

"Tiểu Hồi, mẹ với cha con đi họp trên tỉnh, Tống Đại Đại mời chúng ta ăn cơm, chờ chút nữa Lâm Lâm đến đón con…"

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip