Chương 29

Sau khi Nhan Hồi viết xong báo cáo thì giao cho Cố Hiểu Mộng, để Cố Hiểu Mộng giao cho Cục trưởng thẩm duyệt.

Ngày thứ sáu Cục trưởng sửa xong báo cáo, để Cố Hiểu Mộng gửi cho đơn vị cấp thành phố.

Kết quả hôm nay Cố Hiểu Mộng bị Cục trưởng gọi lên hỏi: "Vì sao bản gửi lên thành phố chính là bản sau khi sửa?"

Cố Hiểu Mộng bị hỏi không hiểu gì, lắc đầu nói mình cũng không biết sao lại như vậy, Cục trưởng thấy bộ dáng của cô ấy không giống nói dối, dừng một chút nói: "Sau này làm việc chú ý một chút, đúng rồi, nói chuyện này cho Nhan Hồi đi."

Vì vậy Cố Hiểu Mộng cầm hai bản báo cáo đến đây.

Sau khi Nhan Hồi đối chiếu hai bản báo cáo phát hiện bản sau khi sửa chỉ bỏ đi một câu phỏng đoán chất lượng công trình kém của Nhan Hồi, những cái khác dường như không thay đổi gì.

Cố Hiểu Mộng cẩn thận và lo lắng hỏi: “Có phải tôi gây rắc rối cho cậu rồi hay không?”

Nhan Hồi nhìn nhìn bản báo cáo: "Không biết, mình không rõ Cục trưởng xoá những lời này là có ý gì."

"Bởi vì những lời này sẽ ảnh hưởng đến một vài người đi, bảo Cố Hiểu Mộng nói cho cậu là để cậu chuẩn bị tâm lý trước?" Chu Lâm phỏng đoán.

"Chuẩn bị tâm lý gì?" Cố Hiểu Mộng khó hiểu hỏi.

Chu Lâm chần chừ một lát rồi nói: "Có lẽ… người nào đó biết chất lượng có vấn đề nhưng muốn giấu."

“Cục trưởng?” Cố Hiểu Mộng kinh ngạc hỏi.

"Không phải." Nhan Hồi khẳng định: "Nếu ông ấy muốn giấu thì không cần bảo cậu nói cho tôi nghe đâu."

"A…" Trong đầu Cố Hiểu Mộng lập tức vòng mấy vòng, sau một lúc tiêu hoá thấu hiểu mới phản ứng lại: "Cho nên tôi thật sự gây rắc rối cho cậu?"

Cô ấy quay đầu nhìn về phía Nhan Hồi, dường như sắp khóc đến nơi.

"Việc này còn chưa xác định, đừng tự doạ chính mình." Nhan Hồi trấn định nói: "Nếu thật sự xảy ra chuyện gì tôi sẽ bị lãnh đạo gọi lên nói chuyện."

“Nhưng mà…”

Cố Hiểu Mộng còn muốn nói cái gì lại bị Chu Lâm cắt ngang: "Chuyện này sẽ không nghiêm trọng mấy đâu, nếu những người đó động can qua vì một phần báo cáo như vậy, vậy thì mục đích của bọn họ quá rõ ràng."

"Ừm, nhiều nhất chỉ dám lén cảnh cáo tôi vài câu thôi." Nhan Hồi vốn chỉ muốn đùa một chút, nhưng thấy sắc mặt lúc xanh lúc trắng của Cố Hiểu Mộng, sửa miệng: "Cũng có thể không có chuyện gì cả, giống như lời Chu Lâm nói, bọn họ không cần để bản thân bại lộ vì một phần báo cáo."

"Thế sao…" Cố Hiểu Mộng được an ủi một chút nhưng vẫn hơi áy náy, nói với Nhan Hồi và Chu Lâm: "Buổi trưa tôi mời các cậu ăn cơm nhé?"

"Được, tôi muốn ăn lẩu cay." Nhan Hồi sảng khoái đồng ý.

"Tôi không…" Chu Lâm tạm thời không thể thích ứng ý tốt thuần túy như vậy, chần chừ định từ chối.

"Đi thôi, chúng ta đi cùng nhau có thể chiếm bàn bốn người, bàn hai người quá nhỏ." Nhan Hồi thúc giục.

“Đi, đi, đi…” Cố Hiểu Mộng phụ họa đi đến kéo cô ta, Chu Lâm đành phải đi theo.

Đảo mắt đã đến tháng 3 mỗi năm, trong huyện chuẩn bị khai triển công trình mới top 1, kế hoạch xây dựng một trạm sữa ở trấn Hương, mà còn hợp tác với nhãn hiệu lớn nào đó.

Lúc các đồng nghiệp cùng văn phòng với Nhan Hồi, sôi nổi cảm khái huyện Lý Lương thật sự càng ngày càng thể diện, vậy mà có thể hợp tác với nhãn hiệu như vậy.

"Nhưng nhãn hiệu sữa này không tốt, nhạt như nước vậy." Nhan Hồi vừa uống sữa vừa nhíu mày nói.

Hình tượng Nhan Hồi uống sữa đã ăn sâu bén rễ trong lòng các đồng nghiệp, sôi nổi coi cô là nhân sĩ thâm niên.

Một đồng nghiệp bừng tỉnh: "Đúng rồi, tôi không thấy cô uống nhãn hiệu này, đều là uống sữa bản địa."

"Sữa bản địa tới gần nơi sản xuất sữa, tương đối tương mới." Nhan Hồi nói: "Nhãn hiệu lớn phân ra cả nước, nếu nguồn sữa không đủ, chất lượng nhất định sẽ giảm xuống."

"Nói như vậy bọn họ hợp tác làm trạm sữa với chúng ta là muốn đoạt thị trường bản địa?"

“Có thể là nguyên nhân này.” Nhan Hồi lại hút một ngụm sữa bò: "Dù sao loại sữa bò được mang đi hàng ngày chỉ có xí nghiệp nguồn sữa địa bàn mới có thể làm được, cho nên những nhãn hiệu lớn vẫn luôn không có cách chiếm được thị trường này."

"Chậc chậc, đều là việc đấu tranh trên thương trường…" Các đồng nghiệp cảm thán.

"Nhan Hồi…" Trưởng khoa đi vào gọi cô: "Mấy ngày nữa công trình trạm sữa kia cần mở họp, cô đại diện Cục mình đi."

“A? Vì sao lại là tôi?” Nhan Hồi bỏ hộp sữa bị uống hết sạch xuống.

"Cô đến nhà xưởng giám sát chất lượng."

"Nhưng tôi chưa từng làm trạm sữa bao giờ, quy định hoàn cảnh gia công sản xuất sữa an toàn gì đó ở địa phương nhất định không giống nhau…"

"Ừm, xem ra cô vẫn hiểu một ít." Trưởng khoa gật đầu nói: "Giỏi hơn so với những người khác cái gì cũng không biết nhiều."

“…”

"Nhân dịp khoảng thời gian này nhanh chóng đi học tập một chút, có chỗ nào cần được giúp đỡ thì nói với tôi." Trưởng khoa nói xong thì xoay người đi ra ngoài.

Đồng nghiệp đi đến vỗ vỗ vai Nhan Hồi an ủi: "Đồng chí Tiểu Nhan, người tài giỏi thường có nhiều việc, cố lên."

Nhan Hồi hít sâu một hơi, vội vàng đuổi theo: “Trưởng khoa…”

Trưởng khoa dừng chân lại quay đầu nhìn cô: "Có chuyện gì?"

"Bà có thể liên hệ với nơi sản xuất sữa bò "Thương Mộc" giúp tôi không?"

"Thương Mộc chính là xí nghiệp sữa lớn nhất của địa phương." Ngụ ý của trưởng khoa là muốn liên hệ có lẽ sẽ rất khó khăn.

"Cũng là nơi sản xuất sữa lâu nhất ở địa phương." Nhan Hồi bổ sung: "Mấy chục năm như một ngày, chất lượng không có bất cứ vấn đề gì, trường gỗ của bọn họ cũng có thể để người tham quan."

Trưởng khoa hiểu ý của cô: "Cô muốn nói tiêu chuẩn của bọn họ nhất định là tốt nhất?"

“Không nhất định là tốt nhất, nhưng ít nhất là yên tâm nhất.”

"Được." Trưởng khoa thấy cô có tâm như vậy, gật đầu nói: "Tôi thử liên hệ giúp cô."

“Cảm ơn trưởng khoa.”

Nhan Hồi cho rằng chuyện liên hệ có lẽ sẽ tốn thời gian, không nghĩ đến đêm đó đã có câu trả lời.

Cô vừa ăn xong cơm chiều chuẩn bị rửa chén thì nhận được điện thoại của trưởng khoa: "Biết mua vé máy bay chứ? Mua vé chuyến 10 giờ ngày mai, bay đến thành phố Thanh Hà, 7 giờ cô đến đơn vị, tôi sai người đưa cô ra sân bay, sau khi hạ cánh thì đi ra từ cổng C, sẽ có người đến đón cô."

Nhan Hồi hơi phát ngốc: “Đi đâu?”

"Nơi sản xuất của Thương Mộc." Trưởng khoa nói ngắn gọn: "Lúc đi nhớ giữ lại biên lai lộ phí linh tinh, trở về đơn vị chi trả."

Sau khi cúp máy, Nhan Hồi còn đang hỗn độn trong gió.

Qua vài giây cuối cùng cô mới phản ứng lại, nhanh chóng rửa chén, rồi thu dọn hành lý.

Hấp tấp đuổi đến thành phố Thanh Hà, nhìn thấy chủ nhiệm Phương đến đón cô, lập tức hàn huyên mấy câu: "Lần này thật là làm phiền ngài quá."

“Không phiền, trưởng khoa của các cô là bạn học cũ của tôi.”

Hoá ra là bạn học cũ, khó trách có thể dễ dàng sắp xếp cho cô đến đây như vậy.

Chủ nhiệm Phương lái xe đưa Nhan Hồi đến nơi sản xuất của "Thương Mộc" tiến hành tham quan, giảng giải tiêu chuẩn sát trùng, thuận tiện còn đưa cô đến trường gỗ đi dạo một vòng.

Trường gỗ vô cùng rộng lớn, trời cao mây nhạt như nhân cỏ xanh lan tràn đến chân trời, lại là chỗ còn đẹp hơn điểm du lịch.

"Chỗ này của các ông mở ra làm du lịch sao?"

"Đúng vậy, chẳng qua bây giờ là mùa ế." Chủ nhiệm Phương chỉ vào một nhóm học sinh tiểu học đang tham quan vắt sữa nói: "Bây giờ đều là các trường học tổ chức du xuân, dạy học sinh vắt sữa, tạo cái nhìn lao động chính xác."

"Sản nghiệp liên hiệp thật đúng là phong phú." Nhan Hồi bình luận.

"Làm nhiều năm như vậy nếu không làm được như vậy, thì cũng đúng là không có chí tiến thủ, các cô nên trực tiếp hợp tác với chúng tôi, mà lại hợp tác…" Chủ nhiệm Phương lắc đầu, sự ghét bỏ đối với nhãn hiệu lớn mà bọn họ muốn hợp tác được bộc lộ ra ngoài: "Người không có chí tiến thủ chính là bọn họ đấy."

"Tôi cũng cảm thấy nên hợp tác với các ông, xí nghiệp của các ông không tiếp xúc với lãnh đạo huyện chúng tôi sao?"

"Tiếp xúc rồi…" Chủ nhiệm Phương suy tư nói: "Có thể là lợi nhuận của nhãn hiệu kia lớn hơn đi, suy xét nhiều phương diện nên chọn bọn họ, cuối cùng lãnh đạo huyện các cô còn tỏ vẻ lần sau có cơ hội nhất định sẽ ưu tiên suy xét đến chúng tôi… nếu không phải vì điều này, cho dù trưởng khoa của các cô nhờ tôi hỗ trợ thì tôi cũng sẽ không giúp."

“Ngài thật sự là khẳng khái, trợ giúp một xí nghiệp cạnh tranh với các ông như vậy.” Nhan Hồi nịnh hót.

“Ai nói tôi đang giúp bọn họ?” Ánh mắt của chủ nhiệm Phương giảo hoạt: "Cô xem tiêu chuẩn của chúng tôi, lúc quay về thì sẽ biết tiêu chuẩn của bọn họ tệ biết bao nhiêu."

“A?” Nhan Hồi ngạc nhiên.

Vẻ mặt chủ nhiệm Phương ý vị thâm trường, không cần phải nhiều lời nữa.

Tuy hành trình tham quan của Nhan Hồi mệt mỏi nhưng tri thức học được cũng nhiều, mà đến trường gỗ tương đương đến du lịch, tóm lại việc đi công tác lần này làm cô cảm thấy khá vừa lòng.

Sau khi sắp xếp tổng kết lại các loại kinh nghiệm và tri thức khi đi tham quan căn cứ, Nhan Hồi đại diện đi tham gia hội nghị, gặp được đại diện nhà đầu tư cho công trình lần này… bạn học cùng lớp cấp ba - Chu Khải Ngôn.

"Uỷ viên học tập bắt đầu đi con đường làm quan à." Chu Khải Ngôn cười nói.

"Việc làm ăn của nhà lớp trưởng càng làm càng lớn nhé." Sau khi trêu chọc nhau, Nhan Hồi nghi hoặc nói: "Không phải nhà cậu làm đồ điện sao?"

"Vậy không cho phép nhà tôi có nghề phụ à?"

"Nghề phụ này khác xa cũng quá lớn rồi."

"Cho nên mới muốn hợp tác với nhãn hàng nổi tiếng." Chu Khải Ngôn nói: "Như vậy mới có thể bảo đảm."

“…”

Thấy vẻ mặt Nhan Hồi muốn nói lại thôi, Chu Khải Ngôn hỏi: "Làm sao vậy?"

"Không sao." Nhan Hồi nói: "Có bảo đảm hay không, vẫn là chờ xem nhà xưởng trước rồi nói sau."

Sau khi nền nhà xưởng được xây lên, Nhan Hồi mới thật sự hiểu được lời nói của chủ nhiệm Phương.

Nền không vững, quy cách không nghiêm, sau khi nhà xưởng được xây dựng, hoàn cảnh sản xuất vô khuẩn có lẽ không đạt tiêu chuẩn, Nhan Hồi tìm được người phụ trách tương quan đưa ra sự nghi ngờ, đối phương lại nói: "Những xưởng sữa đều được xây như vậy."

"Tháng trước tôi vừa đến căn cứ của Thương Mộc, bọn họ không phải như vậy."

"Thương Mộc là xí nghiệp lớn."

Nhan Hồi hỏi lại: "Định mức của các người trên thị trường trong cả nước lớn hơn bọn họ đi?"

Người phụ trách cười làm lành nói: "Tôi nói nơi sản xuất của bọn họ nhất định là dùng tiêu chuẩn tối cao, địa phương nhỏ thế này…"

"Địa phương nhỏ thì không cần phải coi trọng sống chết của con người đúng không?" Nhan Hồi nhướng mày: "Có thể tùy tiện hạ thấp tiêu chuẩn?"

Người phụ trách bất đắc dĩ: “Rốt cuộc cô muốn thế nào?”

"Các anh làm giả sản xuất, phải nghiêm túc vượt qua kiểm tra chất lượng, xin đừng dùng loại ngữ khí cảm thấy tôi đang vô cớ gây rối nói chuyện với tôi như vậy." Nhan Hồi nhíu mày, cố nén sự tức giận trong lòng: "Dỡ hết toàn bộ nền ra xây lại, quy cách không đạt tiêu chuẩn, không qua được ở chỗ tôi đâu."

Người phụ trách dừng một chút, nói một tiếng truyền ra từ kẽ răng: "Được…"

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip