Chương 39

Đã từng là bạn học cấp ba, Nhan Hồi biết Cao Dữ Châu dễ thẹn thùng, theo bản năng muốn giải vây giúp anh.

Không ngờ cô còn chưa mở miệng đối phương cũng đã thông thuận trả lời: "Còn chưa có ạ."

Ngưu Lị Mẫn nhiệt tình hỏi: “Muốn cô giới thiệu cho cháu hay không?”

Cao Dữ Châu lắc đầu: “Bây giờ cháu còn chưa muốn suy xét vấn đề cá nhân.”

Ngưu Lị Mẫn "haizz" một tiếng: "Những người trẻ tuổi như các cháu này, một đám làm sao đều không lo lắng suy xét vấn đề cá nhân chứ, nhìn bí thư Tiểu Nhan của chúng tôi đi, là bạn học cấp ba của cháu, người ta cũng sắp chuẩn bị kết hôn rồi."

Nhan Hồi nghe vậy có hơi xấu hổ, rồi lại không biết nên nói như thế nào.

Ánh mắt ôn hoà của Cao Dữ Châu chuyển qua, liếc mắt nhìn Nhan Hồi một cái, cười nói với Ngưu Lị Mẫn: "Gặp được người thích hợp không dễ, Nhan Hồi may mắn hơn cháu."

Một lời nói rất tuyệt, làm Nhan Hồi sinh ra một cảm giác như đã trải qua mấy đời.

Thiếu niên dễ đỏ mặt ngày xưa bây giờ cũng trở thành bát diện linh lung.

"Thân thể mẹ cậu thế nào?" Lúc nhàn hạ, Nhan Hồi hỏi Cao Dữ Châu như vậy, nghĩ nghĩ, lại bổ sung thêm: "Cha mình nhờ mình hỏi cậu."

"Tốt lên kha khá." Cao Dữ Châu nói: "Vốn dĩ là sợ làm phẫu thuật đụng đến dây thần kinh làm người tê liệt, cho nên bác sĩ kiến nghị trị liệu bảo thủ, mấy năm nay bà ấy không làm việc nhà nông thường xuyên nữa, bình thường cũng làm huấn luyện hồi phục, vậy mà từ từ không còn đau nữa."

“Vậy thật sự là quá tốt.”

“Đúng vậy.”

Nhan Hồi do dự một lát, vẫn mở miệng nói: “Thật xin lỗi, lúc ấy mình… không biết chuyện đó, cũng không giúp được gì cho cậu.”

"Làm sao có thể trách cậu, là mình không muốn nói."

Nhan Hồi tiếp xúc với tầm mắt của Cao Dữ Châu, không biết vì sao, vẫn là cảm thấy một chút vô thố.

Nhận thấy được cảm xúc của cô, Cao Dữ Châu nghiêm túc nói: "Cậu thật sự không cần cảm thấy có lỗi, tuy lúc ấy cậu không làm gì, nhưng chuyện sau này cậu làm thật sự đã giúp được mình."

“Cái gì?” Nhan Hồi khó hiểu: “Mình làm chuyện gì?”

"Không chỉ có cậu, còn có rất nhiều người giống cậu." Cao Dữ Châu nói: "Nỗ lực của các cậu làm Lý Lương biến hoá thật lớn, nếu không sửa quốc lộ, nếu không xây dựng các cơ sở giao thông, có lẽ mình không có cách nào đưa mẹ trở về."

“Mẹ cậu… Rất muốn ở lại quê nhà của mình đi?”

Phần lớn người đời trước đều khó rời khỏi đất quê như thế này, mẹ Cao Dữ Châu đã ở với con trai ở Bắc Kinh nhiều năm như vậy, vẫn khăng khăng muốn về.

"Ừm, lúc cha mình còn sống làm khai thác đá ở trên núi cách đó không xa, cho nên bà ấy muốn trở về."

"Cha cậu là…" Lời nói của Nhan Hồi đến bên miệng lại thu trở về: "Thật xin lỗi, mình cũng không biết chuyện đó."

Những việc này, cô chưa từng cố ý hỏi.

"Cậu không thích hỏi việc riêng của người khác." Cao Dữ Châu biết tính cô.

Bởi vì chưa từng gặp cha của Cao Dữ Châu, mơ hồ đoán được nguyên nhân cho nên nói chuyện đều tránh đi theo bản năng.

Nhan Hồi và Nhan Chấn Quốc tôn trọng ý tưởng riêng của người khác, có thể nói là một mạch tương thừa.

Cao Dữ Châu nói: "Bây giờ nghĩ lại cảm thấy lúc ấy mình cũng quá có thể nhịn, đáng ra nên nói với cậu."

“Đúng vậy, cậu nên nói với mình!” Nhan Hồi cố ý dùng một ngữ khí nổi giận đùng đùng nghiêm túc nói: "Cho dù mình tỏ tình thất bại, mình cũng có thể coi cậu là bạn mà!"

Một câu đã mang quan hệ bạn học không câu nệ tiểu tiết của hai người năm đó trở về.

"Cậu định bao giờ làm hôn lễ?" Cao Dữ Châu hỏi.

"Chờ bận hết việc trong tay đi đã… có thương lượng với Lưu Tư Vũ đưa mình bao nhiêu tiền mừng chưa?"

"Cậu ấy cũng muốn đưa tiền mừng cho cậu? Mình còn tưởng cậu sẽ mời cậu ấy làm phù dâu."

"Là muốn mời cậu ấy mà cậu ấy không chịu, nói chờ đến lúc mình làm hôn lễ nhất định đã sang thu rồi, lạnh muốn chết, cậu ấy mới không mặc lễ phục."

“A…” Cao Dữ Châu buồn cười.

Lần này Thương Mộc đến làm trạm sữa, nhà Chu Khải Ngôn có gia nhập như cũ, cho nên Cao Dữ Châu dẫn người đến huấn luyện cho thôn dân, Chu Khải Ngôn cũng theo đến thôn Thạch Đường.

"Việc làm ăn nhà ai cậu cũng theo một chân, đúng là nghiệp vụ trải rộng khắp nơi nơi." Nhan Hồi nói với Chu Khải Ngôn.

"Người làm ăn đểu biết không thể đặt trứng gà ở một rổ." Chu Khải Ngôn nói một cách đương nhiên: "Lại nói nhãn hiệu kia đã bị điều tra ra vấn đề, nếu tôi không tìm ít đường lui quả thật chính là ngồi chờ chết, bạn học cũ như cậu lại không có khả năng giúp tôi."

"Tôi nhắc nhở cậu nhãn hiệu kia có vấn đề đã là sự giúp đỡ lớn nhất rồi." Nhan Hồi nheo mắt lại nói: "Nếu không cậu còn muốn tôi giúp thế nào? Cậu nói rõ ràng cho tôi, tôi phát hiện tư tưởng của đồng chí này rất có vấn đề…"

"Bí thư Nhan, tôi sai rồi, tôi không nên nói vậy trước mặt cậu." Chu Khải Ngôn dứt khoát lưu loát nghe lời, ngay sau đó lại phản kích: "Bí thư Nhan kết hôn cũng không gửi thiệp mời cho tôi, làm sao lại khách khí như vậy? Sợ tôi nhét tiền mừng kếch xù cho cậu à?"

"Không nói dối cậu, tôi sợ thật." Nhan Hồi nghiêm túc nói với anh ta: "Danh sách khách khứa đã được bớt đi vài vòng, chỉ sợ vượt qua số bàn quy định, thật sự không ổn thì tôi mời các cậu ăn một bữa chỉ cần cậu đồng ý không đưa tiền mừng."

“…” Chu Khải Ngôn trầm mặc một lát: "Tôi đồng ý không đưa tiền mừng kếch xù, làm phiền cậu giảm số lượng khách xuống, cậu mời cả Tưởng Tri Hành và Dư Thi Diệp, nếu không mời tôi thì ra cái gì chứ?"

"Dư Thi Diệp là phù dâu của tôi, Tưởng Tri Hành lúc chúng tôi học Đại học thường xuyên gặp mặt làm sao có thể không mời? Không mời mới càng kỳ lạ đó, được không?"

Một thời gian chuẩn bị khẩn trương trôi qua, cuối cùng hôn lễ cũng được cử hành.

Nhan Hồi mặc hôn phục kiểu Trung đứng tiếp khách ở cửa với Tống Thường Lâm.

Lưu Tư Vũ buông bao lì xì cầm kẹo mừng, nhìn Dư Thi Diệp mặc quần áo phù dâu bắt đầu hối hận: "Mình nghĩ váy kiểu Tây lạnh, quên mất còn có thể mặc kiểu Trung, quần áo này đẹp thật, mà còn là cô dâu tặng cho."

“Đúng vậy, đúng vậy,” Dư Thi Diệp cố ý xoay vòng trước mặt Lưu Tư Vũ: “Đẹp chứ?”

Lưu Tư Vũ che che ngực: "Cậu cũng thật biết chọc tức người khác."

“Hắc hắc…” Dư Thi Diệp càng thêm kiêu ngạo.

"Lưu Tư Vũ rộng rãi hơn nhiều nha." Dư Thi Diệp sau khi chờ Lưu Tư Vũ vào yến hội, lén nói với Nhan Hồi: "Mình cho rằng chuyện hối hận cậu ấy sẽ không tự mình nói ra đâu."

"Con người lên Đại học luôn thay đổi mà, hơn nữa cậu ấy đi xa như vậy, không rộng rãi chút sợ là hỏi đường cũng khó."

"Ừm, cậu cũng thế." Dư Thi Diệp nghiêm túc gật đầu, nhân dịp Tống Thường Lâm đang nói chuyện với người khác, thấp giọng hỏi: "Là ai nói "đính ước từ nhỏ" kia là nói đùa hồi cấp ba hả?"

“Là mình…" Nhan Hồi thản nhiên thừa nhận: “Chẳng qua điều này cũng nhắc nhở mình, mình có con thì nhanh chóng phải đính ước từ nhỏ, nếu không sau này có lẽ không tìm thấy đối tượng mất…”

"Này này, tự tin với giá trị nhan sắc của cậu và chồng cậu một chút được không?" Dư Thi Diệp tức giận hỏi: "Ai nói không đính ước từ bé là không tìm được đối tượng? Cậu đang ám chỉ mình ư?"

"Không có đâu, không có đâu, chỉ là có chút lo lắng vì ý nguyện kết hôn của người trẻ tuổi đang hạ thấp, mà tìm đối tượng cũng không có khả năng chỉ nhìn nhan sắc…"

"Chị Nhan, hai người đính ước từ nhỏ sao?" Tưởng Hân Đồng được tóm đến cho đủ số lượng phù dâu tỏ vẻ hâm mộ: "Thật lãng mạn…"

Trần Lạp bị bắt đến làm phù rể đứng bên cạnh Tống Thường Lâm phá đám: "Cũng không lãng mạn mấy, trước Đại học bọn họ còn chưa từng gặp mặt."

"Nhưng có các loại lời đồn, tin vịt thật." Tôn Ngao làm phù rể lập tức nói tiếp: "Trực tiếp dẫn đến việc lúc học cấp ba Tống Thường Lâm rất ít bị nữ sinh theo đuổi."

Tôn Ngao có ý mà nhìn về phía Nhan Hồi: “Vợ của anh em, có phải cậu nên cảm ơn tôi hay không?"

Nhan Hồi nhướng mày: "A… nói như vậy năm đó cậu tuyên dương chuyện này khắp nơi vẫn có tác dụng vài phần."

“Đó là đương nhiên!” Tôn Ngao hết sức đắc ý.

Tống Thường Lâm lười nói với anh ta, tiếng chuông điện thoại vang lên, có người gọi điện đến.

Sau khi nghe điện nói được mấy câu, Tôn Ngao cũng nghe được đại khái, biểu cảm trở nên kinh ngạc vui mừng.

“Chuyện gì thế?” Tưởng Hân Đồng cách khá xa nghe không rõ, thấy mấy người đều nhoẻn miệng cười, không nhịn được mà tò mò.

"Có công trình top 1 cuối cùng sắp chuẩn bị khởi công." Nhan Hồi ở bên cạnh nghe toàn bộ hành trình, giải thích với Tưởng Hân Đồng xong, kéo ống tay áo của Tống Thường Lâm: "Anh nói rồi đó, phải đưa em đi xem."

“Được.” Tống Thường Lâm dịu dàng nhìn cô, trịnh trọng hứa hẹn.

Tưởng Hân Đồng dư thừa linh cảm nhìn bộ dáng hai người lại không nhịn được cảm khái: "Oa… một đôi chung chí hướng cỡ nào chứ! Chị Nhan, em có thể viết một bài báo cho hai người không? Chủ đề đại khái chính là một đôi tân nhân cho dù trong lúc kết hôn cũng không quên đất nước, giúp đỡ người nghèo có việc làm!"

“Không thể.”

Tưởng Hân Đồng ôm cánh tay Nhan Hồi làm nũng: “Chị Nhan giúp em dí, bài báo thứ hai của em còn chưa đăng…"

“Không thể.”

“Hu hu hu…” Tưởng Hân Đồng bắt đầu giả khóc.

Đáng tiếc giả khóc cũng không được Nhan Hồi đồng ý, nghi thức của hôn lễ tiến hành bình thường.

Đi lên trước bục sân khấu, Tống Thường Lâm vươn tay với Nhan Hồi: "Đi chứ?"

Nhan Hồi đặt tay lên tay anh ấy, cười nói:

“Đi thôi.”

Ánh sáng lễ cưới chiếu đến đây, chiếu xuống đôi vợ chồng này, khách khứa dưới sân khấu sôi nổi vỗ tay chúc phúc.

“Niên đại của chúng ta.” Nhan Hồi nỉ non một câu.

“Cái gì?” Tống Thường Lâm không nghe rõ.

"Em nói, đây là niên đại của chúng ta." Nhan Hồi quay đầu nhìn về phía người bạn trai Tống Thường Lâm trở thành chồng của mình: "Thời gian trôi qua nhiều như vậy, có lẽ ngẫu nhiên sẽ có tiếc nuối nhưng vẫn là niên đại tốt nhất trong ký ức của chúng ta."

HOÀN TOÀN VĂN

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip