Chương 33

Andi bị Yoo đưa vào phòng khác, dù bị ấn trói trên ghế nhưng cũng không ngăn được cái miệng oang oang và thái độ bất hợp tác của đối phương.

Yoo liếc nhìn khinh bỉ "Mông anh mọc nhọt à?"

Người bị trói trên ghế ra sức vùng vằng "Các người đều thông đồng với nhau muốn lừa tôi! Thả tôi ra, tôi phải nói chuyện này với Công tước."

"Sao nói mãi mà anh không chịu hiểu vậy? Đây là việc hệ trọng, cậu ấy là kẻ đang mang thai người thừa kế tiềm năng của nhà Walter. Chuyện này không phải cứ làm ầm lên hay thả cậu ấy đi là xong."

Nói rồi, Yoo liền lấy một cuốn sổ con kẹp sợi tóc đen vừa lấy được vào rồi cất vào túi.

Andi lì lợm "Tôi không cần biết."

Yoo thiếu điều muốn chẻ đầu hắn xem bên trong rốt cuộc là chứa thứ gì mà nói hoài không chịu hiểu.

"Yoo, đã dặn dò Adam chưa?" Leon đóng cửa, khẽ liếc Andi.

Vứt bỏ nét mặt khinh bỉ dành cho Andi, Yoo đứng dậy "Dạ rồi ạ. Adam ban đầu hơi nghi ngờ. Hoàng tử, cậu An sao rồi?"

Leon thở dài, rầu rĩ ngồi xuống ghế được Yoo phủi bụi "Ngủ rồi, khóc một trận rồi ngủ. Tôi còn tưởng cậu ta sẽ làm rùm beng rồi một hai đòi sống đòi chết, cậu ấy mới có mấy tuổi chứ."

"Khóc ư?" Không thể tin được người như An lại khóc, ít nhất trong ấn tượng của Yoo là vậy.

Leon mệt mỏi xoa chán "Tôi cũng không ngờ cậu ấy tiêu cực tới vậy. Qua ngày mai tôi phải ra ngoài có việc, Yoo tạm thời ở lại cạnh, nếu lỡ cậu ta làm điều gì dại dột còn có người ngăn cản. Haizz, cậu ấy mà có mệnh hệ gì, Phelan sẽ thật sự điên mất..."

"Còn người này?" Yoo liếc về phía Andi.

"Ngươi, ta tin ngươi là người biết phải trái."

"KHÔNG BIẾT!" Gần như dùng hết sức quát lên.

"..."

Leon hất mặt về phía Yoo ra hiệu.

"Mấy người định làm gì tôi!"

Leon mỉm cười "Trị mấy đứa không biết điều..."

Wattpad: @Chim_derr

An từ từ tỉnh dậy sau cơn mộng mị kéo dài. Bất giác nó đặt tay lên bụng, không có dấu hiệu gì cho thấy một sự sống đang hiện hữu trong cơ thể nó.

Là mơ đúng chứ?

Chỉ là mơ thôi.

Chắc chắn là vậy rồi.

Hoa Hoàng Lan không biết nở muộn từ đâu, ngào ngạt xoa dịu nỗi giằng xé trong tâm can nó. Mở mắt rồi nhắm mắt, vẫn không thể thoát khỏi thực tại đau đớn này.

Nó không ghét đứa trẻ, nhưng đứa bé đến không đúng lúc.

Trước hết nó phải bình tĩnh, nó cần tìm gặp Sea, trước khi đứa trẻ quá lớn.

Cạch

Cánh cửa một lần nữa mở ra. Người tiến vào mang vẻ mặt tư lự, đôi mắt cố định trên người An.

Nó chùi mũi, sụt sùi nói "Có chuyện gì?" đặt túi đồ về vị trí cũ.

"Ta sẽ giúp ngươi." Khóe miệng nhếch cao "Thoát khỏi nơi này."

An nghi hoặc "Thật?"

"Ta chưa bao giờ nói dối."

"Vì sao lại giúp tôi. Tôi nghĩ anh và tôi cũng không thân thiết đến độ phải đánh đổi như vậy. Trái lại..."

Người kia mất kiên nhẫn cắt ngang "Vậy cậu có chấp nhận không?"

"... có."

"Có."

"Có cái gì mà có. Nhóc thật sự muốn đích thân chỉ huy?" Lucas nghiêng mặt nhìn Phelan.

Wattpad: @Chim_derr

Cuối cùng hội nghị cũng chẳng giải quyết được gì, trái lại càng khiến mâu thuẫn thêm căng thẳng, Phelan cùng Lucas về ngay trong đêm.

Phelan chống cằm, nhìn ra cửa sổ suy nghĩ miên man.

"Nghe thấy không? Chắc hẳn bọn người kia đã cho quân đóng trại."

"Anh mới nói gì." Hầu tước sực tỉnh.

Lucas liếc mắt "Thật là..."

"Em sẽ không thua, anh đừng tham gia. Mọi chuyện sẽ càng tệ hơn nếu có Thống tướng nhúng tay vào." Vậy thì không còn là chiến tranh giữa các gia tộc mà là ý đồ chiếm đoạt hoàng gia, tới lúc đó không gì có thể ngăn cản mức độ nghiêm trọng của cuộc chiến nữa.

"Vậy bây giờ em trực tiếp tới doanh trại?" Thống tướng ngửa đầu ra ghế muốn nghỉ ngơi.

Phelan do dự "Chắc là vậy... Anh có thể..."

Chưa nghe hết câu Lucas đã hiểu em trai muốn nói gì "Vẫn còn tâm trạng quan tâm tới cậu hầu kia?" Đột nhiên anh trở nên nghiêm túc "Phelan, nếu em chơi đùa, anh sẽ không ngăn cản. Nhưng nếu em quyết định chọn ở bên cạnh cậu ta, việc làm bây giờ của em là hoàn toàn sai trái. Em đang giam cầm cậu ấy. Chưa kể, em sẽ "lót đường" cho cậu ta như thế nào với cái thân phận người hầu khó mà xóa bỏ? Dù cha mẹ có đồng ý thì chưa chắc các cô chú chấp nhận." Thoáng chốc, gương mặt Lucas già hơn mười tuổi.

"An là điểm yếu của em. Nếu em ấy lộ diện, người khác sẽ dùng em ấy uy hiếp em. Em sẽ thua, thua triệt để. Dù hành động bây giờ của em là sai nhưng em phải giữ An bên cạnh, thiệt thòi cho em ấy khoảng thời gian này. Với lại, thân phận của em ấy, em đã có cách."

Lucas nhìn ra cửa sổ "Hai đứa còn vừa được 18 tuổi, hình như cậu hầu kia còn chưa tới sinh nhật 18, có những thứ không thể nói trước được, và chưa chắc cậu hầu kia sẽ nghĩ như em."

"Em còn không rõ em ấy nghĩ thế nào sao? Em tin An cũng biết em thích em ấy đến nhường nào và em ấy cũng không hoàn toàn không có tình cảm với em..." Vừa nói hắn vừa vân vê hai ngón tay "Chờ một chút... là được."

Thống tướng không đáp.

Chuyện tình cảm ấy à. Người ngoài cuộc dù có sáng suốt đến đâu cùng không đẽo được cục đá cứng nằm trong não bọn yêu nhau. Ngay cả bản thân anh cũng vậy nên anh không có quyền bắt Phelan phải làm gì. Thống tướng nghĩ.

Chỉ mong mọi chuyện sẽ như Phelan nói

Ngọn lửa giao tranh dần nổi dậy ở các cụm lính phía Tây, khu rừng sau trường học được tận dụng tối đa tài nguyên giúp đội quân của Phelan chiến đấu, dường như hoàn toàn ưu thế.

"Hầu tước, tin tức đã được truyền ra ngoài, người dân hưởng ứng rất tích cực và đang có rất nhiều quân khởi nghĩa hướng về chúng ta, hoàng gia cũng tỏ ý hòa giải đối với hai bên chiến tuyến." Đội trưởng đội vệ binh báo cáo.

Phelan cởi bỏ lớp giáp nặng trịch trên người "Được rồi, bên kia cứ để Leon lo liệu."

"Vâng. Còn một điều nữa thưa Hầu tước."

Hắn đưa tay lau đi vệt nước bên khóe môi "Nói đi."

"Thưa ngài, Jason dưới sự chỉ đạo của hoàng tử Leo đã cho quân bao vây khắp bìa rừng, trong đó còn có lính đánh thuê." Âm thanh của đội trưởng bỗng nhiên nhỏ đi.

Phelan nhíu mày "Lính đánh thuê?"

Đội trưởng gật đầu "Vâng ạ. Là những người lính đào ngũ sống ở biên giới, những kẻ sẵn sàng làm mọi thứ vì tiền. Chưa kể, phía quân doanh còn lại của Thống tướng hiện giờ không thể vì bị nhà Aki cản trở, hoàng tử Leon đang cầu đức Vua ra mặt, mọi chuyện vẫn chưa có tiến triển gì mới."

Phelan đăm chiêu suy nghĩ một hồi mới lên tiếng "Cho quân trại tiến vào khu rừng Chết Chóc."

Đội phó bên cạnh giật mình, đúng như anh dự đoán, Hầu tước vẫn còn quá trẻ tuổi, suy nghĩ và mức bồng bột. Phó đội trưởng mở miệng vội ngăn cản "Nhưng Hầu Tước, nơi đó bao nhiêu năm không có ai đặt chân đến, nghe nói toàn là đầm lầy và những sinh vật không tên, chúng ta vào đó chưa kịp ra quân đã..."

Ánh mắt lóe đỏ làm phó đội trưởng thoáng im bặt.

Đội trưởng nhăn mày, tuy anh vẫn còn nghi ngờ mệnh lệnh của Hầu tước nhưng với một người lính đúng nghĩa, anh sẽ không cho phép bất cứ ai mảy may nghi ngờ về quyết định của chỉ huy.

"Đội phó!"

Đội phó lập tức đứng thẳng người "Có!"

"Điều đầu tiên trước khi rời khỏi trường quân sự chúng ta phải nhớ cái gì?"

Phó đội trưởng đơ người một lúc mới đáp lời "Không được phản bội, không được nghi ngờ, không được bỏ cuộc."

"Ra ngoài, lặp lại thật to mười lần cho tôi."

"Rõ!"

Lúc này, đội trưởng mới nhìn Phelan "Hầu tước, xin hãy bỏ qua cho sự bồng bột của cậu ấy."

Cặp lông mi dài rủ xuống tạo thành một tấm rèm trước mắt Phelan, hắn rút tờ giấy được gấp gọn để dưới chồng tài liệu đưa cho đội trưởng "Hãy bố trí lối đi như bản vẽ."

Vừa mở tờ giấy, đội trưởng kinh ngạc nhìn Phelan. Một tấm bản đồ chi tiết về vị trí bên trong khu rừng chết chóc và chú thích cụ thể từng điểm quan trọng. Đó là tấm bản đồ Phelan dựa theo sự miêu tả của An và vẽ lại.

Gương mặt đội trưởng không dấu nổi vui mừng "Tôi sẽ đi làm ngay."

Phelan gật đầu "Ừm."

Dưới nỗ lực chiêu mộ lòng dân của Leon, bọn họ gần như đứng về phe liên minh Đổi Mới, bao gồm nhà Walter, Nguyễn, Hoàng tử Leon, và một vài gia tộc có sức ảnh hưởng.

Lòng dân sôi sục, họ muốn được tự do, đặc biệt là những omega và beta bị ảnh hưởng bởi chế độ cầm quyền dưới trướng những quý tộc độc tài, họ sẵn sàng nổi dậy, họ muốn tự do vì họ biết có tự do mới có hòa bình. Đối với họ không có gì bằng tự do.

Cùng lúc đó, sau hơn nửa tháng loay hoay, An dưới sự trợ giúp đã thành công lẻn được ra ngoài mà không có một chút trở ngại. Nó không mang theo bất cứ thứ gì ngoài số tiền đã tự dành dụm bao năm cùng tro cốt của cha và chiếc vòng đá màu lam lần đầu tiên Phelan chính miệng nói tặng cho nó.

Trước khi đi, nó đã nán lại nghe ngóng tin tức về Phelan. Phía hắn đang chiếm ưu thế và có rất nhiều cơ hội toàn thắng. Chỉ cần Hầu tước không bị gặp gì bất trắc, nó mới có thể yên lòng rời đi.

Không ngoài dự đoán, ưu thế địa hình và sự cố vấn tận tình của Lucas, Phelan dễ dàng nắm được ưu thế.

Người hầu hớt ha hớt hải chạy vào doanh trại "Hoàng tử! Hoàng tử Leo! Không ổn rồi! Hầu tước đột nhiên tập kích từ hướng đông, quân ta không phòng bị kịp."

Leo đứng phắt dậy "Phía đông!?"

Người hầu quỳ rạp người "Vâng ạ."

Hoàng tử xoa chán đi qua đi lại "Chẳng phải đó là hướng của khu rừng Chết Chóc? Thế quái nào hắn lại chui ra từ đó được? Tại sao hắn lại biết chỗ của chúng ta? Thái tử, truyền tin cho Thái tử Ming nhanh lên!" Leo gần như gào lên.

"Tôi... tôi đi ngay..."

Pheromone của hoàng tử dày đặc, bày tỏ sự giận dữ không thể dấu của chủ nhân. Leo cần quyền sổ con từ trong ngăn bàn, lật mở vật mà hắn vừa nhận được hai ngày trước.

Leo cười như dại "Phelan, là mày ép tao."

Wattpad: @Chim_derr

Ngay khi An vừa bước chân ra khỏi lãnh địa lâu đài, Phelan đã toàn thắng quay trở về, đột nhiên hoàng tử giơ cờ trắng đầu hàng.

Mặc cho trong lòng còn rất nhiều nghi ngờ, Phelan vẫn phải cho quân lính trở về. Dù thân thuộc địa hình trong khu rừng chết chóc nhưng họ không thông hiểu thực vật ở đây. Phelan nhận ra ở đây có một loại sương mù ban chiều làm giảm chức năng hoạt động của alpha, hắn đã cho quân y xem xét nhưng không có thu hoạch được gì.

Nói cho cùng đa phần binh lính đều là alpha, hắn không thể mạo hiểm trước khi có chuyện gì quá tệ xảy đến.

Và hơn hết, hắn có một người cần phải gặp.

"Adam, An đâu?" giọng hắn xen lẫn mất mát, An không ra đón hắn.

Quản gia mỉm cười nhận thanh kiếm, ông không dấu nổi tự hào trên gương mặt "Cậu ấy ở trên phòng, đã nhiều ngày vẫn chờ ngài, lúc sáng còn làm bánh táo cho ngài, ngài có muốn dùng luôn không."

Phelan mỉm cười lắc đầu, hắn cần gặp người làm ra chiếc bánh nhiều hơn.

Hầu tước nhanh nhẹn cởi giáp đứa cho người hầu rồi xuống ngựa, hắn nhanh chân chạy lên phòng.

Trong góc tối, Andi uể oải tựa người bên tường, nở một nụ cười quỷ dị.

"Chỉ cần cậu ấy biến mất, ngài sẽ mãi ở bên cạnh tôi."

Men theo lối mòn, An ôm túi đồ chạy dọc theo bìa rừng.

Để tránh bị người dân nhìn thấy, nó còn cố ý cải trang thành phụ nữ để đánh lạc hướng. Mắt thấy con thuyền nhấp nhô gần bến cảng, An không khỏi đẩy nhanh tốc độ.

Đột nhiên một bàn tay to vội bụm miệng lôi nó về phía sau, hung tợn kéo cả cơ thể nó về con hẻm nhỏ ngược hướng.

"An." Thanh âm không dấu nổi cưng chiều, vừa nói hắn vừa nhanh chân đi về phía giường.

Không có người.

"Em đâu rồi An... An... AN!"

Phòng sách, phòng tắm, ban công, giường ngủ, khắp tất cả các ngóc ngách trong nhà cũng không tìm được hình bóng người kia.

Bỗng nhiên tim Hầu tước nảy lên một nhịp, vị đắng ngắt không biết từ đâu lấn tới, tràn lan trong lồng ngực hắn, một nỗi lo lắng không tên bắt đầu trào dâng.

Hắn nuốt khan, cố chấp gọi lại lần nữa "An, em đâu rồi..."

Đáp lời hắn là sự tĩnh mịch.

Mắt hắn va vào tờ dưới sợi dây chuyền mà hắn từng tặng nó.

"Gửi Phelan,

Lúc ngài đọc được lá thư này, có lẽ tôi đã đến một vùng đất mới. Tôi biết ngài cũng có chút tình cảm với tôi, thật sự, tôi rất cảm kích và biết ơn. Nhưng hãy ta thứ cho tôi, tôi không có cách nào đáp và cũng không có tư cách đáp lại tình cảm của ngài.

Thân phận, địa vị, gia thế, học thức, tất cả mọi thứ đều nói rằng chúng ta không hợp.

Có thể sẽ ngài nghĩ tôi ích kỷ, nhát gan và hèn kém.

Tôi không quan tâm, tôi chỉ đang nhìn vào sự thật, tình yêu ban đầu lúc nào cũng đẹp, nếu ngài biết con người thật của tôi, không chừng ngài càng muốn xa lánh, hay thậm chí là ghê tởm tôi.

Nên xin ngài, hãy để tôi trốn tránh lần này. Tôi không thể đáp lại ngài, xin ngài hãy tự thương lấy bản thân mình.

Quên tôi đi,

An"

"Kì này em chết chắc rồi An." Phelan nghiến răng nghiến lợi vò nát bức thư, đôi mắt đỏ ngầu cháy phừng phực như muốn thiêu rụi căn phòng.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip