Chương 3
Biệt thự... 5 lầu... 7 phòng... một mình Khải... sao mà làm nổi...
Loay hoay với việc nhà, rồi xoay ra nấu bữa trưa
-------------------------------------------------------------
- Bác quản gia, cháu xong mọi việc rồi, giờ con đ cơm tí nha bác - Khải lễ phép nói, rồi được quản gia cho người đưa lên công ty
Đến nơi, có rất nhiều ánh mắt kinh ngạc xen lẫn đó là khinh bỉ về phía cậu. Nhưng cậu vẫn vô tư và hỏi tiếp tân gần đó
- Em chào chị, chị cho em hỏi phòng Tổng giám đốc ở đâu vậy ạ??? Khải ngu ngơ hỏi
- Em có hẹn trước không???
- Chị cứ nói là Vương Tuấn Khải là Vương Tổng biết rồi ạ??? Em là người giúp việc cho nhà họ Vương!!! - Cậu cười nói
Rồi chị ta nhấc máy lên gọi cho Vương Nguyên trên tầng 20. Sau đó kêu Tuấn Khải đếm thang máy phòng Tổng Giám Đốc
-------------------------------------------------------------
Cốc! Cốc! Cốc!
- Vào đi! - Tiếng nói trầm ấm lạnh lùng phát ra
Cạch - Khải đi vào phòng và ngó lung tung sau đó dừng lại trên chiếc bàn ấy, bóng dáng quen thuộc, cao ráo, lịch lãm... Cứ vậy mà đứng nhìn...
- Nhìn đủ chưa? - Nguyên vẫn tiếp tục làm việc nhưng ai ngờ ánh mắt vẫn dõi theo cậu chứ
- Hả??? Ai thèm nhìn anh chứ??? Thưa... cậu chủ... - Khải run run nói
- Đem cơm à??? - Anh cười nhạc rồi chuyển đề tài
- Dạ, đây là cơm theo yêu cầu của cậu chủ... - Khải mỉm cười
- Để đó đi - Nguyên nhàn nhạt nói, chỉ về hướng bộ bàn sofa
- Vâng ạ - Khải chớp mắt rồi đi tới bàn
............
- Không còn việc gì thì tôi về nhé!!! - Khải nghiêng đầu, hỏi
- Dọn cơm ra, ngồi đó đợi - Nguyên mắt vẫn dán vào máy tính và trầm giọng nói với Khải
-------------------------------------------------------------
5p
10p
15p
Cuối cùng cũng chịu ăn
Nguyên thì ngồi ăn, Khải thì ngồi kế bên ngó quanh căn phòng này. Quả thật không hổ danh Vương Đại Tổng Giám Đốc, phòng làm việc gì mà to thế???
- Không có món tráng miệng à? - Vương Nguyên ăn xong đưa mặt lên hỏi
- Tôi xin lỗi, tôi không làm, từ mai tôi làm tráng miệng theo vậy??? Bây giờ anh uống cafe hay ăn vặt gì đó không??? Tôi mua - Khải cười trừ để tránh đi ánh mắt ám sát đó
- Thôi được rồi, khỏi cũng được, tôi sẽ thay đó bằng cái khác vậy - Nguyên cười nửa miệng rồi tiến vào sát Khải hơn rồi hôn vào cánh môi anh đào ấy, từ từ anh đã đè lên người cậu
- Um.... - Cậu trợn tròn mắt, quả thật rất ngạc nhiên, nụ hôn đầu của người ta đã bị cướp mất như vậy rồi. Vì tức quá nên cậu đấm vào ngực anh - Ưm... cậu... chủ...
Cái đầu của cậu cứ quay mòng mòng vậy kia. Anh hôn rất sâu nên nhịp thở không có chút ổn định
Lửa dục vọng đang dâng cao thì vì Tuấn Khải tránh né. Nên tay phải của anh ấn vào gáy của cậu để nụ hôn càng thêm sâu hơn và không cựa quậy
Đầu lưỡi Vương Nguyên cứ quậy phá, thăm dò khắp nơi trong khoang miệng Tuấn Khải, lưỡi anh cứ quấn lấy với đầu lưỡi kia
- Ưm... - Thật như muốn tắt thở, hiện giờ Khải thở rất khó
Anh thấy vậy liền buông ra, trước khi buông ra thì anh đã mút thêm vào môi của cậu
Cậu thở gấp, lấy lại không khí
- Đáng ghét, anh có biết là tôi phải giữ nụ hôn này từ nhỏ đến giờ không??? - Tuấn Khải phát cáu, đứng dậy bùng nổ
- Thì sao??? - Nguyên cười tà
- Nhưng mà... tôi xin phép từ nay không đem cơm cho anh nữa đâu thưa cậu chủ - Khải chau mày xin vãn
- Lý do??? - Nguyên nhướng mày khó chịu, hỏi lại
-------------------------------------------------------------
- Thôi thì mốt em cũng đi học rồi nên trưa vẫn còn kịp thời gian mà ha...!! Cấm đổi... giờ về nhà trước đi, tối nay 10h tôi về đấy... nhớ nấu bữa tối - Hắn căn dặn xong rồi kêu người đưa cậu về nhà
Lần nữa... lại cật lực rồi... thay chăn, gối, giặt đồ. Thật ra là từ lúc Khải vào nhà thì các hầu gái bị đuổi hết chỉ còn lại quản gia
Sau đó, nghỉ ngơi một lát, là cậu nói chuyện với quản gia để biết thêm về ngôi nhà này. Thật ra thì lầu cuối phòng cuối cùng có một bí mật, quản gia ở đây và làm việc 40 năm nên mới biết ấy
Nấu xong bữa tối, 10h rồi sao hắn chưa về, nên Khải liều mình vào phòng đó xem thử, bất quá cậu nói dọn dẹp ( Meo: Sao anh đột nhiên thông minh đột xuất nhỉ???)
-------------------------------------------------------------
Nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào, căn phòng toát lên màu hồng và nâu kiêu sa... hình như dành cho một cô gái, chiếc kệ đấy có đầy sách, toàn là loại dày dày... nhưng mỏng nhất là cái quyển màu đỏ, Khải lấy nó và đo xuống bàn trang điểm, tựa tựa nhau thì phải... lật từng trang ra thì rớt xuống một tấm hình, trong đó có hình... Vương Nguyên và... một cô gái... ai đây nhỉ???
Cạch~
- Vương Tuấn Khải, ai cho phép em vào phòng này...??? - Là Vương Nguyên, sao hắn cáu gắt thế nhỉ???
- Tôi chỉ dọn dẹp thôi à, vậy... vậy... tôi ra ngoài nhé - Khải hoảng sợ khi bị Nguyên phát hiện ra
Bốp~~ Vương Nguyên tát một cái mạnh vào khuôn mặt hồng hào nhỏ nhắn ấy trở nên trắng bệch và té tới góc tường ( Meo: YAH tên kia, anh đã nói là anh sẽ bảo vệ Khải ca kia mà
Khải: Hix hix Meo ơi cứu anh với
Meo: Anh ngoan đi em thương, anh nín khóc đi mà
Nguyên: -_- )
- Arrr... - Khải rên lên rồi phịch xuống và nheo mắt đi
- Em có biết khi vào phòng này sẽ bị gì không hả??? - Vương Nguyên đi lại nắm lấy tóc của Tuấn Khải và hỏi
- Xin... xin... xin... lỗi - Khải nhắm mắt và nhìn hắn van lại, sau đó giơ tấm hình của Vương Nguyên và một cô gái lên:" Của anh"
Vương Nguyên kinh hoảng, tay chân như bủn rủn vì nhìn thấy người trong tấm hình ấy, người con gái ấy... sự thật đau lòng...
......................
Tuấn Khải đấy vẫn cố một mắt nhắm một mắt mở nhìn Vương Nguyên
- Người đó là bạn gái cũ của anh hả??? Vương Nguyên... cậu chủ??? - Khải nói từng chữ
.....Im đi.....
- Thử đi, anh hãy nói cho tôi nghe, nói hết mọi sự đau lòng đó, anh sẽ bớt hơn... - Khải chưa kịp nói cong thì bị Nguyên quát
- IM NGAY CHO TÔI
- Bộ anh định giữ sự thật này một mình như vậy sao??? - Khải vừa nói vừa nất, vì sao cậu khóc cho anh? - Tôi nghe quản gia kể lại rồi, là tôi tự hỏi đấy, anh không có lỗi, lỗi không phải của ai hết mà là hai người không biết là anh em thôi, đúng chứ??? Sao anh phải đau lòng như vậy, cô ấy cũng mất rồi, sao anh không để sự đau lòng đó mất luôn chứ hửm??? - Khải nói rồi cười nhưng mắt lại chảy dài xuống
- Anh đã cố quên nó, nhưng lại không được, nó cứ mãi hiện về vào bữa tối - Vương Nguyên cười nhạt, nụ cười cũng như không cần có - Mà vì sao em khóc???
- Tôi không biết, chỉ là thấy tội nghiệp và thương cho cô ấy và anh tôi, anh yêu cô ấy thật lòng như vậy cũng tốt, tôi nghĩ cô ấy ở thiên đường chắc chắn sẽ rất vui... đúng không??? - Tuấn Khải cười, nụ cười trấn an Vương Nguyên rất nhiều
- Vương Tuấn An ( Meo: Tên này là tên con gái nha, mà sao nhìn cỡ nào cũng giống con trai nhỉ *suy nghĩ* ) là tên cô ấy, tên Tuấn của cô ấy rất giống em, bởi thế anh không biết sao thích em từ cái nhìn đầu tiên ấy, lại là tên trùng hợp, em mang cho anh nhiều hạnh phúc rồi đấy - Anh đi lại ôm cậu vào lòng, như muốn nói xin lỗi
Tuấn Khải thì thiếp đi lúc nào không hay, cứ vậy để Vương Nguyên bế đưa về phòng...
Hết chương 3
Trả tem: exo_lbts_ilu
Karry_Yinn_2191999
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip