Phiên ngoại 2: Lâm Bình An 2
Hoằng Tú lấy ở trên đầu giường một bình sứ, ta không biết thứ chất lỏng kia là gì nhưng khi thứ đó được đổ lên phần bên dưới của ta, ta giật mình sợ hãi. Từ trước đến nay lúc ta tắm rửa cũng không cần hạ nhân hầu hạ, ta không muốn để cho người khác thấy được cơ thể của ta. Bây giờ Hoằng Tú lại dùng bàn tay của hắn chạm tới ta, đầu ngón tay kia còn tiến vào bên trong đó, cảm giác cực kỳ khó chịu còn mang theo sự trướng đau. Ta khóc vì sợ hãi, không biết việc mình làm bây giờ là đúng hay sai. Hoằng Tú lại ở phía trên nhẹ giọng cổ vũ ta.
"An Nhi, ta là tướng công của em, tướng công làm chuyện này với em là điều rất hiển nhiên."
Ta đau đớn khi Hoằng Tú tiến thêm một đầu ngón tay nữa vào bên trong cơ thể ta, ta dãy dụa muốn chạy trốn, Hoằng Tú giữ lấy cánh tay của ta, hắn đè lên người của ta, cơ thể của hắn rất nặng nề còn nóng bỏng, làm cho ta lâm vào một hồi hoảng hốt run rẩy.
Ta bật khóc nức nở, không nói được lời nào chỉ nghe được Hoằng Tú liên tục ở bên cạnh an ủi ta.
"An Nhi, sau này tướng công sẽ đối xử tốt với em. Em sẽ là hoàng hậu tôn quý của Bắc Liêu."
Hoằng Tú làm ta đau, hắn dùng thứ đáng sợ kia tiến vào ta, xé rách một lớp màng mỏng trong cơ thể ta. Vật thô lớn của hắn điên cuồng tàn phá ta cả đêm. Tiếng rên rỉ khe khẽ của ta cùng với tiếng thở trầm khàn của hắn, trong phòng phát ra tiếng da thịt va chạm hoà lẫn trong làn mưa. Ta rất sợ, sợ sẽ có người tới, sợ phụ hoàng phát hiện, sợ Hoằng Tú bỏ đi, sợ cơ thể ta không chống đỡ được. Ta bật khóc nức nở, Hoằng Tú ôm lấy ta, bắn ra thứ gì đó trong cơ thể ta.
Hắn nói với ta rằng: "An Nhi, An Nhi, em sẽ sinh hài tử cho tướng công. An Nhi sẽ giống như mẫu hoàng của em, ta sẽ yêu thương hài tử của chúng ta."
Năm ta 16 tuổi, Hoằng Tú nói tặng cho ta một món quà đặt biệt nhân dịp sinh thần. Hắn tặng ta một đêm toàn là nước mắt cùng lo sợ.
Ta tỉnh dậy trong vòng tay của Hoằng Tú, cả người ta đau nhức, cơ thể trần trụi toàn là vết hôn xanh tím. Hoằng Tú nằm bên cạnh ta, cánh tay của hắn đặt bên eo ta. Hắn vẫn đang ngủ, đây là lần đầu tiên ta nhìn Hoằng Tú gần đến như thế. Nam nhân này là nam nhân đẹp nhất mà ta gặp, hắn có ngũ quan sắc nét góc cạnh, đôi mắt phượng hẹp dài, sống mũi cao thẳng cùng cánh môi mỏng. Hoằng Tú mở mắt nhìn ta, làm cho ta xấu hổ vội vàng nhắm mắt lại, bên tai ta nghe thấy tiếng cười khe khẽ của hắn.
"An Nhi, em lại nhìn trộm ta."
Ta xấu hổ nhắm mắt, quyết định giả vờ ngủ đến cùng nhưng mà cánh tay của Hoằng Tú lại đột nhiên di chuyển đến trước ngực ta mà khẽ xoa nắn.
Ta bị kích thích không chịu được, vội vàng nắm lấy cổ tay hắn mà khẽ kêu lên một tiếng: "Ư... đừng."
Hoằng Tú ôm lấy eo của ta, hắn đột nhiên nghiêm túc lạ thường hỏi ta: "An Nhi, em có biết ngày hôm qua chúng ta đã động phòng, việc này tượng trưng cho điều gì không?"
Ta nghĩ nó rất quan trọng, có lẽ đây chính là sợi dây liên kết giữa ta và hắn vĩnh viễn.
"An Nhi, ta sẽ tới gặp phụ hoàng của em, nói phụ hoàng em ban hôn. Ta nghĩ phụ hoàng em sẽ tức giận lắm, còn có thể chém đầu ta cũng không biết chừng."
Ta nghe đến chuyện phụ hoàng sẽ chém đầu của Hoẳng Tú thì lo lắng, nắm lấy cổ tay của hắn khẽ nhíu mày.
"Không muốn, ta sẽ không để phụ hoàng chém đầu huynh."
Hoằng Tú cười ha ha.
"Ừ, phụ hoàng của em sao có thể chém đầu tướng công của em được chứ."
Theo như những gì đã trao đổi trước đó, Hoằng Tú sẽ chỉ ở lại Thuận Thiên quốc đến năm 20 tuổi thì quay trở về Bắc Liêu. Hoằng Tú vốn định sẽ đi gặp mặt Lâm Nhất Phàm để xin thánh chỉ ban hôn nhưng mấy ngày gần đây Lâm Nhất Phàm không có ở trong hoàng cung nên mọi chuyện cứ để thêm một thời gian nữa.
Từ sau khi ta và Hoằng Tú làm chuyện khó nói kia, ta đã chủ động cách xa với Tống Tự chỉ bởi vì Hoằng Tú nói ta đã là nương tử của hắn, sau này không được nói chuyện gần gũi với nam nhân khác nữa. Trước đây ta vẫn luôn cảm thấy Tống Tự là một người rất tốt nhưng dạo gần đây ta cảm thấy Tống Tự rất phiền phức, hắn luôn đi theo ta, cố gắng nói chuyện với ta, cho dù ta đã nói ta không muốn gặp mặt hắn. Tống Tự làm cho ta có cảm giác hắn đang muốn khống chế kiểm soát ta, ta phải chạy tới chỗ của mẫu hoàng mới có thể thoát được hắn.
Ta đem chuyện này kể cho mẫu hoàng biết, mẫu hoàng nói với ta rằng bởi vì Tống Tự lo cho ta nên mới hành động như vậy, còn ẩn ý nói đợi phụ hoàng trở về sẽ ra thánh chỉ tứ hôn giữa ta và Tống Tự. Ta nói với mẫu hoàng rằng ta không thích Tống Tự, mẫu hoàng hỏi ta đã có người thích rồi sao, ta im lặng không nói bởi vì Hoằng Tú đã nói chuyện này ta tạm thời đừng để cho ai biết cả, đợi phụ hoàng trở về hắn sẽ trực tiếp đi đến chỗ phụ hoàng ta xin thánh chỉ ban hôn.
Vài ngày sau đó phụ hoàng quay trở về, phụ hoàng cho truyền ta đến chính điện gặp mặt. Lúc ta đến đó đã thấy Tống Tự cũng ở đó. Tống Tự mang theo sắc mặt vui vẻ nhìn ta nở nụ cười, nụ cười kia khiến cho ta có các giảm không vui cho lắm. Ta không thích Tống Tự, ta chỉ thích Hoằng Tú mà thôi.
Phụ hoàng gọi ta đến gần, nói rằng ta đã lớn rồi, đã đến tuổi thành thân, phụ hoàng đã chọn Tống Tự cho ta, hỏi ta cảm thấy thế nào. Ta lắc đầu, ta nói ta không thích Tống Tự, chuyện này khiến cho cả phụ hoàng và Tống Tự đều mang gương mặt bất ngờ cứng ngắc.
Thái giám ở bên ngoài đột nhiên đi vào nói với phụ hoàng của ta rằng Hoằng Tú muốn gặp mặt. Phụ hoàng nhíu mày, tạm thời nói ta và Tống Tự đi ra ngoài trước. Lúc ta ra ngoài, ta nhìn thấy được ánh mắt mang theo ý cười của Hoằng Tú nhìn ta, tuy rằng hắn không nói nhưng ta dường như có thể đọc hiểu được hắn muốn nói rằng hôm nay hắn đến gặp phụ hoàng ta là muốn ban hôn.
Ta nóng lòng ở bên ngoài đại điện chờ đợi, không biết phụ hoàng có gây khó dễ cho Hoằng Tú hay không. Lúc này Tống Tự đột nhiên nắm lấy cổ tay ta mà chất vấn.
"Tại sao ngươi lại không muốn thành thân với ta? Chẳng phải trước đó vẫn rất tốt sao?"
Tống Tự giống như biến thành người khác vậy, ta có cảm giác mọi sự quan tâm và ôn nhu trước đó của Tống Tự dành cho ta đều là giả dối.
"Thả ta ra, huynh làm ta đau quá. Ta không hề nói muốn thành thân với huynh mà."
Tống Tự nhíu mày, cố tình dùng sức siết chặt cổ tay của ta.
"Ngươi chỉ là một song nhi mà thôi, ngươi còn muốn lựa chọn cái gì chứ?"
Lời nói của Tống Tự làm cho ta hoảng sợ, ta không biết tại sao Tống Tự bây giờ lại rất khác Tống Tự trước đây nữa.
"Ngươi không thành thân cùng với ta thì sẽ chẳng có ai muốn thú một song nhi như ngươi cả, người chẳng lẽ không biết chuyện đó sao?"
Hoằng Tú từng nói với ta Tống Tự là người xấu, lúc ấy ta cũng không tin bởi vì Tống Tự đối xử với ta rất tốt nhưng bây giờ thì ta tin rồi, Tống Tự thật sự là người xấu, nếu hắn tốt thì hắn đã không nói ra những lời lẽ kia để đe dọa ta.
"Ta không muốn thanh thân với ngươi, người ta muốn thành thân là Hoằng Tú ca ca."
Tống Tự cười lạnh.
"Ta sớm đã biết ngươi hay chạy đến biệt viện kia tìm hắn. Ta nói cho ngươi biết Hoằng Tú chỉ là thứ bỏ đi của Bắc Liêu mà thôi, hắn là con tin của Bắc Liêu, hoàng thượng sẽ không bao giờ đồng ý chuyện ngươi và Hoằng Tú ở cùng một chỗ đâu."
Bên trong có tiếng động, ta còn chưa hết bàng hoàng vì sự thay đổi của Tống Tự thì đã bị hắn dùng lực đẩy qua một bên.
Thái giám thân cận bên người phụ hoàng mờ cửa, theo sau đó là Hoằng Tú cũng bước ra. Có lẽ Hoằng Tú thấy được gương mặt trắng bệch của ta nên đi đến cạnh ta hỏi: "Em sao thế?"
Ta run rẩy nắm lấy cánh tay của Hoằng Tú, ta chỉ muốn rời khỏi đây mà thôi, ta không muốn nhìn thấy Tống Tự nữa.
"Hắn ta nói gì với em sao?" Hoằng Tú ôn nhu vỗ về ta.
Ta cố gắng bình tĩnh gật đầu, Hoằng Tú vung tay đánh tới gương mặt của Tống Tự, Tống Tự không ngờ tới nên không kịp phòng bị, lảo đảo ngã xuống dưới đất. Thái giám đứng bên cạnh nhìn thấy cảnh này cũng hoảng hốt, vội vàng đi đến đỡ lấy Tống Tự đứng lên.
Ta không muốn mọi chuyện thêm rối rắm, vội vàng kéo lấy Hoằng Tú rời đi. Lời nói của Tống Tự luôn xuất hiện trong đầu ta, ta sợ phụ hoàng không đồng ý chuyện của ta và Hoằng Tú, nước mắt của ta bất giác rơi xuống.
Hoằng Tú kéo ta lại, ôm vào trong lòng trấn an.
"Ta không phải đã nói với em rồi sao, Tống Tự là kẻ xấu nhưng em lại không tin. Vừa rồi hắn nói với em những gì?"
Sự ôn nhu của Hoằng Tú khiến cho ta đã có quyết định sẽ theo hắn cả đời. Ta ôm lấy Hoằng Tú, nức nở kể lại cho hắn nghe.
"Hắn nói ta là một song nhi không ai cần cả, ngoài thành thân với hắn ra thì sẽ không có ai nguyện ý thú ta. Hắn nói phụ hoàng sẽ không đồng ý chuyện của ta và huynh."
Hoằng Tú vỗ về ta, dùng giọng nói ôn nhu nhất mà an ủi ta.
"Hắn ta nói bậy, đời này ta chỉ muốn thành thân với một mình em mà thôi, ta sẽ cố gắng thuyết phục phụ hoàng của em, nếu như không được nữa thì ta vẫn có cách."
Ta ngẩng đầu hỏi hắn: "Cách gì?"
Hoằng Tú đáp: "Em sinh hài tử cho ta, phụ hoàng em sẽ không nhẫn tâm chia cắt chúng ta đâu."
Lời nói kia của Hoằng Tú khiến cho ta đỏ mặt ngượng ngùng.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip