Chương 11

Editor: Cẩm Hi

Vừa đến hậu trường, Đinh Kha chỉ cảm thấy cả người đều muốn sụp xuống, cả người đổ đầy mồ hôi lạnh khiến toàn bộ chiếc áo ngắn ướt đẫm.

Thẩm Tông Tuyền tự mình cởi giày trượt băng ra giúp cô, ai ngờ đôi tất chân lại bị nhiễm một màu đỏ tươi, chân ngọc nhỏ nhắn dính đầy máu, gan bàn chân bị ghim vài mảnh thủy tinh rất nhỏ, tay Thẩm Tông Tuyền hơi run lên, thì ra cô ấy thật sự vẫn luôn khiêu vũ trên đao!

Chính văn thế mà lại là hắn

Tác giả có lời muốn nói: Mọi người hãy ủng hộ Tố Ảnh nhé! Cảm ơn! Yêu mọi người! 

Đinh Kha hít ngụm khí, "Đau!" Đôi mắt kiều mị của cô đong đầy nước mắt, Thẩm Tông Tuyền thật không đành lòng nhìn tiếp.

"Bang" Một tiếng thanh thúy vang lên, Vũ Nhân Phong Tử bị tát đến váng đầu mà trên mặt vẫn mang theo ý cười, Hành Tố tức đến mặt đỏ bừng, tiếp theo cô ấy phun ra một chuỗi tiếng Nhật, giống như hận không thể át đi tiếng gầm rú của sư tử mẹ, âm thanh như sấm rền, Đinh Kha chỉ nghe thấy tên của Thẩm Tông Tuyền ở trong mớ hỗn loạn đó, còn lại thì hoàn toàn không hiểu.

Vũ Nhân Phong Tử vẫn cười mỉa như cũ, như thể đã sớm đoán được sẽ có kết quả như vậy, cô ta trừng mắt nhìn Đinh Kha, dường như hận không thể thời thời khắc khắc đem cô ra quất roi.

Sau đó Đinh Kha mới biết được rằng khi cô ở hậu đài nói chuyện phiếm với Thẩm Tông Tuyền, Vũ Nhân Phong Tử đã đập nát ly thủy tinh trong tay, lặng lẽ bỏ những mảnh nhỏ vào trong giày trượt băng của Đinh Kha, một màn này vừa lúc bị một cô bạn người Mỹ vừa biểu diễn xong nhìn thấy, nhưng thấy Đinh Kha đã lên sân khấu, cô ấy chỉ có thể đem sự tình này nói cho Hành Tố biết.

Thẩm Tông Tuyền nghe được rõ ràng, Hành Tố dùng tiếng Nhật giận mắng Vũ Nhân Phong Tử đê tiện, vì Thẩm Tông Tuyền mà làm bạn học của mình bị thương, trường nữ giáo hội không cần một học sinh như vậy. Hành Tố kiên quyết tự tiện hạ lệnh trục khách, đuổi Vũ Nhân Phong Tử ra khỏi trường học.

Vũ Nhân Phong Tử vậy mà thật sự rời khỏi Mỹ, mà cuộc sống của Đinh Kha cũng không bị hao tổn chút nào, mục tiêu của cô vẫn là Thẩm Tông Tuyền!

"Anh thích màu gì, cả món ăn anh thích nữa? Anh thích thành phố nào của Trung Quốc?..." Thẩm Tông Tuyền đưa lưng về phía Đinh Kha, cũng không để ý tới mấy câu hỏi kia của cô.

Lại ra vẻ thâm trầm!

"Ai u, đau chết em!"

"Đau ở đâu?" Thẩm Tông Tuyền lập tức khẩn trương.

"Đau lòng!" Đinh Kha ngọt ngào dựa vào lưng hắn, trái tim đập liên hồi kề sát vào xương sống của hắn.

Thật ra chân của Đinh Kha cũng không có gì đáng lo ngại, từ mấy tuần trước cô đã có thể đi lại rồi, nhưng cô lại ăn vạ bác sĩ tiếp tục quấn thêm cho cô một vòng băng gạc, chỉ có như vậy thì chủ nhật Thẩm Tông Tuyền mới có thể cõng cô, hắn mới có thể đối với mình nói gì nghe nấy, thời thời khắc khắc không rời.

Mùa thu, những chiếc lá vàng rụng xuống chồng chất lên nhau thành một tầng dày, Thẩm Tông Tuyền cõng Đinh Kha đạp lên lá rụng phát ra những tiếng xào xạc, trong không khí tràn ngập hương thơm của những bông cúc vàng, một trận gió thu lạnh căm căm thổi tới, Đinh Kha bất giác co lại ở trên lưng Thẩm Tông Tuyền.

"Trong chương trình giao lưu lần trước, em nhảy rất đẹp phải không?"

Thẩm Tông Tuyền sửng sốt, không nghĩ tới Đinh Kha sẽ khoe khoang như thế, nghĩ đến cô lảo đảo khi làm động tác xoay tròn trên băng, hắn bất giác nhíu mày lại.

Hắn vẫn luôn cho rằng, chỉ có một cô gái như Chung Ly Huyền mới được xưng là thanh nhã, nhưng khi Đinh Kha lướt trên băng dưới nền nhạc hoa mai lộng lại xinh đẹp tao nhã đến như vậy, lạnh lùng mà quyến rũ, làm người ta không đành lòng nhìn thêm nữa, sợ cô sẽ hóa điệp mà bay đi theo hương gió.

"Cả đời khó quên!" Bốn chữ này thế nhưng lại được thốt ra từ miệng Thẩm Tông Tuyền.

Đinh Kha đột nhiên nhảy xuống khỏi lưng Thẩm Tông Tuyền, "Thật vậy ư?" Sương mù quay cuồng, lộ ra bầu trời xanh thẳm, nhưng vẫn không thắng nổi đôi mắt của cô.

"Em chính là muốn khiến anh cả đời khó quên, đời này chỉ có thể nhớ đến em!"

Thẩm Tông Tuyền hơi giật mình, sâu trong đồng tử là bóng hình xinh đẹp của cô, lại càng thêm um tùm lên, "Em có thể đi được rồi?"

"Em..." Đinh Kha lập tức cứng họng.

"Nếu như mỗi ngày đều có thể nhìn thấy Tông Tuyền thì thật tốt!" Đinh Kha ghé vào mặt bàn thưởng thức Thọ Sơn Thạch Phương Chương.

Hành Tố theo thói quen muốn tiến lên gõ đầu cô, "Cả ngày chỉ biết tư xuân thôi!"

Đinh Kha sờ sờ đầu mình, tiếp tục ghé vào mặt bàn không thèm nhìn Hành Tố, uể oải ỉu xìu giống như đóa hoa héo rũ.

"Được rồi, đừng có cả ngày chỉ biết nhớ đến hắn, cuối tuần bọn họ mới nghỉ, đi, chị mang em đi xem thứ tốt!" Hành Tố dẫn Đinh Kha đi ra ngoài trường học, bởi vì Hành Tố là giáo viên nên cô ấy liền ỷ vào tư quyền, cả ngày kéo Đinh Kha chạy loạn khắp nơi, khiến người khác hâm mộ không thôi, mà trái lại Đinh Kha cảm thấy nếu không được gặp Thẩm Tông Tuyền thì dù có ra ngoài trường cũng nhàm chán.

"Đây không phải là chung cư của chị sao? Đã tới bao nhiêu lần rồi, có cái gì hay ho đâu!" Đinh Kha xoay người chuẩn bị trở về thì bị Hành Tố đột nhiên túm chặt.

"Hư, cho em xem bảo bối! Chị bảo đảm em có hứng thú!" Hành Tố thần bí dẫn Đinh Kha vào trong phòng.

Hành Tố thường hay lui tới chung cư nên rất sạch sẽ, Đinh Kha nhìn trái nhìn phải cũng không thấy có cái gì khác thường, thế rồi Hành Tố thật cẩn thận lấy ra một bộ máy móc từ trong ngăn tủ.

Trên cái máy nhỏ phủ kín bụi, Hành Tố lấy giẻ lau chùi, "Thế nào, chưa từng thấy phải không?"

Đinh Kha quan sát kỹ lưỡng cái máy này, trang bị cũng không lớn nhìn có chút cổ xưa, nhưng lại quen mắt lạ thường, "Ồ, đây hình như là máy điện báo?"

Hành Tố không ngờ Đinh Kha cũng biết,  thì thổn thức không thôi, "Em biết à? Trong nước cũng có?"

"Đương nhiên là có, hình như em từng nhìn thấy ở bộ tư lệnh của cha!" Đinh Kha nhớ rõ khi đó cô một phải hai nháo phá hư bức điện báo, Trần phó sĩ quan cả ngày hết lừa lại gạt không cho cô tiến vào trong phòng điện báo, cô chỉ có thể ở ngoài cửa nhìn từ xa.

Đinh Kha duỗi tay sờ cái máy móc hiếm lạ này, so với cái ở bộ tư lệnh càng thêm nhỏ nhắn tinh xảo hơn, "Chị lấy từ đâu vậy?"

Hành Tố ngồi ở trên bàn vuốt ve bảo bối của cô ấy, "Đừng quên chị tốt nghiệp đại học MIT*, năm đó chị đã dùng nó để dịch điện tín cho người Đức đấy!"

(*) MIT: Viện Công nghệ Massachusetts là một viện đại học nghiên cứu tư thục ở thành phố Cambridge, bang Massachusetts, Hoa Kỳ. MIT nổi tiếng nhờ hoạt động nghiên cứu và giáo dục trong các ngành khoa học vật lý, kỹ thuật, cũng như trong các ngành sinh học, kinh tế học, ngôn ngữ học, và quản lý.

"Người Đức? Phiên dịch điện báo?" Đinh Kha kinh ngạc nhìn Hành Tố xinh đẹp trước mặt, cô biết Hành Tố làm qua rất nhiều công việc, từ bồi bàn quán bar đến giáo viên gia đình, không nghĩ tới cô ấy còn làm cả phiên dịch nữa!

"Bội phục chưa?" Hành Tố đắc ý khoe khoang, Đinh Kha đã bội phục cô ấy sát đất, "Muốn học không?" Hành Tố lại bày ra một bộ tư thái của giáo viên.

"Có có!" Đinh Kha dùng sức gật đầu, cô đã tò mò cái này lâu rồi, có thể làm phiên dịch cho người Đức, có nằm mơ cũng không tìm được chuyện tốt như vậy.

Bạn trai của Hành Tố cũng học ở trường không quân, tuy ngày thường cũng không phải học nhiều lắm nhưng đến cuối tuần mới có thể nhìn thấy người, phần lớn thời gian cô ấy đều bắt tay vào dạy Đinh Kha học gửi với nhận điện báo, cách giải mã telegram, cách gửi bản mã hoàn mỹ nhất.

"Nói em ngốc, em thật đúng là ngốc mà! Sự tinh diệu của mã Morse là ở tần số." Hành Tố gõ đầu Đinh Kha, Đinh Kha xoa xoa rồi tiếp tục ngẩng đầu lên, "Vậy một khi thay đổi tần số thì toàn bộ mật mã không phải trở thành phế thải sao?" Hành Tố ngồi ở trên bàn, nghiễm nhiên ra vẻ giáo viên, "Đương nhiên rồi, tần số biến hóa, sự khác biệt về độ dài ngắn đều sẽ thay đổi toàn bộ mã Morse."

Đinh Kha đem máy điện báo đẩy sang một bên, hiển nhiên hoàn toàn mất đi hứng thú, "Chị nói nhiều như vậy cũng không mệt chết, tần số biến hóa mật mã toàn sửa lại, vậy thì phiên dịch như thế nào?" Hành Tố cười, lại cốc đầu Đinh Kha, "Dễ dàng từ bỏ như vậy? Có một số tần số không dịch đúng các câu lệnh, tần số thường được dùng chỉ có vài loại thôi!"

"Cho nên mới nói bình thường mọi người đều cho rằng chuyện không thể tưởng tượng được nhất, lại nắm chắc thắng lợi lớn nhất!" Hành Tố duỗi tay tiếp tục cốc đầu Đinh Kha, "Hiểu chưa?" Đinh Kha cái hiểu cái không gật gật đầu, để tránh cô ấy lại cốc đầu mình.

Đối với Đinh Kha mà nói, ngoại trừ gặp Thẩm Tông Tuyền, thì chính là học cách phá giải mật mã.

Thời gian thấm thoát trôi đi, chỉ còn lại nửa năm nữa là tốt nghiệp, Thượng Hải lại gửi tới điện khẩn, nghe nói đại phu nhân bị bệnh nặng muốn gặp Đinh Kha, mẹ luôn yêu thương mình nhất, theo lý thì phải trở về Thượng Hải. Mà nửa năm nữa là trường không quân tổ chức kỳ thi tốt nghiệp, vẫn luôn đóng cửa bế quan, cô là vì Thẩm Tông Tuyền nên mới đi tha hương như vậy, nửa năm không được gặp Thẩm Tông Tuyền không bằng trở về Thượng Hải trước thôi.

Mấy ngày nay không gặp Hành Tố, Thượng Hải lại liên tục thúc giục, Đinh Kha chỉ có thể đến chung cư giáo viên tìm cô ấy.

Vừa đến trước cửa phòng Hành Tố, Đinh Kha đang định giơ tay gõ cửa, chợt nghe thấy phòng trong có một giọng nói quen thuộc vô cùng, Đinh Kha che miệng không dám hé răng, nghiêng người trốn qua một bên, bức màn không được kéo nghiêm chỉnh lộ ra một khe hở, Đinh Kha nhìn được rõ ràng.

Người đàn ông kia đem Hành Tố ấn lên trên tường, hắn đưa lưng về phía Đinh Kha, là một dáng người đĩnh bạt, Hành Tố dưới bộ âu phụ lộ ra cần cổ trắng nõn, "Anh muốn em phải tin tưởng anh như thế nào?" Hành Tố chăm chú nhìn vào mái tóc đen của người đàn ông kia, lời nói nhu tình vô tận, người đàn ông tóc đen bỗng nhiên từ bên hông rút súng ra, dí họng súng vào đầu mình: "Nếu anh phản bội em, anh sẽ chết ở dưới súng của chính mình!"

Hành động của người đàn ông không thể nghi ngờ đã kích động được Hành Tố, lại thấy cô ấy điên cuồng ôm lấy cổ người đàn ông, hôn lên môi hắn, người đàn ông ném khẩu súng đi, đem Hành Tố bế lên xoay người đi vào trong phòng ngủ.

Khi quay người lại, Đinh Kha chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, giống như có vô số tiếng sấm liên tục thay phiên nhau oanh tạc ở bên tai.

Trời ạ, thế mà lại là hắn!

Chính văn trở về Thượng Hải

Tác giả có lời muốn nói: Xin hãy ủng hộ ạ ~ 

Làm sao có thể?

Người đàn ông kia là Chung Ly Khâm! Em trai sinh đôi của mình!

Theo trực giác, hai chân Đinh Kha nhũn ra cuống quít chạy đi, cô chắc chắn đôi mắt sẽ không lừa gạt người hay bất luận cái gì, cũng như khi cô nhìn vào mắt Thẩm Tông Tuyền, trực giác cho thấy trong lòng hắn có cô.

Mà khoảng khắc Chung Ly Khâm xoay người lại, cô có thể thấy được trong ánh mắt của hắn chưa bao giờ có kiên định và chấp nhất như vậy.

Đinh Kha đem chiếc đèn ở trên bàn bật lên rồi lại tắt đi, lúc sáng lúc tối khiến cho đôi mắt nhất thời khó có thể thích ứng, vì vậy dần dần mờ đi.

Sao có thể là Chung Ly Khâm chứ, nhưng cô tuyệt đối sẽ không nhận sai em trai sinh đôi của mình!

Ở quán bar lúc Hành Tố đi gặp chồng trước, Chung Ly Khâm bị mấy nữ sinh đuổi theo, ở trường đua ngựa Chung Ly Khâm và Hành Tố đều biến mất cùng lúc, vô số trường hợp, Chung Ly Khâm và Hành Tố đều đồng thời không thấy đâu, mà ánh mắt của mình luôn bị Thẩm Tông Tuyền hấp dẫn, hơn nữa cô cũng không thể tưởng được, cũng tuyệt đối sẽ không liên hệ hai người bọn họ lại với nhau!

Hành Tố du lịch thiên hạ phóng đãng không kềm chế được, đã từng kết hôn hai lần, tuy có một khuôn mặt đáng yêu, nhưng lại lớn hơn Chung Ly Khâm những tám tuổi. Chung Ly Khâm tốt xấu gì cũng đã duyệt qua vô số phụ nữ, oanh yến vờn quanh...

Hành Tố giúp Đinh Kha thu dọn đồ đạc, "Chị cũng rất luyến tiếc em." Hành Tố như nghĩ tới chuyện gì đó, cười nói: "Nhưng cũng không sao cả, về sau chị sẽ đến Thượng Hải thăm em!"

Lời này Đinh Kha nghe vào lại hết sức chói tai, tới Thượng Hải thăm cô?

Đinh Kha thật sự khó có thể tưởng tượng, nếu như cha mẹ biết Chung Ly Khâm tìm một người phụ nữ như vậy, bọn họ sẽ tức giận như thế nào.

"Hành Tố?"

"Hả?"

Đinh Kha muốn mở miệng, nhưng cứ nghĩ đến các cô ôm nhau ngủ trong mấy năm nay, trắng đêm trò chuyện như tri kỷ, Hành Tố cầm tay cô chỉ dạy cách làm chocolate bò sữa để đem tặng Thẩm Tông Tuyền, Hành Tố mượn sườn xám cho cô, còn thức đêm giúp cô sửa sườn xám, Hành Tố sợ cô nhàm chán, cẩn thận dạy cô mật mã học, Hành Tố dẫn bạn học tới tiệc sinh nhật của Đinh Kha, thậm chí bởi vì chuyện của Vũ Nhân Phong Tử, cô ấy đã thực hiện một động thái lớn.

Đinh Kha tin tưởng những chuyện này không có quan hệ với Chung Ly Khâm, chỉ thuộc về tình bạn giữa các cô!

Cũng mặc kệ là vì Chung Ly Khâm hay là Hành Tố, Đinh Kha đều phải mở miệng, "Chung Ly Khâm không phải một người đáng tin cậy."

Cửa tủ quần áo mở rộng, Hành Tố đang thu thập quần áo, tay ngừng lại giữa không trung, Đinh Kha đã biết!

Sau một lúc lâu Hành Tố mới xoay người lại, nghiêm túc nhìn thẳng vào Đinh Kha, "Nhưng chị tin tưởng cậu ấy!"

"Hành Tố, chị phải biết rằng, Chung Ly Khâm sẽ không để một người phụ nào ở trong lòng, chị cùng nó ở bên nhau chắc chắn sẽ bị tổn thương!"

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip