43

Thúc Hàm Thanh ôm chặt lấy Mộ Diệp, nâng mặt hắn lên với vẻ mặt trầm lạnh tựa băng, cậu nhấn mạnh từng chữ: "Mộ Diệp, em sẽ không chết, chuyện anh lo lắng chắc chắn chẳng thể xảy ra."

Mộ Diệp khóc một cách chật vật, như thể hắn chưa bao giờ bộc lộ cảm xúc mạnh mẽ đến thế ngoài mặt.

Thúc Hàm Thanh nhắm mắt, đợi hắn ổn định cảm xúc rồi mới kéo tay hắn rời khỏi bóng tối.

*

Lôi Tranh sắp xếp lại những gì đã thu thập được, cuối cùng tất cả manh mối đều chỉa thẳng vào Yến Thần Quân.

Chẳng bao lâu truyền đến tin tức xấu, trong phòng thí nghiệm không thấy bóng dáng Yến Thần Quân đâu.

Những cai ngục trông coi tù nhân đều bị công kích tinh thần lực trầm trọng đến nỗi bất tỉnh, và nhóm người Doãn Yến Biên hoàn toàn biệt tăm.

Dị năng hệ tinh thần của Yến Thần Quân đã đạt tới trình độ khủng bố, tuy nhiên y chẳng hề lấy đi bất kì thành tựu nào trong phòng thí nghiệm.

Lôi Tranh nhìn sàn nhà đầy cai ngục, nghiến răng nghiến lợi nói: "Yến Thần Quân, dám cướp người dưới mắt tôi, anh được lắm."

Thúc Hàm Thanh bình tĩnh cầm lọ chứa chất lỏng dị năng của Vinh Hoa.

*

Mộ Diệp đổ bệnh, Thúc Hàm Thanh đưa hắn về căn phòng trước kia của bọn họ.

Khi Mộ Diệp tỉnh dậy, nhận thấy bên cạnh không có ai, liền lảo đảo bước xuống giường, hắn mở cửa phòng ngủ, ngoài phòng khách không một bóng người.

Hắn cuộn tròn trên ghế sô pha, đột nhiên cửa chính bỗng mở ra, Thúc Hàm Thanh xách theo túi đựng đồ ăn tiến vào.

Mộ Diệp dán mắt vào Thúc Hàm Thanh, quan sát cậu cất từng món đồ, sau đó đặt vài loại thuốc ra trước mặt hắn rồi đánh giấu trình tự thời gian uống thuốc.

Lúc cậu xoay người, Mộ Diệp vươn tay bắt lấy cánh tay của Thúc Hàm Thanh: "Hàm Thanh, em không cần anh nữa ư?"

Tình trạng của Mộ Diệp chưa được ổn định, Thúc Hàm Thanh vào phòng ngủ tìm áo khoác rồi giúp hắn mặc vào: "Nếu như anh hư."

Bình thường Mộ Diệp rất kiệm lời, vì muốn ép hắn nói ra chân tướng nên cậu đành phải thêm chút thuốc vào đồ ăn của hắn.

Thúc Hàm Thanh quá hiểu rõ con người Mộ Diệp, nếu không bắt hắn nói ra thì có lẽ Mộ Diệp sẽ mang phần bí mật này đến hết đời.

Nhưng Thúc Hàm Thanh mãi mãi chẳng thể mặc kệ hắn được, Mộ Diệp gần như tham lam ngắm nhìn ngắm Thúc Hàm Thanh, si ngốc nói: "Anh sẽ ngoan mà, xin em đừng bỏ đi cùng Lôi Tranh."

Đôi lúc Thúc Hàm Thanh cảm thấy bực bội, nếu Mộ Diệp không đối tốt với cậu từ trước thì đã đành, tình cờ lại không phải vậy.

"Em chẳng đi đâu hết, mấy ngày nay em sẽ ở đây với anh."

Mỗi lần đắp chăn đi ngủ, Mộ Diệp ôm chặt Thúc Hàm Thanh, như thể chỉ có vậy mới làm hắn thoả mãn bản tính cố chấp và chiếm hữu trong lòng.

Ngày hôm sau, Thúc Hàm Thanh nấu một bữa thật ngon, đút tới bên miệng Mộ Diệp, biểu hiện săn sóc đến kỳ lạ. Cậu rút khăn giấy lau phần thức ăn dính gần môi thay Mộ Diệp, dựa vào người hắn nói: "Mộ Diệp, em không muốn mọi chuyện lặp lại lần nữa, anh hiểu không? Quá khứ chỉ là thước phim của kí ức, thống khổ của ngày ấy cũng do em lựa chọn, không ai đủ quyền đưa ra quyết định thay chúng ta cả."

Mộ Diệp do dự gật đầu.

Thúc Hàm Thanh vuốt ve mặt hắn: "Anh đã vất vả rồi."

Mộ Diệp lắc đầu.

Chưa từng ai hỏi liệu nhóm Thúc Hàm Thanh có đồng tình với một cuộc sống không hồi kết này.

Trước kia Thúc Hàm Thanh suy nghĩ, những nhiệm vụ mà chủ thần giao cho cậu rốt cuộc có nghĩa gì, ẩn ý đằng sau câu nói 'vì tốt cho cậu' của Doãn Yến Biên và Tang Mại.

Giờ Thúc Hàm Thanh mới rõ, mục đích thực sự là ngăn chặn sự hiện diện của những người đàn ông trong cuộc đời cậu, bởi cái chết của cậu ít nhiều liên quan đến bọn họ.

Chẳng lẽ chỉ có rời xa nhau mới có thể sống trôi chảy một đời?

Thúc Hàm Thanh không thể hiểu được, tại sao lại có người dám trái phạm quy luật tự nhiên chỉ để đổi lấy một đời an nhàn của cậu?

Cậu thấy Yến Thần Quân điên thật rồi.

Còn trên cả mức điên cuồng.

Ngày Vinh Hoa trở về, Thúc Hàm Thanh và Lôi Tranh ra đón cậu ta.

Thúc Hàm Thanh điều chỉnh ống nhòm trong tay, vượt qua từng vật cản gần đó, đưa mắt hướng về phía chân trời phương xa, đợi tung tích đoàn xe trở về. Lôi Tranh ôm cậu từ đằng sau, lẳng lặng áp sát người Thúc Hàm Thanh, sau đó hỏi Mộ Diệp ra sao rồi.

Thúc Hàm Thanh cảm nhận cổ mình được người kia đặt lên một nụ hôn, quay đầu nhìn thẳng vào Lôi Tranh.

Thúc Hàm Thanh ngó nghiêng xung quanh thấy không một ai, mới nhanh chóng hôn môi gã: "Anh đừng có mà nói tầm bậy trước mặt hắn, dạo gần đây tâm lý của hắn hơi bất ổn."

Lôi Tranh lộ ra một cái khịt mũi khinh thường: "Bé cưng, em bón cho tên kia lắm thuốc vậy mà vẫn chưa có dấu hiệu hồi phục, có phải đàn ông không thế."

Thúc Hàm Thanh: "Anh đừng nói vậy, chuyện hắn khó hấp thụ hết là lẽ thường tình, thế còn trước kia ai ôm em khóc cả đêm nhỉ."

Lôi Tranh đập súng lên xe tạo ra âm thanh chói tai: "Anh là đàn ông thực thụ."

Thúc Hàm Thanh: "Rồi rồi, không ai nam tính hơn anh được chưa."

Lôi Tranh khẽ ho, giữa tiếng ho trộn lẫn với chút ngại ngùng: "Đêm nay em có về chỗ anh không?"

Thúc Hàm Thanh "Ừm" một tiếng, Lôi Tranh vui vẻ hôn mặt Thúc Hàm Thanh, cố tình đè thấp giọng nói: "Vậy anh sẽ sửa soạn sạch sẽ rồi đợi em trên giường."

Thúc Hàm Thanh cong khoé miệng, nói đã biết.

Đột nhiên cách đó không xa truyền đến tiếng động cơ, tiếp theo là mười mấy chiếc xe loang lỗ vết đạn tiến vào thành trì khu căn cứ. Tiếng còi báo động tiếp nối đợt này tới đợt khác, nhìn vào cũng rõ đoàn xe đã trải qua bao nhiêu khốc liệt, đầu xe còn vương đầy vết máu màu đen, có người mở cửa xe bước xuống.

Thúc Hàm Thanh đặt ống nhòm xuống, đứng cạnh xe, nhìn binh sĩ trong căn cứ tiến tới với một đống dụng cụ chuyên nghiệp để kiểm tra liệu có người bị lây nhiễm hay không.

Khi Vinh Hoa xuống xe, toàn thân mặc một bộ bảo hộ đen tuyền. Thúc Hàm Thanh đứng xa khó thấy rõ mặt của cậu ta, chỉ nhìn được đoàn người vây quanh khám xét đồng tử. Trong lúc đứng giữa trung tâm của mọi ánh nhìn, cậu ta bỗng ngẩng mặt rồi cởi đai lưng trên người xuống, lập tức chạy từng bước đến bên Thúc Hàm Thanh, đắc ý nắm tay Thúc Hàm Thanh với một nụ cười tươi rói.

"Anh ơi, anh đến đón em à."

Lôi Tranh vừa khởi động xe, gã ló đầu ra khỏi cửa, nheo cặp mắt sắc sảo tựa dao bén: "Chẳng biết ngại hả, mau lên xe đi, tôi còn chút chuyện phải làm."

Ngũ quan Vinh Hoa vốn tinh xảo, được quân đội mài rũa suốt một năm thành bộ dạng quyết đoán hơn, nhưng trước mặt loại lão luyện nhiều năm như Lôi Tranh mà nói, cậu ta trông vẫn non nớt lắm.

Vinh Hoa không chịu: "Anh muốn thì đi đi, tự tôi với anh trai sẽ về cùng nhau."

Lôi Tranh cười rộ lên, không đúng đắn nói: "Người mà anh trai em sẽ ở bên cạnh đêm nay là ông đây này."

Vinh Hoa chẳng phục miếng nào.

Thúc Hàm Thanh vuốt lông dỗ dành cún con, nói với Lôi Tranh: "Vậy anh cứ đi trước, em còn chuyện cần nói với cậu ta."

Lôi Tranh gật đầu, sắp sửa lùi xe về phía sau, bỗng tiếng súng vang vọng như xé toạc vòm trời. Ánh mắt khó tin của họ đổ dồn vào chỗ phát ra âm thanh, chỉ thấy trên mặt đất lác đác vài binh lính ngã quỵ và bác sĩ kiểm tra run bần bật.

"Có tang thi...... Tang thi vào được rồi!"

Vài con tang thu bổ nhào vào tốp người chưa kịp phản ứng, động tác của chúng quá đỗi nhanh nhẹn, đồng phục trên người ăn nhập nhau, ngay cả hành động quay đầu không khác với người thường. Bọn chúng cũng chẳng cứng đờ như loại tang thi thông thường, thuộc dạng tang thi vượt cấp biến dị, dễ dàng thoát khỏi tầng lớp kiểm tra mà không bị phát hiện.

Rất nhanh mặt đất phủ đầy máu tươi, vụ việc xảy đến quá đột nhiên, khiến cho rất nhiều binh lính hoảng hốt chạy trốn trong vô vọng. Vinh Hoa xoè bàn tay, theo sau đó là lớp dây leo quật bay đám tang thi trước mặt, tấm sắt chịu sự tác động của cơ thể thịt thối lõm một lỗ to.

Lôi Tranh khẽ nhếch mày, Thúc Hàm Thanh nhìn nhóm dân thường gần đó, vội vàng kêu bọn họ nhanh rời khỏi, cậu nhìn Lôi Tranh rồi gật đầu, thuận thế ngưng tụ thủy kiếm phóng về hướng tang thi.

Họng súng chỉa thẳng vào đầu của từng cư dân bị lây nhiễm, đạn xuyên qua thân thể cựa quậy trên mặt đất, đến khi chúng mất khả năng cử động.

Nhờ sự có mặt của dị năng giả, trạm kiểm soát rất nhanh được thành lập, tiếng thông báo sơ tán khẩn cấp bỗng vang khắp đường phố, Lôi Tranh cầm loa bắt đầu chỉ huy.

Thúc Hàm Thanh cứu được cô gái trẻ đầu trùm kín mít từ tay một tang thi vừa lây nhiễm, Vinh Hoa điều khiển dây leo tạo thành một bức tường ngăn cách.

Thúc Hàm Thanh kéo người lùi về sau, súng trường nhắm chuẩn xác, Lôi Tranh quát ro: "Chuẩn bị bắn!"

Âm thanh súng đạn đoàng đoàng bên tai, ghim thẳng vào đầu tang thi từ tầm xa, Thúc Hàm Thanh đứng giữa tốp người, một tay che chở cô gái, tay còn lại không ngừng nổ súng, trong quãng thời gian ngắn tiêu diệt một lượng lớn tang thi, dẫu vậy tang thi vẫn lúc nhúc như dòi bọ, khiến người chứng kiến sởn da gà.

Thúc Hàm Thanh liên tục lùi về sau, mãi đến ngã tư mới dừng lại, cậu buông người con gái đang run bần bật trong ngực mình ra, dặn dò: "Bây giờ theo chân dòng người mà chạy thoát, khả năng tang thi vẫn còn đâu đây, tốt nhất dừng rời cửa, phải bảo vệ tốt chính mình."

Nói xong, Thúc Hàm Thanh tính rời khỏi để cứu trợ, đột nhiên tay bị cô gái kia nắm lấy, cậu theo bản năng quay đầu lại.

Chiếc mũ che mặt bỗng rớt xuống đất, để lộ khuôn mặt ngoan ngoãn nhưng vô cảm của Dịch Nhiên.

Tinh thần lực ác ý xâm chiếm cậu, Thúc Hàm Thanh siết chặt ngón tay, hô hấp ngày càng khó khăn.

Trong đám đông, bóng dáng của một người thanh tiên tuấn tú ngã quỵ xuống đất, tiếc thay không một ai còn sức để ý điều này, rất nhanh sau đó một người đàn ông choàng áo khoác che thân bế cậu lên, lộ từng khớp ngón tay tinh tế tựa điêu khắc.

Y xoay người, tầm mắt hướng lên lôi chớp xẻ rách cả một bầu trời.

Yến Thần Quân cúi đầu nhìn người trong ngực mình, biểu cảm dần ôn nhu.

— Tôi nguyện hứng chịu hậu quả để đổi lấy sự sống của em trong một đời này.

.

.

.

【 tác giả có lời muốn nói: 】

Yến Thần Quân ( ngữ khí bố đời ): It's my time~

Lôi Tranh rút súng.

Vinh Hoa điều khiển dây leo.

Mộ Diệp phóng hỏa.

Yến Thần Quân:............

Tác giả cho phép họ Yến rời hang rồi mọi ngừi 🤓👏

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip