5
Vân Ánh thay Thúc Hàm Thanh lau miệng, có chút tiếc nuối nói: "Lãng phí quá đi."
Thúc Hàm Thanh cướp lấy khăn giấy từ tay cô, nhìn mọi người đang cầm ly cách đó không xa, chỉ có Mộ Diệp và Vinh Hoa không uống, còn lại đều trút sạch vô bụng, cậu hỏi chủ thần: "Nếu hấp thụ cùng lúc cả hai thì hậu quả ra sao."
Chủ thần: ".....Không có thông tin về vụ này, ta cũng không rõ."
"Loại trái kia phát huy tác dụng khi nào vậy."
"Nửa tiếng nữa."
Chờ đến khi bọn họ chuẩn bị xuất phát, Thúc Hàm Thanh nhanh gọn lẹ ném Vân Ánh sang nhóm Tang Mại, sau đó nói với Mộ Diệp: "Ba người chúng ta cùng nhau đến chỗ phòng thí nghiệm ngầm đi, bên ngoài chưa gặp tang thi lần nào, tôi có dự cảm chúng nó đều ở dưới kia hết."
Vinh Hoa – người không biết gì thì tự nhiên gia nhập đội ngũ ba người: "............"
Mộ Diệp đi đằng trước dùng dị năng ném vài hoả cầu, nơi này bỏ hoang từ lâu, phần lớn hệ thống chiếu sáng đều hỏng, nhìn đường nửa được nửa không, Thúc Hàm Thanh quay đầu thấy Vinh Hoa liền thúc dục cậu ta nhanh lên.
Vinh Hoa vẻ mặt không tình nguyện tiến tới, đột nhiên gặp tang thi lao ra từ trong gian phòng bỏ hoang, Thúc Hàm Thanh với Mộ Diệp phản ứng không kịp thì những sợi dây leo to bằng cổ tay trồi lên khỏi mặt đất. Trong ánh xanh lục ẩn ẩn lộ lộ chợt loé, gắt gao xiết chặt bẻ gãy cổ con tang thi xấu xí dữ tợn kia, nhưng cho dù ở trong tư thế này, nó vẫn giãy giụa một cách quỷ dị.
Rõ ràng trước đó không lâu màu sắc dị năng của Vinh Hoa vẫn ở màu cam, Thúc Hàm Thanh cảm thán đúng là thiên tài số một của tiểu thuyết mà, tốc độ nhảy cấp thật khiến cho người người ganh tị. Vinh Hoa rút ra dao găm rồi cạy đầu tang thi thu thập tinh hạch, hình ảnh rất tàn bạo.
Loại sự tình này ban đầu làm thì thấy nhức nhức đầu, nhưng nếu làm nhiều, thủ pháp thuần thục chẳng khác gì vừa qua đào tạo cạy vỏ dừa ở Hải Nam mới về.
Độ tinh khiết của tinh hạch kia rất cao, Thúc Hàm Thanh cũng muốn lấy thêm vài viên, vừa nhấc đầu lên liền thấy Vinh Hoa nhìn chằm chằm cậu.
Thúc Hàm Thanh thầm nghĩ liệu có phải công hiệu của trái kia phát huy tác dụng rồi à, nếu vậy thì cậu phải nhanh nhanh nhốt bọn họ ở cùng một chỗ.
Vinh Hoa nhíu mày: "......Cấp cho tôi chút nước, gớm quá."
Thúc Hàm Thanh ném qua thủy cầu, cậu vừa quay đầu liền thấy hình ảnh Mộ Diệp vân vê vòng phật châu trên tay, môi khẽ mấp máy, hẳn là đang siêu độ cho tang thi kia, hắn chưa bao giờ tự mình lấy tinh hạch, phần lớn toàn là nhờ vào Thúc Hàm Thanh cùng đồng đội cạy giúp hắn. Thúc Hàm Thanh cảm thấy Vinh Hoa cực kì lợi hại, có thể làm người nửa chân trên con đường Phật giáo vứt bỏ tín ngưỡng, xa đoạ vào kiếp người, thật đúng là thần minh siêu việt.
Nơi này khẳng định không chỉ có một con, Thúc Hàm Thanh rút ra gao găm ở gần bốt giày, quả nhiên không bao lâu sau khi bọn họ quẹo vào ngã rẽ, lập tức nghe được tiếng chân hỗn loạn của tang thi.
Thúc Hàm Thanh vọt lên trước một bước, trên người của những tang thi kia đều bị phòng thí nghiệm đánh giấu, sức lực chúng không nhỏ, dễ dàng thoát khỏi thủy xích giam cầm. Dị năng của cậu vốn là không có lực sát thương cao, nên từ bỏ lựa chọn cận chiến. Vất vả lắm cậu mới cạy được một khối tinh hạch, liền nắm trong lòng bàn tay rồi quay đầu lại.
Trên mặt đất đã sớm có vài thi thể nằm la lết.
Vinh Hoa thay Mộ Diệp cạy tinh hạch, ném cho hắn.
Mộ Diệp: "Cảm ơn."
Thúc Hàm Thanh cho bọn hắn mỗi người một thủy cầu, ngó sang phòng thí nghiệm cách đó không xa.
Mộ Diệp bước tới đưa hết tinh hạch trong tay cho Thúc Hàm Thanh: "Cho cậu."
Thúc Hàm Thanh theo bản năng mà nhìn về phía Vinh Hoa, nghĩ thầm cậu ta chắc không giận dỗi đi. Cậu vừa định nói không cần, Vinh Hoa như vừa bắt gặp ánh mắt của cậu, sau đó trên tay cậu lại thêm tinh hạch.
Thúc Hàm Thanh ngẩn ngơ cả người: "......Cậu cũng đưa cho tôi tinh hạch làm gì?"
Vinh Hoa giống như có chút bực mình: "Vậy anh nhìn chằm chằm vào tôi làm cái gì?"
Thúc Hàm Thanh: "Không cần, cậu lấy lại đi."
Vinh Hoa hừ lạnh một tiếng, liền xoay người hướng về phía trước, cậu ta có chút giận dỗi, Mộ Diệp đưa cho Thúc Hàm Thanh tinh hạch, phản ứng của cậu cũng không lớn như vậy, nhưng đối với cậu ta thì lộ ra điểm hung.
Trong tất cả mọi người chỉ hung đối với mình cậu ta.
Thúc Hàm Thanh đưa tinh hạch cho Mộ Diệp: "Anh cũng lấy đi."
Mộ Diệp nói: "Hàm Thanh, không phải cậu lúc trước thay tôi bảo quản tốt sao? Hiện tại tôi không cần xài."
Thúc Hàm Thanh nhìn hắn, bỏ tinh hạch vô bao, nói được thôi, trở về sẽ trả lại hắn. Phía bên kia Vinh Hoa thử đẩy cửa phòng thí nghiệm, không nghĩ mở ra dễ dàng như vậy, cửa đó thực sự rất dày nặng. Thúc Hàm Thanh cảm thấy hiện tại thời gian cũng vừa chuẩn, Mộ Diệp vào theo sau thì cậu đứng canh cửa là được rồi.
Thúc Hàm Thanh chưa đi vào, cậu nhìn cánh cửa kia, nói với chủ thần: "Ngươi nói cửa này có vấn đề ở chỗ nào thế?"
Chủ thần bảo: "Trong sách ghi vì bọn họ muốn ngăn trở thi triều(*) đột ngột xuất hiện nên mới đóng cửa lại, không nghĩ tới việc chỗ này nhiều năm rồi chưa tu sửa, muốn mở ra cũng khó."
(*) Tui nghĩ nó là lượng lớn tang thi không đếm xuể, như biển tang thi luôn í, nên để hán việt cho ngồu 😎
Vì thế Thúc Hàm Thanh mới gắng sức đóng cửa lại, một lúc đẩy quả nhiên đẩy không ra, sau đó đặt thanh sắt luồn qua rồi áp vào tay cầm để chặn cửa. Để chắc chắn, Thúc Hàm Thanh còn dùng hai thanh lận, cậu vỗ vỗ tay, nói với chủ thần: "Ta đi thu thập đống tinh hạch, lát nữa sẽ cứu bọn họ ra."
Cậu từ đầu bên kia đi tới, quả nhiên trên đường rải rác mấy con tang thi, cậu nắm chặt tinh hạch ở trong tay, bọt nước ngưng kết thành lưỡi băng sắc nhọn, lập tức đâm xuyên qua ngực tang thi.
Tang thi gầm gừ, nước dãi mất khống chế chảy ra từ khóe miệng, da thịt trên người chúng đã sớm thối rữa, bởi vì bị xé toạc ra, mùi hôi thôi xông vào mũi khiến Thúc Hàm Thanh suýt chút nữa nôn khan.
Với sự kịch liệt đột ngột ập đến, cậu như bật ngược đụng vào vách tường, mu bàn tay trầy một mảng, ánh sáng tinh hạch trong tay nhanh chóng biến mất.
Thúc Hàm Thanh ném tinh hạch tàn phế xuống đất, vừa nãy cậu chuẩn bị cạy mấy viên tinh hạch thì cách đó không xa liền truyền đến tràng âm thanh lớn, Thúc Hàm Thanh đột nhiên nhớ đến chủ thần vừa rồi có nhắc đến thi triều.
Dị năng giả có tinh lực hữu hạn, chỉ có tang thi không sợ đau cũng không sợ chết, vô cùng vô tận.
Cậu sởn tóc gáy, phòng thí nghiệm như thế nào lại để xổng một lượng lớn tang thi đến vậy, đường ở phía trước bị ngăn chặn, cậu nhanh chóng rút lui sang lối khác, sau đó móc ra đống tinh hạch của Mộ Diệp gửi lại chỗ cậu, không ngừng dùng dị năng đánh đổ giá đỡ với dụng cụ thí nghiệm trong tầm nhìn, tạm thời chặn đường đi của chúng.
Thúc Hàm Thanh nôn nóng ném đi tinh hạch dần cạn năng lượng, phía trước cũng là ngõ cụt, chỉ sót một cái cầu thang sắt lẻ loi, cậu leo lên liền thấy một cánh cửa, lại là đường thoát duy nhất của cậu. Khoảnh khắc cậu sốt ruột mở cánh cửa kia ra, đã có tang thi thoát khỏi chướng ngại vật theo sát chân cậu.
Dưới tình thế cấp bách cậu đành phá hủy cầu thang sắt sắp lung lay đổ vỡ.
Ngay lúc này, bộ đàm bên hông cậu vang lên một tiếng, là Vân Ánh đang hỏi bọn họ hiện ở đâu, ở chỗ của cô đã xảy ra tính huống ngoài ý muốn nho nhỏ.
Cái ngoài ý muốn nho nhỏ kia Thúc Hàm Thanh cũng có thể đoán được, có lẽ là do uống phải thứ nước ép đấy, hiện tại cả người cậu đều có chút nóng.
Thúc Hàm Thanh vội vàng trả lời cậu gặp phải thi triều, Mộ Diệp với Vinh Hoa không cẩn thận bị nhốt ở......
Ba chữ phòng thí nghiệm còn chưa thốt ra, tang thi đã gần tới chân cậu gào thét lên, bộ đàm không để ý liền trượt khỏi tay, nhanh chóng bị miệng tang thi nghiền thành mảnh vụn.
Thúc Hàm Thanh trợn tròn mắt, cậu dùng lực vặn vẹo then cửa tay, một lúc sau mới lỏng lẻo mở ra, cậu do dự một chút, tiến vào bên trong, may mắn có cái cửa sổ mang ánh sáng chiếu rọi, có một ít giá đỡ phủ một lớp bụi, cậu hướng về phía trong đi, dẫm phải một chỗ trên mặt sàn.
"Trống không?"
Cậu tìm kiếm công cụ cạy sàn gỗ, ném mặt sàn qua một bên, ước chừng hầm trú ẩn vừa phát hiện ra không sâu lắm, cậu hỏi chủ thần: "Chỗ này nối với đâu vậy?"
Chủ thần không biết vì sao có chút trầm mặc.
Vì thế cậu lại tiếp tục hỏi: "Ta nhảy xuống có chết không?"
Chủ thần nói: "Không, chỉ là......"
Lời nói chưa dứt, Thúc Hàm Thanh đã nhanh chóng thả mình xuống, sau đó cậu nhìn thấy ánh sáng phảng phất ở phía xa xa.
Cậu nắm chặt dao găm trong tay, từng bước một tiến tới gần, cậu bắt gặp hình ảnh Mộ Diệp và Vinh Hoa mỗi người ngồi ở một góc, xung quanh có vài hoả cầu nhỏ.
Ở giữa có vài dấu vết đánh nhau, cậu vừa xuất hiện, cả hai đều đồng thời nhìn về phía cậu, Thúc Hàm Thanh cả người cứng đờ, không rõ vì sao mà cảm thấy Mộ Diệp và Vinh Hoa toả ra mùi hương thực dễ chịu, khiến cậu bước tới gần họ.
Mộ Diệp đứng lên: "...... Hàm Thanh, cậu sao lại xuất hiện ở đây, trên người cậu thơm quá......"
Hắn nói liền tới gần Thúc Hàm Thanh, Vinh Hoa cũng bước đến gần, cậu ta vốn có tính cách lạnh nhạt cùng mặt liệt quanh năm, giờ phút này có thể duy trì vẻ mặt lạnh quả thực khó khăn, trong mắt mang theo vẻ mê mang cùng lưu luyến si mê. Thúc Hàm Thanh vừa chạm mắt bọn họ, liền lùi lại.
Vinh Hoa và Mộ Diệp bỗng chốc thanh tỉnh, sợi dây leo bên người Vinh Hoa đột nhiên công kích về hướng Mộ Diệp, bị ngọn lửa của Mộ Diệp đốt thành tro.
Thúc Hàm Thanh cơ hồ đứng không vững, cậu vỗ vỗ mặt, muốn giảm bớt nhiệt độ trên người mình đi.
"Không phải, bọn họ đánh nhau làm gì vậy, đánh yêu à?"
Chủ thần: "......Cảm xúc của nhân loại bọn ngươi thật sự khó lý giải."
Sau một hồi đấm đá, trong khoảng thời gian ngắn ngủi hai người như khôi phục lại lý trí, mỗi người đứng ở một bên, Mộ Diệp không ngừng chuyển động vòng Phật châu trong tay, Vinh Hoa như tức muốn hộc máu mà thao túng dây leo trói chân mình lại.
"Trái cây kia có vấn đề, Hàm Thanh, cậu thấy sao rồi?"
Ngay lúc Mộ Diệp muốn chạm vào Thúc Hàm Thanh thì một sợi dây mây thô to liền cuốn cả người Thúc Hàm Thanh đi, Mộ Diệp thấy thế liền siết chặt Phật châu, Thúc Hàm Thanh nghĩ thầm mình cũng ăn phải nó, nên hiện tại là cái tình huống kiểu gì đây.
Dây leo kia như có ý thức, chui vào quần với vạt áo Thúc Hàm Thanh, khiến thân thể cậu không kiềm được mà run rẩy, Thúc Hàm Thanh mặt đỏ bừng nói: "Vinh Hoa! Gỡ ra đi!"
Ngọn lửa của Mộ Diệp sượt qua chóp mũi Vinh Hoa, làm đứt dây leo trước mặt cậu, chỉ nghe hắn nhìn Vinh Hoa khẽ giọng nói: "Tôi đang quan sát cậu đấy."
Cuối cùng ba người mỗi người chiếm một góc, bộ đàm của bọn họ rốt cuộc cũng bặt được chút tín hiệu từ lỗ nứt vỡ trên tường, Vân Ánh nói những người khác đột nhiên ôm nhau thắm thiết nên không dám nhìn, cô trở về tìm viện binh tới cứu bọn họ.
Thúc Hàm Thanh nhận thấy Vinh Hoa đang ngo ngoe rục rịch, liền tặng cậu ta gáo nước lạnh, đỉnh đầu cậu ta bị tưới đến mức nở ra những bông hoa trắng nhỏ xíu, dây mây xanh non không nỡ rời mà quấn lấy cẳng chân Thúc Hàm Thanh. Mộ Diệp nhắm mắt chuyển động hạt châu trên cổ tay hắn, vẻ mặt chính trực, ngón tay hắn thon dài trắng nõn, Thúc Hàm Thanh không nhịn được mà nhớ tới cảnh hương diễm miêu tả trong truyện.
Là hình ảnh đầu ngón tay Mộ Diệp quấn quanh chuỗi hạt kia làm loại chuyện này, đem hạt châu coi như là dương vật mà trêu đùa người, thậm chí là đút vào trong.
.
.
.
:))))))Chương lày cũng mô tả rõ ràng hai thằng vai chính công thụ đánh nhau như đánh giặc chứ ko có á á ư ư đâu ha, yên tâm húp NP
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip