Ai cho phép tổn thương em
Taehyung đỗ xe nhanh chóng, hắn trở vào bệnh viện, đôi chân thon dài khẩn trương tìm khoa cấp cứu. Chỉ thấy phía đằng xa một chàng trai tóc đỏ đang ngồi gục đầu xuống, từ bàn tay buông thõng máu nhỏ giọt xuống sàn nhà tạo thành cả một mảng đỏ thẫm ngay dưới chân.
Là Jon !
Anh ấy trong mắt Kim Taehyung là kẻ vô cùng cẩn trọng, việc sơ suất để bị gặp tai nạn là điều hoàn toàn không thể, trừ khi...
- Ngài nghĩ đúng đấy, chiếc xe ấy không đơn thuần là gặp tai nạn, phải nói cho chính xác thì nó bị ám sát và có lẽ kẻ sát nhân đã nhầm ngài là Jeon Jungkook, xe đi nhanh trên đại lộ thì bị một chiếc Divo lao thẳng tới và đâm nát đầu xe, thật may tôi đã ôm cậu Jeon ra khỏi đó trước khi hai chiếc xe phát nổ.
- Cậu không sao chứ ?
Taehyung bày ra bộ dạng không mấy lo lắng, ngồi xuống cạnh Jon. Anh chàng cúi đầu thấp hơn, khuôn mặt xót xa một điều gì đó nhưng rồi lại cay đắng hạ giọng thật nhẹ.
- Sao ngài không hỏi Jeon Jungkook ?
Kim Taehyung khựng lại, hắn ta trầm mặc quay đi, đôi mắt sẫm màu dừng lại ở cánh cửa phòng bệnh đã sớm khép kín, thở dài.
- Ngài yên tâm, cậu ấy đã qua cơn nguy kịch rồi.
Hắn ta không nói gì thêm, cảm xúc trong đầu không hiểu là loại gì, trong lòng cũng đau đớn lắm nhưng ngoài mặt vẫn là một bộ dạng sắt đá, nhất mực không quan tâm. Hãy nhìn vào đôi tay vì quá lo lắng cho ai kia mà đến tận bây giờ vẫn run lên từng hồi, trán mồ hôi nhễ nhại nhưng cớ sao cứ mãi ích kỉ như thế, nếu quan tâm thì cứ nói là quan tâm, yêu thì cứ nói là yêu, có gì phải chăng khi thương yêu vô vàn nhưng lời phun ra lại sắt lạnh đến nao lòng.
- Tôi chỉ muốn xem tình hình cậu thôi, sống chết với Jeon Jungkook thế nào, tôi không quan tâm.
Hắn định mực quay đi nhưng lại bị bàn tay đỏ thẫm của Jon bóp nghẹn lấy cổ tay, anh thì thào trong cổ họng.
- Ngài ở đây chăm sóc cậu ấy đi, tôi còn có người cần thăm bệnh.
- Chẳng lẽ trong vụ lần này có kẻ thứ 3 bị thương sao ?
Jon thở dài nhìn về cuối dãy hành lang.
- Phải, kẻ đó là Foure, nhưng cậu ấy không bị thương, cậu ấy đến đây trước ngài nhưng thấy tôi mất máu nhiều quá, vừa sợ vừa lo lắng nên đã ngất đi rồi, giờ đang nằm ở phòng kia.
Nực cười chưa kẻ vốn dĩ đến thăm bệnh lại đang nằm ở phòng bệnh, còn kẻ bị thương lại đôn đáo chăm lo.
Jon khập khiễng đứng dậy, trước lúc rời đi, anh còn quay lại nhìn Taehyung, ánh mắt mơ hồ không rõ là muốn nói gì, chỉ là cất vài tiếng thật nhỏ rồi khuất dần sau cánh cửa phòng bệnh.
- Ngài là một kẻ đáng thương.
Phải, kẻ đáng thương, là kẻ rất đáng thương.
Đáng thương nhưng cũng đáng trách, có khi nào hắn đã thực sự nghĩ đến bản thân đã tổn thương Jeon Jungkook thế nào chưa? Cậu bỏ cả luân thường đạo lý mà đã lên giường với chính người sắp trở thành bố mình. Đứa trẻ này nhìn vào mặt nào cũng là ngoan ngoãn, hiếu thuận, hẳn trong lòng cũng đã sớm đau khổ, dằn vặt. Từ nhỏ cũng chưa từng vào bếp nhưng sống chung với hắn lại tập thay đổi để quen với dao kéo, đạn dược. Nhưng yêu hắn để được cái gì ? Có lẽ là được trở thành một tình nhân không danh không phận, đến cả giờ phút này hay cả về sau vẫn mãi mãi là như thế. Ngay cả hắn có lẽ cũng đang vướng mắc trong một quá khứ tăm tối rồi bây giờ lại tha hóa đến tàn độc, tàn độc luôn với chính tình yêu duy nhất của mình.
Hắn đứng từ lớp cửa trong suốt của phòng bệnh, cẩn trọng quan sát vào. Trên nước da trắng nhợt nhạt của em nhỏ giăng không biết bao nhiêu là dây lớn nhỏ chằng chịt, hiển thị trên máy điện tim vẫn là những dãy chỉ số đều đặn nhưng ngắn ngủi rồi chốc chốc lại chập chờn. Nhìn xuống bàn chân bé với những khớp hồng hồng giờ lại rách toạc cả da, máu thấm ra khỏi miếng băng gạc mềm. Đầu Jungkook quấn một vòng vải trắng, lấp lóe những gai đỏ bén rợn người. Cậu vẫn mê man và có lẽ như không muốn tỉnh nữa, đau cả thể xác lẫn tâm hồn thì thà cứ ngủ mãi có lẽ sẽ tốt hơn. Taehyung thở dài một hơi, hắn nhìn xuống bàn tay ướt nhẹp mồ hôi của mình rồi lại lưu luyến nhìn về phía Jungkook đang nằm, lòng quặn thắt và sao hắn muốn khóc quá. Muốn khóc nấc lên và gào với chúa "Xin ngài đừng mang em đi".
Đột nhiên Jungkook khẽ mở mắt, cậu nhìn chằm chằm lên trần nhà, bàn tay đang còn găm tiêm chuyền vitamin dơ vào hư không, một bàn tay gầy đến trơ xương. Thấy không ? ngày trước Taehyung mua cho em một chiếc vòng tay màu bạc, em còn mang vừa mà bây giờ cơ hồ tay em buông thõng xuống thì nó lại tuột ra mất rồi.
Cậu xoay người nhìn ra hướng cửa nơi Taehyung đang đứng, khoảnh khắc ấy, hai ánh mắt lại chạm nhau. Tình cờ nhưng rơi vãi đầy thương yêu vụn vặt. Tròng mắt Jungkook giãn ra, cậu nhìn Taehyung tươi cười trên khuôn môi khô khốc, rách toạc.
- Tae...Taehyung.
Cậu thì thào thật nhỏ nhưng qua khẩu hình với nét mặt đầy chờ mong kia cũng đủ biết hắn trong cuộc đời cậu quan trọng đến mức nào. Là một gam màu lạ, xuất hiện để cứu rỗi lấy một trái tim yếu đuối vụn vỡ ngay khi còn rất nhỏ.
Jeon Jungkook đúng là thiếu gia chính hạng đấy, nhưng vị thiếu gia này một chút về tình yêu, một chút về sự quan tâm cũng không có, luôn là nhu nhược, luôn là nhẫn nhịn, luôn là hiểu chuyện và chưa từng đòi hỏi một thứ gì khác.
Từ nhỏ học mẫu giáo, bị bạn học phá phách nhất đánh nhưng nhất quyết chịu trận, một mực không khóc vì nghĩ như thế là đứa trẻ ngoan, sẽ được yêu thương, nhưng chính cậu bé vừa đánh người vừa khóc lóc kia lại là kẻ được dỗ dành, còn Kookoo thì không. Có lẽ vì cậu quá hiểu chuyện nên người lớn đã tự cho mình cái quyền làm tổn thương một đứa trẻ họ Jeon, một đứa trẻ quá đỗi mềm mỏng và luôn tìm cách để được thương yêu nhưng có lẽ mọi thứ đều xa vời vợi.
Gần 20 năm sau gặp được một người họ Kim. Một người đàn ông ôn nhu và quá đỗi tinh tế. Đem lòng yêu anh ta quá mức, dù có bị đối xử lạnh nhạt, có băng tâm đến đâu vẫn là sự nhu nhược chết tiệt ấy, vẫn bó gối khóc một mình, vẫn là chờ cơm ai đó đến khuya rồi lại ăn một mình. Cũng là vì Jeon Jungkook giỏi chịu đựng nên thêm một lần nữa Kim Taehyung lại tự cho mình tư cách được tổn thương Jeon Jungkook.
"Em cũng cần được yêu thương mà"
Dòng suy nghĩ đá qua trí óc mơ hồ của Kookoo, kéo theo đó là một hàng nước mắt chảy dài và rơi ngay trên gò má. Đôi mắt đỏ hoe ấy vẫn nhìn Kim Taehyung với sự khát cầu tình yêu mãnh liệt. Nhưng nhìn đi, cuối cùng ngài Kim vẫn không đáp lại nó, hắn ta rút từ trong túi quần ra một chiếc thẻ tín dụng, ném qua cửa sổ vào phòng bệnh rồi quay ngoắt đi.
Jungkook đau khổ nhìn chiếc thẻ nằm gọn gàng trên sàn nhà lạnh lẽo. Có lẽ, anh đối với em là trách nhiệm chứ chưa từng quan tâm.
Cánh cửa phòng bật mở, là Foure. Có lẽ y đã khỏe hơn rồi. Anh chàng đến gần nơi Jungkook nằm, đặt vào tay cậu một bông hoa bồ công anh. Có lẽ anh hiểu rõ được mớ hỗn tạp trong lòng Jeon Jungkook. Trái ngược với sự tàn độc của Jon, Foure tinh tế và lãnh đạm hơn nhiều.
- Cậu bị lâu chưa ?
- 2 năm rồi.
Foure thở dài đặt hồ sơ bệnh án vào ngăn tủ gần đó.
- Tại sao không đến một nơi khác để điều trị, nếu cứ ở đây, bệnh thiếu máu của cậu có thể sẽ đi vào giai đoạn không cứu chữa được đâu.
Jungkook nhìn bông hoa nhỏ trong tay, đáy mắt khẽ xao động.
- Nhưng tôi yêu anh ấy rất nhiều.
Foure thở dài, kéo chăn đắp qua ngực cho Jungkook.
- Cậu xem, đôi khi từ bỏ một người không phải vì ta không còn yêu họ nữa, chỉ là ta đã không đủ sức chạm vào trái tim họ nữa rồi.
Y quay đi và đóng nhẹ cửa, chỉ còn Jungkook thơ thẫn cười ngây ngốc.
- Phải, có lẽ em đã không có quyền chạm vào trái tim anh nữa.
Đôi tay nhỏ miết lấy cánh hoa, đáy mắt hiện một tầng nước mơ màng.
- Gầy quá rồi, Taehyung sẽ không thích.
Hay là sẽ mãi mãi không còn thích ?
.
.
.
.
.
Sau lời yêu cầu của các rds đại nhân thì tui đã thêm 600 từ đấy :)
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip