Tinh cầu của mưa
...
Taehyung rời đi sau khi tiếng nước chảy từ phòng tắm vừa tắt. Hắn mệt mỏi trở về căn hộ Jon đã đặt lịch trước đó.
Mùi oải hương từ bệ cửa sổ đầy chim sẻ non đậu khiến lòng hắn nặng lại. Chưa bao giờ đầu óc hắn lại trở nên ngu ngơ như thế này. Nhìn lên áng mây đậu trên cao vút, hắn lại nhớ đến đôi mắt ngày ấy của Jungkook. Trong tròng ngươi màu hạt dẻ ấm áp, Jungkook vẫn yêu hắn qua từng cái nhìn dịu dàng, yêu nhiều như thể chứa được cả ngân hà trong ấy. Nhưng cách hắn đáp lại sao mà hờ hững quá, hắn nói không muốn yêu cậu, hắn hành động như thể đã hết yêu nhưng hắn lại khó chịu, phát điên lên khi nghĩ tới cảnh có tên khốn nào khác dám ve vãn Jeon Jungkook.
Hắn điên thật rồi.
Taehyung rít một hơi dài từ điếu xì gà cũ đen nhẻm đặt ngay ngắn trên bàn. Hắn thấy chán khi mấy căn hộ kiểu cũ ở LA kém hẳn so với mấy căn nhà nằm rải rác hai bên đường phố London. Mùi xì gà dở tệ lan đều trong không khí, Taehyung cảm thấy nó không ngon. Là do chất lượng thuốc không tốt hay là do lòng hắn bất ổn?
Hắn chợt nhận ra điều gì đó rồi vội vàng dập điếu xì gà cháy dở. Đầu gục xuống bên bàn và trái tim họ Kim bắt đầu nấc lên. Hắn nhớ ngày hôm ấy, một ngày trời vào đầu đông se lạnh, đã từng có một chàng trai gầy đến thấu xương, phong phanh trong bộ áo quần bệnh nhân đứng lặng yên nhìn hắn, cười... Cười trên những giọt nước thay nhau lăn trên đôi gò má vì đau ốm mà đã không còn hồng hào. Taehyung nhớ rất kĩ, trên đôi bàn tay đầy những mũi may còn chưa rút chỉ, chàng trai họ Jeon xòe ra hai chiếc kẹo vị dâu nhỏ xíu run run cười với hắn:
"Anh ăn kẹo không ?"
Có lẽ người ấy thấy hắn hút thuốc không tốt nên bao giờ trong túi lớn cũng rủng rỉnh mấy cái kẹo bé tẹo. Nhưng hắn đã đáp lại cái tinh tế ấy bằng sự hắt hủi, khinh ghét, Jungkook chắc cũng biết hắn không muốn đến gần mình nên hôm nào nghe nói hắn đến bệnh viện đều một mực lết chân đi gặp nhưng chỉ là dám đứng từ xa nhìn người kia một chút, mỉm cười một chút rồi lại nhanh chóng rời đi.
Jungkook chính xác là ông trùm của LA, nhưng đã ai bảo mafia không có trái tim. Thật ra, trái tim của họ còn đòi hỏi được yêu nhiều hơn người bình thường. Nhưng trong chuyện tình cảm lại quá yếu mềm, quá nhút nhát...
Taehyung thở phào một hơi, hắn ta đứng dậy đi về phía vali đặt ở góc phòng. Khom người lôi từ trong ấy ra một chiếc túi trắng tinh, vẫn còn thơm mùi thảo mộc. Thật ra hắn ta đã thức suốt cả một đêm trước khi đến LA để chọn cho người nhỏ một cái áo màu be. Hắn thích sự đơn điệu và hắn nghĩ Jungkook cũng thích thế. Vốn dĩ con người Jeon cũng rất đơn giản. Đáng yêu hay là ngốc đây mà hơn hai mươi tuổi đầu vẫn bó gối ngồi kể chuyện tình yêu với bồ công anh. Điều đó đã khiến Kim Taehyung vô thức bật cười.
Hắn ta một mình đánh xe đến biệt thự nhà Jungkook. Bằng mọi giá, thế nào vẫn phải nhất quyết giữ người. Hắn nhớ Jungkook đến điên lên, đôi mắt hẹp dài của hắn chần chừ nhìn lên khung cửa sẫm màu, lại vô thức nhìn xuống đôi dày da bóng của mình đang chạm lên bậc thềm biệt thự nơi Jungkook ở.
Taehyung mỉm cười nhìn cánh cửa đang đóng đột nhiên lại bật mở. Là Jungkook nhưng... Có cái gì đó rất khác. Nụ cười trên khóe môi mỏng bây giờ trông thật gượng gạo. Jungkook đang nắm tay một cô gái tóc nâu và lướt qua hắn như một người vô hình. Cậu đưa tay vén mớ tóc thưa trên trán cô gái, thì thầm:
- Mình lại đến đó nhé !
Người con gái đỡ lấy cánh tay Jungkook, rúc đầu vào lòng ngực cậu ho khan:
- Chỉ cần được ở cạnh anh, đi đâu cũng được.
Cậu còn chẳng nhìn đến kẻ đang thẫn thờ đứng kia lấy một cái, cứ thế dắt tay người tình bước ngang qua hắn, bả vai chạm phải lòng ngực rắn chắc của Kim Taehyung, Jungkook chợt quay đầu nhìn hắn một cái.
- Xin lỗi !
Rồi nhanh chóng bước đi. Gã Kim muốn chạy ngay đến đó dứt tay cậu ra và khảm người thương vào lòng nhưng hắn có tư cách gì để làm điều đó đây. Túi đồ trên tay hắn rơi xuống đất, chiếc áo trắng tinh lấm lem những vệt bùn đen nhẻm. Lòng hắn quặn thắt lại.
- Rõ ràng là anh cũng yêu em mà...
Hắn nói thật nhỏ nhìn theo chiếc siêu xe đã khuất dần. Vì cớ gì lại tàn nhẫn với anh đến thế ? Hay vì anh đã từng là kẻ tồi tệ? Kim Taehyung đã từng đối xử với Jungkook còn cay nghiệt hơn gấp trăm lần nhưng không ai nói với cậu là hắn yêu cậu rất nhiều. Trái tim nằm sâu bên trong lòng ngực nên cũng không ai có thể thấy nó đang chịu nhiều tổn thương.
Kim Taehyung gục đầu bên cánh cửa đã khép, chân hắn mỏi lừ và hắn đã ngồi ngay ở đó. Đôi mắt đã không còn hung hãn như kẻ săn mồi, hắn có lẽ đã biết sợ. Hắn ám ảnh với ý nghĩ một ngày nào đó Jungkook sẽ thực sự đặt cái tên "Kim Taehyung" vào một phẫn kí ức đen tối mà vĩnh viễn không bao giờ muốn nhớ đến nữa. Đau lòng lắm đấy !
Trên tấm kính trong suốt từ cửa phòng Jungkook, những giọt trắng li ti đã bắt đầu đậu lại và mỗi lúc một nhiều. Hắn ngồi đó thẫn thờ nhìn nước mưa dội ướt tấm áo nằm dưới đất. Mưa trắng xóa và tạt cả vào mái đầu đen xoăn của hắn. Tự nhiên lại có cảm giác đau, là đau không thở được. Hốc mắt Taehyung đỏ hoe, hắn đập đầu vào vách tường sau lưng, hắn mạnh bạo như thế, đầu óc chính là không còn tỉnh táo nữa, đến mức máu đã nhuộm đỏ cả những giọt mưa chảy trên mặt hắn nhưng vẫn không sao dừng lại được. Mùi tanh nồng từ chất lỏng đỏ thẫm thấm đầy trên trán gã họ Kim...
Từ lòng bàn tay hắn, máu đỏ nương theo mưa chảy mà rơi vãi xuống sàn. Hắn nhìn bầu trời đen kịt, môi khẽ nhếch lên một nụ cười thương tâm.
- Anh phải làm thế nào đây, đừng giết chết anh như thế, anh sai rồi, anh sai rồi mà, đừng bỏ anh...
Nói còn ngắt quãng mà ý thức hắn đã rơi vào mê man, xung quanh không có lấy một bóng người.
Cũng không có em...
Nước mắt chảy dài trên khuôn mặt đẹp như tạc tượng. Hắn đã ngất lịm ở đó đến khi Jungkook trở về.
Hơi men ngà ngà cay vẫn đặc sệt ở cổ họng, cậu kéo cao cổ áo quay đầu trở vào biệt thự. Cô gái vừa rồi cũng đã không còn cạnh bên. Trời đã sẫm tối nhưng cũng đủ để Jungkook có thể phát giác ra có kẻ đang nằm ở trước cửa nhà mình.
- Kim Taehyung ?
Jungkook lay người hắn nhưng mắt ai kia vẫn nhắm nghiền. Cậu đưa tay lên đặt trên trán người kia, rồi nhanh chóng rụt về.
- Sốt rồi, tên ngốc này sao lại ra nông nỗi thế này ?
Khó khăn lắm cậu mới kéo được cơ thể nặng trịch của Taehyung vào đến sofa. Nhưng trong nhà một mẩu sáng cũng không có. Jungkook mò mẫm bật công tắc đèn lên, không có ai ở đây cả. Có lẽ Foure đã đi tìm ai đó rồi.
Cậu đắp lên người Taehyung một tấm chăn mỏng, băng bông ở vết thương xong mới chườm khăn ấm lên đầu hắn. Xong xuôi lại mang tạp dề nấu cho hắn một ít cháo.
Căn nhà với một người trong bếp nấu ăn, một người an nhiên ngủ chưa bao giờ là hết hạnh phúc. Taehyung đã khẽ mở mắt từ khi cậu kéo hắn vào nhà. Nhìn bóng lưng ai kia đang cặm cụi nấu nướng hắn cư nhiên không thể thôi mỉm cười.
Jungkook bưng ra một bát cháo đặt lên bàn, cũng không tỏ vẻ ngạc nhiên khi thấy hắn đã mở mắt. Cậu ngồi xuống bên cạnh đẩy bát cháo đến trước mặt hắn.
- Anh ăn rồi về đi, một lát nữa Lie sẽ đến tôi không muốn em ấy thấy tôi chưa chấp người lạ trong nhà đâu.
Taehyung tắt ngấm nụ cười. Hắn nghiêng đầu nhìn Jungkook đang lấy thuốc ra cho mình. Ngực trái đau không thể tả, hắn nghẹn ngào:
- Từ...từ khi nào anh và em trở thành người lạ ?
Jungkook khẽ cười, dúi nắm thuốc cảm đủ màu sắc vào lòng bàn tay nóng rực của Taehyung:
- Từ ngày tôi không còn khóc vì anh nữa.
___
Chap này tớ viết văn phong nhẹ nhàng xíu, bạn nào không hợp kiểu này chap sau tớ sẽ sửa đổi nhá :33
Tớ đăng lại xíu nha
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip