Chương 23 : Trong Lòng Có Một Vết Sẹo
Sau khi trở về từ thành phố Ninh Châu trở về, Tô Tân lại tiếp tục bận rộn. Cô tiếp tục chủ trì cuộc họp thường kì của giải trí Tinh Hà bàn bạc về kế hoạch công chiếu « Vô Địch Thiên Hạ ».
Nhờ sự nỗ lực phối hợp của cả ê-kíp, bản làm lại đã tiến triển rất nhanh và sẽ hoàn thành vào cuối tháng sau, thêm thời gian hậu kỳ, trễ nhất cũng hai tháng sau mới có thể xuất phòng vé, bộ phim này đã được lên kế hoạch từ rất lâu, theo thời gian, giá vốn ngày càng cao, nếu không nhanh chóng ra rạp, tuyên truyền, có thể sẽ không còn ai muốn xem.
Thông qua trao đổi với các đài truyền hình, thấy hứng thú của họ cũng không lớn, vả lại phim cổ trang cũng chỉ có rất ít người hứng thú. Một giám đốc điều hành đề xuất họ nên chọn con đường chiếu trên web để an toàn hơn.
Tô Tân nhất định phải cân nhắc thật kĩ sau đó nhanh chóng đưa ra quyết định.
Dừng xe lại, bụng kêu hai tiếng "Ục ục", cô lúc này mới nhớ ra hôm nay là cuối tuần, cô dồn hết tâm trí để xử lý công việc, không ai nhắc nhở cô ra ngoài ăn tối.
May mắn, quảng trường Kim Thành ngay dưới lầu, cô đi dạo một vòng, ăn một phần mì bò. Mì bò được trang trí rất đặc biệt, sợi mì khi dọn ra có mùi thơm bay tới, nhìn rất ngon miệng, nhưng miếng bò dai, sợi mì cứng, nước dùng có mùi bột ngọt, vị umami giả.
Tô Tân ăn vài miếng, rồi chợt mỉm cười.
Mì bò này rất giống cuộc hôn nhân đã kết thúc của cô, bề ngoài có vẻ hào nhoáng, bên trong ngọt bùi cay đắng, cũng chỉ có cô biết rõ.
Lấp đầy bụng, Tô Tân đi dạo quanh quảng trường. Bên đường là một loạt cửa hàng được trang hoàng lộng lẫy, các tủ kính cao bên trong trưng bài vô số món đồ của các thương hiệu lớn, cô chậm rãi ngắm nhìn, bỗng nhiên dừng bước.
Đây là một trung tâm làm tóc, Tô Tân tđã từng đến đây mấy lần, tuy đã muộn nhưng các thợ làm tóc bên trong vẫn rất bận rộn, một cô gái bước ra, mái tóc mềm mại xõa xuống bay trong gió.
Tô Tân yên lặng nhìn một lát, rồi đẩy cửa vào.
Về chung cư đã hơn mười giờ, Tô Tân từ thang máy đi ra, cúi đầu tìm chìa khóa trong túi xách, đi được mấy bước thì đâm vào một người, cô vội vàng nói xin lỗi: "Xin lỗi, tôi không cố ý — " giọng cô dừng lại.
"Tiểu Tân, là anh." Hình bóng quen thuộc bước tới, là Giản Diệc Thận.
"Anh tới đây làm gì?" Tô Tân lùi lại một bước, cảnh giác hỏi.
Giản Diệc Thận định nói chuyện, ánh mắt lập tức dừng lại.
Mái tóc dài ngang vai trước kia của Tô Tân đã không còn, thay vào đó là một mái tóc ngắn, nhuộm thành màu nâu nhạt, phần đuôi uốn quăn nhẹ nhàng.
Nhìn rất đẹp, nhưng đây không phải kiểu anh thích, anh thích mái tóc dài gợn sóng, cảm giác tóc dài bồng bềnh và nhẹ nhàng như nước.
"Sao . . . Em lại cắt tóc?" Anh kinh ngạc hỏi, lồng ngực như bị thứ gì đó chặn lại, thở không nổi.
Tô Tân không nói chuyện, hành lang im lặng, đèn kích hoạt giọng nói đột nhiên tắt, trong bóng tối chỉ nghe thấy tiếng thở nhẹ của hai người.
Giản Diệc Thận giật mình nhớ lại.
Tô Tân để tóc dài, là vì anh. Lần đầu tiên Tô Tâ chính thức tỏ tình với anh, để không làm tổn thương đến thể diện của cô em gái này anh đã uyển chuyển biểu thị hai người không hợp nhau, còn cố ý mô tả mẫu hình lý tưởng của mình, muốn Tô Tân biết khó mà lui.
Hai tháng sau Tô Tân chưa từng xuất hiện trước mặt anh, thỉnh thoảng nghĩ lại thấy buồn cười, cô gái này được cưng chiều quá nhiều nên tùy hứng, tình yêu tới cũng nhanh đi cũng nhanh.
Kết quả là sau một mùa đông, Tô Tân xuất hiện trước mặt anh, mang một mái tóc dài nhu thuận.
Anh vẫn nhớ khoảnh khắc lần đầu tiên nhìn thấy Tô Tân, bên cạnh một bức tường thác nước hoa tử đằng, gió xuân thổi tung làn tóc váy dài của cô, Tô Tân cười nhẹ nhàng, dịu dàng giống như băng vừa tan thành suối, róc rách từ khe núi chảy qua.
Nhưng hiện tại, mái tóc dài này đã bị cắt.
Anh trở nên bối rối không thể giải thích được, giọng nói vô thức thay đổi: "Không sao, thích cắt thì cắt, tiểu Tân . . ."
Đèn kích hoạt bằng giọng nói lại bật lên, khuôn mặt Tô Tân trở nên rõ ràng, vẻ mặt hờ hững, không ngọt ngào yêu thương như trước đây.
"Là tôi cố ý cắt, để ăn mừng cuộc sống mới không có anh." Cô thản nhiên nói: "Giản Diệc Thận, tôi không biết tại sao anh lại tìm được nơi này, chỉ mong anh đừng xuất hiện trước mặt tôi, mỗi một lần anh xuất hiện, lại nhắc nhở tôi trước kia ngu ngốc như thế nào, khiến tôi cảm thấy bị xúc phạm, tôi cũng không nghĩ anh có quyền biết về đời tư của tôi."
Giản Diệc Thận á khẩu, những gì anh nói với Tô Tân trước đây, hiện tại Tô Tân trả lại nguyên vẹn cho anh.
Thấy Tô Tân chuẩn bị vào phòng đóng cửa lại, anh lập tức tiến lên, chặn cửa lại: "Tiểu Tân, anh có chuyện muốn nói với em, cho anh vài phút được không."
Đây là muốn dây dưa không dứt sao?
Tô Tân hít một hơi thật sâu, kiên nhẫn nói: "Được rồi, anh nói đi."
"Chuyện xảy ra trước kia, anh đã biết, ba năm trước cha em chỉ cảnh cáo Bạch Thiến Ngữ một chút, nhưng cô ấy lại thêm mắm dặm muối khiến anh nghĩ rằng nhà em uy hiếp hãm hại cô ấy, xin lỗi là anh đã hiểu lầm em." Giản Diệc Thận trầm giọng nói.
Thật lâu sau, Tô Tân mới định thần lại: "Cho nên, cha tôi không có quấy nhiễu buổi biểu diễn của chị ta, cũng không ép chị ta phải xuất ngoại?"
Giản Diệc Thận nhẹ gật đầu: "Anh không biết tại sao cô ấy phải làm như vậy, nhưng anh có thể cam đoan với em, anh và cô ấy tuyệt đối không có mập mờ gì, tiểu Tân, em phải tin anh."
Tô Tân yên lặng nhìn anh một lúc, đột nhiên bật cười. Cô cười rất tươi, nhưng ánh mắt lại càng ngày càng đau thương, đáy mắt dần trở nên đẫm nước.
Giản Diệc Thận bị tiếng cười của cô làm cho bối rối, nhịn không được đè bờ vai cô xuống: "Em cười cái gì? Đừng cười, nếu trong lòng không thoải mái, có thể mắng anh, đừng cười . . ."
Tô Tân đột nhiên gạt tay anh ra: "Anh muốn tôi tin anh sao? Anh không thấy buồn cười hay sao? Kết hôn ba năm, anh có tin tưởng tôi lấy một lần nào không? Anh có quyền gì mà yêu cầu tôi phải tin tưởng anh?"
Giản Diệc Thận á khẩu không trả lời được.
"Anh không biết tại sao Bạch Thiến Ngữ lại phải làm như vậy đúng không? Vậy tôi nói cho anh nghe." Tô Tân nhìn chằm chằm anh, nói khẽ "Bởi vì cô ta thích anh, thấy anh muốn kết hôn với tôi nhưng không có cách nào ngăn cản, liền dứt khoát ở giữa chúng ta bắn một viên đạn, trong nội tâm cô ấy chắc chắn hận chết tôi, rõ ràng cô ta là bạn của anh từ rất lâu, lại bị tôi ngang nhiên quẫy nhiễu, không biết xấu hổ theo đuổi anh, cướp anh đi . . ."
Giản Diệc Thận nói không nên lời.
Anh luôn cảm thấy anh và Bạch Thiến Ngữ rất thẳng thắn, không có gì đáng xấu hổ, sau khi Bạch Thiến Ngữ về nước, vẫn luôn cùng anh bảo trì khoảng cách, không có cử chỉ mập mờ.
Thế nhưng, hiện tại mọi chuyện đã sáng tỏ, hoàn toàn chứng minh Bạch Thiến Ngữ đối với anh có tâm tư vượt qua tình cảm bạn bè.
"Anh sẽ xử lý tốt chuyện của Bạch Thiến Ngữ." Anh nghiêm túc nhìn Tô Tân "Chuyện trước kia, tất cả là do anh, đêm đó anh không nên đến dự buổi hòa nhạc đó, cũng không nên ngại phiền phức mà không thông báo cho em, để em phải chờ một thời gian dài như vậy . . ."
Giọng nói anh trầm thấp ấm áp, quanh quẩn bên tai, Tô Tân đột nhiên có chút hoảng hốt.
Đây từng là giọng nói khiến cô rung động.
Một tiếng động nhỏ vang lên, thang máy khởi động, đi lên. Tô Tân thanh tỉnh lại, cô véo vào lòng bàn tay, cắt ngang lời nói của Giản Diệc Thận: "Kỉ niệm ngày cưới."
"Cái gì?" Giản Diệc Thận sửng sốt một lúc, rồi chợt hiểu ra, lòng bàn tay chảy mồ hôi.
Hôm đó là kỷ niệm ba năm ngày cưới của chúng ta, anh thấy không, anh cũng không biết." Khóe miệng Tô Tân cong lên, trào phúng: "Món quà kỉ niệm ngày cưới mà anh tặng cho tôi, đời này tôi cũng không bao giờ quên. Xin lỗi cũng không cần, tổn thương trong lòng cũng sẽ trở thành một vết sẹo, chúng ta cùng quên hết mọi thứ như vậy sẽ tốt hơn."
"Rầm" một tiếng, cửa đóng lại.
Tô Tân toàn thân rã rời, tựa vào ván cửa nhắm mắt lại. Qua nhiều năm như vậy, yêu Giản Diệc Thận tựa hồ thành bản năng, hiện tại muốn bỏ cũng rất khó.
Cô hít sâu hai cái, bước đến tủ lấy ra một chai rượu.
Chất lỏng màu đỏ rót đầy trong cốc thủy tinh, màu sắc rực rỡ, giống cô lúc trước ôm ước mơ có một tình yêu, một cuộc hôn nhân tốt đẹp.
Ngón tay cô hơi run, giơ ly lên uống một hơi cạn sạch. Chất lỏng cay nóng trượt vào cổ họng, cô dần bình tĩnh lại.
Tất cả những yêu thương đều được cất kín trong đáy lòng, thời gian trôi qua sẽ có một ngày mất đi.
Có lẽ lúc ấy cô sẽ hoàn toàn miễn nhiễm với giọng nói của Giản Diệc Thận.
Mở một phần mềm đọc ra, Tô Tân tìm thấy một cuốn tiểu thuyết trong danh sách giới thiệu của trang web. Từ khi tiếp quản Tinh Hà, cô đã hình thành thói quen đọc tiểu thuyết, truyền hình điện ảnh nội dung luôn thay đổi, cuối cùng chọn ra 3 con đường, một là tự lên kế hoạch, hai là tìm biên kịch viết kịch bản, ba là tìm IP hiện có.
Phó tổng Dương đã từ chức ở IP có nghiên cứu rất về việc ươm tạo IP, mầy kịch bản lớn của Tinh Hà trước đây đều do cậu ta viết, nhưng đã bị Lữ Thành Chiêu mang đi, cũng lấy đi một IP tiêu biểu của Tinh Hà, nghe nói đã bắt đầu tìm biên kịch viết kịch bản, rất có tiếng, muốn thay thế bộ phim « Truyện Tơ Bông » của Tinh Hà.
Cuốn tiểu thuyết mà cô tìm được có tên« Cơn Ác Mộng Này Tôi Đã Từng Trải Qua », tên sách mang hàm ý, đánh giá rất tích cực, chỉ có bốn năm mươi vạn chữ, bình luận có mấy vạn người. Đọc xong mấy chương đầu Tô Tân hết sức kinh ngạc, lối hành văn phóng khoáng của tác giả và hình tượng nhân vật được khắc hoạ ấn tượng, thoát ra ngoài xem mục lục, có thêm hai chương mới.
Thấy thời gian không còn sớm, cô liền đem tiểu thuyết lưu lại, định khi nào rảnh sẽ đọc.
Nhờ cuốn tiểu thuyết này, Giản Diệc Thận đã hoàn toàn bị đuổi khỏi tâm trí cô, cô ngủ rất ngon.
Ngày hôm sau là một ngày nhiều mây, không có mặt trời chói chang, thời tiết nóng bức cũng theo đó tiêu tán không ít, buổi chiều Tô Tân và Trần Khuông Minh cùng đến truyền hình An Châu thăm hỏi.
Thành phố An Châu là thành phố trực thuộc trung ương, truyền hình vệ tinh đứng trong top 3 trong nước, từ trước đến nay quan hệ rất tốt với Tinh Hà, hai bộ phim lớn trước kia đều do truyền hình An Châu truyền bá, hai bên cùng có lợi, « Vô Địch Thiên Hạ » ngay từ đầu đã ký hợp đồng cùng truyền hình An Châu, khi bê bối nổ ra buộc phải hủy hợp đồng tạm thời.
Tổng biên tập họ Vệ, hơn bốn mươi tuổi, nhìn có vài phần túc trí đa mưu khéo léo đưa đẩy, Tô Tân trước đó làm tìm hiểu qua, biết vị này là người thích leo núi, mỗi năm đều đến những đỉnh núi nổi tiếng trên thế giới để leo núi và thích chinh phục thiên nhiên. Khi trò chuyện, cô rất tự nhiên nhắc tới chủ đề leo núi.
Không ngờ tổng biên tập Vệ cân bằng chuyện cá nhân và công việc rất rõ, cuối cùng khéo lời từ chối đề nghị ăn cơm, thoáng tiết lộ một chút tin tức hữu dụng: "Tô tiểu thư, cùng cô trò chuyện rất vui, vậy tôi không lời khách sáo nữa. Không dấu gì cô, đài chúng tôi rất tin tưởng về chất lượng của phim, nhất là của lão Trần sản xuất, nhưng cái này có mua hay không tôi thật không chắc. Trong đài vừa định chiếu một bộ phim cổ trang của Gia Thành, cuối năm bắt đầu quảng bá, năm nay chắc sẽ không chiếu thêm về thể loại này, sang năm nếu cô muốn tranh lấy, chúng tôi sẽ tiếp qua hai tháng sắp chạy, cô đem phim đưa tới, sau đó nghĩ cách tăng độ nổi tiếng cho bộ phim và nam chính, đến lúc đó tôi giúp cô đề cử."
Tạm biệt tổng biên tập Vệ, Trần Khuông Minh tức sôi ruột nói ra: "Lữ Thành Chiêu cái tên vương bát đản này, chèn ép chúng ta khắp nơi, tôi nghi ngờ việc đài truyền hình hủy hợp đồng của chúng ta là do hắn ở sau lưng châm ngòi thổi gió hay không?"
"Rất có thể." Tô Tân bình tĩnh nói: "Trước mắt vượt qua khó khăn này đã, rồi hãy tìm hắn ta tính sổ."
Hai người vừa đi vừa tán gẫu, gần bãi đậu xe thì có người gọi lại: "Trần lão sư, chị Tân!"
Tô Tân nhìn lại, là Cố Phi Nam, cô có chút bất ngờ: "Sao cậu lại ở đây?"
"Em vừa tham gia một chương trình" Cố Phi Nam bước nhanh tới: "Em vừa nghe mọi người tới đài truyền hình, nên ở chỗ đây chờ, chị Tân em mua trà sữa cho chị, còn có cả macaron thay cho bữa trưa."
Tô Tân nhận lấy: "Cảm ơn, mà tham gia cái gì?"
"Một chương trình tạp kỹ với hơn 20 người mới sẽ được ghi hình trong một đêm, đại khái em có thể xuất hiện trước ống kính năm phút." Cố Phi Nam cười tự giễu "Mà năm phút này có được là do chị Lý vất vả giúp em tranh thủ giành được."
"Từ từ sẽ đến, đừng có gấp." Tô Tân khích lệ nói: "Em rất có năng lực chị tin ánh mắt của mình."
Cố Phi Nam yên lặng nhìn cô, thì thầm bên tai cô: "Em cũng nghĩ thế, chị Tân chị chờ em thể hiện."
Cùng Trần Khuông Minh ở bên ngoài ăn cơm, Trần Khuông Minh có việc đi trước, Tô Tân thì trở về văn phòng.
Chị Diêu vẫn chưa tan sở, đem một đống văn kiện đưa tới cho cô xét duyệt ký tên, hai người vừa thảo luận vừa ký tên, bất giác đã chín giờ.
"Hỏng rồi." Chị Diêu nhìn thời gian "Trễ rồi, để ngày mai nói sau, Tô tổng em nhớ trở về nghỉ ngơi đấy."
Tô Tân quả thực có chút mệt mỏi, xoa xoa thái dương, vừa muốn đứng dậy, chuông điện thoại đột ngột vang lên. Cô xem xét, là Trần Khuông Minh.
"Tô tổng, xảy ra chuyện lớn!" Trần Khuông Minh thanh âm hối hả: "Cố Phi Nam bị bôi đen trên hot search."
Tô Tân trong lòng run lên: "Cái gì?"
"Cậu ấy bị chụp vài bức ảnh, có người đăng bài nói cậu ấy chen chân làm tiểu tam . . ."
Phía sau lưng Tô Tân toát mồ hôi lạnh, nếu tai tiếng về Tần Chí Minh lại xuất hiện, thì thần tiên hạ phàm cũng cứu không được « Vô Địch Thiên Hạ ».
"Cậu ấy làm tiểu tam của ai?"
Trần Khuông Minh ngừng lại, ấp a ấp úng nói: "Tô tổng, bài viết ngấm ngầm . . . Nói cô là . . ."
Tô Tân sững sờ.
"Điều tồi tệ nhất là Cố Phi Nam quá bốc đồng, chưa thương lượng với người đại diện đã phát weibo, chửi bới người tung tin đồn nhảm, nói cô rất tốt khiến cho người ta phải tôn kính, quan hệ chỉ là bà chủ nhân viên, hiện tại chuyện cậu ta mắng chửi cũng đã lên hot search, bị nói thẹn quá hoá giận."
Trần Khuông Minh không ngừng kêu khổ "Hiện tại dân mạng đều đang nói bộ phim « Vô Địch Thiên Hạ » này có độc."
*Góc không liên quan đến truyện: Ai có đọc truyện của tác giả tên Trì Mạch này thì nên suy xét lại nhé. ( lưu ý: không phải tác giả truyện này nha )
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip