Chương 7 : Hèn Mọn
Bỗng chốc cơ thể như rơi vào hầm băng, rồi lại chìm vào biển lửa, nóng lạnh đan xen.
Đầu Tô Tân choáng váng nặng nề, mơ màng cảm nhận được có người lại gần, cô cố gắng mở to mắt nhưng cũng chỉ thấy được bóng người mơ hồ lắc lư trước mặt.
Không biết qua bao lâu, một luồng hơi mát truyền vào cơ thể cô, lúc này cô mới có dấu hiệu tỉnh táo, mở mắt ra xem xét, đầu giường treo bình chai biển, bác sĩ mặc áo khoác blouse đứng ở đầu giường đang nói chuyện với y tá bên cạnh.
Cô suy nghĩ lung tung một hồi, mới nhớ ra lúc trả lời điện thoại trợ lý Đàm không cẩn thận lăn xuống giường, vất vả lắm mới bò lại được lên giường, sau đó liền mê mang.
"Tôi. . . Bị làm sao vậy?"
Vừa nói, Tô Tân mới phát hiện giọng nói của mình khàn khàn, cổ họng dường như bị lửa đốt, mỗi lần nuốt xuống đều cảm thấy đau đớn.
"Cô sốt cao, ba mươi chín độ năm" bác sĩ nhẹ giọng nói: "Lần sau đừng bất cẩn như vậy. Đi khám bệnh kịp thời, nếu không sẽ gây ra rất nhiều biến chứng."
Tô Tân cuối cùng cũng nghĩ ra, tối hôm qua cô uống rất nhiều rượu, lại ầm ĩ một trận cùng Giản Diệc Thận, người bị ướt, mặc váy kia ngồi rất lâu trong phòng vệ sinh ngồi.
"Cảm ơn bác sĩ " Cô nhẹ giọng cảm ơn.
Bác sĩ quay đầu lại, nói: "Lát nữa chuẩn bị cho cô ấy một ít cháo, lúc nào đói thì ăn một chút, trong nhà có thuốc mỡ không? Nếu không thì thuốc trị nấm hoặc kem đánh răng cũng được, bôi lên trán sẽ làm giảm sưng, cái này cũng quá bất cẩn rồi, khuôn mặt xinh đẹp như vậy lại bị dập đầu sưng to thế này."
Tô Tân phản ứng có chút chập chạp: "Dạ" một tiếng mới phát hiện ra không phải bác sĩ nói chuyện với cô.
Đầu thực sự hơi đau, cô đưa tay sờ vào, cục u tối qua còn chưa hết, đã thế còn sưng lớn.
"Được."
"Vậy chúng tôi đi, buổi tối kiểm tra lại nhiệt độ cơ thể, nếu không ổn thì gọi cho tôi."
"Tôi tiễn ông."
___
Tô Tân ngẩn ra, nhất thời nghĩ mình đang mơ.
Giọng nói vừa rồi có phải là Giản Diệc Thận không? Sao anh lại ở đây?
Một lúc sau, bên giường lại vang lên tiếng bước chân, đến cạnh giường thì dừng lại.
Tô Tân lấy lại bình tĩnh, khàn giọng hỏi: "Dì Tôn ở đây sao? Phiền dì ở lại chăm sóc em một chút."
Giản Diệc Thận ngồi xuống bên giường, nhàn nhạt nói: "Bây giờ là bảy giờ tối, dì ấy đã về nhà rồi."
Trên trán mát lạnh, có vật gì được bôi lên, bàn tay ấm áp nhẹ nhàng xoa.
Từ góc nhìn của Tô Tân, có thể thấy rõ khuôn mặt của Giản Diệc Thận, đáy mắt như ẩn chứa một bóng ma dưới hàng mi dày dặn, sống mũi thẳng tắp sắc bén như dao, nhắc nhở cô không nên bị cái nhìn dịu dàng giả dối làm cho mê mệt.
Tô Tân bỗng nhiên muốn cười.
Kết hôn ba năm, ngoài những lần chung đụng, cô hầu như không được tiếp xúc da thịt như vậy, không ngờ rằng chỉ một cơn sốt cũng có thể đổi lấy sự dịu dàng của Giản Diệc Thận.
Thật đáng tiếc, sức khỏe cô từ trước đến nay rất tốt, không có cơ hội phát hiện đường tắt này.
"Em cười cái gì?" Giản Diệc Thận không vui hỏi.
"Không có gì. . . Được rồi, không sao, cảm ơn." Tô Tân quay mặt đi, cố nén nụ cười nơi khóe miệng.
Giản Diệc Thận không rời đi, thay vào đó dịch ghế gần giường ngồi xuống, trầm ngâm chốc lát nói: "Hôm qua anh có hơi kích động, thật xin lỗi. Có điều em cũng không nên đi uống rượu, em biết anh ghét thứ gì."
Tô Tân trầm mặc không nói.
Cô không thể tra hỏi hành tung của Giản Diệc Thận, mà phải chiều theo sở thích của Giản Diệc Thận. Trên đời này có rất nhiều chuyện bất công, trước kia khi yêu người này, nhất định là rất hèn mọn.
"Còn nữa, hôm sinh nhật em. Đàm Phi có việc bận nên quên nhắc nhở anh." Giản Diệc Thận suy nghĩ một chút, dứt khoát nói rõ ràng: "Chờ em khỏi bệnh, đi chọn cái vài món quà, xem như anh bồi thường em."
Tô Tân yên lặng nhìn anh một hồi, bỗng nhiên im lặng nở nụ cười, bả vai càng không ngừng lay động, lỗ kim trên cánh tay suýt chút nữa rơi ra.
Giản Diệc Thận vội vàng đè tay cô xuống không vui hỏi: "Em thấy thế nào?"
"Không . . . Không có gì. . ." Tô Tân vừa nói cổ họng lập tức đau đớn, nuốt xuống một chút mới đỡ, giễu cợt nói: "Anh . . . không cần lãng phí như vậy."
Giản Diệc Thận nhíu mày, anh cảm thấy điều này nghe có vẻ hơi khó chịu, nhưng lại không cảm thấy sai ở chỗ nào: "Không cần khách sáo. Em có rảnh thì bỏ chút thời gian đi thăm mẹ, bà ấy thích ở gần người thân "
Tô Tân ngây người một lát, mệt mỏi nhắm mắt lại "Dạ".
Bộ dáng ngoãn nghe này lời làm cho Giản Diệc Thận hài lòng: "Vậy em ngủ trước một lát đi, truyền nước xong thì ăn cháo."
Không lâu sau Tô Tân đã ngủ thiếp đi, tiếng hít thở đều đều truyền đến.
Giản Diệc Thận ở bên cạnh bật máy tính xử lý một chút giấy tờ, vô thức quay sang nhìn Tô Tân.
Lúc này Tô Tân đáng thương nằm trên giường, sắc mặt tái nhợt gần như trong suốt, mấy sợi tóc dài hồn loạn rơi trên má, giống như viên ngọc thủy tinh, mang một vẻ đẹp mong manh dễ vỡ, chiếc cằm nhọn nhỏ nhắn, toàn bộ xương hàm dưới và cổ tạo thành một vòng cung đẹp mắt, bên trên có mạch máu màu xanh nhạt hơi chuyển động làm cho người ta có cảm giác muốn cắn một cái . . .
Nhiệt khí bốc lên, máu có dấu hiệu tăng tốc chảy.
Giản Diệc Thận giật mình nhanh chóng đi chuyển tầm mắt.
Quên đi, chuyện xảy ra trước khi kết hôn đã lâu như vậy, cũng nên buông bỏ. Ba năm này anh một mực vắng vẻ Tô Tân, cũng xem như đã trừng phạt đủ, hiện tại hai người cũng không có khả năng ly hôn, cha mẹ còn hy vọng trông chờ con của bọn họ, cứ như vậy sống tiếp.
Với suy nghĩ này, anh nhẹ nhàng thở dài, như thể buông bỏ được tảng đá nặng trong lòng bấy lâu.
—
Tô Tân ngủ một giấc rất sâu, khi tỉnh dậy, cô phát hiện nước đã truyền xong, người cũng bị chuyển từ phòng khách đến phòng ngủ chính, Giản Diệc Thận nằm cạnh cô, đã ngủ.
Thời gian gần đây cô mất ngủ rất nghiêm trọng, cô đã lâu không có một giấc ngủ ngon như thế, lúc này cô đã khá hơn rất nhiều.
Quay mặt sang một bên, khuôn mặt của Giản Diệc Thận gần trong gang tấc, trong bóng tối không thấy rõ ngũ quan trên khuôn mặt anh nhưng lại ngửi thấy mùi hương quen thuộc, dễ chịu của hương gỗ vẫn còn lưu lại trên chóp mũi.
Tô Tân thích mùi hương này, yên tĩnh và lạnh lẽo, giống như những cây cổ thụ ngay thẳng đứng trên sườn dốc ngọn núi cao sâu trong rừng rậm nguyên thủy. Sau khi kết hôn cô lén đổi sữa rửa mặt của Giản Diệc Thận, Giản Diệc Thận cũng không để ý, dùng suốt ba năm.
Cô lùi về phía sau, cố gắng thoát khỏi mùi hương này, nhưng Giản Diệc Thận mở mắt, không vui kéo cô lại, đưa tay chạm vào trán cô.
"Không nóng." Anh lẩm bẩm rồi ôm Tô Tân ngủ tiếp.
Cơ thể Tô Tân cứng đờ, động cũng không dám động. Đợi một lúc, tiếng hít thở đều đều của Giản Diệc Thận vang lên, nhưng cánh tay vẫn duy trì lấy trạng thái ôm như cũ, không buông ra.
Thì ra là chưa tỉnh ngủ hoàn toàn, nếu không đã sớm ghét bỏ đẩy cô ra.
Trong ba năm qua, hai người cùng giường chung gối, chuyện thân mật nhất, xấu hổ nhất đều đã làm nhưng xưa nay chưa từng có cái ôm hẳn hoi.
Buồn cười nhất là cô vẫn còn tham lam, lưu luyến ấm áp giả dối này, không nỡ rời đi.
Cơn nóng đến rồi đi nhanh, đến sáng dậy thì Tô Tân gần như khỏi hẳn.
Bữa sáng do khách sạn đưa tới, cháo gan heo thịt nạc và salad hoa quả, cháo nóng lót dạ, tinh thần uể oải vốn có cũng khá rất nhiều, cô đứng trước gương, lấy tóc mái che vết sưng trên trán.
Cô trang điểm kỹ một chút và chắc chắn sắc mặt không còn tiều tụy mới yên tâm đứng lên.
Giản Diệc Thận đang xem TV trên ghế sofa trong phòng khách, nghe thấy tiếng bước chân của cô hững hờ liếc mắt qua, ánh mắt không khỏi dừng lại.
Hôm nay Tô Tân mặc một chiếc váy màu đỏ, làn váy rộng ôm lấy vòng eo, phần viền thêu những hoa văn trừu tượng lớn, màu sắc và kiểu dáng này không chỉ khoe trọn dáng người xinh đẹp mà còn càng nổi bật làn da trắng như tuyết của cô.
Đôi mắt Giản Diệc Thận nhìn từ trên xuống dưới, cuối cùng dừng lại chân cô.
Đôi chân vẫn nhỏ nhắn, xinh xắn như thế, móng chân được sơn cùng màu váy, đi đôi dép đang phổ biến hiện nay, đế giày có gắn một quả cầu nhỏ bằng lông tơ, theo động tác của cô mà hơi rung nhẹ, cùng mu bàn chân trắng muốt, mịn màng tạo cảm giác đối lập rõ ràng.
Trái tim như bị quả cầu mềm mại kia quét qua hai cái, ánh mắt Giản Diệc Thận ổn định, một hồi lâu mới hỏi: "Đi đâu? Bệnh mới vừa khỏi."
"Em về thăm cha một chút " Tô Tân nhẹ nhàng giải thích "Buổi tối sẽ không về ăn cơm."
Giản Diệc Thận cùng cha vợ bất hòa đã lâu, hiếm khi chủ động đến thăm hỏi, thời điểm gặp mặt cũng chính là lúc trưởng bối hai nhà gặp nhau vào dịp Tết. Chẳng qua, nếu như hôm nay Tô Tân mời anh đi cùng, cũng không phải không thể, hôm nay anh vừa hay rảnh rỗi.
Anh đợi một lúc, không nghe thấy lời mời của Tô Tân, đành hỏi một câu: "Gọi tài xế chưa?"
"Chú Chu sẽ đến đón em."
Chú Chu là lái xe của Tô gia, Giản Diệc Thận nhíu mày: "Gọi chú ấy làm gì? Bác Lâm không rảnh sao? Nếu không. . ."
"Chú Chu quen đường." Tô Tân ngắt lời anh: "Còn có việc gì sao? Nếu không có, em đi trước."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip