Chapter 1-3

Vào một buổi chiều nọ, khi Taehyun một mình đứng ở bên đường.

Cậu đang chờ đợi một chiếc taxi thì bỗng nhiên cảm giác có ai đó đập nhẹ lên vai.

Taehyun gỡ chiếc headphone của mình xuống. "Tôi có thể giúp gì được không?" Cậu hỏi cô gái vừa mới gọi mình giây trước.

"Cái này." Cô ấy đưa một tờ quảng cáo cho cậu. "Trường đại học của chúng tôi sắp tới sẽ tổ chức một hội chợ nghệ thuật diễn ra trong ba ngày, bắt đầu từ ngày mai. Hãy đến tham quan nếu cậu có hứng thú, cảm ơn nhé!" Nói xong, cô mỉm cười cúi chào cậu rồi rời đi.

Taehyun đưa mắt đọc tờ quảng cáo trong tay. "Hội chợ nghệ thuật à."

"Đúng rồi, Yeonjun hyung."

Yeonjun đã kể cho cậu mọi thứ về lần gặp mặt thứ hai của anh với người con trai giống thỏ đó, và sự thật là anh lại quên hỏi tên cậu ấy một lần nữa. Taehyun đã bảo anh thật ngốc mà.

Cậu đã được nghe toàn bộ câu chuyện của Yeonjun, về bức ảnh đó và chuyện nó sẽ được trưng bày tại hội chợ nghệ thuật trong tuần này.

Yeonjun hiện tại đang ở nước ngoài và phải hai tuần nữa mới trở về. Bên cạnh buổi biểu diễn ở lễ hội anh còn nhiều lịch trình khác cần phải thực hiện nữa.

Yeonjun luôn sẵn sàng chia sẻ mọi thứ với cậu, nhưng đôi khi Taehyun lại cảm thấy có lỗi vì cậu thì không thể làm như vậy. Có một số chuyện cậu không thể nói cho Yeonjun.

Ví dụ như chuyện cậu đã đi theo anh vào đêm hôm đó.

Vốn là từ đầu Taehyun đã định đi cùng anh, nhưng đột nhiên cậu lại bị cảm lạnh. Yeonjun bảo rằng cậu nên ở nhà nghỉ ngơi thế nhưng Taehyun sợ sẽ có chuyện gì xấu xảy ra với người anh lớn, vậy nên cậu đã quyết định sẽ bí mật đi theo sau.

Taehyun không nghĩ rằng Yeonjun lại có thể gặp lại chàng trai giống thỏ đó, chỉ lặng lẽ quan sát hai người từ phía xa.

Cậu thấy họ vui vẻ hào hứng nói rất nhiều chuyện nhưng lại chẳng thể nghe được.

Cơn đau đầu ngày càng trở nên tệ hơn nên Taehyun quyết định sẽ về nhà trước, sợ rằng nếu nán lại lâu thêm chút nữa, có lẽ Yeonjun sẽ phát hiện ra việc cậu ngất xỉu ở giữa đường mất.

Taehyun rời đi với điều gì đó đang dần len lỏi đè nặng trong lòng.

Cậu bắt một chiếc taxi để trở về. Sâu trong thâm tâm, Taehyun cảm thấy thật tệ, cậu không muốn về nhà một mình trong cái tâm trạng này.

Taehyun đổ lỗi cho cơn cảm lạnh, rút điện thoại gọi cho Yeonjun, cổ họng cậu đau rát. "-Chỉ cần anh về nhà thôi, làm ơn." Đêm đó cậu đã khóc.

Nhớ lại ngày hôm ấy, Taehyun cảm thấy thật xấu hổ và có lỗi.

Taehyun xem kĩ tờ quảng cáo một lần nữa. Cậu vốn là người yêu nghệ thuật, vậy nên có lẽ cậu nên dành thời gian đi xem thử. Sự thật là khi không có Yeonjun ở bên, cậu thật sự cũng không có nhiều việc để làm cho lắm.

+×+

Taehyun chậm rãi đánh giá từng tác phẩm ở đây.

Bản thân cậu cũng là một người biết chụp ảnh, chủ yếu là cho Yeonjun. Công việc của Taehyun là nhiếp ảnh gia cá nhân của anh, cậu ghi lại những hoạt động hằng ngày của người lớn hơn với tư cách là một thần tượng. Lần này Taehyun đã không thể cùng Yeonjun ra nước ngoài bởi người kia muốn cậu ở lại nghỉ ngơi cho tốt.

Taehyun có thể nhận ra Yeonjun dưới ống kính máy ảnh một cách dễ dàng.

Đó là lý do tại sao cậu ngạc nhiên khi nhìn vào bức ảnh trước mặt.

"Là anh ấy." Taehyun nghĩ.

Bức ảnh đó trông quen thuộc một cách kì lạ. "Ah...?" Cậu nhớ rồi. Yeonjun đã cho cậu xem nó, là bức ảnh người con trai giống thỏ kia đã đưa cho anh. Khi đó vì Taehyun đang quá đắm chìm trong cảm giác áy náy nên cậu đã không quá để ý vào những gì mà Yeonjun nói cho lắm.

"The Stranger." Có tiếng ai đó đọc lớn tên bức ảnh nọ. Taehyun ngạc nhiên, quay đầu sang nhìn người vừa mới lên tiếng kia.

Người bên cạnh nở một nụ cười rạng rỡ, đưa mắt nhìn chằm chằm vào bức ảnh trước mặt họ trước khi cũng quay đầu về phía Taehyun.

"Xin chào, tên tôi là Choi Beomgyu!" Người nọ giới thiệu.

Taehyun vẫn chưa hết ngạc nhiên. "Uh.. xin chào?"

"Tên cậu là gì?" Beomgyu hỏi.

Taehyun không hiểu tại sao người lạ này lại đột nhiên muốn biết tên mình, nhưng rồi cũng trả lời. "Là Taehyun - Kang Taehyun."

"Ồ rất vui được gặp cậu, Taehyun-ssi! Cậu có hứng thú với bức ảnh này à?" Beomgyu chỉ vào bức ảnh trước mặt họ. "Choi Soobin là bạn của tôi."

"Xin lỗi?" Taehyun không hiểu lắm.

"Choi Soobin, người đã chụp bức ảnh này." Beomgyu giải thích.

Taehyun đưa mắt nhìn tới dòng miêu tả của bức ảnh. "The Stranger chụp bởi Choi Soobin.

"Oh... Choi Soobin?" Cái tên này đối với Taehyun không có chút quen thuộc nào.

"Đúng vậy! Anh ấy thích bức ảnh này lắm, thậm chí còn có in thêm một tấm để trong ví nữa haha." Beomgyu như nghĩ đến điều gì đó trong đầu. "Nó rất đẹp phải không?" Cậu quay qua Taehyun lần nữa.

"Phải." Taehyun gật đầu. "Anh ấy rất đẹp"

Đúng là bức ảnh này thật sự rất nghệ thuật, nhưng ở một góc độ nào đó, nó trông thật buồn. Taehyun cảm nhận được sâu sắc sự cô đơn trong đó. Cậu khao khát, cậu nhớ Yeonjun. Có lẽ lát nữa cậu nên gọi cho anh.

"Beomgyu hyung!" Beomgyu rất nhanh quay đầu về phía người mới gọi tên mình.

"Oh Hyuka!" Cậu đáp lại.

Có hai người con trai đang đi về phía họ và Taehyun ngay lập tức nhận ra một trong số hai người đó, là Choi Soobin, người con trai có khuôn mặt giống thỏ của Yeonjun.

Trước khi họ tới gần hơn, Taehyun vội lên tiếng. "Rất vui được gặp anh, Beomgyu-ssi, thật xin lỗi nhưng tôi nghĩ mình phải rời đi bây giờ." Nói rồi cậu chỉ khẽ mỉm cười và rất nhanh quay người bước đi, để lại Beomgyu còn đang ngơ ngác.

Taehyun không biết tại sao mình lại có cảm giác phải rời khỏi chỗ này đến như vậy.

Beomgyu nhìn theo bóng lưng Taehyun đang đi xa dần.

"Đó là ai vậy?" Soobin đi tới nơi, lên tiếng hỏi người em.

"Tình yêu của đời em." Beomgyu ngay lập tức đáp.

"Anh đang nói cái gì thế hả hyung?" Huening Kai nhìn Beomgyu với ánh mắt đầy thích thú. "Anh lại cảm nắng một người lạ ngẫu nhiên nào đó à?"

"Im đi! Cậu ấy hoàn toàn khác! Taehyun-ssi thật sự rất đẹp trai!" Beomgyu mơ mộng.

"Em thậm chí còn biết cả tên người ta rồi?" Soobin hỏi.

"Em không giống anh đâu! Ai mà lại để lỡ mất cơ hội hỏi người tên người mình thích đến hai lần cơ chứ? Hai lần lận đó!" Beomgyu gắt gỏng.

Huening Kai bỗng im lặng một cách kì lạ.

"Em sao thế?" Beomgyu vẫy vẫy tay trước mặt cậu em.

"Người anh mới cảm nắng kia trông quen lắm Beomgyu hyung." Huening Kai cố gắng nhớ ra điều gì đó. "Thôi quên đi, em không nhớ được."

+×+

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip