Chương 21: Cảm ơn em vì đã thích anh
"Phu nhân!" - Jimin trố mắt, đứng bật dậy: "Hai người đừng hiểu lầm! Tôi chỉ đang kiểm tra thân nhiệt giúp cậu ấy thôi!"
Bà Jeon có hơi ngẩn người rồi lại vui vẻ cầm chiếc cặp lồng tiến lại: "Con rể! Ta có nấu cho con chút cháo sườn. Ăn đồ bệnh viện nhiều làm sao mà chịu nổi. Con yên tâm là còn nóng hổi, ta mới nấu xong đã đi luôn rồi. Con ăn nhanh kẻo nguội mất. Jungkook, mau lại đây giúp chồng con đi!"
Jungkook liếc mắt qua Jimin rồi đi thẳng lại giường. Taehyung không hề nhìn cậu, chính xác là anh đang cố tình ngó lơ cậu. Jungkook cầm lấy chiếc cặp lồng, mỉm cười không tự nhiên.
"Hai người ra ngoài một chút được không? Con có chuyện muốn nói riêng với anh ấy!"
Bà Jeon khó hiểu quay sang nhìn Jimin, thái độ của anh cũng không khác gì bà. Ngược lại với cả hai, Taehyung lại có phần ung dung, không mấy để tâm. Từ lúc Jungkook đến anh chưa một lần định ánh mắt lên người cậu.
Nhìn sắc mặt không mấy bình thường của Jungkook, bà Jeon đâm ra lo lắng.
"Có quan trọng lắm không? Sao sắc mặt con lại xấu vậy?"
"Hai người ra ngoài một chút đi! Không có chuyện gì đâu."
Nghe âm điệu chắc chắn của Jungkook, bà Jeon đành phải gật gù cùng Jimin ra ngoài.
Jungkook quay lại nhìn anh. Taehyung vẫn một mực im lặng, ánh mắt ấy vẫn chưa hề di chuyển. Cậu tiến sát lại phía anh hơn, hơi thở mỗi giây thêm dồn dập. Có trời mới biết Jeon Jungkook đang nghĩ gì.
Bốp!
Taehyung quay ngoắt đầu sang một bên vì lực mạnh của bàn tay Jungkook truyền đến má trái. Ngay lập tức má Taehyung đỏ ửng, đau rát. Anh lắc nhẹ đầu, tai bị ù đi nhưng vẫn kiên nhẫn im lặng.
"Anh có gì muốn nói với tôi không?"
"Anh xin lỗi!"
Anh lập tức xin lỗi như thế chẳng khác nào đang đồng ý rằng anh vừa làm điều gì đó sai trái với cậu. Trực giác của Jungkook mách bảo anh và Jimin đã xảy ra chuyện gì đó và hành động vừa rồi là một hành động trong vô thức. Nhưng... Jungkook lại cảm thấy nực cười. Đúng ra anh chẳng cần phải xin lỗi cậu, cậu có tư cách gì để quản việc của anh chứ? Lấy tư cách rằng cậu và anh đã kết hôn hay sao?
"Em đã nói em thích anh. Lời nói đó là thật lòng chứ?" - Taehyung ngẩng đầu.
Jungkook nhận ra từ khi gặp anh tính cách của cậu đã bị thay đổi một trăm tám mươi độ thành ra nhu nhược rồi. Cậu cảm nhận được mắt mình nặng dần, lại còn ướt ướt. Jungkook hoảng loạn quay ngoắt đầu đi, tránh để anh nhìn thấy bộ dạng thảm hại này của mình.
Nhưng ngay khi Jungkook vừa quay đi, Taehyung đã kịp chộp lấy tay cậu, kéo mạnh cậu ngã nhào vào lòng mình. Anh dịu dàng xoa nhẹ mái tóc Jungkook, khóe môi nở một nụ cười rất nhẹ.
"Cảm ơn em! Cảm ơn em vì đã thích anh!"
Chẳng hiểu sao Jungkook lại cảm thấy khó chịu, cậu tự nhiên muốn nổi điên lên, giật tay anh ra khỏi người mình, hắng giọng.
"Con mẹ nhà anh! Anh có biết anh đã biến tôi trở thành người như thế nào không hả? Lúc nhìn thấy anh ở đó với một vũng máu tôi còn cảm thấy đau hơn bị chó cắn nữa. Có đau thì chịu đau một mình đi, sao anh dám kéo tôi đau theo hả?"
Jungkook càng nói tông giọng càng lên cao, cậu như đang xả hết tất cả cổ họng mình ra vậy. Mất một phút trố mắt nhìn lửa giận trong mắt cậu, Taehyung liền bật cười.
"Em có thể đánh anh, nhưng đừng lấy toàn những câu tràn đầy yêu thương như thế để mắng chửi anh. Em cứ làm thế anh sẽ thích em mất..."
Lời nói vừa thốt ra, Taehyung đã lập tức muốn thu lại. Anh cắn chặt môi, quay mặt đi hướng khác lẩm bẩm: "Chết tiệt!"
Vì anh đã không nhìn vào cậu nữa nên không thể biết được gương mặt Jungkook đã trở nên khó coi đến mức nào. Thật nhục nhã! Đó chính là suy nghĩ của cậu ngay sau khi anh thốt ra câu nói kia. Làm sao có thể không cảm thấy nhục nhã cơ chứ? Cậu đã vứt bỏ tất cả thể diện của mình để nói rằng cậu thích anh vậy mà anh thì...
Jungkook bật cười một cách chua sót, đi lại lấy cháo ra để lên chiếc bàn dành cho bệnh nhân, tự tay cầm lấy chiếc thìa dí vào tay anh.
"Anh ăn đi! Phải ăn ngay không sẽ nguội mất!"
Dứt câu, Jungkook đi thẳng ra ngoài cửa chẳng buồn quay đầu. Taehyung nhìn theo bóng lưng cậu khó xử nhưng anh lại chẳng thể nào cất tiếng gọi cậu lại. Cái hoàn cảnh chết tiệt này thật khiến anh muốn nhảy xuống khỏi giường mà ôm ngay lấy cậu.
Thấy Jungkook đi ra, bà Jeon với Jimin đứng dậy.
"Hai đứa cãi nhau à? Có chuyện gì từ từ rồi nói. Taehyung nó vừa mới sống lại đấy!" - Bà Jeon víu lấy tay Jungkook.
Đáp trả lại bà Jungkook nở nụ cười gượng gạo, lắc đầu.
"Tụi con không có cãi nhau đâu mẹ. Mẹ với anh Jimin chăm sóc anh ấy giúp con. Con có việc cần đi đây một chút!"
Chẳng nghe thêm câu nào Jungkook đã đi mất để lại bà Jeon khó hiểu nhìn theo. Còn ánh mắt Jimin có phần kì lạ. Đó không phải ánh mắt của sự khó hiểu mà giống như anh muốn nói: "Tôi đã có câu trả lời cho chính mình còn cậu thì chưa."
*********
Club T,... ...
"Vụ việc của Taehyung lần này mày có nghĩ là do hyung ấy nhúng tay vào không?"
Hoseok lắc lắc cốc rượu trên tay, hàng lông mày nhíu nhẹ nhìn Namjoon. Ngược lại với thái độ của hắn, Namjoon lần này lại khá dửng dưng uống cạn cốc rượu khà nhẹ ra một tiếng.
"Không phải hyung ấy đâu. Tao đang nghĩ đến khả năng là chủ tịch Jeon Jung Im, nhưng nếu thật sự là ông ta thì lại có một số thứ không nhất quán. Xe cảnh sát đâm xuống vực, một chết ba thương nặng, một sự việc gây chấn động như thế xảy ra trong đêm lại chẳng có bất cứ một tờ báo nào đưa tin. Mày có thể coi là không vô lý không?"
"Liệu có phải Jungkook đang giấu tao với mày chuyện gì không?"
"Hai người hyung thông minh của tôi đã phát hiện ra là thằng em này nói dối rồi sao?"
Nghe thấy giọng Jungkook vang lên từ phía sau khiến cả Namjoon và Hoseok có phần giật mình. Cũng may là cậu chỉ vừa tới, chỉ kịp nghe hai câu cuối của Namjoon.
Jungkook tiến lại, lấy luôn cốc rượu từ tay Hoseok uống cạn, nhăn mặt.
"Đắng quá! Từ bao giờ rượu lại đắng thế này?"
Hoseok ngay lập tức giật lại cốc rượu nghiêm túc: "Có đúng là mày nói dối anh không?"
"Hyung lớn tiếng cái gì chứ? Thằng em rể của anh chưa chết là may rồi. Mà tự nhiên bây giờ em muốn anh ta xuống gặp mấy con ma nữ biến thái còn hơn. Anh ta khiến thằng em của anh bực mình! Thà giơ chân ra cho chó cắn còn dễ chịu hơn!"
Hoseok cau mày khó hiểu. Đứa em này của anh lại ăn nhầm phải thứ gì rồi? Namjoon ngồi bên cạnh từ lúc Jungkook vào chưa lên tiếng giờ lại đâm ra đăm chiêu suy nghĩ điều gì đó. Hoseok nhìn sang hắn đang ngẩn người thì huých một phát vào vai.
"Mày xử lý vụ này đi! Con pet này hết thuốc chữa rồi!"
Dứt câu, hắn đứng dậy, nhìn thẳng Namjoon nghiêm túc giật đầu một cái rồi rời đi. Anh hiểu ý của hắn, rót thêm rượu vào cốc cho Jungkook.
"Mày nói hyung nghe! Taehyung chính xác vì sao mà phải cấp cứu?"
"Chắc anh ấy đã từng có thù oán gì với bọn giang hồ. Bị lôi đến một cái nhà hoang rồi bị đâm một nhát chỉ cần lệch mấy mm nữa thôi là sẽ toi mạng. Cũng may là em đã đến kịp lúc anh ấy đang hấp hối."
Jungkook ngán ngẩm lắc đầu lại tiếp tục tự mình rót rượu.
"Hyung, anh đã thích ai chưa? Cảm giác như thế nào vậy? Có phải khi thấy người kia đau bản thân cũng tự động mà đau theo không? Có phải chỉ cần người kia có hành động sai trái với người khác bản thân không nhìn thấy mà cũng có thể cảm nhận được không? Có phải chỉ cần người kia nói một tiếng xin lỗi là bản thân cũng tự động tha thứ hay không?"
Jungkook nói tràn lan không một chút cắt quãng. Dù toàn là cấu trúc của câu hỏi nhưng chẳng khác nào cậu đang tự hỏi tự trả lời cho chính mình vậy. Namjoon nhìn cậu cứ liên tục rót rượu cho mình mà lốc sạch chán nản.
"Mày bị Kim Taehyung bỏ bùa rồi sao em? Nhanh thật! Anh mày còn cứ nghĩ với tính cách của mày ít nhất cũng phải tầm ba tháng thế mà chưa gì đã thích người ta đến thừa sống thiếu chết rồi."
Dù đã ngà ngà say nhưng Jungkook vẫn nghe mơ hồ những điều Namjoon nói. Jungkook nhăn mặt không hài lòng.
"Ai nói em thích Kim Taehyung? Hyung, anh quên là em đã nói em lấy anh ta là để cho anh ta rên hàng đêm à. Đợi vết thương Kim Taehyung lành em sẽ thực hiện câu nói đó!"
Kim Namjoon bật cười nhìn đứa em hai má đã đỏ hồng. Uống hết sạch hai chai Wishkey loại mạnh và giờ thì đã gục mặt xuống bàn. Nhưng ngay lập tức gương mặt ấy thay đổi một trăm tám mươi độ thành nghiêm trọng khi Jung Hoseok quay lại.
"Sao rồi?" - Hắn lên tiếng.
"Tao không nghĩ là đại ca biết tất cả về đứa trẻ đó. Kim Taehyung là một ẩn số!"
********************
Được hôm tiết trời Hà Nội âm u sau mấy ngày nắng kỉ lục nên Nghi đổi gió up giờ này :)))
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip