Chương 40: Jungkook


Rầm!

Tiếng đóng cửa mạnh đến mức vang cả mấy tầng của bệnh viện cũng đủ để biết người gây ra tiếng động đó đang tức giận đến mức nào. Trên giường bệnh, bàn tay thô ráp, to lớn của Taehyung bao phủ lấy gương mặt đỏ lựng nổi đầy gân xanh, còn một tay thì ôm lấy bên ngực trái, hít thở một cách khó khăn.

"Xin lỗi...xin lỗi em! Có lẽ điều hạnh phúc nhất mà anh có thể làm cho em chính là để em rời xa anh."

(...)

Jungkook trở lại phòng Seokjin ở ngay bên cạnh. Vừa đóng cửa lại cậu đã trượt thả người ngồi bịch xuống đất, ôm gối gục đầu xuống. Jungkook khóc không ra tiếng, cậu đúng là có mạnh mẽ nhưng trong hoàn cảnh con tim một lần nữa tan nát thì còn có thể bình thản mà đón nhận nó sao?

Kim Seokjin trên giường bệnh nhìn cậu mà sót xa, anh cố gắng gắng gượng cái đau của toàn thân xuống giường tiến lại quỳ xuống trước mặt Jungkook, không lên tiếng chỉ nhẹ nhàng ôm lấy cậu.

Tiếng khóc của Jungkook lập tức bật lên, cậu ôm lấy vai anh như đang dựa vào tấm phao cuối cùng có thể cứu sống cậu.

"Hyung, phải làm sao bây giờ? Em...em đau lắm! Em không thể thở nổi...tất cả như đổ sập ngay trước mắt. Em...em đã xem rất nhiều bộ phim truyền hình...em nghĩ rằng tình yêu nó rất đẹp nhưng...nhưng tại sao khi yêu em lại đau thế này cơ chứ? Em cứ nghĩ ly hôn sẽ tốt cho anh ấy nhưng rồi em quên rằng bản thân em sẽ phải chịu đau đớn. Em không ổn...không ổn chút nào..."

Jungkook bấu chặt lấy cánh tay Seokjin khóc nấc lên. Cảm nhận được người Jungkook dần nóng ran, Seokjin không biết có phải cậu đau quá đến phát sốt hay không nhưng cậu cứ bấu chặt lấy anh như thế này thì anh cũng không thể làm gì được ngoài việc nhẹ nhàng vỗ về tấm lưng cậu an ủi.

"Tại sao em lại yêu Kim Taehyung đến như thế? Anh chưa bao giờ thấy em trở nên yếu lòng thế này cả. Jungkook à, có đáng không?"

Jungkook lắc mạnh đầu: "Không đáng. Em...em sai rồi. Em không nên yêu anh ấy! Em sai rồi. Làm ơn cứu em với! Thật sự..đau!"

Seokjin ôm chặt lấy Jungkook, anh đã ở cạnh cậu năm năm chẳng lẽ lại không hiểu là cậu đang thật lòng với Kim Taehyung hay sao? Chỉ là bây giờ anh có nên lần nữa mở lời với cậu hay không? Jungkook cần một chỗ để dựa vào và hiện giờ người ở cạnh cậu là anh. Seokjin kéo Jungkook ra nhìn thẳng vào mắt cậu.

"Hãy cho anh cơ hội đi Jungkook! Anh sẽ xoa dịu nỗi đau này cho em! Được không?"

Cặp mắt ướt sũng, đỏ lòm của Jungkook ngước nhìn anh đến hoảng loạn. Cậu khó khăn không thể thốt lên lời. Phải trả lời anh như thế nào cơ chứ?

"Em...em..."

Bất chợt Seokjin lại ôm chầm lấy Jungkook kéo đầu cậu áp sát vào ngực mình: "Anh không vội. Anh sẽ chờ, chờ đến lúc em thật sự quên Kim Taehyung và chấp nhận anh."

***

Jungkook khóc nhiều đến mức mệt lả mà thiếp đi trên chiếc ghế dành cho người nhà bệnh nhân ở cạnh giường. Seokjin cẩn thận đắp chăn cho cậu rồi bước đi một cách nhẹ nhàng mở cửa  ra ngoài.

Cộc cộc!

Người trong phòng dường như đã quá mệt mỏi với việc lên tiếng, Kim Seokjin cũng không đợi ai kia mà lập tức mở cửa bước vào, vừa lúc nhìn thấy Kim Taehyung đặt lọ thuốc giảm đau xuống.

"Cậu tại sao lại nhập viện?"

"Còn anh tại sao lại xuất hiện vào lúc đó?"

"Có vẻ cậu vẫn ổn nhỉ?" – Nhìn sự bình thản của Taehyung, Seokjin nhếch mép cười khinh bỉ: "Jungkook mà tôi biết chưa bao giờ bày ra dáng vẻ đau đớn đến thế. Em ấy khóc đến ngất lịm còn cậu ở đây vẫn thản nhiên như chưa từng làm tổn thương ai cả. Thật đáng khâm phục."

Nghe hắn nói Jungkook ngất lịm bàn tay Taehyung lập tức nắm thành quyền chặt đến nổi gân mà phát run nhẹ nhưng anh nhanh chóng giấu tay ra sau lưng.

"Người đòi ly hôn là em ấy. Tôi đồng ý kí tên và rồi giờ anh sang đây để trách tôi?"

"Phải rồi tôi phải cảm ơn cậu mới đúng. Nhờ cậu mà tôi có cơ hội đến bên Jungkook. Cậu chưa biết đúng không? Tôi yêu Jungkook và bắt đầu từ bây giờ tôi sẽ giúp Jungkook xóa đi những kí ức về cậu. Quên đi sự đau khổ cậu đem lại cho em ấy. Sao hả? Cậu có ý kiến gì không Kim Taehyung?"

Đôi môi Taehyung mím chặt lại, không chỉ tay mà cả người anh run lên vì tức giận nhưng anh còn tư cách để nổi giận với những câu nói đó của Kim Seokjin nữa hay sao? Sự đau đớn phía ngực trái lại đau lên dữ dội mặc dù Taehyung vừa mới uống thuốc giảm đau. Một đống nếp nhăn đổ xô vào nhau trên trán kèm theo cả mồ hôi túa ra của anh đến Seokjin cũng nhận thấy được sự khác lạ.

"Cậu không sao chứ?"

"Vậy nhờ anh chăm sóc cho em ấy. Cảm ơn tôi không tiễn!"

Định nói gì đó nhưng nhìn sắc mặt không được tốt của Taehyung Seokjin cũng im lặng quay đầu ra khỏi phòng.

Cạch!

Tiếng đóng cửa phòng vừa dứt Taehyung đã thở mạnh ra một hơi, choáng váng ngã nhào xuống đất. Anh đã đến nước này rồi hay sao đã đến mức thuốc giảm đau cũng không có tác dụng.

...

5 tiếng trước,...

"Cậu bị mạch vành. Cậu có biết là bệnh mạch vành có thể khiến cậu chết bất cứ lúc nào không hả? Đừng làm bản thân tổn thương nữa. Nếu như cậu phải liên tục gánh chịu những cú sốc tâm lý sẽ dễ dàng dẫn đến nhồi máu cơ tim mà đột tử ngay tức khắc đấy. Thực lực của tôi bây giờ không thể chữa được cho cậu. Cậu có thể vì tôi... không, coi như tôi xin cậu. Kim Taehyung, xin cậu."

Taehyung ngỡ ngàng tột độ. Anh bị bệnh tim? Tại sao có thể như thế được? Ngay lập tức phía bên trái ngực co thắt lại làm anh co giật người về phía trước ôm chặt lấy tim.

Park Jimin giật mình, hốt hoảng nhanh chóng đỡ lấy vai anh mà bật khóc: "Xin cậu đừng đau lòng vì Jeon Jungkook nữa. Taehyung, đừng!"

"Đây là quả báo sao?"

Mảng ga giường trắng muốt bị nhàu nát dưới tác động của Taehyung. Kim Taehyung anh cũng có ngày thảm đến mức này hay sao? Có thể đứng tim bất cứ lúc nào. Trong giây phút tự nhiên anh muốn cười, cười số phận của chính mình, cười vì cách thượng đế lấy tính mạng anh ra để trừng phạt. Nhưng rồi anh đã gây ra tội lỗi gì không thể tha thứ mà phải đổi trả bằng cả mạng sống?

Taehyung kéo tay Jimin ra.

"Tôi phải nhanh chóng giải quyết việc của Jeon Jung Im và lấy được thuốc giải cho Jungkook rồi rời khỏi đây."

"Rời khỏi đây? Ý cậu là gì?"

"Hàn Quốc. Không thể để cho Jungkook thấy tôi yếu ớt được. Cậu không được nói gì về bệnh tình của tôi cho em ấy biết, em ấy không được đau buồn vì tôi nữa. Phải lập tức kí đơn ly hôn."

Vừa nói xong, Taehyung đã giật mạnh kim truyền trên tay ra, bước xuống giường nhanh đến mức Jimin không kịp phản ứng. Nhưng cũng may cậu kịp thời tóm được tay anh lớn giọng.

"Cậu yêu đến phát điên rồi Kim Taehyung. Không phải bây giờ điều cậu cần quan tâm nhất là tính mạng của cậu sao hả? Jeon Jungkook Jeon Jungkook Jeon Jungkook. Đầu óc cậu bây giờ ngoài Jeon Jungkook ra đến cậu sống hay cậu chết cũng không màng tới nữa có phải không?"

Thấy Jimin gào lên, nước mắt đã ướt hết hai bên má làm Taehyung cứng đơ người. Đúng! Anh đã quên mất rằng còn một người luôn ở bên quan tâm, lo lắng cho anh. Anh quên mất rằng Jimin đã từng khó khăn thế nào khi ở một mình. Cảm thấy bản thân thật đáng trách.

Taehyung quay người lại, đưa tay khẽ chạm lên gương mặt Jimin nhẹ nhàng lau nước mắt cho cậu.

"Jimin hậu đậu của tôi. Xin lỗi cậu! Nhưng bằng mọi cách tôi phải lấy được thuốc giải cho Jungkook. Tôi biết tôi thật tàn nhẫn với cậu nhưng xin cậu đừng cản trở việc tôi muốn bảo vệ em ấy!"

...

Nhớ lại tất cả những lời mà Taehyung nói ngày hôm qua trong lòng Jimin càng lúc càng cảm thấy khó chịu. Anh không phải khó chịu vì Jungkook mà khó chịu về sự coi thường mạng sống chính mình của Taehyung.

Bệnh mạch vành có thể phẫu thuật nhưng phẫu thuật dù có thành công cũng vẫn không thể điều trị dứt điểm, còn nếu phẫu thuận không thành công thì Jimin không dám nghĩ đến.

Jimin bước xuống xe trước cửa nhà Yoongi thì thấy hắn đang định lên xe đi đâu đó. Thấy Jimin đến tận nhà tìm, hắn ngờ vực tiến lại phía cậu.

"Có thể nói đây là vinh dự của anh không? Park Jimin đến tận đây thăm người anh này."

"Taehyung bị bệnh. Là mạch vành có thể sống được bao lâu nữa cũng không biết. Hoặc là ngay trong ngày hôm nay anh sẽ được đi đám tang của cậu ấy đấy."

Park Jimin nói với một gương mặt lạnh tanh, không hiện rõ bất cứ cảm xúc gì.

"Đừng đùa kiểu đó! Anh không có thời gian nghe em lấy mạng sống của đứa trẻ đó ra đùa giỡn đâu."

Min Yoongi đanh mặt lại, tính quay đi thì Jimin lên tiếng: "Em không nói đùa. Hyung phải giúp em cứu Taehyung!"

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip