Chương 26: Trùng thời điểm

Đúng là thời gian trôi qua khá nhanh, mấy đó đã qua một tuần. Taehyung và Jungkook vẫn thường xuyên liên lạc, nhưng Jungkook không hề nhắc đến việc mình  mang thai.

Hôm nay là ngày Jungkook quay lại bệnh viện kiểm tra theo lời của bác sĩ Choi.

Sau khi lấy máu, bác sĩ Choi đề nghị Jungkook ở lại đợi ông tìm vị trưởng khoa kiểm tra lại cho chắc chắn. Jungkook vui vẻ đi tham quan bên phía phòng kính, ngắm những đứa trẻ mới sinh. Đó thật sự là một điều kì diệu.
..

"Tôi thật không ngờ, ông vẫn còn sống. Lúc tổng giám đốc Kim nói tôi đã sửng sốt thế nào? Tôi đã không thể tin được đây là sự thật." - Trưởng khoa Han nhìn Kim Namjoon với đôi mắt đầy ngưỡng mộ.

"Đến tôi cũng không nghĩ là mình còn sống." -  Namjoon chỉ cười nhạt đáp lại.

"Chúng ta cần đi vào vấn đề chính luôn. Về Norepinephrine, tôi chỉ kịp nghiên cứu ra nó mà chưa tìm ra cách chữa. Bây giờ, chúng ta cần lấy lại kí ức cho Jungkook. Quả thật không dễ dàng! Ông đã tìm ra được gì chưa?"

Trưởng khoa Han lắc đầu.

"Nó ngấm vào máu cậu ấy do đã ở trong đó một thời gian quá lâu. Nó không khác gì một loại hồng cầu đặc biệt cả. Nếu không phải bác sĩ có chuyên khoa thì sẽ khó phát hiện ra được."

Kim Namjoon thở dài: "Nếu không phải do Taehyung quá cố chấp thì tôi đã không đồng ý nghiên cứu thuốc chữa."

"Cộc...cộc.."
Tiếng gõ cửa vang lên làm gián đoạn cuộc nói chuyện của hai người.

"Có việc gì vậy?"
"Tôi có việc này muốn nhờ ông. Tôi đã chuẩn đoán ra rồi nhưng không dám chắc chắn."

Bác sĩ Choi đưa bản kết quả của Jungkook đến trước mặt trưởng khoa Han. Do muốn nhanh chóng cùng Namjoon nghiên cứu về Norepinephrine nên trưởng khoa Han chỉ nhìn phần chuẩn đoán mà không để ý tên của bệnh nhân.

"Chất lạ sao? Đó là chất gì?" - Trưởng khoa Han nhíu mày, chỉ vào chất lạ được đánh dấu trên bản kết quả.

"Trong máu của cậu ấy có một hợp chất lạ, tôi vẫn chưa tìm ra tên. Còn phần này là ảnh hưởng của nó."

Nhìn một lượt, trưởng khoa Han lắc đầu, chép miệng: "Bản chuẩn đoán của ông chính xác rồi. Thật đáng tiếc cho cậu ấy!"

Trưởng khoa Han, đưa lại tờ giấy cho bác sĩ Choi: "Bây giờ tôi có việc rồi. Nếu không có gì gấp thì bảo mọi người không làm phiền tôi, được chứ?"

"Tôi hiểu rồi!"
..

Nhìn thấy vẻ mặt rạng rỡ của Jungkook bác sĩ Choi cảm thấy tội lỗi. Không ngờ rằng mọi việc lại thành ra thế này.

"Jeon thiếu gia, mời cậu vào phòng tôi!"

"Sao rồi, bác sĩ Choi? Con tôi vẫn ổn chứ?"

Trầm ngâm mất mấy phút, ông Choi mới lên tiếng một cách nặng nề: "Thiếu gia, cậu không thể sinh đứa trẻ này được!"

Như sét đánh ngang tai, Jungkook bàng hoàng tột độ.

"Bác sĩ...ông đang nói gì vậy? Tại..tại sao lại không thể?"

"Loại chất trong máu cậu đã xâm nhập trực tiếp vào bào thai. Có lẽ chỉ trong mấy tuần nữa nó sẽ ảnh hưởng đến sự sống còn của đứa trẻ. Nếu đứa trẻ có thể sống sót ở mấy tháng đầu thì không sớm thì muộn chất đó sẽ vào trong bán cầu não và đứa trẻ cũng khó thể sống đến khi ra đời. Nên tôi khuyên cậu nên bỏ cái thai này sớm nhất có thể. Tôi thật sự xin lỗi cậu về sự sơ xuất này, thiếu gia!"

Đầu óc Jungkook trở lên hoảng loạn, mọi thứ còn đọng lại trong đầu là con của cậu sẽ không thể sống nổi cho đến khi ra đời.

Jungkook ôm lấy đầu, hét lên, nước mắt mỗi lúc lăn xuống càng nhiều.  Bác sĩ Choi đau lòng, nhìn Jungkook khổ sở, nước mắt ông cũng lăn theo. Ông nhanh chóng lau khóe mắt, đặt tay lên vai Jungkook.

"Thiếu gia, cậu đừng như vậy? Là lỗi của tôi! Tôi biết cậu đang rất đau lòng, nhưng tôi vẫn phải nói rằng cậu nên phẫu thuật sớm nhất có thể. Nếu không để cái thai lớn hơn, chính cậu cũng sẽ gặp nguy hiểm." 

Jungkook nấc lên, túm lấy cổ áo ông, nước mắt cậu thậm chí đã làm ướt cả cổ áo, từng tia máu đỏ thẫm hiện ra trong tròng mắt. Tay bấu chặt đến mức máu tay cứa vào da thịt đến chảy máu. 

"Ông...ông hãy kiểm tra lại đi! Làm ơn... Nếu không ông hãy chữa cho tôi đi... Tôi..tôi không thể bỏ đứa con của mình được! Tôi xin ông... Làm ơn! Không thể được..." 

"Thiếu gia...tôi thật sự xin lỗi! Không còn cách khác nữa rồi. Cậu phải bỏ đứa bé thôi!" 

Jungkook bần thần thả tay đang túm cổ áo bác sĩ Choi ra, để lại mấy vệt đỏ do máu cậu trên chiếc blous trắng muốt của ông.

"Ông đã nói với tôi điều kì diệu kia và rồi bây giờ lại nói tôi phải giết nó. Tại sao lại không nói từ đầu hả? Để tôi ôm hạnh phúc và giờ dìm tôi xuống tận đáy của địa ngục như thế này..." 

Jungkook trừng mắt, đứng dậy cầm lấy tờ giấy kết quả xé nát. Rồi đi ra khỏi phòng bệnh. Cậu lau sạch tất cả thứ nước trắng tinh mà mặn chát trên mặt đi! Ánh mắt đầy căm phẫn bước thật nhanh ra ngoài.  

Do không để tâm đến điều gì nên đã đụng trúng một người đàn ông, làm ông ấy rơi tập tài liệu trên tay xuống. Jungkook như người mất hồn chỉ cúi đầu xin lỗi. Lúc người đàn ông kia ngẩng đầu nên thì Jungkook đã bước đi, ông chỉ kịp nhìn từ phía sau, nhưng:

"Người thanh niên kia không phải quá giống đứa trẻ đó hay sao?"
..

Jungkook về đến nhà đã đi thẳng lên phòng, đóng rầm cửa. Bàn tay lại một lần nữa nắm chặt khiến cho những vết máu vừa kịp khô lại tiếp tục rỉ ra.

"Chuyện quái quỷ gì đang xảy ra với mình thế này?"

Điện thoại trong túi vang lên, Jungkook nhìn chữ "Taehyung" hiện rõ ràng trên màn hình tâm trạng càng trở lên tồi tệ hơn. 

Jungkook siết chặt điện thoại,  ném thẳng vào tường. Điện thoại chỉ vỡ phần màn hình, tiếng chuông vẫn riếp tục reo lên. Jungkook ôm lấy đầu, hét lên.

"Im đi! Đừng kêu nữa!" - Jungkook ôm đầu, ngồi sụp xuống đất. Tim cậu có phải vừa bị đâm một nhát không?

Taehyung kiên nhẫn đến khi tổng đài thông báo không thể liên lạc mới tắt máy. Kỳ lạ, Jungkook luôn bắt máy khi chuông mới reo một hai hồi. Không lẽ cậu đang có việc gì?
..

"Đúng rồi! Ông nói ông cắt bỏ toàn bộ nơ-ron của Jungkook ngày hôm đó. Vậy sao chúng ta không thử cấy lại phần nơ-ron đó từ các nơ-ron lân cận? Có khi nào như thế sẽ được không?"

Nghe trưởng khoa Han nói xong, mắt Namjoon sáng lên.

"Quả là ý kiến không tồi! Chúng ta có thể thử.
Đầu tiên chúng ta cần Jungkook! Làm sao có được đây!"

Trưởng khoa Han nhíu mày, nhận ra: "Nhưng chúng ta vẫn cần có tế bào gốc. Nếu nuôi cấy trong môi trường không thích hợp nó sẽ bị chết trước khi được cấy vào."

"Cứ làm thử xem! Có lẽ cần nói Taehyung đưa Jungkook đến bệnh viện. Nhưng thằng bé lại đang bên LA, hãy thử nuôi cấy phần tế bào trong máu Jungkook trước xem thế nào! Chúng ta sẽ đợi Taehyung trở về."

Namjoon đi đến lấy ống nghiệm chứa máu của Jungkook lên, trích một ít xuống kính hiển vi:

"Chất này có tính khôn lỏi thì phải, chúng hoá trang thật xuất sắc."
..

"Jungkook không xuống ăn tối sao?"

"Từ khi trở về, thiếu gia trông rất mệt mỏi. Tôi còn nghe được tiếng đồ bị rơi, vỡ trong phòng thiếu gia. Nhưng lúc tôi gõ cửa hỏi, cậu ấy bảo không sao và không chịu mở cửa."

Jeon JungMeok nhăn mặt hỏi:

"Từ lúc trở về sao?"
"Vâng thưa chủ tịch!"

JungMeok lên phòng Jungkook gõ cửa: "Con xảy ra chuyện gì hả? Mở cửa ra chúng ta nói chuyện!"

"Không xảy ra chuyện gì cả! Con sẽ không đi học nữa, bố gửi đơn nghỉ học cho con."

Jeon JungMeok khó hiểu, tiếp tục gõ cửa: "Con mau mở cửa ra đi!"

"Con muốn ở một mình! Bố đi đi!" - Jungkook  hét lên, lại cuộn mình vào trong chăn, bật khóc.

"Có phải do tên Kim Taehyung không? Cậu đã làm gì với đứa con của tôi!"
..

Liên tiếp hai ngày sau đó, Taehyung vẫn không thể gọi được cho Jungkook. Anh muốn nhanh chóng hoàn thành dự án để trở về gặp cậu, xem liệu rằng cậu có đang xảy ra chuyện gì không?

Jungkook gầy hẳn đi, người nhìn cũng không còn sức sống. Xuất hiện đột ngột trước mặt bác sĩ Choi.

"Tôi có thể phẫu thuật vào ngày nào?"

Bác sĩ Choi bị ngỡ ngàng mất mấy giây, rồi ông nhìn qua lịch làm việc, nói với giọng buồn buồn.

"Tôi chỉ có thể giúp cậu vào ngày thứ ba của tuần sau thôi! Còn lại lịch làm việc của tôi đã dày đặc rồi."

"Được. Tôi sẽ đến!" - Giọng Jungkook cứng rắn làm bác sĩ Choi có đôi chút hoảng sợ.

"Cậu đã chắc chắn chưa?"

Jungkook quả quyết gật đầu: "Trong khoảng thời gian này tôi có cần làm gì không?"

"Tôi cần cậu ăn uống đầy đủ, giữ cho thể chất thật tốt! Nhưng vào buổi sáng trước khi phẫu thật cậu không nên ăn gì!"

"Tôi hiểu rồi!"
..

Taehyung kiên nhẫn, tiếp tục gọi cho Jungkook. Lần này, ba hồi chuông vang lên Jungkook bắt máy nhưng cậu lại im lặng. Đầu giây bên kia, Taehyung vui mừng, hỏi liên tiếp.

"Có chuyện gì xảy ra sao? Tại sao đến hôm nay em mới nghe máy?"

Nghe thấy giọng nói quen thuộc của anh, Jungkook muốn khóc, cậu muốn có anh bên cạnh để có thể ôm chầm lấy anh tìm kiếm sự an ủi. Nhưng Jungkook cố gắng nhẫn lại, cậu đưa tay lên tự cắn mạnh vào giây thần kinh phía ngón áp út.

Không nghe thấy câu trả lời, nhưng Taehyung biết cậu vẫn đang nghe máy vì anh có thể nghe được tiếng thở của Jungkook. Giọng Taehyung dịu đi!

"Em làm sao vậy?"
"Không có gì!" - Jungkook cố gắng dùng giọng bình thường để trả lời một cách miễn cưỡng.

"Thứ ba tuần sau anh sẽ về! Em có thể đến sân bay đón anh được không?"

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip