Chương 28: Hành động kỳ lạ
Jungkook cứng cả người, mắt mở to nhìn khí lạnh trong mắt anh. Phải trả lời anh thế nào đây? Không thể nói sự thật được, vậy cậu phải làm sao?
Taehyung vẫn kiên nhẫn chờ đợi câu trả lời. Ý nghĩ vụt qua đầu, Jungkook trả lời một cách không mạch lạc.
"Em... Chỉ là...mổ ruột thừa thôi! Anh đừng lo lắng. Phải không bác sĩ Choi?"
Jungkook cười, nhìn bác sĩ Choi nhướng mày. Ông biết cậu muốn ông hợp tác với mình. Nhưng nhìn ánh mắt đầy tức giận của Taehyung thì cả người rùng lên, lời nói cũng cứng lại.
"Ph...phải...phải."
Taehyung hoài nghi, bàn tay đang nắm tay Jungkook siết chặt hơn, mắt nhìn chằm chằm bác sĩ Choi làm ông lạnh cả người. Trấn tĩnh lại, ông tiếp.
"Thiếu gia chỉ cần nghỉ ngơi vài ngày là sẽ ổn. Cậu..cậu không cần lo lắng quá đâu!"
"Anh nghe thấy chưa? Bỏ tay em ra đi. Anh giữ tay em đau quá!"
Taehyung quay lại nhìn tay Jungkook đã bị anh nắm chặt đến đỏ ửng thì nhanh chóng thu tay lại. Ánh mắt đau xót lướt qua toàn bộ người cậu. Không quản đang ở đâu, có ai ở đây không, Taehyung ôm chầm lấy Jungkook.
Jungkook hơi ngỡ ngàng vì không nghĩ anh sẽ ôm mình. Bác sĩ Choi thì ngạc nhiên tột độ, trong đầu ý nghĩ Taehyung chính là bố của đứa bé hiện ra. Không muốn làm phiền hai người nên ông im lặng đi ra ngoài.
"Tại sao tổng giám đốc của Jay với con của chủ tịch Hanyang có thể chứ?"
Sau hai tuần không thể ôm cậu, mà bây giờ lại gặp nhau trong trường hợp thế này, Taehyung thật sự đau lòng. Tất cả dồn lén hết vào cái ôm kia.
Jungkook cố gắng nén đau ở vết mổ, ôm chặt lấy anh. Nước mắt cứ thế lăn dài, sự mất mát kia cứ thế lớn dần từ khi nhìn thấy anh.
"Anh nhớ em! Anh nhớ em đến phát điên. Lúc nghe Jimin nói, anh thật sự muốn nhảy ra khỏi máy bay để đến bên em nhanh hơn."
Jungkook kéo Taehyung ra, đưa tay lên mặt anh, gắng gượng cười tươi.
"Ngốc! Nếu anh nhảy ra khỏi máy bay thì làm sao còn toàn mạng để về gặp em."
"Tại sao lại nói dối anh? Sao lại một mình chịu đau đớn?" - Taehyung giữ lấy cằm Jungkook, bắt cậu phải nhìn mình.
Jungkook nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu. Cố gắng mỉm cười một cách nhẹ nhàng: "Bệnh này có ai chết được đâu. Anh phải lo công việc đến như thế em không muốn anh bận tâm về em quá nhiều!" - Jungkook đưa tay vuốt qua trán Taehyung: "Anh thấy chưa, trán anh nhăn lại rồi này! Nhìn xấu chết đi được."
Mày Taehyung càng nhíu chặt, gõ nhẹ lên trán Jungkook: "Những lời như thế cũng có thể nói ra được. Em thật là..."
"Anh vừa xuống máy bay, không mệt sao?"
"Anh có mệt cũng đâu đau đớn như em. Phải rồi nơi vết mổ của em, hình như anh đã không để ý. Có đau không?"
Jungkook lắc đầu, đập đập xuống phần giường bên cạnh mình.
"Anh nằm xuống đây nghỉ ngơi đi! Em cũng muốn ngủ."
Taehyung nhướng mày: "Em nhớ anh đến vậy hay sao? Anh vừa xuống máy bay đã phi nhanh đến đây, còn chưa kịp về công ty. Vậy mà em đã muốn anh bỏ việc để ngủ cùng em?"
Nghe giọng đùa giỡn của Taehyung, Jungkook trừng mắt.
"Vậy anh mau về đi! Em muốn ngủ."
Nói xong, Jungkook nhanh chóng dùng chân đẩy Taehyung ra, kéo lấy chăn nằm xuống: "Cái con người này thật sự đáng ghét. Anh không biết em đã thật sự phải trải qua chuyện gì mà lại có thể nói như thế chứ?"
Cậu vừa nghĩ nước mắt lại chảy ra. Làm sao anh biết được? Cậu đã nói dối anh thì sao anh biết được. Nhưng rồi lại tự cảm thấy tủi thân.
Nhận ra người Jungkook đang run lên trong chăn. Ý cười trên khoé miệng Taehyung biến mất. Taehyung nhẹ nhàng kéo chăn lên nằm xuống cạnh Jungkook im lặng, ôm cậu vào lòng, tay vuốt ve lắm tấm lưng cậu.
Jungkook nép sát mình vào người Taehyung, mùi hương dễ chịu này đã bao lâu rồi cậu không được cảm nhận nó, vòng tay ấm áp của anh còn hiệu quả hơn cả thuốc giảm đau. Vẫn còn mệt nên Jungkook thiết đi rất nhanh.
Nghe được tiếng thở đều đều của Jungkook, Taehyung mới thở phào. Tay vuốt lấy phần nước mắt còn chưa kịp khô trên khoé mắt cậu. Sao anh lại cảm thấy đau đớn thế này? Tại sao lại cảm giác như trái tim bị ai đó bóp nát? Có gì đó mất mát tràn ngập cả tâm trí? Có điều gì đó quá đau đớn anh không hề biết mà chỉ cảm nhận được...
"Vâng, con nghe đây!" - Taehyung nhìn xuống Jungkook đang ngủ ngoan ngoãn trong lòng mình, anh nói nhỏ để cậu không bị tỉnh giấc.
"Con đang ở đâu?" - Namjoon ở đầu dây bên kia lên tiếng.
"Giờ con không ở công ty. Bố có việc gì vậy?"
"Chúng ta đã tìm ra cách để giúp Jungkook, chỉ là không biết tỉ lệ thành công là bao nhiêu, nhưng chúng ta vẫn nên thử."
Mày Taehyung nhếch lên, liếc qua Jungkook, giọng trở lên sắc lạnh: "Con đang ở bệnh viện trung tâm."
"Vậy sao? Ta cũng đang ở đây!" - Namjoon nói với vẻ đầy ngạc nhiên: "Tại sao con lại ở đây!"
"Con đang ở cùng Jungkook. Cậu ấy vừa trải qua cuộc phẫu thuật. Tốt rồi! Con muốn bố đến kiểm tra lại cho cậu ấy. A807, phòng chăm sóc đặc biệt. Lúc đến bố đừng gõ cửa mà hãy nhắn tin cho con trước!"
Tắt máy, Namjoon nhìn sang trưởng khoa Han: "Jungkook vừa phẫu thuật ở đây! Ông có phải trưởng khoa không vậy, tại sao lại không biết!"
Trưởng khoa Han mở to mắt, giải thích: "Tôi từ bệnh viện thành phố mới chuyển đến đây không lâu. Với lại ông vừa nói cậu ấy mới phẫu thuật?"
"Taehyung vừa nói cho tôi. Trước tiên chúng ta đến đó đã."
"Ta và trưởng khoa Han cùng đến, con mở cửa đi!"
Taehyung kéo chăn ra thật nhẹ, ngồi dậy. Nhìn qua Jungkook cậu vẫn đang ngủ, có vẻ thuốc mê vẫn làm cậu mệt. Taehyung đi ra mở cửa.
"Bố! Trưởng khoa Han!"
"Tổng giám đốc!" - Trưởng khoa Han đáp lời chào lại.
Cả ba người cùng tiến lại, trưởng khoa Han quan sát, tìm kiếm một lúc rồi chau mày: "Không có hồ sơ bệnh án! Tất cả các bệnh nhân, bệnh án đều phải kẹp vào phần hồ sơ phía cuối giường, tại sao cậu ấy lại không có?"
Mày Taehyung nhíu lại: "Tôi không thấy nó từ lúc vào đây! Tôi chỉ kịp nói chuyện với vị bác sĩ điều trị cho cậu ấy. Jungkook và bác sĩ kia nói Jungkook vừa phẫu thuật cắt ruột thừa, nhưng có gì đó rất lạ..."
"Nếu chỉ là phẫu thuật cắt ruột thừa thì không cần phải lo lắng."
"Cậu có biết vị bác sĩ đó tên là gì không?"
Taehyung cố gắng nhớ lại, nhưng đành bất lực lắc đầu: "Lúc đó tâm trạng tôi không được ổn định. Ông ấy cũng đứng tuổi rồi, tầm tuổi ông, trưởng khoa Han."
"Tầm tuổi tôi ở bệnh viện này có rất nhiều, làm sao chúng ta tìm được."
Namjoon bước đến sát cạnh giường, đánh giá qua chiếc máy đo bên cạnh, điều chỉnh lại một số nút trên đó.
"Mạch của cậu ấy khá ổn định. Nhưng sung não lại quá yếu, chúng ta phải đợi một thời gian khi nào sung não Jungkook ổn định mới có thể lấy và cấy ghép nơ-ron được."
Cả trưởng khoa Han và Taehyung đều thở dài. Taehyung tay nắm thành quyền, nhìn Jungkook đau lòng: "Con..."
Namjoon nhẹ nhàng, kéo chăn xuống, ông muốn kiểm tra vết mổ của Jungkook. Nhưng khi ông vừa động vào áo của cậu, Jungkook đã mơ màng mở mắt.
Mắt Jungkook mở to, cả người co lại, nhìn Namjoon trở lên hoảng loạn: "Ông...ông là ai?"
Taehyung nhanh chóng ôm lấy vai Jungkook.
Do đang hoảng loạn, chưa nhìn thấy anh, đột nhiên lại có một người giữ lấy mình khiến Jungkook càng hoảng sợ, cố gắng vùng vẫy.
"Bỏ tôi ra! Tránh ra..."
"Jungkook! Là anh đây!" - Taehyung kéo Jungkook lại đối diện với mình, trấn tĩnh cậu: "Bình tĩnh, anh đây! Không sao cả! Ổn rồi!"
Jungkook lúc này kịp định hình ra người ôm mình là Taehyung mới không giãy giụa nữa. Cậu ôm lấy anh, lén nhìn hai người mặc áo blouse trắng trước mặt.
"Cậu gặp ta rồi, nhớ chứ?" - Namjoon cười trấn an.
"Tôi cũng đã một lần khám cho cậu tại biệt thự của tổng giám đốc Kim."
"Ông...ông là.." - Jungkook nhìn Namjoon rồi lại nhìn Taehyung. Cậu nhớ ra rồi: "Là ông ấy. Ông ấy chính là bố của anh."
Taehyung gật đầu: "Ông ấy là bác sĩ, anh muốn ông ấy kiểm tra lại vết mổ cho em." Taehyung vừa kịp động đến áo, Jungkook đã hất tay anh ra, túm chặt lấy áo.
"Không được. Không ai được động vào tôi."
"Em, em sao vậy? Không sao mà, chỉ là kiểm tra lại vết mổ thôi. Đừng sợ!
Thấy Jungkook liên tiếp lắc đầu, cả người gò lại một chỗ đầu giường, túm chặt áo lại khiến cả ba người điều cả kinh. Kể cả anh cậu cũng không cho lại gần. Namjoon kéo Taehyung ra.
"Không ổn rồi. Con cần phải trấn an thằng bé. Ta không hiểu tại sao Jungkook lại phản ứng lại mạnh mẽ như thế! Tạm thời chúng ta sẽ rời khỏi đây. Con thử hỏi xem vị bác sĩ đó là ai? Chúng ta sẽ đi tìm hiểu!"
Taehyung chỉ còn cách gật đầu.
Taehyung quay lại nắm lấy tay Jungkook: "Em bị sao vậy? Bố anh là bác sĩ mà, ông ấy sẽ giúp em khá hơn."
Jungkook vẫn tự mình ôm lấy thân, lắc đầu: "Không...không được.."
Nhìn biểu hiện của cậu, mày Taehyung nhíu chặt lại: "Chắc chắn có chuyện không ổn?"
8pm, bệnh viện trung tâm.
"Em ăn ít như vậy lấy sức đâu để nhanh hồi phục chứ?"
"Đồ ăn bệnh viện em không nuốt nổi!"
Taehyung thở dài, đứng dậy với lấy chiếc áo khoác: "Vậy em muốn ăn gì? Anh sẽ đi mua cho em!"
Jungkook với lấy tay Taehyung, kéo anh lại: "Em không muốn ăn. Anh đừng đi đâu cả, ở lại đây với em."
***********
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip