Chương 50: Bình thản
Jimin vào thăm Taehyung, bước đến phía hành lang cậu thấy Min Yoongi đang ở đó nhưng không đi vào mà chỉ ngồi ở hàng ghế chờ ở bên ngoài. Cậu chẳng nói chẳng rằng tiến lại, đùng đùng cầm lấy tay anh kéo đi. Anh ngạc nhiên chưa kịp lên tiếng, cậu đã trở lên căng thẳng.
"Yoongi, tôi nghĩ chúng ta cần nói chuyện!"
Yoongi cũng không phản kháng, để mặc cho cậu kéo anh ra khuôn viên của bệnh viện.
"Sao rồi? Anh đã tìm thấy Jungkook chưa?"
Anh đưa tay lên vén mấy sợi tóc mai đang xuề xòa che cả mắt cậu sang một bên, nghiêng đầu, nhìn cậu từ trên xuống dưới đánh giá, chép miệng lắc đầu.
"Từ bao giờ em lại trở lên luộm thuộm thế này vậy hả, Park Jimin? Em ít nhất cũng nên cắt tóc đi! Nó che gần nửa mặt rồi làm anh không thể nhìn thấy ánh mắt em."
Câu trả lời của anh như thế có được tính không? Anh chuyển chủ đề như thế, chẳng cần anh nói gì thêm cậu cũng hiểu. Cúi đầu xuống, cậu cố tình nói cái giọng cười đùa.
"Chắc ngày xưa Jungkook chơi trốn tìm giỏi lắm! Cậu ấy trốn kĩ thật, anh thấy vậy không?"
"Cũng có thể cuộc sống của đứa trẻ đó đã vui vẻ hơn!"
"Nhưng Taehyung..."
Không để cậu tiếp tục, anh đã cắt ngang.
"Em đã bao giờ thấy anh gục ngã chưa?"
Jimin bất ngờ, tạm thời không hiểu được ý mà anh muốn nói với cậu là gì. Cậu cơ hồ hỏi lại: "Anh nói gì vậy?"
"Anh bây giờ kiệt sức rồi. Anh chẳng còn muốn làm gì nữa. Nhìn thấy ông ấy, Taehyung hay là em Jimin, anh đều cảm thấy rất nặng nề. Anh có cảm giác anh chẳng còn đủ can đảm để đối diện với mọi người nữa. Thì ra anh là một kẻ hèn nhát."
Nhìn anh lúc này, Jimin cảm thấy đau lòng. Anh thật sự đang yếu đuối như thế hay sao? Người mà nhiều năm trước cậu đã từng oán trách nhưng khi biết được sự thật cậu lại có đôi phần cảm thấy hạnh phúc. Vì sao chứ? Vì cái thứ tình cảm của cậu hay sao?
Jimin tiến lại, nhẹ nhàng ôm lấy anh. Anh không bất ngờ, anh có cảm giác có thể dựa vào cậu lúc này. Cậu đặt tay lên trước ngực anh.
"Anh thật sự không biết? Thứ tình cảm với anh từ lâu đã không còn là tình anh em nữa rồi!"
Min Yoongi mở to mắt, điều cậu vừa nói anh không nghĩ là mình hiểu sai, trở lên khó xử.
"Jimin... Anh.."
"Với anh, em chỉ là một đứa em trai cần sự bảo vệ của anh thôi đúng không?"
Buông thõng tay xuống, Jimin cười chua xót. Thấy Yoongi khó xử. Cứ thế nhìn cậu với hàng lông mày đã gần như thành đường thẳng, không nói thêm câu gì. Jimin cố gắng nặn ra nụ cười gượng gạo.
"Anh còn định để chuyện này trong bóng tối đến bao giờ nữa? Cậu ấy bây giờ đã ổn rồi. Taehyung cần phải biết sự thật. Hãy làm điều đó đi! Bây giờ!"
******
"Tôi vào được không?"
Taehyung thấy Yoongi đứng trước cửa phòng bệnh có phần vui mừng. Cậu đặt điện thoại xuống, nở nụ cười hình hộp hiếm thấy. Nụ cười này của cậu khiến anh có đôi chút vui mừng. Cậu không hề có ác cảm với anh. Taehyung ngồi hẳn dậy.
"Thật ra tôi đã rất hi vọng anh đến. Anh đến rồi! Tôi cứ nghĩ sẽ phải gặp anh sau khi xuất viện."
"Cậu đang tìm tôi!" - Yoongi ngạc nhiên, tiến lại gần hơn.
"Có lẽ cảm ơn anh là không đủ. Tôi nghe Jimin nói chính anh là người đã truyền máu cho tôi. Nếu không có anh, chắc tôi đã không còn có thể đứng đây. Cảm ơn anh!"
Trong phút nhất thời, Yoongi không biết nên đối mặt với sự thật như thế nào. Anh nắm chặt hai tay lại đặt sau lưng.
Thấy không khí, tự nhiên trở lên căng thẳng, Taehyung khó hiểu: "Anh không sao chứ?"
"Yoongi có điều muốn nói với cậu!"
Jimin đi từ cửa vào, nhìn thấy tay anh như đang run lên, cậu tiến lại, trước mặt Taehyung nắm chặt lấy tay anh, quay sang giọng quả quyết.
"Đúng không? - Thấy anh vẫn một mực im lặng, cậu cau mày, kiên nhẫn nhắc lại: "Đúng không? Nếu không phải bây giờ có lẽ anh sẽ phải hối hận!"
Taehyung khó hiểu nhìn hai người, đứng thẳng dậy, đối diện với Yoongi.
"Không phải có chuyện muốn nói với tôi hay sao? Sao giờ hai người lại đứng trước mặt tôi diễn cảnh tình cảm vậy hả?"
"Thật ra, tôi..."
"Là anh trai của con."
Kim Namjoon cũng cứ thế mà tiến vào với một câu nói không có chủ ngữ. Ông nhìn sự kì lạ của Taehyung, sự bàng hoàng của Yoongi. Đây là hai đứa con trai của ông, ông phải gắn kết chúng lại. Bây giờ đối với ông, hai người con trai là điều quan trọng nhất, ông không thể mất thêm bất kỳ người thân nào nữa. Nếu sau này ông phải chịu sự trừng phạt của thượng đế thì cũng là lúc ông cần hai đứa lương tựa vào nhau.
"Bố đang nói gì vậy?"
"Taehyung! Min Yoongi là con trai ruột của ta, là anh trai của con!"
Taehyung bật cười như không: "Mọi người nghiêm trọng vậy sao? Đừng kể truyện cười nữa! Con cần phải thu dọn đồ để xuất viện."
"Taehyung! Ta xin lỗi, nhưng con nghĩ ta có thể đem chuyện này ra làm trò đùa được hay sao? Yoongi thật sự là anh trai con. Trước khi lấy mẹ con, ta đã làm ra một việc như thế. Kể cả con có nhận hay không thì đây vẫn là sự thật."
Ngay lúc căng thẳng, điện thoại Taehyung đổ chuông. Anh thật sự quá bình tĩnh so với những gì mà tất cả người ở đây nghĩ. Anh bình thản nhận điện thoại, liếc qua ba người mà quay người vào trong.
"Nói đi!"
"Kim tổng, tôi tìm được rồi. Ở Busan, tôi sẽ gửi địa chỉ cụ thể vào máy cho ngài."
"Được."
Rõ ràng trên môi anh là một nụ cười, gương mặt lộ rõ vẻ vui mừng làm cả ba đều khó hiểu. Namjoon quay sang nhìn Yoongi, anh vẫn đang vô cùng căng thẳng. Đến bây giờ ông mới để ý đến đôi bàn tay anh đang nắm chặt lấy tay Park Jimin. Hai đứa trẻ này?
"Jimin!"
"Hả?" - Taehyung đột nhiên gọi làm Jimin bất ngờ.
"Cậu có thể giúp tôi thu xếp đồ được không?"
"Sao cơ?" - Jimin thật sự khó hiểu. Đúng là Taehyung luôn đón nhận những tin sốc bằng sự bình thản, ít ra là trước mặt cậu. Chỉ có hai lần là khi được tin Lee Seung Woo chết và lần phát hiện đứa con của mình bị mất mà mất kiểm soát. Nhưng điều này có thể phản ứng bình thản thế hay sao?
Taehyung chép miệng, cầm lấy bàn tay còn lại của Jimin kéo về phía mình, đồng thời làm Yoongi và Jimin bị tách ra. Cậu quay lại nhìn Yoongi thì thấy anh chỉ khẽ gật đầu.
"Em giúp Taehyung sắp xếp đồ đi! Anh muốn nói chuyện riêng với thằng bé. Còn ông." - Anh quay sang nhìn Kim Namjoon: "chúng ta nói chuyện sau được chứ?"
Chẳng để Namjoon nói gì thêm, Taehyung cũng theo Yoongi ra ngoài.
...
Taehyung theo Yoongi ra tận khuôn viên sau bệnh viện. Đứng cách nhau đến năm bước chân, Yoongi quay lại nhìn cậu.
"Là thế này sao?" - Taehyung hạ giọng, ngồi xuống ngay chiếc ghế cạnh đó: "Về thân phận của anh, tôi thật sự bất ngờ. Còn việc trước khi lấy mẹ tôi, tôi biết ông ấy đã yêu một người phụ nữ khác. Ông ấy luôn giữ ảnh của người phụ nữ đó trong một quyển sổ, sau tấm ảnh còn có dòng chữ: "Xin lỗi em, MHK!" Có vẻ đó là mẹ anh rồi."
"Cậu nói gì?" - Yoongi nắm chặt tay lại, cau mày
"Tôi cũng đã từng trách ông ấy khi vô tình thấy tấm ảnh đó, nhưng tôi đã biết cái cảm giác bị mất đi người mình yêu. Nếu có thể, anh hãy tha thứ cho ông ấy. Bố tôi..không!" - Taehyung dừng lại, cười nhẹ: "Là bố của chúng ta. Ông ấy đã mất đi cả hai người phụ nữ mà mình yêu. Tôi còn có thể tìm lại được cậu ấy nhưng ông ấy là mất đi mãi mãi."
Nghe rõ từng câu, từng chữ mà Taehyung nói, Yoongi có phần chột dạ. Anh lớn hơn cậu đến năm tuổi, nhưng lại không nghĩ rằng mình có thể suy nghĩ chín chắn được như thế. Một quá khứ với bao nhiêu điều kinh khủng đã ập đến với một đứa trẻ non dại khi đó, có lẽ chính nó đã bồi đắp được một Kim Taehyung như ngày hôm nay. Sự bốc đồng một thời của tuổi trẻ đã giúp Taehyung nhận ra được điều gì mới là quan trọng nhất.
Taehyung trưởng thành thế này. Anh hiểu ra rồi, anh nghĩ nhờ cậu mà anh đã có thể tự mình đối diện với việc này rồi. Anh cười nhẹ, ngồi xuống cạnh cậu.
"Cậu giống một người anh hơn tôi đó."
Nghe câu nửa đùa nửa thật của anh, Taehyung cũng bật cười: "Hình như chúng ta đúng là giống nhau thật!"
"Taehyung, đi tìm đứa trẻ đó đi!"
Taehyung mở to mắt nhìn anh, nhất thời lại nhớ đến gương mặt của cậu lúc anh rời đi. Yoongi lắc đầu, đập tay lên vai cậu.
"Cậu đã nói mất đi người mình yêu nó đau đến thế nào. Trước khi quá muộn như ông ấy. Hãy tìm lại Jungkook. Hai đứa đừng để mọi chuyện trong quá khứ mà để lạc mất nhau. Để người mình yêu ra đi trong khi cả hai vẫn còn sâu đậm là một sự thất bại."
"Thế còn anh thì sao?"
Bị Taehyung bất ngờ hỏi lại, Yoongi kịp thời không hiểu được cậu đang muốn nói gì. Anh hoài nghi.
"Tôi?"
"Anh thật sự không nhận ra? Ánh mắt của Jimin khi nhìn anh. Mặc dù tôi không hiểu rõ mọi chuyện, không biết quan hệ giữa hai người là gì, tại sao lại sống cùng nhau? Nhưng tôi xin anh, đừng làm cậu ấy bị tổn thương. Jimin vô cùng quan trọng đối với tôi. Hơn cả là một người bạn."
******
Hai người quay lại bệnh viện cả Kim Namjoon và Park Jimin đều thở phào khi thấy cả hai đều lành lặn, không có dấu hiệu của sự ẩu đả. Taehyung đi một mạch lại cầm lấy túi đồ từ tay Jimin, rất tự nhiên ôm lấy cậu.
"Cảm ơn cậu!"
Rồi quay người lại.
"Vừa xuất viện nên con muốn nghỉ ngơi một thời gian. Mọi người không cần lo cho con. Còn chúng ta nói chuyện này sau được chứ?"
"Taehyung! Cảm ơn con!"
Yoongi gật đầu với Taehyung: "Cậu đi đi! Tôi tin chủ tịch Kim và Park Jimin sẽ lo được việc công ty. Tôi cũng sẽ giúp đỡ."
Taehyung hài lòng: "Cảm ơn anh!"
Anh bắt lấy chùm chìa khoá xe, đi lướt qua người Namjoon.
"Bố! Vẫn chưa phải quá muộn để bắt đầu lại. Hãy bù đắp cho anh ấy và hi vọng ở anh ấy sự tha thứ."
Ông cảm thấy hạnh phúc khi con trai ông khiến ông tự hào đến vậy. Namjoon cùng Taehyung rời khỏi, Jimin tiến đến cầm lấy tay Yoongi.
"Hai người đã nói gì vậy?"
Min Yoongi nắm chặt lấy tay cậu. Anh nhớ lại những lời mà Taehyung nói. Anh đã quá vô tâm, anh đã không nhận ra nó. Thì ra cậu luôn nhìn anh với ánh mắt này sao? Thật ấm áp, dịu dàng, tràn đầy sự quan tâm, ân cần như chính cậu vậy. Nhưng tại sao lại có sự chua xót trong đó, có phải chính anh là lí do khiến nó sâu thẳm hơn như thế.
Nhưng khi còn sống, bà ấy đã nói với anh hãy yêu thương cậu giống như em trai ruột. Nếu là anh em thì điều đó có là sai trái?
Anh lại lần nữa vén phần tóc mái của cậu, nhìn sâu như muốn đắm chìm vào ánh mắt đó khiến Jimin có phần bối rối.
"Anh..anh.."
"Park Jimin! Em yêu anh?"
....
..
.
Chương này dài quá! Soát lỗi muốn mòn con mắt luôn dị đó! Có lỗi mọi người nhắc nhé!
Đừng quên bình chọn nếu thấy hay nhé!
Cho xin mấy cái cmt nào 😅
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip