Chương 61: Trò đùa của số phận

Tập đoàn DG,...

Jimin mím chặt môi, bước đến trước bàn làm việc của Yoongi. Anh nhận ra cậu nên tiếp tục vào tập tài liệu trên bàn, chỉ thấp thoáng hỏi: "Có việc gì mà em đến tận đây vậy? Phiên tòa thế nào? Jungkook, thằng bé vẫn ổn chứ?"

Nghe từng câu hỏi của anh, mặt Jimin dần trở nên méo xệch, tiếng thút thít cũng bị bật ra khỏi kẽ răng. Jimin thẳng tay ném một phát chiếc điện thoại trên tay vào người Yoongi, bị trúng vào cổ tay, anh khẽ rên lên, mở to mắt nhìn cậu đã muốn khóc to.

"Anh hỏi nhiều như thế em biết trả lời thế nào hả? Tae...Taehyung..."

Jimin chẳng nói được hết câu, đứng tại chỗ mà khóc thật to. Không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng Yoongi cũng bị dọa cho phát sợ, anh cuống cuồng vứt chiếc bút trên tay xuống, đứng dậy ôm lấy cậu.

"Bình tĩnh đã, Jimin! Nói cho anh biết Taehyung làm sao?"

Động tác nhẹ nhàng từ tay anh phía sau lưng cậu giúp Jimin dần trấn tĩnh lại, cậu cố gắng điều chỉnh lại cảm xúc, cố gắng nói với một cái giọng ngắc ngứ: "Taehyung..lần này... Xong rồi! Có lẽ, cậu ấy sẽ... sẽ bị kết tội và... và phải ngồi tù..."

Yoongi còn chưa kịp sửng sốt thì phía sau đã xuất hiện giọng nói của Namjoon.

"Là chính thằng bé muốn thế! Chúng ta hãy đứng ra ngoài việc này!"

Anh thả Jimin ra, đưa ánh mắt đầy lạnh lẽo về phía Namjoon: "Ông không gõ cửa! Tôi không hề có ý định cho ông vào đây!"

"Ta đã ngồi phía bên ngoài một lúc lâu rồi. Ta biết đến con bây giờ vẫn chưa tha thứ cho ta. Ta chấp nhận điều đó. Lần này Taehyung quyết định như thế ta hi vọng con hãy đến nói chuyện với thằng bé với tư cách một người anh trai. Ta nhận ra được, Taehyung rất tin tưởng con, dù bây giờ con chưa hiểu rõ mọi ngành nhưng ta mong con đừng bắt thằng bé chối bỏ những gì nó đã làm."

Kim Namjoon nói xong quay đầu bước đi. Khóe mắt ông đã đong đầy nước mắt khi nói ra những câu đó.  Làm sao có thể nói ông không đau lòng được chứ? Lúc ở căn phòng đó, nếu như không tự thức tỉnh chính mình thì có lẽ ông đã muốn ngã xuống ngay lúc đó rồi. 

Nhìn bóng dáng cô quạnh của ông, anh rõ ràng là đã tha thứ cho ông, rõ ràng anh cũng thương ông rồi nhưng tại sao lại cố chấp như thế? Jimin cầm lấy tay anh, dùng ngón tay cái của mình chà sát nhẹ nhàng vào lòng bàn tay anh. Cái cảm giác gì đó rất lạ, sự nhẹ nhàng ấy dấy lên trong anh một sự an ủi lớn. Yoongi cười nhẹ với cậu, giọng ân cần.

"Em ổn hơn rồi chứ? Giờ hãy nói cho anh việc của Taehyung!"

******

Hai tuần sau,...

"Xin lỗi cậu vì bây giờ mới đến được. Tôi đến đây chỉ muốn chúc cậu may mắn trong phiên tòa!"

Từ lúc Yoongi đến, Taehyung ngồi đối diện anh chỉ một mực im lặng, anh nhận ra cái không khí căng thẳng này khiến anh không thể nhìn thẳng mặt cậu nữa. Yoongi lắc đầu chán nản, anh đứng dậy.

"Nếu cậu không muốn nói gì với tôi thì tôi cũng nên rời khỏi đây rồi!"

"Huyng!"

Tiếng "hyung" bật ra từ khóe môi cậu làm tim anh chệch nhịp.  Lần đầu tiên anh được nghe tiếng gọi đó từ người em trai khác mẹ của mình, nó thật kì diệu, thật thiêng liêng. Yoongi nắm chặt hai tay lại, quay người nhìn Taehyung. Lần này, cậu cũng nhìn lại anh, cảm giác thân quen bao trùm lấy hai con người ấy.

"Lần đầu tiên em được gọi ai đó là "huyng". Cảm giác này thật kì lạ nhưng em thích nó. Huyng! Em muốn nhờ anh việc này!"

"Cậu... nói đi, Taehyung!" - Yoongi có chút bối rối, ngồi xuống.

"Em biết Jungkook sẽ không chịu ra tòa làm nhân chứng. Nếu có thể anh khuyên em ấy giúp em được không? Em muốn trả giá, chỉ có như thế em mới giải thoát được sự dằn vặt trong lòng."

Khẽ cau mày, nhưng Yoongi cũng miễn cưỡng gật đầu.

"Còn nữa." - Taehyung tiếp: "Khi em bị giam huyng hãy chăm sóc cho tất cả mọi người giúp em. Ông ấy nữa, anh có thể coi như vì mẹ anh, vì em mà tha thứ cho ông ấy không?"

Gương mặt Yoongi nhăn lại. anh ép cho nước mắt không được lăn xuống. Đó là em trai của anh, người đàn ông kia là bố của anh. Sự thật này làm sao anh thể chối bỏ được cơ chứ. Yoongi bật cười, có phải anh đã quá trẻ con khi cố gắng tìm lại Kim Namjoon chỉ để khiến ông ta đau khổ vì đã bỏ rơi mẹ con anh.

"Em nói đúng. Anh cũng nên giải thoát sự dằn vặt cho mình bằng việc chấp nhận ông ấy. Cảm ơn em Taehyung!"

Taehyung hài lòng, gật đầu rồi trong ánh mắt ấy lại ánh lên sự xót xa: "Ju...Jungkook, em...ấy  vẫn ổn chứ huyng?"

Phần vai có chút sững lại của Yoongi khiến Taehyung có phần bất an. Yoongi như định nói gì đó nhưng lại thôi. Anh đứng dậy, gật đầu nhẹ với cậu, tính rời đi.

"Anh sẽ khuyên thằng bé! Nhưng Jungkook có chịu hay không anh sẽ không đảm bảo với em."

Taehyung nhận ra điều khác lạ ở Yoongi và câu trả lời né tránh ý hỏi của cậu, sự bất an dâng lên cuồn cuộn nhưng Taehyung cố gắng trấn an bản thân rằng cậu vẫn đang còn sa trấn tâm lí về những gì đã xảy ra. Cậu sẽ hiểu cho anh chứ?

***

Yoongi vừa ra đến ngoài, Jimin đã sốt sắng chạy lại níu tay anh: "Cậu ấy sao rồi? Vẫn ổn chứ? Có bị gầy đi không?"

Anh nắm lấy tay Jimin trấn an cậu, cười lắc đầu.

"Thằng bé vẫn ổn." - Anh đưa cặp mắt đượm về phía cậu: "Đến bệnh viện thăm Jungkook trước đã.  Anh đã không thể nói cho Taehyung biết việc Jungkook bị kiệt sức do khóc quá nhiều và đã ở bệnh viện từ lúc đó đến tận bây giờ. Anh không nghĩ anh sẽ giúp được thằng bé! "

***

Bệnh viện,...

Han Eun Woo đi đi đi lại trong phòng làm việc, trên tay còn cầm tập bệnh án của ai đó, ông lo lắng đến mức không nghe thấy được tiếng gõ cửa. Yoongi và Jimin đi vào lúc nào ông cũng không hay. Phải đến lúc Yoongi cất giọng gọi, ông mới giật mình hoàn hồn.

"Trưởng khoa Han, ông không sao chứ?"

"Giám đốc Min! Cậu có biết Namjoon đâu rồi không? Tôi đã cố liên lạc với ông ấy nhưng không thể?"

"Bố tôi sao?"

Câu hỏi của Yoongi làm cả Han Eun Woo và Jimin trố mắt nhìn anh. Jimin thầm cảm ơn trời đất trong lòng, cậu biết Taehyung đã cảm được anh rồi. Anh đã nhận ông ấy rồi. Yoongi khẽ liếc qua thấy sự hài lòng hiện lên trên gương mặt cậu, rồi quay lại việc chính.

"Có chuyện gì quan trọng lắm sao?"

Trưởng khoa Han tay nắm chặt như muốn vò nát tờ giấy trong tay, các vết nhăn trên trán ông xô vào nhau, ông vò lấy mái tóc mình đến rối tung. Ông làm cho Yoongi và Jimin thật sự bất an. Jimin cắn chặt môi, cầm lấy tay áo ông giật mạnh ông lại.

"Ông mau nói đi! Xảy ra chuyện gì vậy?"

"Jungkook... Jungkook thằng bé... lại có thai rồi rồi."

"Ông nói gì?" - Cả hai đều dường như không thể tin vào điều mà mình vừa nghe được. Cũng may Yoongi kịp thời trấn tĩnh lại, anh cố gắng để giọng của mình trở lên bình thường nhưng âm giọng vẫn run rẩy thấy rõ: "Bao lâu rồi?"

"Hai tuần."

Yoongi thở hắt ra, anh ôm lấy đầu: "Hai tuần sao? Sao có thể như thế được? Chẳng phải hai đứa đều tách ra trước lúc Taehyung gặp tai nạn hay sao. Làm sao Jungkook lại có thai được hai tuần rồi chứ?"

Trưởng khoa Han lắc đầu thất vọng: "Trước đây, tôi và Namjoon đã nghĩ chúng tôi tìm ra được cách loại bỏ norepinephrien ra khỏi người Jungkook, vừa giúp Jungkook lấy lại trí nhớ còn giúp cậu ấy sẽ có thể giữ lại thứ giúp cậu ấy có con mà không ảnh hưởng tới những vấn đề khác. Nhưng...nhưng chúng tôi nuôi được chiếc mô đó trong vòng hai tháng thì nó đã không chống trọi được môi trường mà bị chết. Đến nay vẫn chưa tìm ra cách thì cậu ấy lại..."

Jimin sửng sốt, tay bịt kín lấy miệng. Tạo hóa đang hành hạ cả Taehyung và Jungkook hết lần này đến lần khác. Họ thật sự đã sai đến mức nào để phải gánh chịu những sự mất mát đến xé gan xé ruột như thế. Yoongi vẫn chưa tin vào điều đó, anh cố chấp lắc đầu.

"Không. Không thể thế được."

"Không. Đứa bé là của Taehyung. Em chắc chắn điều đó." - Jimin mắt đã long lên, đỏ ngầu nhìn Yoongi: "Là của Taehyung!"

"Đúng. Anh ấy nói đúng. Nó là của Taehyung. Và lần này ông hãy giúp tôi đi, trưởng khoa Han!"

Jungkook đột ngột xuất hiện phía sau khiến ba người bàng hoàng. Có phải mọi người điều muốn đột nhiên lên tiếng trong những lúc căng thẳng như thế này hay sao? Jungkook tay nắm chặt thành quyền nhìn Han Eun Woo. 

"Tôi..cậu muốn tôi giúp cậu thế nào?"

Jungkook nuốt nước bọt, các mạch máu nổi lên khiến mặt cậu đỏ bừng. Cậu nhắm mắt lại, thở ra một hơi thật dài.

"Giúp tôi bỏ đi đứa bé!"

*********

***

*

"Trò đùa của tạo hoá chẳng bao giờ bao dung với họ.
Nếu không phải cứ cố chấp bên nhau thì có lẽ cả hai đã chẳng đến bước đường này..."

- Tịnh Nghi -








Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip