Chương 63: Định mệnh
Ngay sau đó, cả Namjoon và Han Eun Woo đều ngày đêm không ngừng nghỉ nghiên cứu cách loại bỏ Norepinephrien ra khỏi máu của Jungkook mà không ảnh hưởng đến cả cậu và đứa bé. Nhưng việc này có vẻ...
"Tôi đã sai quá sai rồi. Tại sao tôi lại làm vậy với một đứa trẻ cơ chứ? Người đáng ra phải trả giá phải là tôi chứ không phải Taehyung!"
Kim Namjoon dường như đã bị căng thẳng quá mức dẫn đến stress, ông nắm chặt ống nghiệm trong tay, ống nghiệm gần như muốn vỡ nát dưới tác động của tay ông.
Thấy tâm tình của Namjoon không ổn định, trưởng khoa Han chỉ còn biết thở dài, lắc đầu: "Namjoon, ông không thể tự trách mình như thế! Tôi thấy ông nên nghỉ ngơi một chút!"
"Tôi làm sao có thể nghỉ ngơi được chứ. Lần thứ hai rồi, sao tôi có thể mất đi tiếp đứa cháu nữa cơ chứ? Nhưng...nhưng tại sao tế bào đó không thể sống trong môi trường máu bình thường, thật kì lạ?"
Namjoon vò mạnh tóc, tỏ rõ sự bất lực. Ông thật sự gần như đã tìm đủ mọi cách nhưng không thể nào nuôi tế bào thành công. Ông ngồi xuống trầm tư mất một lúc rồi chợt nhận ra điều gì đó. Namjoon đứng dậy, đi lại phía trưởng khoa Han.
"Han Eun Woo! Chúng ta đã quên mất điều gì có phải không?"
Sự sốt sắng của Namjoon làm Eun Woo thoáng giật mình. Chẳng phải họ đã nghiên cứu từ rất lâu rồi hay sao? Sao lại có thể bỏ qua điều gì được chứ? Suy nghĩ mất một lúc, ông vẫn lắc đầu.
"Tôi vẫn không nghĩ ra là chúng ta đã quên mất điều gì!"
Namjoon chạy lại phía bàn, cầm lấy tờ xét nghiệm của Jungkook, mắt ông dừng lại rất lâu ở phần xét nghiệm máu của cậu, cẩn thận nhìn từng chữ một. Quả đúng như những gì ông nghĩ, cả hai đã bỏ qua điều quan trọng nhất để dẫn đến sự thành công. Namjoon cầm tờ giấy đưa ra trước mặt trưởng khoa Han.
"Ông nhìn đi! Máu của Jungkook không hề giống người bình thường! Thằng bé có loại máu đặc biệt!"
***********
Sau khi ra khỏi nơi có biết bao nhiêu kỉ niệm của anh và cậu, Jungkook về thẳng Samy.
Vì Jungkook đang trong khoảng thời gian khó khăn nên Yoongi đề nghị Jimin nghỉ phép ở nhà chăm sóc cậu ấy, cũng may chủ tịch Kim đồng ý và Jay cũng đã bầu tổng giám đốc tạm thời.
Vừa thấy Jungkook, Jimin đã chạy ra đỡ lấy bờ vai mệt mỏi của cậu: "Sao rồi? Anh ấy có cách giúp Taehyung chứ?"
Jungkook nhìn Jimin đang sốt ruột mà mỉm cười, gật đầu: "Nhưng anh ấy vẫn phải chịu mức án 3 năm tù."
Nghe thế, Jimin cũng chỉ biết cắn răng mà gật đầu. Jimin là đứa trẻ hiểu biết, từ nhỏ đã tự thân vận động, làm việc nuôi bản thân. Nơi làm việc lại là nơi chẳng mấy yên bình nên anh biết những vụ ẩu đả lớn xảy ra trong club của Hoseok đã giúp anh hiểu được một chút về pháp luật Hàn Quốc.
Vừa có ý định bước lên phòng, Jungkook như chợt nhận ra điều gì đó, quay lại gọi Jimin.
"Anh Jimin!"
Jimin có hơi bất ngờ về cách gọi của cậu, nhưng ngay sau khi nhìn đuôi mắt đang cười của Jungkook thì nhanh chóng bị thuyết phục mà cũng đáp theo: "Có chuyện gì vậy?"
"Tôi đã suy nghĩ kĩ rồi. Tôi sẽ sang Mỹ để du học!" - Đoạn, Jungkook thoáng thất vọng: "Sẽ chẳng có điều kì diệu nào xảy ra đâu. Taehyung đã nói chúng tôi đến với nhau là do định mệnh, vậy có nghĩa là định mệnh cũng muốn chúng tôi phải cách xa, đứa bé trong bụng tôi có lẽ cũng sẽ chẳng thể nhìn thấy ánh sáng của nơi đây. Tôi sẽ sống cuộc sống của chính mình. Sẽ bắt đầu lại từ đầu."
Bắt đầu lại đúng là một khởi đầu đúng đắn. Có điều gì đó ở câu nói của cậu khiến anh hài lòng, nhưng việc cậu nói sẽ chẳng có điều kì diệu nào sẽ xảy đến với con của Taehyung và cậu thì Jimin lại có đôi chút bất mãn. Biết rằng điều đó rất khó khăn nhưng tại sao Jungkook lại đầu hàng sớm như thế.
Jimin tiến lại chỗ Jungkook, đặt hai tay lên vai cậu.
"Đúng. Cậu có thể sống cuộc sống của chính mình nhưng đừng tự bức đi quyền được sống của con cậu và Taehyung."
Anh đang đánh vào tâm trí của cậu. Jungkook biết điều đó và cậu thật sự bị nó làm cho tâm can vỡ vụn. Cậu chỉ đang cố tỏ ra là mình ổn mà thôi. Có một sinh linh nhỏ bé được hình thành trong bụng mình là một điều quá đỗi thiêng liêng. Cậu đã một lần trải qua sự mất mát thiêng liêng đó. Vết thương nơi ấy còn chưa lành thì bây giờ nó lại tiếp tục tiếp diễn. Kể từ khi yêu anh cậu đã chẳng còn thể nào tin tưởng vào những điều kì diệu nữa rồi ngoài việc cậu có thể có con với anh. Có lẽ sớm muộn gì rồi đứa trẻ này cũng theo anh nó mà thôi.
"Con có thể ở lại cạnh ba không?" - Jungkook nhẹ nhàng xoa phần bụng vẫn phẳng lì mà tim gan như bị bóp nghẹt.
***
Rất nhanh sau đó, phiên tòa xét xử Taehyung cũng diễn ra. Đúng như những gì Han Ji Sang đã nói Kim Taehyung bị phạt 3 năm tù, và sẽ được xem xét về việc mãn hạn trong quá trình tại trại.
Trong suốt phiên tòa, cả hai không nói với nhau một câu nào, chỉ là Taehyung có thi thoảng nhìn sang nơi cậu nhưng nhận ra Jungkook không hề nhìn mình anh lại thất vọng quay đi. Phải đến lúc Taehyung bị hai người cảnh sát kéo ra ngoài, khi an đi lướt qua cậu Jungkook đã nói như thì thầm với anh.
"Lời hứa của anh, sẽ không rút lại chứ?"
Anh không trả lời, cứ thế đi lướt qua cậu như cái cách anh mang theo tình yêu của cậu mà đi mất. Sau khi anh rời khỏi, Jungkook cũng theo đó mà thẫn thờ ngồi sụp xuống ghế, ánh mắt trở nên vô hồn.
Lee Seung Woo nhìn vẻ vô hồn của Jungkook ông chỉ biết lắc đầu thở dài, ngồi xuống cạnh cậu: "Hãy cứ nghĩ đây là một giấc mơ dài! Đến lúc tỉnh lại hãy quên nó đi và bắt đầu lại!"
"Ông nói đúng! Cháu sẽ đi Mĩ ông ạ!"
Nhìn điệu cười gượng gạo của cậu, dù có hơi bất ngờ trước quyết định đó nhưng rồi ông cũng gật đầu, nhẹ giọng: "Như vậy cũng tốt!"
Đăm chiêu một lúc, Lee Seung Woo quay ngoắt sang Jungkook, nắm chặt lấy tay cậu.
"Hay để ông sang đó cùng cháu! Sẽ tốt hơn nếu cháu có thêm người chăm sóc. Một mình lặn lội ở nơi đất khách quê người không đơn giản đâu, Jungkook à!"
Biết ông đang lo lắng cho mình, cậu lắc đầu nhưng vẫn cố mỉm cười trấn an ông: "Cháu không còn là một đứa trẻ nữa. Ông cũng biết mà cháu không thiếu tiền. Hanyang sau khi cháu đi có lẽ phải nhờ ông rồi. Ông đừng để Hanyang sụp đổ nhé, đó là nỗ lực của mẹ cháu, ông cũng biết mà. Cháu tin tưởng ở ông."
Lee Seung Woo không có hứng thú với việc kinh doanh nhưng ông không thể phụ lòng tin của Jungkook mà miễn cưỡng đồng ý. Dù Jeon JungMeok độc ác, nhưng tất cả những người dưới ngưỡng của ông ta đều là những thiên tài nên ông sẽ chỉ cần giữ cho nó không bị rơi vào tay người khác, chờ Jungkook quay lại mà bàn giao lại cho cậu.
"Hôm nay cháu sẽ đến bệnh viện trung tâm đúng không? Ông sẽ đưa cháu đi!"
(...)
Ngồi ở ghế lái phụ, cứ mỗi lần nhìn vào gương chiếu hậu ông lại nhận ra gương mặt của Jungkook mỗi lúc một xấu đi, tay cậu lúc nào cũng đặt trên bụng. Mới đầu ông đã nghĩ cậu bị đau bụng bình thường, nhưng sắc mặt của Jungkook dần trắng bệch khiến ông hốt hoảng.
"Jungkook, cháu không sao chứ? Bị đau ở đâu sao?"
Jungkook nhăn hẳn mặt lại, cắn răng mà lắc đầu: "Cháu chỉ hơi đau bụng một chút thôi. Cũng sắp đến bệnh viện rồi sẽ không sao đâu ông."
Nhìn sự chịu đựng, cố gắng cắn chặt môi của Jungkook ông đâm ra lo lắng tột độ mà hối thúc người lái xe taxi tăng tốc.
...
Xuống xe, sắc mặt Jungkook đã khấm khá hơn một chút nhưng có vẻ cậu vẫn còn đau lắm, mồ hôi nhỏ cả giọt xuống vai áo. Lee Seung Woo đỡ lấy Jungkook: "Sao tự nhiên lại đau bụng? Cố gắng nên chúng ta đến bệnh viện rồi."
Đúng là chớ trêu, Seung Woo và Jungkook đứng hình trước cửa thang máy khi nhìn thấy tờ giấy thông báo "Thang máy đang trong thời gian bảo trì. Xin vui lòng chuyển sang cầu thang ở phía bên cạnh."
Jungkook nuốt miếng nước bọt nén đau, nhìn ông: "Không sao đâu ông! Chỉ cần lên tầng ba thôi mà. Cháu cũng không hiểu vì sao bị đau, nhưng cháu chịu được!"
Cứ thế mà Jungkook gắng gượng, níu lấy vai Lee Seung Woo bước lên từng bậc cầu thang. Đến giữa cầu thang thì ông nhận được điện thoại của Namjoon.
"Ông đến đâu rồi?"
"Jungkook, thằng bé bỗng dưng bị đau bụng, không biết có phải đau dạ dày không. Chúng tôi đang lên đến tầng hai rồi."
Tiếng nói của Lee Seung Woo dần ù đi qua tai Jungkook, mọi thứ xung quanh cậu bỗng chốc tối sầm lại. Chẳng còn cảm nhận được điều gì nữa. Cái đau như giằng xé ruột gan kia tưởng trừng như cũng chẳng phải là cái đau của xác thể cậu nữa. Cậu muốn thả lỏng cơ thể vào trong hư vô. Có phải mọi thứ đều đã kết thúc rồi hay không......
"Huỵch!"
Tiếng động lớn phát ra phía sau khiến quản gia Lee giật mình quay lại. Cả người ông cứng đơ, hốt hoảng chạy xuống đỡ Jungkook đang nằm vật dưới chân cầu thang.
"JUNGKOOK!"
Trong cơn mê sảng, Jungkook vẫn cố gắng ôm lấy bụng, hít thở dồn dập, bấu chặt lấy tay áo Lee Seung Woo.
"Ông... Làm ơn! Cứu... Cứu lấy con của cháu..."
Ngày 29, tháng 12,... Jeon Jungkook ngã cầu thang và định mệnh của một sinh linh đã biến mất...
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip