Trang 17

Bầu trời trở nên xám ngắt một màu chết chóc. Taehyung chẳng rõ là do đám khói bốc lên ngùn ngụt từ ngọn lửa hay những khóm mây trên bầu trời đang nặng dần.

Người đàn ông chỉ mới giờ trước vẫn còn níu kéo lấy hy vọng sống cho Taehyung để rồi cắn răng chấp nhận số phận của anh, nay đã trở thành một bức tượng xám vô hồn. Anh không tin và cũng không muốn tin vào mắt mình. Đại não anh cố gắng tạo ra những suy nghĩ đánh lừa bản thân. Rằng ông vẫn sống, ông đã chạy thoát khỏi ánh mắt của Medusa, bức tượng trước mắt là một con người đen đủi nào đó mà thôi. Nhưng rồi Taehyung cũng chẳng còn sức nào để duy trì được suy nghĩ ấy. Nét mặt già nua kia từ lâu đã khắc sâu trong tiềm thức của Taehyung. Ông đã ở bên anh ngay từ trước khi anh ý thức được sự ghẻ lạnh của gia đình mình cay nghiệt đến độ nào. Thậm chí anh có thể nhận ra ông với một câu nói, huống hồ bây giờ gương mặt ông hiện rõ rành rành ra trước mắt.

"C-cha..."

Đôi tay anh run rẩy, đặt lên gương mặt cứng ngắc của bức tượng.. Thật đau đớn để có thể chấp nhận sự thật. Người đàn ông mà anh chỉ mới gọi một tiếng cha, người đã đồng hành và nuôi sống từng hơi thở của anh, đã ra đi trước khi anh kịp báo đáp những gì ông đã làm cho anh. Ông đã tạo nên anh bây giờ. Và anh đã nợ ông quá nhiều.

Nhìn anh sốc đến mức không nói nên lời, Yoongi nhanh chóng nhận ra người đàn ông trước mắt, dù em chắc chắn rằng trong suốt khoảng thời gian ở trên mảnh đất này, đây là lần đầu tiên em gặp ông. Đó là người duy nhất mà Taehyung kể cho em nghe bằng một chất giọng đầy tôn kính, ông già ở cuối làng đã nuôi nấng tâm hồn anh từ bé.

"Taehyung, em... em..."

Yoongi như mất đi phần đuôi của mình. Em không di chuyển, chỉ đứng đó, choàng hai tay qua vai mình, run rẩy nhìn Taehyung. Cơ thể em đột nhiên chuyển lạnh và em nghĩ rằng em sẽ chết vì sốc nhiệt mất.

Lí do lớn lao thôi thúc em mạo hiểm đến lãnh thổ của con người chính là sự an toàn của Taehyung. Lí do khiến em hóa rồ và tàn sát người dân không kiểm soát cũng là do Taehyung bị họ đẩy vào ngưỡng cửa chết. Em làm tất cả để bảo bọc người em yêu tránh khỏi đau thương. Nhưng cuối cùng, em, Yoongi lại chính là người tổn thương anh.

Trong khi Yoongi vẫn còn bị nhấm chìm trong cảm giác tội lỗi và sợ hãi, từng ngôi nhà phía sau đang sụp đổ dần xuống. Taehyung là người nhận ra điều đó trước tiên. Anh luyến tiếc rời tay khỏi và chấp nhận buông bỏ người đàn ông già nua kia. Yoongi đang cần anh. Và em chính là những gì còn lại ở bên anh sau tất cả.

Taehyung bắt lấy tay của Yoongi và lôi đi. Nhưng ngay lập tức, em giằng mình ra khỏi bàn tay của anh, như thể chỉ cần chạm vào da thịt anh sẽ bị bỏng rát kinh khủng.

"Taehyung, anh đi đi. Em đã làm quá nhiều việc tội lỗi rồi, đây chính là hình phạt của người dành cho em."

Tiếng sấm chớp đoàng lên, xé toạc bầu trời.

Taehyung đứng đó, bàn tay khững lại giữa không trung. Anh thấy những giọt nước mắt màu xanh lục của em chảy dài trên làn da nhợt nhạt rồi lấp lánh rơi xuống mặt đất và bốc thành một làn khói nhỏ. Yoongi luôn nói em rất tự ti về những điểm quái dị trên người mình, em khóc ra một chất lỏng màu xanh lục có mùi hôi thối của xác chết. Vì thế em tự hứa với bản thân mình sẽ không bao giờ khóc trước mặt anh. Em khóc rất xấu.

"Hãy để em ở lại. Chỉ có thế, em mới không làm hại những người anh yêu thương được nữa."

Cơ thể Yoongi co rúm lại. Em gầy đến đáng thương và cái bộ dạng hiện tại, sau cả tuần chờ đợi Taehyung, trông nhơ nhuốc hơn bao giờ hết. Nước mắt em cứ lã chã rơi xuống mặt đất nóng rực. Em không còn quan tâm đến ngọn lửa chết chóc đang xuống chửng lấy em nữa.

"Yoongie, đây không phải là lúc để khóc lóc và nhu nhược đâu. Chúng ta cần phải đi ngay bây giờ."

Taehyung bắt lấy cổ tay Yoongi, thô bạo lôi đi. Nhưng em vẫn một mực vùng vẫy, buộc Taehyung phải dùng lực mạnh hơn. Anh không rõ là do bản thân mình vốn mạnh hơn sức lực phi thường của Yoongi hay em đang trong giây phút yếu lòng nhất nên anh có thể dễ dàng kéo Yoongi đi.

"K-không, anh đượ-"

"Chúng ta cần phải thoát khỏi đây."

Taehyung cắt lời Yoongi bằng một câu nói chắc nịch. Anh kéo Yoongi vào lòng, quàng tay qua vai em. Một lần nữa, giữ em trong vòng tay an toàn của mình.

"Em đã giết ông ấy, Taehyung ạ. Người đàn ông anh luôn kính trọng đáng lẽ vẫn còn sống yên ổn dưới mái nhà của mình giờ nay ĐÃ - CHẾT. CHỈ BỞI VÌ EM."

Yoongi cố gắng kháng cự lại Taehyung. Nhưng dường như tính nhu mì mỗi khi ở bên anh từ lâu đã ngấm vào máu Yoongi, em chẳng thể nào bùng nổ tất cả sức mạnh và phẫn nộ với anh. Em càng đẩy Taehyung ra xa, anh càng siết chặt tay lại.

"Min Yoongi, em không được giãy dụa nữa!"

Taehyung gằn giọng. Bụng em quặn lên một cái thật đau.

Đã rất lâu rồi, em mới nghe được tông giọng nghiêm nghị này của Taehyung. Có lẽ là từ khi cả hai nhận ra tình cảm của nhau dưới mái ấm nhỏ trên cánh đồng thảo mộc xanh mát. Nó làm em cảm giác được một Taehyung trước đây, con người ngu ngốc và gan dạ đã dám chạm tay đến con quái vật Medusa khiến nhiều người run sợ khi nhắc đến.

"Làm ơn đi Yoongie. Đừng như thế.

Em là những gì còn lại của anh."

Như có một tảng đá lớn vô lực rơi xuống hồ nước phẳng lặng. Đáy mắt Yoongi gợn lên một tầng sóng, bối rối xô bổ vào nhau. Em buông thõng người, ngoan ngoãn để Taehyung kéo đi giữa biển lửa. Hàng triệu đốm lửa nổ lách tách thành âm thanh dồn dã kêu gào ở trên đầu, rơi xuống khiến tóc em và anh cháy xém, hai bên vai và cánh tay của anh đỏ rộp lên.

Cả hai cùng nhau chạy trên tàn lửa đang cháy hừng hực. Nhưng không ai trong em và anh quan tâm về lớp da gan bàn chân đang bỏng rát nữa. Cái nóng thiêu đốt bám lên từng tấc da cũng trở nên nhạt nhòa trước hơi thở dồn dập và từng bước chân gấp rút. Mãi đến khi cả hai tới được đài phun nước và gieo mình vào lòng bồn, sức nóng chết chóc kia mới chịu buông bỏ.

Thế nhưng, sự tồn tại của con quái vật lửa khổng lồ kia dường như đã ngốn hết tất cả dưỡng khí còn sót lại trên mặt đất. Taehyung và Yoongi liên tục trồi lên mặt nước để thở rồi lại lặn hụp xuống tránh đi luồng nhiệt nóng. Mỗi một nhịp thở, dưỡng khí dần ít đi. Rồi đến nỗi không khí chẳng còn đủ sạch để hô hấp nữa. Buồng phổi chỉ chứa đầy một khối hơi cay xè và khiến cả hai ho sặc sụa mỗi khi hít vào. Cơn đau đớn vì hít phải khói và tàn tro khiến cho thanh quản cả hai gào lên như một hình phạt tra tấn đau đớn.

Taehyung ôm Yoongi, trôi lơ lửng trong lòng nước. Cằm anh đặt lên đỉnh đầu Yoongi, để mặt em vùi vào ngực mình. Vòng tay anh siết chặt Yoongi. Yoongi ngước mắt lên nhìn, bắt ngặp ánh mắt anh cũng đang hướng đến mình. Đôi mắt màu đinh tử hương nhìn em bằng tất cả yêu thương chúng có thể bộc lộ. Em cảm giác như mọi thứ dần lạnh đi, thứ duy nhất còn lại hơi ấm chính là đôi mắt đó. Đôi tinh cầu, dù cho chúng là một đôi ngươi đục ngầu hay trở nên một màu tím thiên hà lộng lẫy, vẫn là ngôi sao nhỏ, sưởi ấm và soi sáng em. Chúng từng mù lòa trong bóng tối. Và vì em, bằng tất cả tình yêu, chúng đã sáng lên.
Yoongi thờ thẫn nhìn anh, nước tràn vào khoang miệng và lấp đầy lá phổi. Ngụm khí cuối cùng thoát ra khỏi đôi môi, chính thức đưa em vào trạng thái mơ hồ trước khi lìa đời. Hình ảnh Taehyung hòa tan vào làn nước, nhòa đi. Và rồi mọi thứ tối đen.

Yoongi biết, em chết.

Hóa ra,việc chết cạnh người mình yêu cũng không quá đáng sợ. Ngược lại, còn có chút hạnh phúc. Vì ít nhất, em biết em cũng xứng đáng được yêu thương bởi ai đó, bởi người em yêu, bởi Kim Taehyung.

Cái chết yên ắng bao trùm lấy Yoongi. Em nghe thấy tiếng gió vùn vụt lao trong không khí, khiến tóc em bết lên mặt. Yoongi nhăn mày khó chịu, mở mắt.

Phải mất vài giây, Yoongi mới thực sự thích nghi được màn đêm dày đặc ánh sao và dải sao băng chói lòa đang đổ xuống tận chân trời. Ngân hà đang hòa quyện vào nhau để tôn vinh thời khắc thiêng liêng nhất - lễ tế nữ thần tình yêu, Aphrodite. Em đang được hoài niệm lại khoảnh khắc đó một lần nữa, khoảnh khắc hạnh phúc nhất đời em.

Em giương mắt nhìn Taehyung. Anh vẫn ở đó, ngồi bên em với đôi mắt đục ngầu, mơ hồ xa xăm và hàng mi lay động theo cơn gió. Đôi môi anh mấp máy liên tục một điều gì đó, lặp đi lặp lại nhiều lần.

"Bằng tất cả tình yêu này, làm ơn, hãy cho thần được nhìn thấy em ấy."

Yoongi đặt tay lên bụng, trong lòng dâng lên một cỗ ấm áp. Được yêu thương là một giấc mộng hão huyền ngay cả khi chiêm bao em cũng không dám mơ tới. Ấy vậy mà Taehyung lại xuất hiện, khiến giấc mơ em thành hiện thực, thậm chí còn đẹp và hạnh phúc hơn những gì em có thể tưởng tượng được.

Lúc ấy, khi Taehyung đã hoàn thành xong ước muốn của mình thì em vẫn còn đang dang dở lời cầu nguyện. Em nhớ rất rõ, em đã chưa thể nói hết tất cả những gì em muốn.

Hãy cho Taehyung một cuộc đời đầy yêu thương, ấm no, hạnh phúc. Hãy cho anh ấy được sống dưới sự bảo hộ trọn vẹn của người.

Và...

Hãy bảo vệ chúng.

Yoongi thấy chân trời rực sáng lên, như một bình minh trên đỉnh Olympus vĩ đại. Những tia sáng chói lòa, tràn ngập tất cả ngóc ngách, xóa mọi thứ thành một màu trắng tinh khiết. Em nhắm nghiền mắt lại, biết rằng bản thân đã có thể buông bỏ. Vào khoảng khắc em nghĩ mình sẽ chết, em nghe một giọng nói của một người phụ nữ vô cùng lạ lẫm, vọng ra từ hư không.

"Min Yoongi, ngươi xứng đáng hơn tất thảy."

--o0o--

Nước đua nhau trào ra khỏi miệng, lồng ngực của Yoongi như muốn dập nát và cơ thể mỏi mệt cực độ. Ngay cả mở mắt cũng là một công việc nặng nhọc và đau đớn đối với em. Em ho sặc sụa, liên tục. Nếu không nhờ có người kế bên cầm tay, nâng vai đỡ em dậy thì em chắc chắc bản thân sẽ chẳng gượng dậy nổi. Mất một lúc lâu, Yoongi mới có thể ổn định lại nhịp thở và tầm nhìn bị mờ đi vì số nước đọng lại trên mí mắt.

Mới phút trước sinh tử, tưởng chừng đã bỏ mạng ở đài phun nước hoặc bị nướng chín giữa biển lửa, vậy mà bây giờ em đã được cứu sống một cách thần kì.

"Taehyung..."

Em đưa mắt lên nhìn người đã đỡ em ngồi dậy. Đôi mắt màu đinh tử hương của đối phương khiến tim Yoongi hẫng đi một nhịp.
Anh vẫn sống, anh đang ở ngay trước mắt em.

"Anh... chúng ta... Đây là mơ sao? Chẳng phải anh và em đã nhảy xuống đài phun nước sao? Và, và còn-"

Taehyung bật cười thành tiếng, nhìn Yoongi hoảng hốt, luống cuống tự véo tai mình. Anh để cho Yoongi thoải mái bày ra bộ dạng ngây ngô và có chút ngốc nghếch của mình. Mắt em mở to, hai tay liên tục vỗ má rồi véo má mình. Được cứu sống trong hoàn cảnh ngọn lửa càn quét hết cả thành phố dường như là bất khả thi và quá sức tưởng tượng đối với em. Yoongi còn yêu cầu Taehyung véo má mình thật đau để mình có thể tỉnh dậy.

Taehyung bất lực cười lớn, nhưng vẫn thuận theo lời của Yoongi. Anh véo má Yoongi một cái.

"Không, anh phải véo mạnh hơn!"

"Đây không phải mơ đâu Yoonie."

"Không, làm sao chúng ta có thể thoát được chứ. Anh véo một lần nữa đi."

Taehyung bật ra thêm một tiếng cười nữa. Ngày trước, khi mới biết nhau, Yoongi hung dữ và sẵn sàng tấn công bất cứ ai lại gần. Còn bây giờ, khi đã quá am hiểu về nhau, Yoongi vô cùng ngoan ngoãn, ngây thơ, lại còn hay nũng nịu và thích ngủ nướng.

Ai mà ngờ được rằng con quái vật khét tiếng khát máu ròng rã hơn bảy mươi năm kia và chàng trai ngốc nghếch và ngơ ngác trước mắt lại là cùng một người.

"Rắn con, hóa ra em còn ngây ngô hơn cả anh tưởng."

Taehyung dùng hai tay, cố định mặt của Yoongi rồi ấn xuống một nụ hôn thật mạnh.
"Đây là hiện thực, không phải mơ. Được chứ?"

Trong lòng Taehyung dâng lên một tràng cười nhưng anh kịp thời kìm lại. Mặt Yoongi sau nụ hôn bất ngờ đó liền đỏ lên như trái cà chua. Em cụp mắt xuống rồi gượng gạo gật đầu. Anh thật sự muốn cười thành tiếng nhưng anh sợ nếu anh cười, Yoongi đang thẹn lại càng thẹn hơn. Em sẽ chết vì ngại mất.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip