Trang 21

"Anh nói nghiêm túc, Yoongi."

Jungkook cau mày, vô thức siết tay lại thành nắm đấm. Hắn biết đây là lựa chọn liều lĩnh có thể dẫm nát tương lai phía trước của hắn nhưng hắn không quan tâm. Hắn đã bị dày vò quá lâu và cả đời hắn chỉ chực chờ có một cơ hội được giải thoát khỏi mớ cảm xúc của mình. Đó chính là khoảnh khắc này, khoảnh khắc hắn quyết định tất cả, đối đầu với kẻ mình mang nặng tình cảm hoặc chạy trốn cùng người mình yêu, bỏ mặc cả thế giới.

Jeon Jungkook đã chọn Min Yoongi.

Dẫu vậy, Min Yoongi vẫn không chọn Jeon Jungkook. Thời gian đã quá lâu, đủ để thay đổi tất cả, kể cả thứ tình yêu cả hai cho là bất diệt.

"Không, Jungkook... Con em, nó cần có cha."

Lồng ngực hắn trong một khắc tê cứng lại, đến nỗi hắn chẳng thể cảm nhận được hơi thở của bản thân nữa. Tai hắn ù đi và mọi giác quan trở nên đình trệ một cách khổ sở. Từ lúc gặp lại Yoongi, Jungkook vẽ ra trong đầu hàng loạt các giả thuyết, câu chuyện, những thứ đã giam chân em suốt những năm trường ròng rã tại đây. Nhưng hắn chưa bao giờ lường trước được lý do lại là một đứa trẻ, một hình hài trong bụng em.

Không gian chìm vào một màu yên lặng chết chóc.

Sự thật quá khắc nghiệt đẩy Jungkook vào vực thẳm và trói chặt những ý nghĩ làm lại từ đầu của hắn, em biết. Hắn không đáp lại lời nào và điều đó vô tình bóp nghẹn em. Hắn đau, em cũng đau. Còn điều gì nhục nhã hơn việc mang trong mình dòng máu của kẻ đã cường bạo mình.

"Đã... đã từng rất nhiều lần... em chỉ muốn thả mình từ vách núi nào đó hay chìm mình vào lòng sông sâu chỉ để chết đi, mang theo cả đứa con nhơ nhuốc của mình xuống địa ngục. Nhưng em lại không làm được. Em không đủ can đảm."

Những giọt nước mắt bắt đầu căng tràn nơi mi mắt, lăn dài trên gò má của Yoongi và rơi xuống.

"Đứa trẻ, nó không có tội gì cả. Kẻ gây ra bất hạnh cho em là cha nó, không phải nó. Nó chỉ là một điều vô tình đến với em. Và cứ mỗi lần nghĩ về nó, em lại không thể..."

Yoongi nhẹ nhàng rút tay ra khỏi bàn tay của Jungkook và đặt lên bụng mình, nhẹ nhàng vuốt ve như hằng ngày em vẫn làm.

"Em từ nhỏ đã không có cha mẹ. Vì vậy, em không muốn con em giống như em. Em muốn nó có một gia đình đầy đủ. Có em và có cha."

Môi Yoongi bất giác cong lên một nét cười nhẹ, mặc cho đôi mắt đang ngập tràn nước mắt đau thương và cảm xúc thống khổ hành hạ thâm tâm.

Em và hắn ngồi bên nhau, im lặng một lúc lâu trước khi Jungkook cất tiếng, phá vỡ bầu không khí yên ắng.

"Anh có thể đảm bảo cho nó một cuộc đời hạnh phúc và no đủ dưới danh dự của anh, con của công chúa duy nhất xứ Argos. Min Yoongi, anh đủ khả năng làm được điều đó. Anh có thể làm cha đứa bé nếu em muốn."

Hắn nắm lấy tay Yoongi một lần nữa. Để những ngón tay đan vào nhau như thuở ngày nào cả hai vẫn còn ngồi trên thảm cỏ xanh mướt. Mắt hắn một mực dán xuống mặt nước bên chân mỏm đá, nơi hình ảnh một góc mặt của Yoongi được phản chiếu lộng lẫy dưới ánh trăng bạc.

"Anh vẫn không chịu thấu hiểu tất cả sao Jungkook? Sau ngần ấy thời gian, anh vẫn bướng bỉnh và cứng đầu như lúc ta còn yêu nhau."

Hắn thấy Yoongi chủ động gỡ tay hắn ra khỏi em, như một lời khước từ đau đớn.

"Em giờ đây đã không còn là Min Yoongi nữa rồi. Em là Medusa, là con quái vật rắn có khả năng hóa đá. Thậm chí đến lúc này em còn chẳng thể để anh nhìn vào mắt em thì một tương lai sau này có thể rạng rỡ sao anh?

Em đã giết người, em đã vấy máu lên tay mình. Sự trong sạch đối với em là quá xa xỉ và hào nhoáng. Em không thể ở bên anh, càng không thể mong mỏi có được tình yêu của anh một lần nữa. Anh cần phải thực hiện nhiệm vụ của mình, Jungkook. Anh cần phải giết em để lập nên chiến công hiển hách cho mình."

"Nhưng đối với anh, chiến tích giờ không còn quan trọng nữa. Anh-"

"Jungkook, là anh đang giả vờ đần độn sao? Chúng ta cơ bản là không thể ở bên nhau!"

Yoongi rít lên rồi nấc thành từng đợt. Còn Jungkook thì chẳng thể làm gì khác ngoài dán chặt mắt xuống mặt nước. Cảm xúc hắn tắt ngóm và nguội lạnh trong khi của em lại bùng cháy và gào thét trong vô vọng.

"Anh là một á thần với tương lai rộng mở, còn em chỉ là một con quái vật chui rúc dưới tán cây rừng cùng với một người đàn ông bị cả dân làng ruồng bỏ. Sức mạnh giết chóc của em ngay cả em cũng không thể kiểm soát. Medusa luôn giết tất cả những người đàn ông nhìn vào mắt mình.

Mỗi khi một người hùng ngã xuống, lại có một người hùng khác đến đương đầu. Em mãi mãi là một mối nguy hiểm cần diệt trừ mà thôi. Nếu anh không thể giết em, sẽ có người khác chấp nhận thử thách. Vòng lặp sẽ cứ mãi luẩn quẩn như thế cho đến khi có người giết được em. Và em mong người đó là anh, Jungkook. Anh sẽ là người ra tay với em nhẹ nhất trong tất cả, em chắc chắn điều đó."

Trong một khoảnh khắc thoáng qua, ánh nhìn của em và hắn cùng chạm nhau trên mặt nước thinh lặng.

Em trông thật lạ. Em thay đổi nhiều quá. Riêng đôi mắt trong trẻo ngày nào bất chấp mọi vẩn đục vẫn phản chiếu mênh mông cả một vùng trời rộng lớn. Chỉ có điều, khác với khi xưa, nó đã biết buồn.

Chưa tròn vỏn vẹn một giây rung động, Yoongi đã vội ngoảnh mặt rồi đưa tay lau đi những hàng nước mắt giàn dụa trên má, và lau đi mọi hy vọng của hắn một cách bạc bẽo.

Mặc cho trái tim đang trỗi dậy mạnh mẽ, phần lý trí nào đó trong hắn thừa nhận được tính đúng đắn trong từ câu chữ em nói ra. Em và hắn bây giờ đã trở nên quá khác biệt. Một tương lai viên mãn từ đầu đã là điều không thể. Chỉ trách số phận quá khắc nghiệt, giam cầm cả hai trong dòng chảy của khổ hạnh - mà hắn biết việc hắn và em cùng chết chìm trong đó chỉ còn là vấn đề của thời gian.

"Jungkook, em thật sự hy vọng người đó là anh."

Âm giọng của Yoongi vang đều đều bên tai hắn khiến hắn cứ ngỡ đột nhiên bản thân rơi vào những ngày quá khứ tươi đẹp xa xôi. Nhưng rồi hiện thực tàn khốc cũng đánh thức hắn trở lại. Dù cho hắn có làm đủ mọi cách thì cũng không tài nào tránh được định mệnh chết chóc trước mắt. Nếu hắn không có đủ can đảm để đặt gươm lên cổ em thì cũng sẽ có kẻ khác làm. Min Yoongi sẽ mãi mãi không có sau này.

"Anh ta đối tốt với em chứ? Nếu anh thất bại, anh hy vọng anh ta sẽ dành cả cuộc đời mình bên em, và bọn trẻ."

Câu trả lời của Jungkook khiến Yoongi chưng hửng trong vài giây. Em chưa từng nghĩ Jungkook đã nhìn thấu mối quan hệ của em và anh ngay trước khi em kịp tiết lộ.

"Taehyung khiến em trở thành một người hạnh phúc hơn cả người hạnh phúc nhất thế giới."

Em đáp lại hắn, trong từng âm tiết đều chất chứa tình yêu đẹp đẽ của mình khi nói về người đàn ông mắt tím nọ.

Qua bảy mươi năm, hắn không thể tiến đến với một ai cả vì chưa quên được em. Còn em đã nằm gọn trong vòng tay của một người khác. Nghĩ đến, lòng hắn có chút chua xót. Nhưng hắn cũng chẳng trách em được, vì bản thân hắn từng cố gắng chối bỏ những kỉ niệm xưa. Và em luôn xứng đáng để hưởng hạnh phúc của riêng mình.

"Anh mong em nói đúng về điều đó, Yoongi. Thật tốt khi em gặp được người có thể làm được mọi thứ anh không thể.

Anh ta đơn điệu, vừa vặn, trong khi anh lại quá ham vinh, cầu kì.

Đúng thật, anh đã để mất em rồi."

Jungkook cúi đầu, để tóc rủ xuống che đi khóe mắt cay xòe và sự hối tiếc cùng cực. Nếu như ban đầu, hắn không muốn làm thần thì liệu hắn có tự nguyện rời xa Yoongi đi lập công nơi chinh chiến và bỏ lại Yoongi phía sau hay không? Đương nhiên, hắn sẽ không. Có thế, Seokjin sẽ không thể chạm tay vào người Yoongi. Hắn sẽ không bị ràng buộc bởi thứ luật lệ đó. Hắn và Yoongi sẽ là một gia đình nhỏ với những đứa con.

Nhưng tiếc rằng, chỉ là nếu.

Jungkook hít một hơi thật dài, chất đầy buồng phổi bằng dòng khí lạnh tê tái để biết rằng mình vẫn còn có thể cảm nhận được rồi đứng lên bỏ đi. Đoạn hắn xoay người về sau, hắn nhìn thấy người đàn ông có đôi mắt tím. Gã đứng bên một gốc cây to lớn cách xa cả hai, trên tay bồng một con chó nhỏ và mang theo một tấm áo choàng lông thú to lớn, khác hẳn so với cái áo choàng sờn gã đang mặc. Hẳn gã đã đưa Yoongi đến đây gặp hắn và đợi em từ rất lâu, lâu đến nỗi con chó trên tay gã đã run bần bật và rên ư ử.

Jungkook quyết định như không thấy gã, tiếp tục sải bước trên nền đất ẩm. Hắn nghe thấy gã trìu mến gọi em là 'Yoongie'. Hắn ngoảnh mặt lại và thấy gã đang choàng tấm áo lông thú lên người em và thủ thỉ điều gì đó mà hắn chắc chắn sẽ khiến em cười rộ lên.

Gã Taehyung đó đúng thật đã khiến Yoongi hạnh phúc hơn tất cả. Ngay cả việc họ chỉ cần đứng cạnh nhau cũng đã khiến cái lạnh mùa đông biến mất.

Cuối cùng, chỉ còn một mình Jungkook phủ mình dưới ánh trăng bạc, rời khỏi khu rừng.

--o0o--

Những ngày hôm sau, Jungkook quyết định tận dụng tất thảy mọi thời gian hắn có được để du ngoạn trên không trung và tìm kiếm mọi dấu vết dẫn đến hang ổ của Medusa. Hắn tự dặn mình có thể bám theo người đàn ông tên Taehyung để lần ra. Nhưng dường như gã ta còn cẩn thận hơn cả hắn. Gã đã không tái xuất hiện bất cứ lần nào nữa trong khu rừng kể từ lần cuối cả hai gặp mặt. Chỉ có mỗi con chó nhỏ thường rong chơi trên cánh đồng cỏ với mấy con cào cào nhỏ bé. Mất nhiều ngày sau, hắn mới thành công tìm được nơi ẩn náu của Medusa - một hang động lớn, nằm trên một ụ đất trũng sâu dưới tán lá cây và bụi rậm đầy gai góc.

Đến tối đêm cuối cùng của mùa đông, Jungkook đến trước miệng hang để chiến đấu với Medusa. Không ngoài dự đoán của hắn, kẻ đầu tiên hắn gặp không phải Medusa, mà là Taehyung.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip