Trang 5
"Thật đáng tiếc, mắt tôi không nhìn được."
Taehyung mỉm cười lắc đầu, đáp lại giọng nói bặm trợn đằng xa. Âm thanh của các đồ vật kim loại va vào nhau và mùi những giọt mồ hôi đọng lại trên da người cho anh biết người vừa mở lời với anh là một gã thợ săn đang truy đuổi con mồi xấu số.
"Chết tiệt, rõ ràng nó đã sập cái bẫy gấu vậy mà vẫn thoát được. Đúng là số lớn thật. Nhanh chân lên, chắc nó vẫn đâu đó xung quanh đây thôi. Tao không muốn lỡ số tiền thưởng khi ta săn được nó đâu."
"Bỏ đi. Tao thì lại không muốn biến thành tượng. Ban nãy tao đã gặp cả đống tượng hình người rồi. Thật kinh khủng. Ở lại, có khi lại mất mạng như chơi."
Một giọng nói khác lại vang lên. Taehyung nghĩ rằng đó là người bạn đồng hành cùng gã thợ săn ban nãy. Dường như cả hai không hề cố gắng bắt sống một con vật nào đó trong rừng như anh dự đoán ban đầu. Họ đang truy đuổi thứ từ lâu đã gieo giắc nỗi kinh hoàng lên mảnh đất này, Medusa.
"Tôi cũng khuyên là các anh nên về trước khi bắt gặp Medusa. Tôi không nghĩ là các anh thích cái cảm giác nhìn vào mắt Medusa đâu."
Anh tiếp tục công việc của mình với những nhành cỏ thảo dược nhỏ bé trước vẻ mặt cau có của gã thợ săn. Gã ta đang tức giận vì bị vuột mất miếng thịt ngon ngẻ. Con mồi gã săn đã bị sập bẫy và quằn quại với cơ thể đầy máu. Nhưng bằng một cách thần kì nào đó, nó đã vùng lên và bỏ chạy với tốc độ kinh hoàng.
Cả hai người thợ săn đều không thể phủ nhận tính đúng đắn trong câu nói của Taehyung. Không một ai muốn nhìn vào đôi mắt của con quái vật đó cả. Đã có nhiều người chỉ vô tình nhìn vào con ngươi của nó mà nhanh chóng trở thành một bức tượng đá vô danh trong rừng. Chỉ nghĩ đến việc chết dưới sức mạnh của con quái vật đó cũng khiến bao người rợn cả da gà.
Họ chỉ muốn bản thân đi săn chứ không bao giờ muốn bản thân bị săn lại. Đó là con người.
"Cậu cũng nên về sớm đi chàng trai. Cậu mù lòa nhưng không có nghĩa cậu sẽ an toàn trước nó đâu."
Kết thúc câu nói, hai gã thợ săn bỏ đi, trả lại không gian đầy ắp âm thanh thiên nhiên vốn có của cánh đồng thảo mộc.
Thế nhưng Taehyung chẳng tài nào tập trung và tận hưởng bầu không khí thanh bình nơi đây bởi mùi hôi lan tỏa từ phía sau và ngày một nồng nặc kể từ lúc bọn người kia rời gót. Anh chợt nhớ đến con vật đã chạy băng qua nơi anh với mùi máu tanh tương đồng cách đây không lâu.
Taehyung khom người xuống, đưa đôi tay trần cố gắng lần mò từng dấu vết con vật ấy để lại. Nó là một con mồi khôn ngoan và lanh lợi pha một chút ranh ma, Taehyung đánh giá. Dù cơ thể khi di chuyển tạo ra tiếng động rất rõ ràng, chứng tỏ nó không hề nhỏ. Nhưng những dấu vết nó để lại đều rất bé và khó phát hiện. Taehyung đã hoàn toàn không tìm thấy bất cứ một manh mối nào cho đến khi Yeontan quay lại với một con cào cào kẹt trong kẽ răng.
Yeontan đánh hơi giúp Taehyung. Nó đưa anh đi trên mặt đất đầy sỏi đá và dốc dần. Xung quanh đều là cây cối lâu năm, tán lá đồ sộ che lấp cả vùng trời. Yeontan dẫn anh tới một rãnh nước nông và chú cún nhỏ dừng lại, sủa lên vừa vặn lúc bàn chân của Taehyung cảm thấy ẩm ướt. Nước tràn qua lớp vải và thấm vào đôi giày rẻ tiền của anh, chứng tỏ cả hai đã đi đến nơi dòng nước đang chảy.
"Có ai ở đó không?"
Taehyung cao giọng hỏi. Mùi máu tanh tưởi ở nơi anh đứng ngày một rõ rệt đến choáng váng.
Phản ứng lại tiếng gọi của Taehyung là âm thanh một thứ gì đó đang yếu ớt vẫy vùng dưới nước. Yeontan ngày sủa một lớn và con vật bí ẩn kia đang cố bỏ trốn. Nhưng dường như nó không thể nào di chuyển vì vết thương mà hai người thợ săn ban nãy để lại. Nó bắt đầu tạo ra những tiếng động lớn bằng cách đánh vào mặt nước để xua Taehyung đi. Nhưng sự cảnh báo từ nó ngày một nhỏ lại và cuối cùng chỉ còn tiếng rên rỉ nén lại ở vòm họng của nó.
"Tannie ở trên bờ nhé."
Anh dặn dò con chó nhỏ rồi cẩn thận tiến từng bước đến con vật đáng thương kia. Yeontan làm theo lời chủ, chỉ biết vểnh tai lên, giương đôi mắt nhìn chủ mình. Hai chân trước cứ liên tục chồm lên rồi lùi xuống trong lo lắng.
"Là con người sao?"
Bàn tay Taehyung lần mò trên mặt nước rồi chạm phải một cánh tay đang thấm đẫm một loại chất lỏng đặc quánh, tanh đến nức mũi. Để chắc chắn đối phương còn sống, anh áp bàn tay mình lên phía lồng ngực đang phập phồng kia. Cảm nhận được hơi thở đang lưu thông trong buồng phổi của người phía dưới, Taehyung thở phào nhẹ nhõm.
"C-cút"
Giọng nói của đối phương yếu ớt nhưng vẫn toát ra sự đanh thép đầy cảnh báo. Tuy nhiên đối với một kẻ tốt bụng quá thái như Taehyung thì anh có vẻ không chút nào quan tâm đến thái độ cọc cằn của người phía dưới. Thứ đang cần được ưu tiên nhất ngay lúc này chính là sợi dây sinh mạng của đối phương. Anh đưa tay, muốn dìu con người nóng tính đó lên bờ thì vô tình chạm vào một đồ vật kim loại, khiến đối phương rít lên đau đớn và đẩy ngã anh.
Là cái bẫy gấu mà hai gã thợ săn đã đề cập đến trong cuộc hội thoại đầy mờ ám của họ.
"Để tôi dìu cậu lên. Chúng ta sẽ gỡ cái bẫy đó ra sau."
Taehyung đứng dậy, luồng tay qua nách người kia mà xốc lên.
Vì răng nhọn của cái bẫy gấu đã ghim sâu vào da thịt, trên bả vai nên mọi hành động dù nhẹ nhàng đến mấy đều có thể tác động thành đau đớn lên cơ thể. Anh để người kia tựa lên vai mình. Đối phương hẳn rất thống khổ, rít lên những âm thanh đáng sợ và vùng vẫy liên tục.
Từ đầu, mới tiếp xúc với cánh tay khẳng khiu của người kia, Taehyung nghĩ ra đối phương khá gầy. Nhưng khi choàng lên vai, anh bị cân nặng của đối phương làm cho suýt ngã. Khi cả hai quay trở lại cánh đồng thảo mộc ban nãy thì người kia đã ngất đi từ bao giờ.
--o0o--
Mất một lúc lâu để Taehyung có thể gỡ cái bẫy gấu trên vai người kia ra. Những chiếc răng sắc lẹm ấy găm sâu vào thịt, khiến máu rỉ ra không ngừng. Thử tưởng tượng cách một chiếc bẫy với hai hàm răng cưa cắn chặt vào chân mình, Taehyung đã thấy đau đớn. Huống chi người này còn phải chạy một đoạn thật xa, băng qua những lối đi chật hẹp gai góc để trốn khỏi hai người thợ săn đó.
"Yên nào Tannie!"
Taehyung càu nhàu, chân mày cau lại. Anh muốn tập trung cầm máu nhưng Yeontan chẳng hề để anh làm công việc của mình một cách thuận lợi. Cún nhỏ liên tục sủa rồi dùng răng cắn tà áo của Taehyung. Sau một thời gian, Yeontan dường như nhận ra nó không thể ngăn được chủ nhân tiếp xúc với sinh vật dị hợm kia bèn ngoan ngoãn ngồi xuống. Kèm theo đó là những tiếng rên nỉ non lo lắng.
Đôi tay anh thuần dùng những lá cỏ thuốc để cầm lại dòng máu đang chảy ra, ướt đẫm qua từng khẽ ngón tay. Taehyung lấy lọ nước uống của mình để làm sạch đi vết thương và tiếp tục ấn mạnh nắm lá đã vò nát lên bề mặt da người kia.
Taehyung lặng lẽ giữ tư thế đó cho đến khi những mảnh lá được dính chặt vào nhau bởi tuống máu đông. Khi đã chắc chắn đối phương không còn treo mình trên bờ vực sống chết nữa, anh mới an tâm rời đi. Thậm chí anh còn để Yeontan ở lại như một người lính canh dũng mãnh, bảo vệ cho con người đang bị thương kia.
Khi Taehyung quay lại, ánh sáng nhàn nhạt của chiều tà đã chỉ còn sức để chiếu rọi một góc rừng, rồi cứ thế chìm hẳn xuống mặt biển và chân trời. Anh đem theo thức ăn và một ngọn đuốc nhỏ trên tay. Yeontan thấy bóng dáng thân thuộc kia, lập tức nhảy cẩn lên, chạy vòng quanh Taehyung và sủa lên những câu từ chào mừng chỉ đồng loại của nó mới hiểu. Anh ngồi xuống bên cạnh Yeontan, dỡ nắp hộp, bắt đầu dùng bữa ăn đạm bạc mà người đàn ông già nua đã kĩ lưỡng chuẩn bị cho mình. Cái mũi bé bé của Yeontan nghe được mùi thức ăn, nó lập tức bổ nhào vào lòng của anh, nũng nịu cọ đầu vào bụng anh để xin xỏ những vụn xương.
Ăn được một lúc, anh nghe thấy tiếng lao xao của ngọn cỏ kế bên. Người kia đã tỉnh dậy sau một giấc ngủ dài vì mất máu.
"Tôi có đem dư một phần ăn. Nếu muốn, cậu có thể dùng bữa cùng. Không thì cậu có thể cầm lấy cây đuốc kia để tìm đường về."
Taehyung vẫn ung dung vuốt ve Yeontan đang xử lí phần thịt thừa anh chừa lại trước đôi mắt khó hiểu của người kia. Đối phương vẫn chưa khỏe hẳn. Chỉ vừa mới thoát khỏi bàn tay của Hades, cơ thể vẫn còn đầy ắp mệt mỏi và đau đớn.
"Con người, ngươi mới là người cần rời đi. Hãy cút ra khỏi cánh rừng này. Nó không phải là nơi lý tưởng để ngươi qua đêm đâu."
Đôi mắt Yoongi hằn lên từng tơ máu trước sự hiên ngang của con người trước mắt. Phải mất một lúc, em mới nhận ra đối phương vốn dĩ mù lòa. Đó là lí do tại sao người đó vẫn an toàn trước lời nguyền của Athena, không bị hóa đá. Việc này vừa khiến em bực dọc, lại vừa an ủi em. Đây có lẽ là người đàn ông duy nhất không bị em tước đoạt mạng sống khi chạm mắt.
"Đừng gỡ nắm lá đó. Tuy hơi ngứa ngáy nhưng dịch của chúng giúp hồi phục vết thương rất tốt."
Yoongi cau mày. Con người lạ mặt kia đoán trước được hành động của em sao? Lúc gượng dậy, em phát hiện dọc xương quai xanh và vai mình có một chiếc vòng kết từ những chiếc lá nhỏ bị vò nát. Chúng nhớp nháp, bám chặt và khiến làn da em như nóng ran lên vì ngứa. Mặc kệ lời căn dặn của Taehyung, em đưa tay gỡ đi thứ khó chịu ấy. Kết quả, dịch lá cùng máu đông bị kéo ra, vết thương chưa kịp lành tiếp tục rát lên từng hồi, chảy máu.
Em không kềm được, rít lên. Taehyung đoán em đã làm trái lời mình, vội bỏ dỡ hộp thức ăn xuống cho Yeontan. Anh ấn Yoongi xuống nền cỏ, cơ thể em vô lực vì bất ngờ, không chống cự mà ngã xuống.
"Nằm yên ở đây. Tôi sẽ cầm máu lại."
Hơi thở Yoongi đột nhiên chùn xuống. Em duỗi đuôi, nằm trên thảm cỏ, đưa mắt lên nhìn người con trai với đôi mắt đục ngầu đang tìm cây thuốc chữa trị cho em.
Có thật là lúc em ngã xuống dưới rãnh nước, đó là người đã đưa em lên? Yoongi không biết nữa. Em chỉ biết, từ giây phút nhìn chàng trai kia khom lưng hái thuốc, em đã biết cảm xúc trong lòng đã nguội lạnh từ lâu như một vườn hoa chết, nay đã bắt đầu mọc lên những hạt mần xanh rực rỡ.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip