Trang 7
Min Yoongi vẫn giữ nguyên tư thế cũ, đứng yên từ xa, đưa đôi mắt khó hiểu nhìn Kim Taehyung. Được một lúc sau, anh nói tiếp:
"Cậu... có thể đừng giận tôi được không?"
Taehyung ấp úng, anh liên tục xoay mặt ngang dọc để bắt lấy tín hiệu âm thanh của người anh cho đã có mặt ngay tại đây. Nhưng tất cả những gì Taehyung nghe thấy chỉ là một khoảng không gian lá cây xào xạc và tiếng gió đung đưa trên làn cỏ non.
Tất cả hành động và lời nói của Taehyung đánh vào võng mạc Yoongi như thể một cú tấn công tàn bạo, xé nát vỏ bọc gai góc, đáng sợ và hiểm ác Yoongi tạo dựng hơn bảy mươi năm qua. Từng cử chỉ nhỏ nhặt mà đối phương làm khi nào cũng nhẹ nhàng (trừ lúc người đó véo tai em) nhưng không lí giải được tại sao sức công phá của nó lại lớn đến như thế. Nó khiến Yoongi chao đảo trên ranh giới của cảm xúc rồi lại nhấn chìm Yoongi trong sự mông lung và hân hoan tột độ. Em tưởng như mình đã trải qua hàng loạt chuyện với các cung bậc cảm xúc khác nhau chỉ trong vòng vỏn vẹn hai giây ngắn ngủi.
Yoongi đưa tay lên giữa ngực trái mình, cảm thấy như bản thân vừa mất gì đó. Em nghĩ Taehyung đã thổi bay đi cái mặt nạ quái vật đã bám dính không buông em từ rất lâu, buộc em phải lộ diện ra những cảm xúc trần trụi của bảy mươi năm về trước, khi em vẫn được quyền vui vẻ và hạnh phúc trong cuộc sống đầy ắp tình yêu và ánh nắng chan hòa.
Lần đầu tiên trong khoảng thời gian tưởng chừng như vô tận, Yoongi đã được đối xử như một con người.
Có gieo mình vào làn nước mát mẻ của mùa hạ hay đánh một giấc thật đã trên mỏm đá gần con sông vào mùa thu thì Yoongi cũng chưa bao giờ mơ đến việc tiếp xúc được với loài người, huống chi là được một người vừa mới quen biết vào hôm qua cúi đầu nhận lỗi và xin em tha thứ.
Hai tay Yoongi đột nhiên quấn lấy nhau, móng vuốt này cà sát lên móng vuốt nọ vang ra âm thanh rùng rợn. Em thấy bối rối quá. Thời gian bị cô lập trong rừng đã hoàn toàn giết chết khả năng giao tiếp của em. Em nên bỏ chạy hay tiếp tục đứng yên như tượng và giả vờ rằng mình không hề ở đây?
Trước khi Yoongi có thể kịp thời lựa chọn ra một phương án thích hợp để ứng phó thì Taehyung đã đứng trước mặt em từ khi nào.
Đôi lúc, Yoongi muốn nguyền rủa khả năng nghe ngóng tuyệt vời hơn cả con thú đi cùng của Taehyung. Chỉ để lộ âm thanh the thé của móng vuốt ma sát vào nhau, em đã vô tình để lộ luôn cả vị trí của mình. Taehyung tiến đến, huơ cánh tay ra phía trước một cách chậm trãi, rụt rè để đảm bảo khi chạm được Yoongi sẽ không làm em đau.
Yoongi kinh hãi nhìn hình ảnh của người con trai với đôi mắt đục ngầu đang ngày một phóng to dần trước mắt. Em cắn chặt môi dưới, phân vân nên chạy đi hay ở lại. Và rồi những đốt ngón tay thon dài của Taehyung đã hiện rõ ngay tầm mắt. Em không thể quay đầu tháo chạy được nữa, vội vàng cuộn chặt bàn tay lại thành nắm đấm, mím môi, nhắm mắt đợi chúng chạm lên mặt mình.
Quỹ đạo ngón tay của Taehyung vốn dĩ sẽ hạ xuống đích đến, là gương mặt của Yoongi đột nhiên bị hạ xuống. Anh chạm phải cổ của Yoongi. Để chắc chắn vật mình vừa chạm phải là Medusa, kẻ anh đang tìm kiếm, Taehyung di chuyển ngón tay mình để chạm vào phía vai đối phương. Chẳng ngờ Yoongi lại quá nhạy cảm với những động chạm nhỏ nhặt, ngay khi cảm nhận được đầu bàn tay Taehyung yên vị trên cổ, cả cơ thể Yoongi lập tức phản ứng lại, tóc gáy đồng loạt dựng lên. Theo phản xạ tự nhiên, em lùi ra sau cùng lúc bàn tay Taehyung đang tiến tới. Kết quả, tay của Taehyung không chạm được vào vai của Yoongi mà vô tình lướt xuống ngực của em, ma sát rõ ràng vào phần đậu nhỏ nhô lên phía trước.
"BIẾN THÁI!"
'Bốp'
--o0o--
"T-taehyung.."
Lần này, đến phiên Yoongi trở nên bứt rứt và tội lỗi. Lực đạo dưới sức mạnh được ban cho khiến cho cái tát của em đau hơn bình thường rất nhiều lần. Cộng hưởng thêm những chiếc móng tay dài cứng như thép, cong hoằm xuống, cú tát trời giáng đó đã để lại trên mặt Taehyung năm vết cào đến bật máu. Anh ngã xuống và bất tỉnh vì độc tố trên móng tay, khiến Yoongi hoảng sợ tột đỉnh.
Yoongi khó khăn lôi Taehyung vào trong bóng râm của một gốc cây gần đó. Em lo lắng và sợ hãi đến nỗi không thể kiềm chế bản thân mình, đôi tay run lên bần bậc, ánh mắt đảo liên tục lên gương mặt bất động của Taehyung rồi lại láo liên nhìn quanh như thể tìm kiếm một sự trợ giúp nào đó. Nhưng những gì đáp lại ánh mắt cầu cứu của Yoongi chỉ có những cây cỏ thuốc đang râm ran lắc lư dưới nắng vàng. Chúng có thể giúp được cho Taehyung trong tình huống này nhưng điều đáng tiếc là em thậm chí còn không biết tên của chúng, làm sao có thể nghĩ đến việc hái đúng thuốc để cứu chữa cho Taehyung.
Yoongi bắt đầu cắn môi dưới đến bật máu. Taehyung chỉ là một kẻ qua đường, một kẻ em biết tên từ hôm qua và cũng là ân nhân của em. Vốn dĩ, là một con quái vật tàn ác, em có thể bỏ mặc Taehyung một mình chật vật với gương mặt đang dần tím xanh lên vì độc tố. Nhưng thực chất, em lại đang sợ hãi hơn bao giờ hết, em nhận được tín hiệu của cái cảm giác em nghĩ em đã bỏ lại ở đền thờ Athena nhiều năm về trước. Yoongi cố gắng tìm mọi cách nhưng tất cả đều không khả thi trong trường hợp này. Em vô vọng, ôm chặt gương mặt đầy máu của Taehyung.
Cuối cùng, em buộc phải dùng đến sức mạnh của bản thân. Yoongi tìm một hòn đá có cạnh sắc nhọn và chà sát liên tục vào lòng bàn tay của mình cho đến khi chất lỏng màu đỏ, đặc quánh trào qua khe hở cùng với huyết tương màu xanh ngọc nhợt nhạt. Yoongi áp bàn tay mình lên vết thương của Taehyung. Máu của em nhanh chóng tiếp xúc với phần da bị rạch trên má Taehyung và khiến nó dần liền nhau, lành lại một cách diệu kì.
Sau một vài phút, cơ mặt Yoongi dần giãn ra, đỡ lo lắng khi những mảng tím đỏ không còn lập lòe trên má của Taehyung nữa.
"Đ-đau không?..."
Yoongi lên tiếng ngay khi vừa thấy mi mắt của người kia cử động. Không lâu sau, Taehyung đã lấy lại sự tỉnh táo vốn có dù cho một bên má vẫn đang rát bỏng như bị một ai đó xát muối vào vết thương đang chảy máu.
"Cả cuộc đời, tôi chưa bao giờ bị đánh đau như vậy."
Taehyung vừa nói vừa cười khổ. Anh ngồi dậy, đưa tay lên nơi Yoongi đã tát. Đôi mắt Taehyung không tự chủ được mà mở to.
Không có bất kì một vết xước nào trên mặt anh, ngay cả khi anh vẫn nhớ rõ cái đau điếng của móng vuốt cắt đứt da thịt.
"Máu của ta."
Trước khi Taehyung kịp mở lời hỏi về sự hồi phục thần kì mà không một cây thảo dược nào có thể mang lại, Yoongi đã trả lời cho anh.
"Máu của ta có khả năng phục hồi vết thương rất tốt. Ta phát hiện điều đó khoảng ba mươi năm về trước. Trong một lần ta cứu lấy một con nai con."
Yoongi từng cho rằng khả năng trị liệu từ máu của mình là một bí mật không được phép tùy tiện nói ra. Nó có thể gây nguy hiểm cho em. Nếu như loài người biết tầm giá trị em mang lại thì họ sẽ không chỉ treo thưởng cái đầu của em mà còn cả máu trong cơ thể. Tuy nhiên, Yoongi đã thản nhiên nói cho Taehyung biết điều đó và em cũng chẳng thể lí giải nổi hành động vô lý của bản thân khi nói chuyện với con người này.
"Cậu đã cắt máu của mình để trị thương cho tôi? Đưa tôi xem nào."
Taehyung chồm lên, hai tay liên tục gắt gao tìm kiếm vết thương mà Yoongi đã cắt lấy máu. Yoongi vì sợ hãi bản thân sẽ phản xạ không điều kiện, giáng cho Taehyung một cái tát bất tỉnh như khi nãy nên đã vội vàng chìa bàn tay xây xát những vết xước chồng chéo lên nhau ra.
Anh cầm lấy tay Yoongi, nâng gần lên mũi rồi dắt Yoongi ra một góc của cánh đồng cỏ trước mặt. Yoongi ngoan ngoãn đi theo sau, nhìn Taehyung đang thuần thục hái những chiếc lá với nhiều hình dạng khác nhau, vò nát chúng và gói vào bàn tay của em. Ngay tức khắc, em nhận ra đó là thứ lá mà Taehyung đã dùng để cứu em vào hôm em chống chọi với cái bẫy gấu ở rạch nước.
"Giữ chặt, đừng có thả ra. Chúng sẽ giúp cậu cầm máu."
Yoongi nhìn nắm lá trong tay, rồi lại đưa mắt lên Taehyung, trong lòng không kìm được những cảm xúc đan chồng chéo lên nhau. Cuộc sống cô độc và buồn tủi kéo dài nhiều năm trường của em, sự xuất hiện đột nhiên của những cái quan tâm ân cần khiến mọi thứ trong em đảo lộn và trở nên lạ lẫm vô cùng.
"Tôi thật sự xin lỗi về việc làm tổn thương cậu. Cả chuyện chạm phải ngực cậu nữa... Cậu... không giận tôi chứ?"
Taehyung lại một lần nữa đẩy Yoongi vào thế bị động. Con người trước mặt đang cố cảm hóa em bằng cách trưng ra cái vẻ mặt hối lỗi chết tiệt đó sao? Yoongi hít một hơi thật sâu để triệu hồi lại con quái vật Medusa bên trong mình. Em phải chứng minh cho Taehyung thấy, em không phải thể loại dễ mềm lòng như đối phương tưởng.
"Không sao, t-ta đâu có giận ngươi."
À mà, Yoongi chính là thể loại mềm lòng đó.
Chẳng ai đoán trước được một con quái vật khiếp đảm cả vùng đất Snetha nhiều năm trời hóa ra chỉ là một con mèo hung dữ, cau có, được cưng nựng vuốt ve vài lần lập tức dịu xuống, thu móng lại.
"Thật sao, tôi cứ lo là cậu sẽ bỏ mặc tôi..."
Taehyung mừng rỡ, phô ra nụ cười hình hộp đặc trưng và hai con mắt cong híp lại như hai mảnh trăng khuyết. Anh dang tay ra định ôm lấy Yoongi nhưng anh nhanh chóng phải thu tay lại bởi tiếng rít cảnh báo của Yoongi. Mọi vui vẻ trong một giây biến mất.
"Xin lỗi, tôi mừng quá."
Taehyung giải thích cho hành động của mình. Anh thuộc về ngôi làng của loài người, nơi mà ôm nhau là một cách giao tiếp và thể hiện cảm xúc. Anh đã quên béng đi Medusa không phải là con người và anh dùng hình thức đó để tiếp xúc với Medusa.
"Không sao, chỉ là tôi là tư tế cho nên mấy hành động đó thuộc vào điều cấm kị."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip