Chương CLV: Quyết định quan trọng nhất
Nếu nhiều năm sau này hỏi lại, quyết định quan trọng, mạo hiểm và không hối hận nhất bản thân từng làm là gì, câu trả lời của Văn Lý sẽ luôn chỉ có một.
"Cứu Khưu Phi vào cái đêm đông đó."
Bởi, ngay cả khi đã mang chàng trai đã bất tỉnh với một cơ thể đầy thương tích về nhà an toàn, Văn Lý vẫn không thể hình dung bản thân mình đã làm gì. Đi tắt qua con đường ở phía sau nghĩa trang, chen từng bước chân qua lớp tuyết dày trên một bãi đất hoang khuất sau dãy nhà bỏ hoang sau trận lụt mấy năm trước tới mức hai chân tê rần, tạm quên đi cơn đói lẫn cái lạnh căm căm của ngày đông buốt giá, cậu cuối cùng cũng đã trở về nhà bằng sự nhếch nhác đến mức làm ba mẹ phải giật mình. Trước khi để hai người đã tuổi đã vào độ xế chiều hỏi được điều gì, họ đã phải tròn mắt khi con trai mình đã vội đóng chặt cánh cửa đằng sau lại. Đến lúc này, Văn Lý đã không còn đủ sức giữ người kia mà để hắn trượt khỏi lưng mình, ngã gục xuống nền gạch còn bản thân thì ngồi phịch xuống đất thở từng nhịp hổn hển.
"Con...Con đã đi đâu vậy Văn Lý? Đây là ai vậy?"
Trông thấy con trai mình vốn đang đi mua đồ giúp lại trở về với một người trên lưng cùng bộ dạng tả tơi như vừa đánh trận ở dã ngoại, Vân Anh không khỏi cuống cuồng không biết bắt đầu từ đầu. Người phụ nữ đã đi qua hơn nửa đời người vừa muốn la mắng con vì đã không làm xong việc mình yêu cầu vừa lo lắng không hiểu chuyện gì xảy ra. Khuôn miệng mấp máy vài lần vẫn chưa thốt ra nửa lời, hai bàn tay chần chừ không biết mình nên lấy thứ gì tiếp theo làm bà bỗng chốc như cỗ máy vừa gặp trục trặc đến cử động cũng khó khăn. Cuối cùng, chủ gia đình Văn Phùng vẫn có đủ bình tĩnh, cất lên tiếng quát chói tai đến mức làm Văn Lý giật mình.
"Thằng oắt kia, mày vác một cái xác về nhà làm gì? Vừa đi đào mộ ở nghĩa trang về chắc?"
Co rúm người lại như một con thú nhỏ trước miệng kẻ săn mồi, Văn Lý hết nhìn về phía gương mặt nghiêm khắc xen lẫn lo lắng của ba mẹ mình lại nhìn lại kẻ mình vừa mang về tựa như đang lựa lời để bắt đầu câu chuyện. Cuối cùng, cậu cũng không kìm được tiếng thở dài mệt nhọc, vừa giật mạnh chiếc mũ áo choàng đang phủ lên cơ thể đầu chàng trai ấy, uể oải cất lời.
"Con nào dám làm chuyện kinh động người đã khuất như vậy chứ? Nhưng mà tên này thì đúng là con nhặt từ ở nghĩa trang về đấy."
Ngay khi lớp áo đã ướt sũng vì cơn mưa tuyết được cởi bỏ, để lộ gương mặt xanh xao tái nhợt và làn tóc màu đỏ sẫm, không khí trong phòng nhất thời bị hút cạn. Bởi đường nét đó, dẫu cho có bị ngoại cảnh làm cho tiều tụy thì vẫn chẳng thể nhầm lẫn vào đâu được.
Khưu Phi.
Chẳng rõ bao lâu đã trôi qua, Vân Anh mới như bừng tỉnh. Điều đầu tiên người phụ nữ ấy làm chính là lập tức chạy hồng hộc khắp nhà chốt mọi cánh cửa, thả hết rèm xuống tựa như chỉ chậm một giây, cả bầu trời sẽ sụp xuống ngay trước mắt. Trong khi đó, Văn Phùng che đi tiếng ho húng hắng, lập tức kêu con mình mang chàng trai kia đặt lên giường. Đợi đến khi cả ba người trong gia đình đều đã quay lại phòng khách, tiếng thở phào rất khẽ mới lại vang lên. Tựa như nỗi bàng hoàng kinh sợ đã tạm được buông xuống, Vân Anh vô lực ngồi phịch xuống chiếc tựa bà thường ngồi đan len liên tục vuốt ngực như để điều hòa lại nhịp thở rồi mới nhìn sang chồng mình như chờ đợi điều gì đó. Văn Phùng thấy vậy mới trầm giọng ngập ngừng hỏi.
"Văn Lý chuyện này là sao, con nói rõ cho ba mẹ. Con ... Con nhặt người này từ đâu? Không phải là ngài ấy đã ..."
Vốn đã sớm hình dung cha mẹ sẽ có phản ứng thế nào, Văn Lý chỉ vừa để lộ nụ cười khổ vừa kể lại mọi chuyện vừa xảy ra nửa giờ trước. Sau khi bị kẻ bí ẩn tóm vào sâu bên trong nghĩa trang không một bóng người, phải vất vả lắm cậu mới có thể vùng ra khỏi bàn tay kẻ đó. Thế nhưng, chưa kịp hoàn hồn sau giây phút bất ngờ, chàng trai trẻ đã sững sờ trước thanh âm có phần quen thuộc vừa xướng lên tên mình. Dẫu cho thanh âm có yếu ớt như lẫn trong cơn gió đông và đêm đen như đã che giấu đi toàn bộ dáng vóc của người đối diện nhưng lý trí vẫn cho chàng trai trẻ một đáp án duy nhất. Vất vả nhặt lấy chiếc đèn vừa bị đánh rơi để ánh sáng yếu ớt rọi lên đáy mắt màu Ruby đỏ thẫm, Văn Lý như chết lặng trước sự thật khó tin đang hiện ra trước mặt mình. Còn chẳng để cậu hỏi thêm lời nào, chàng trai ấy đã lảo đảo rồi ngã gục xuống sóng soài trên nền tuyết lạnh lẽo như một hình nhân vô lực.
Vào thời khắc trông thấy cảnh tượng khó tin ấy, vô số suy nghĩ lẫn ký ức đã ào ào xuất hiện trong tâm trí Văn Lý, ép đến phổi cậu căng cứng như sắp vỡ tung. Chỉ mới sáng nay, cậu đọc được tin tức bảo rằng Khưu Phi đã chết vậy thì người đang nằm sõng soài trên một ngôi mộ vô danh trước mắt là ai? Từ ngoại hình tới giọng nói đó, chàng trai ấy tin mình không nhìn lầm. Vậy thì làm cách nào kẻ bị cho là chẳng còn trên dương thế lại bỗng thình lình xuất hiện ở đây mà chẳng bị ai phát hiện. Nên nhớ thành Uẩn Dung chỉ mới vừa được mở cửa vào sáng nay, trước đó cả khu vực rộng lớn này đều nằm dưới sự kiểm soát của lực lượng hoàng gia. Dưới thiết quân luật, không ai có thể tự ý ra vào. Huống hồ, Khưu Phi bấy giờ còn là một trong những phần tử được xếp vào hàng ngũ nguy hiểm và được truy nã khắp cả lục địa Vinh Quang. Theo lý thuyết, hắn không thể đặt chân vào thành Uẩn Dung chứ đừng nói là đến tận khu vực sâu như nghĩa trang duy nhất tại nơi này.
Văn Lý tin rằng mình chưa đủ già để có thể nhầm lẫn một người bạn học cùng mình tận chục năm chỉ trong vòng vài tháng ngắn ngủi nhưng dù nghĩ theo hướng nào, sự có mặt của Khưu Phi vào thời khắc này vẫn quá vô lý. Đấy là còn chưa nói đến, chàng trai trẻ còn phải buộc đưa ra sự lựa chọn cực kỳ quan trọng ngay bây giờ trước khi sự có mặt của hắn bị ai đó phát giác. Dẫu nghĩa trang nơi họ đang đứng hiếm người qua lại lúc đêm xuống nhưng không thể cam đoan sẽ không có kẻ nào đó vì vài lý do đặc biệt mà đi qua chỗ vắng vẻ u ám này. Nếu chẳng may bị kẻ hám lợi nào đó phát hiện, kết cục của Khưu Phi trước mắt thế nào, cậu hiểu rất rõ. Nói cho cùng, số tiền mà tên hoàng đế từ trên trời rơi xuống Tư Yên kia đưa ra để có được chủ nhân cũ của mình cũng là thứ mà cả đời họ có thể cũng chẳng thể chạm tới.
Nhưng, bản thân mình nên làm gì đây?
Văn Lý rất muốn lập tức cứu Khưu Phi mang về nhà. Không chỉ vì họ từng là bạn học mà còn do ngày trước, cha con vị chủ tướng Nhất Diệp Chi Thu có ơn cứu mạng với cả gia đình họ. Nhưng giờ đây nếu làm việc đó đồng nghĩa với việc đối nghịch lại với triều đình hiện giờ, một khi để lộ ra cái chết đau đớn nhất sẽ là cái giá mà cả nhà họ phải trả. An toàn của gia đình hay tình cảm ơn tình năm nào, giờ khắc này đây chàng trai trẻ sẽ chỉ được quyền chọn một. Và, đáp án phải được đưa ra ngay lập tức.
Nhắm nghiền hai mắt như cố làm dịu đi cảm giác bất an đang dân tràn nơi đáy lòng, Văn Lý lại nhớ về cách cha mẹ mình đã bần thần thế nào khi nhận được tin tức lúc sáng nay. Cuối cùng, cậu cũng đưa ra quyết định của mình.
Đặt ngọn đèn nhỏ trên tay xuống nấm mộ gần đó, cố kìm lại cả cái rét đang xâm nhập vào da thịt lẫn nỗi sợ hãi tràn dân nơi đáy lòng, chàng trai trẻ cúi người xuống, cởi vội áo khoác ngoài choàng lên cơ thể cậu bạn học rồi dùng hết sức vác người kia lên lưng mình. Vì sợ bị ai đó nhìn thấy mà tò mò hỏi chuyện rất dễ bị lộ, Văn Lý vác vị cựu thái tử đi vòng sau nghĩa trang, đi theo lối mà chẳng một ai ngờ đến. May mắn là cuối cùng dù phải chịu lạnh chịu bẩn suốt gần nửa giờ đồng hồ, cậu vẫn có thể đưa cậu bạn về nhà an toàn.
Đợi đến khi câu chuyện được kể xong xuôi và đảm bảo suốt chặn đường cậu đưa người này về đã không gặp phải bất kỳ ánh mắt của bất kỳ ai, không khí bên trong phòng mới như được giãn ra đôi phần. Có lẽ đã tạm an tâm trước câu trả lời trên, Văn Phùng quay sang vợ mình trầm giọng hỏi người đầu ấp tay gối với mình nhiều năm.
"Bà vào trong tìm ra vài bộ quần áo tử tế rồi dọn phòng của Văn Lý để chuẩn bị cho Thái ... cậu ấy nghỉ ngơi. Phần còn lại thì để Văn Lý làm thay, nhanh lên tránh để ai nhìn thấy."
Cứ vậy, suốt từ lúc chập choạng tối đến tận khi đồng hồ trên tường nhích chiếc kim giờ nặng nề qua khỏi con số mười hai, mọi thứ mới được gia đình nhà họ Văn chuẩn bị xong xuôi. Vì e ngại tung tích của Khưu Phi sẽ rơi vào tai người ngoài, cả ba cũng chẳng dám nhờ đến Dược Sư trong thành mà chỉ đành dựa trên kiến thức sơ đẳng của chàng trai từng theo học tại học viện hoàng gia, kiểm tra sơ sức khỏe cho vị thái tử ngày nào. May mắn là trừ việc vẻ ngoài có vẻ tiều tụy ra, hơi thở của người này vẫn bình ổn như bình thường. Có lẽ, hắn bị ngất chỉ là do kiệt sức trước cái lạnh cắt da cắt thịt của mùa đông sau quãng thời gian dài lao lực.
May mắn không ngoài dự đoán của Văn Lý, sau khi được uống tạm vài loại dược phẩm bổ sung dinh dưỡng và nghỉ ngơi trong phòng có đầy đủ lò sưởi, Khưu Phi đã tỉnh lại vào chiều hôm sau.
Khi ấy, gia đình họ đang chuẩn bị cho bữa tối với món mì sốt bơ cùng một ít phô mai bào và Văn Lý vừa trở về từ một hiệu thuốc với vài lọ dược phẩm có tác dụng bồi bổ cho người sau bệnh. Dù sao, việc ông lão Văn Phùng ở nhà vẫn thường làm bạn với đủ loại bệnh lớn nhỏ sau khi trở về từ các cuộc chiến đã là cảnh tượng quen thuộc với cư dân thành Uẩn Dung, vậy nên người bán đã chẳng hề nghi ngờ gì khi bán cho cậu những thứ được yêu cầu. Mọi chuyện ở gia đình nhà họ Văn sẽ chẳng có gì bất thường nếu như không có sự tồn tại của một chàng trai với mái tóc màu đỏ sẫm vẫn còn mang gương mặt tràn đầy sự đề phòng ngay khi tỉnh giấc.
"Thái tử ... Ngài tỉnh rồi! Ngài ... ngài cẩn thận một chút... để thần gọi Văn Lý một tiếng."
Người phụ nữ mang bộ dạng cục mịch vừa trông thấy vị khách đặc biệt của gia đình mình tỉnh giấc vừa vui sướng vừa cuống quýt tới khi quay đầu lại, chút nữa đập đầu vào mấy món đồ lỉnh kỉnh móc trên bức tường gần đó. Sau khi Vân Anh tất tả chạy đi, chỉ một chốc sau chồng và con của bà đã xuất hiện trong căn phòng nhỏ, biến nơi vốn không rộng rãi gì càng thêm chật chội. Thế nhưng, điều ấy không thể ngăn được sự nhẹ nhõm nơi đáy mắt của gia đình ba người.
Và đó là cách, Khưu Phi bắt đầu những ngày tháng ngắn ngủi tại thành Uẩn Dung vào thời gian khó khăn nhất của đời mình.
---
P/s 1: Mấy nay lo chơi game lười gõ fic quá =))).
P/s 2: Cố lên, sắp xong arc quá khứ rồi (Chắc vậy haha).
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip