Chương CLXXVI: Thực lực không thể xem thường
Ngay khi đặt chân vào sau cánh cửa lớn chẳng rõ đã được mở sẵn từ lúc nào, Đường Nhu và An Văn Dật đã bắt gặp bóng dáng Diệp Tu vừa bước ra từ một căn phòng bình thường ít khi dùng đến, trên môi vẫn là điếu thuốc chưa được châm. Trông thấy họ, người đàn ông ấy cũng chẳng tỏ ra gấp gáp gì chỉ bình thản chỉ tay về phía đối diện cất tiếng.
"Tiểu Kiều ở trong đó, cả hai vào đi. Ta đã làm sạch vết thương và cầm máu qua rồi không nguy hiểm gì, giờ chỉ còn thằng oắt con kia để ta tự xử lý là được."
Nói rồi, hoàng đế đế chế Hưng Hân lại quay vào căn phòng ở phía đối diện rồi thản nhiên kéo cánh cửa lại tựa như chẳng hề trông thấy dáng vẻ hoang mang đầy hoài nghi từ hai người. Các thành viên cao cấp trong vương quốc này đều biết rõ thủ lĩnh Ám Vệ Một Tấc Tro không chỉ là học trò của Diệp Tu mà còn là người đã theo y từ những ngày đầu tiên khai quốc. Mặc cho vị hoàng đế Hưng Hân nổi tiếng là kẻ vô sỉ và thực dụng tới mức làm kẻ khác giận đỏ mắt, y xưa nay cũng chưa từng bạc đãi thân tín cạnh mình, nhất là Kiều Nhất Phàm. Thế mà bây giờ, người đàn ông với cặp mắt màu Hổ Phách sâu thẳm như chứa đựng vạn ngân hàng lại lẳng lặng quay đi, bỏ mặc cậu học trò đang hôn mê để cứu tên hung thủ lai lịch bất minh đã đẩy cậu vào hoàn cảnh đó.
Nếu chẳng phải bệnh nhân trước mặt là đồng đội của mình mấy năm qua, An Văn Dật đã phải đến và hỏi Diệp Tu mấy lời. Tiếc là tình hình trước mắt nguy cấp, hắn không dám chậm trễ dù chỉ một khắc lập tức đi đến bên giường, lấy dụng cụ, thuốc men từ trong túi của mình ra bắt đầu quá trình kiểm tra tình trạng của Kiều Nhất Phàm. May mắn là đúng như lời Diệp Tu đã nói, tuy rằng vết thương trên bả vai chàng trai này uy lực không hề nhẹ nhưng may mắn nó lại đánh trật khỏi tử huyệt, sau khi máu được cầm tình trạng đã không còn nguy hiểm. Chỉ là sau một hồi tích cực chữa trị, vị Dược Sư trẻ tuổi lại vô thức nhận ra không ít điểm bất thường trên người bệnh nhân bấy giờ.
Tuy rằng phải chịu vết đâm khá sâu nhưng trừ nó ra, Kiều Nhất Phàm gần như không còn bất kỳ vết trầy xước nào, cả cơ thể đều sạch sẽ đến bất thường hoàn toàn không có dấu tích gì của một cuộc giao tranh tử chiến. Nhìn về phía Đường Nhu – người vừa cùng kẻ đó so chiêu để so sánh thì rõ là khác biệt quá lớn. Tuy nói Chiến Pháp Sư vốn là chức nghiệp có tính công kích cao hơn Quỷ Kiếm Sĩ, phong cách chiến đấu của vị nữ tướng này hung bạo lại chỉ tiến không lùi nhưng thực lực giữa nàng và Kiều Nhất Phàm vốn không chênh lệch quá nhiều. Ấy vậy mà hiện giờ, trên người Đường Nhu chẳng hề thiếu các vết trầy xước, xen lẫn còn là vài đường cắt sâu làm thứ chất lỏng màu đỏ thẫm tràn ra trên làn da trắng nõn. Hết thảy đều là dấu hiệu của một cuộc chiến vô cùng ác liệt. Thế nhưng, người được cho là đã có một trận đấu tương tự như nàng thì trừ vết thương ra thứ duy nhất bất thường trên cơ thể chỉ là vết máu trên mặt đã bị ai đó lau vội đi, kéo thành từng mảng đỏ nhạt loang lổ trên làn da tái nhợt.
Theo lẽ thông thường, trong giao chiến khó lòng có chuyện ai đó chỉ chịu một vết thương độc nhất như vậy. Nếu có, chúng thường sẽ là vết thương chí tử được các chức nghiệp có khả năng ám sát cực mạnh như Thích Khách chứ không phải đến từ Chiến Pháp Sư. Việc không có bất kỳ xây xát nào chứng tỏ Kiều Nhất Phàm ngay khi vừa xuất hiện đã bị kẻ đó tấn công bằng đại chiêu mà không kịp có bất kỳ phòng bị hay đánh trả. Giả thuyết này kể ra cũng tràn ngập những lỗ hổng đầy khó hiểu. Bởi lẽ, trong mắt của An Văn Dật dù cậu không thể xem là đệ nhất cao thủ nhưng thực lực tuyệt đối không hề thấp, khả năng phản xạ và phán đoán tình huống đã từng cứu mạng hắn không ít lần. Việc cậu bị kẻ thù tấn công đến mức chẳng kịp làm gì chưa từng xảy ra.
Hơn nữa, nếu chẳng may như điều An Văn Dật dự đoán, Kiều Nhất Phàm đã phải thụ thương ngay từ khi bước vào cuộc chiến thì lại có thêm vấn đề mới phát sinh. Theo lời Đường Nhu, trình độ của kẻ đả thương cậu không hề thấp. Bất chấp việc bị mù và một tay giữ "con tin", hắn vẫn có thể ra chiêu sòng phẳng với một trong những dũng tướng hàng đầu Hưng Hân. Trình độ như vậy nếu muốn, Quỷ Kiếm Sĩ của họ trong trạng thái đã hoàn toàn mất đi khả năng phản kháng không lý nào còn sống tới bây giờ. Liệu chăng, hắn còn có âm mưu khác?
Định bắt Kiều Nhất Phàm con tin ư?
Không đúng, Đường Nhu đã nói rằng trong suốt quá trình giao đấu cả hai đáp trả nhau hoàn toàn sòng phẳng, Chiến Pháp Sư lạ mặt này chưa từng dùng Kiều Nhất Phàm làm lá chắn cho mình. Vậy thì lý do là gì, An Văn Dật khẽ cau mày khi một lần nữa lại ngâm xướng.
Sau vài giờ tích cực chữa trị, khi vết thương trên người Kiều Nhất Phàm đã được khép lại, vị Dược Sư ấy cuối cùng cũng có thể thả lỏng bản thân bằng một tiếng thở phào nhẹ nhõm. Hiện tại, thứ chàng trai với làn tóc màu tuyết sương ấy cần chỉ là nghỉ ngơi vài ngày và chăm chỉ uống vài loại thuốc bổ giúp hồi sức sau khi mất một lượng máu quá lớn. Cẩn thận kéo chăn đắp cho bệnh nhân của mình xong, An Văn Dật mới từ tốn đứng dậy mà quay về phía cửa, định ra ngoài xem tình hình phía Diệp Tu và chàng trai kia như thế nào. Tuy rằng, kẻ đó đã ra tay với cả Kiều Nhất Phàm lẫn Đường Nhu nhưng dựa trên thái độ ưu tiên đặc biệt mà hoàng đế của họ dành cho hắn, mọi chuyện e rằng không đơn giản chỉ dừng lại ở một cuộc giao tranh giữa đôi bên.
Trừ việc đó ra, An Văn Dật dù sao cũng là người xuất thân từ học viện Bá Đồ được đệ nhất Mục Sư của lục địa này đích thân quản lý. Không giống như Thần Trị Liệu Phương Sỹ Khiêm tính tình cổ quái, yêu thích dùng độc nổi danh khắp bốn phương, Đệ nhất Mục Sư Trương Tân Kiệt – niềm tự hào của đế chế Bá Đồ là người chuyên tâm vào việc nghiên cứu cách chữa bệnh cứu người. Từ thuở còn ngồi trong những giảng đường nhuộm trong màu cát vàng, hắn đã luôn được nhắc nhở về sứ mệnh phải trân quý từng sinh mạng và luôn chiến đấu tới hơi thở cuối cùng trước trước bàn tay gầy gò xương xẩu của Thần Chết. Dẫu giờ đây đã chẳng còn mang trên vai danh nghĩa đó, chàng trai với cặp kính dày vẫn chưa từng quên đi những điều tốt đẹp mình đã được dạy dỗ.
Hít sâu một hơi, An Văn Dật xoay người lại để rồi phải sững sờ trước cảnh tượng đang đập vào mắt. Cách nơi vị Dược Sư trẻ đứng không xa, Đường Nhu đang dựa lưng vào tấm vách ngăn gần đó, trầm mặc như đang lạc vào một thế giới khác. Tuy đã quen biết nhau khá lâu nhưng chưa bao giờ, hắn trông thấy dáng vẻ đăm chiêu như vậy xuất hiện trên gương mặt đẹp đẽ như ngọc thạch không chút tì vết đó. Người con gái độc nhất của ông trùm giao thương có mạng lưới khắp cả lục địa Vinh Quang vốn nổi tiếng với sự thẳng thắng và tự tin, như một ngọn lửa cuống phăng, thiêu rụi mọi thứ cản bước nàng tiến về phía trước. Ấy vậy mà ...
"Chị Đường Nhu có chuyện gì vậy?"
An Văn Dật từ tốn cất tiếng hỏi. Dường như bị thanh âm ấy làm phiền, người con gái xinh đẹp với cặp đồng tử màu Violet thoáng ngẩn ra rồi mới nghiêng đầu, hướng mắt về phía cánh cửa đóng chặt cách cả hai không xa mà đáp bằng chất giọng có phần nặng nề.
"Chị chỉ đang nghĩ về người bên trong đó mà thôi."
Nghe vậy, chàng trai trẻ cũng không tự nhủ mà hướng mắt về căn phòng cách mình chỉ đôi bước chân – nơi mà hoàng đế của họ đang dốc lòng chữa trị cho nhân vật bí ẩn đã đẩy bọn họ vào vô số những thắc mắc chẳng tài nào tìm được đáp án. Chuyện Diệp Tu là một Tán Nhân, có thể sử dụng các kỹ năng của toàn bộ hai mươi tư chức nghiệp không phải là điều gì bí mật tại lâu đài đế chế Hưng Hân. Trước đây trong các cuộc giao tranh với lực lượng Gia Thế, cả Đường Nhu và An Văn Dật đều đã từng được chứng kiến khả năng chữa trị của y. Nhìn chung, vì giới hạn của Tán Nhân, Diệp Tu khó có thể chạm tới ngưỡng một Mục Sư đúng nghĩa nhưng năng lực ứng phó thực tế của y tuyệt đối chẳng thể xem thường. Chỉ là trừ những lúc thật sự cấp bách khi xảy ra giao chiến, rất hiếm khi, họ lại trông thấy người đàn ông nghiện thuốc lá đó lại chủ động làm điều này cho ai đó trong khi rõ ràng có thể điều động thêm Dược Sư.
Theo lời của Đường Nhu, đối phương là vì kiệt sức nên mới phải thoái lui chứ bản thân hắn không hề chịu thương tích gì quá lớn nếu không, kẻ đó đã không thể giao chiến cùng nàng bất phân thắng bại trong khoản thời gian dài như vậy. Với tình trạng không có gì đáng ngại đó, việc Diệp Tu chọn quay lưng với cậu học trò được xem thân tín đang máu chảy ướt đẫm cả vạt áo, đích thân đến chữa trị cho hắn mà không cho một ai quấy rầy là điều quá khó tin.
Đoán chừng Đường Nhu cũng có chung thắc mắc với mình, An Văn Dật cũng không chần chừ nói ra vấn đề mình đã phát hiện trong quá trình chữa trị cho Kiều Nhất Phàm.
"Vừa rồi tôi kiểm tra qua thương tích trên người Kiều Nhất Phàm, trừ vết đâm ở vai ra cậu ấy gần như lành lặn không một vết xước. Thật không giống như đôi bên đã xảy ra giao chiến."
Khẽ gật đầu tỏ vẻ đồng ý, vị nữ tướng xinh đẹp của đế chế Hưng Hân lại không kìm được mà dán mắt lên thớ gỗ trên cánh cửa đang đóng chặt tựa hồ như đang chờ đợi điều gì đó. Kể từ lúc Diệp Tu biến mất trong căn phòng đó, Đường Nhu vẫn luôn đăm chiêu như thế. Bởi, người con gái ấy chợt nhận ra mình không tài nào tìm được cách lý giải hợp lý cho những chuyện vừa xảy ra.
Đêm qua khi xông tới cánh rừng Thu Đồng Nhất Diệp, nàng đã trông thấy cảnh tượng Kiều Nhất Phàm hôn mê với cơ thể ngập trong sắc đỏ của máu tanh. Chính vì điều này, nữ tướng trẻ tuổi của Hưng Hân mới mặc định kẻ đang đỡ lấy người cậu chính là hung thủ mà lập tức lao lên tấn công. Lúc ấy, Đường Nhu đã quá hăng máu vào cuộc giao tranh, hoàn toàn không nhận ra chàng trai mà mình mặc định là kẻ thù chưa một khắc nào có ý định lấy Kiều Nhất Phàm ra làm tấm khiên thịt cho mình. Ngược lại, hắn còn luôn cẩn thận lựa chọn tránh né sao cho cậu thoát khỏi vùng công kích của hai người.
Hiện tại tuy vẫn chưa rõ thân phận chàng trai đó nhưng dựa vào lời An Văn Dật cùng với sự suy xét của bản thân, Đường Nhu tin rằng hắn là kẻ có mối liên hệ không tầm thường với cả Diệp Tu lẫn Kiều Nhất Phàm. Nhưng ngoài điều đó ra, vẫn còn một thứ khiến người con gái ấy bận tâm về người đó.
"Thực lực của hắn không thể xem thường."
Lời nói được cất lên, nhẹ tênh như làn khói sương phút chốc tan vào cái nắng thu dịu ngọt đang hắt qua khe cửa khép hờ, phút chốc làm An Văn Dật không khỏi giật mình. Quen biết nhau không phải một sớm một chiều, vị Dược Sư ấy hiểu tính cách Đường Nhu cứng rắn và kiên cường đến thế nào. Mỗi khi bước vào trận đấu, hết thảy chỉ lấy tiến công thay cho phòng thủ, bất kể đối thủ trước mặt là kẻ vô danh tiểu tốt hay là tướng lĩnh nổi danh, trong đáy mắt ấy đều chẳng có gì khác biệt. Để khiến người con gái này phải đưa ra nhận định như vậy với đối thủ cùng chức nghiệp là chuyện không dễ dàng gì.
Đương nhiên với tư cách người dìu dắt Đường Nhu vào con đường trở thành một Chiến Pháp Sư, Diệp Tu không bao giờ cho phép nàng có thể ngủ quên trên chiến thắng. May mắn là người con gái này thật sự là kẻ thắng không kiêu bại không nản, vẫn luôn không ngừng rèn luyện kỹ năng để bản thân ngày một tiến bộ. Tiếc là An Văn Dật không biết đã từng có một lần vị hoàng đế nghiện thuốc lá đi ngang qua sân tập, trông thấy nàng và Bánh Bao đối chiến mà bâng quơ cất tiếng ngợi khen.
"Chiêu vừa rồi không tệ đâu, Tiểu Đường."
Chỉ là vào thời khắc y rời đi, Đường Nhu lại nghe được loáng thoáng được trong tiếng xào xạc của lá thu một đoạn lời lấp lửng mà người đàn ông ấy khẽ cất lên trong tiếng cười nhàn nhạt.
"Chỉ là vẫn kém thằng nhóc kia."
Đúng vậy, mang cơ thể với không ít vết thương, đôi mắt bị mù lại còn phải ôm theo một người khác mà vẫn có thể đáp trả sòng phẳng, không chút yếu thế trước một Đường Nhu hùng dũng, hung bạo chưa từng chịu yếu thế trước bất kỳ ai, dựa vào độ tuổi đó liệu có thể tìm được mấy người? Nếu chẳng phải vì Diệp Tu bất thình lình can thiệp, chính nàng cũng chưa chắc mình có thể dùng Nộ Tâm Xuyên Tâm đả bại hắn. Nếu đặt cuộc chiến vào hoàn cảnh khác, kẻ đó có thể lấy lại được ánh sáng và không vướng bận Kiều nhất Phàm, chiến thắng với Đường Nhu e rằng càng là thứ vuột khỏi tầm tay.
"Thằng nhóc kia" trong lời của Diệp Tu là hắn ư?
Đúng vào lúc người con gái ấy đang trầm tư, bên ngoài lại vang lên tiếng bước chân dồn dập cùng với thanh âm thân thuộc. Còn chưa kịp vươn tay để mở cánh cửa ra, Đường Nhu đã phải tròn mắt nhìn nó bị đẩy ra bởi một người con gái xinh đẹp với làn tóc dài mềm mại như lụa gấm xõa dài trong cơn gió se lạnh buổi sớm mai. Nhìn qua, nàng rõ ràng đã cưỡi ngựa vội đến đây tới chẳng kịp điểm trang, chỉnh chu lại phục sức.
Phía sau gương mặt xinh đẹp khả ái ấy không xa là Trần Quả - cô bạn mà Đường Nhu thân thiết nhiều năm đang vừa vội vã chạy theo vừa cất tiếng gọi không ngừng. Hẳn rồi, người vừa đến chính là đệ nhất mỹ nhân của lục địa Vinh Quang Tô Mộc Tranh.
Chẳng qua, còn chưa kịp để Đường Nhu hiểu lại chuyện gì xảy ra, công chúa cao quý của đế chế Hưng Hân ngay cả giày cũng chưa kịp cởi đã lách qua người nàng, chạy đến căn phòng đã được Diệp Tu đóng lại trước đó, gấp gáp cất lời nghèn nghẹn.
"Diệp Tu, là thằng bé thật sao?"
---
P/s 1: Lại là tui đây hehe. Nói chung là gần đây mải lo tám chuyện quá nên mãi chưa xong chap này.
P/s 2: Cuối cùng cũng đến lúc hai đứa nhỏ gặp nhau rồi =)))). Nhanh lẹ lẹ để quay về mạch hiện tại thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip