Chương CVIII: Món quà và lời hứa

Buổi sớm mai bắt đầu bằng những tia nắng vàng như mật rót qua kẽ giữa hai bức rèm lớn, nhẹ nhàng rơi lên làn mi mắt nặng nề, từ tốn đánh thức linh hồn đang chập chờn trong dòng sông tiềm thức trở lại với hiện thực. Choàng tỉnh giấc sau giấc ngủ chập chờn, Kiều Nhất Phàm lật người lại, uể oải buông xuống cái ngáp dài. Sau vài giây ngắn ngủi để đôi đồng tử trong veo làm quen lại với ánh sáng, chàng trai trẻ lại vô thức dán ánh nhìn lên trần nhà mà lặng lẽ suy tư.


Đêm qua, cậu đã chẳng hề ngon giấc.

Phải mà thôi, nào có ai có thể có được giấc ngủ êm ái khi trước khi thiếp đi, đáy lòng lại tràn ngập nỗi băng khoăn, lo lắng, đan xen vào nhau như mạng nhện. Ngay cả khi đã rời khỏi cơn mộng mị, thứ đầu tiên xuất hiện trong tâm trí Kiều Nhất Phàm vẫn là thanh âm văng vẳng từ người con trai vốn xa cách vạn dặm.

"... Sinh nhật năm nay của anh đồng thời cũng là lễ trưởng thành nên nếu mọi thứ thuận lợi, anh mong mình sẽ được đón sinh nhật cùng bạn đời. Nhất Phàm. Anh đợi em, được chứ?"

Tờ lịch trên tường được xé dở đến trang giấy mang số chín to tướng đến chói mắt. Hoa lá ngoài hiên chầm chậm rũ bỏ lớp xanh tươi, khoác lên thứ sắc màu ấm áp của khoản giao thoa vẫn thường được ngợi ca trong biển trời nhớ mong. Ngày thu thong thả trôi qua, để nắng mai thêm vị ngọt, đánh thức nỗi hoài niệm vô danh trong tâm khảm mỗi con người, mờ nhạt như sương sớm lại quẩn quanh trên từng đốt ngón tay, chẳng nỡ rời đi.

Từ thuở còn thơ bé, Kiều Nhất Phàm đã yêu thứ hương vị thuộc riêng về mùa thu êm đềm. Chỉ là không giống như Gia Thế, những ngày tháng chín lại xứ sở của các dược sư chỉ được điểm xuyết bằng nền trời cao vời vợi bên trên hàng trăm nhánh cây rừng xếp chồng và vô số cơn gió êm dịu khẽ lay cành cỏ hoa. Theo thời gian lặng lẽ trôi đi, đứa trẻ thuở ấy đã trưởng thành và chọn bước đi trên con đường mà ngày xưa đó chưa bao giờ hình dung đến. Mất mát đã đến đột ngột đến mức thế gian tưởng chừng sụp đổ, Thần Chết đã đến và đi, đem theo cả những người quan trọng nhất của thiếu niên Kiều Nhất Phàm về chốn hư vô mãi mãi, còn cậu thì đã chấp nhận ván cược lớn nhất cuộc đời mình.

Chỉ trong năm năm ngắn ngủi, chàng trai với cặp đồng tử xanh trong bình lặng đã phải trải qua bao nhiêu biến cố, nào ai có thể kể hết. Sự trưởng thành luôn đi kèm với những tổn thương, về thể xác lẫn tinh thần, phải một khi bước qua thì con người ta mới thật sự hiểu ra điều hiển nhiên đó. Nhưng, không phải hết thảy đều mang đến điều tồi tệ. Ngày tháng dần trôi, Kiều Nhất Phàm đã quen biết thêm không ít người tốt, từng bước dẫn dắt, bảo vệ, giúp đỡ cậu trên từng bước chân chập chững đầu tiên. Rồi, tình yêu lại nảy nở rồi đơm hoa kết trái một cách thật diệu kỳ và mùa thu cứ vậy mà trở nên càng đặc biệt.

Đương nhiên, Kiều Nhất Phàm sẽ không quên sinh nhật Khưu Phi. Với sự tỉ mỉ của mình, chuyện quên một dịp quan trọng như vậy là chuyện rất khó xảy ra ở chỗ chàng Ám Vệ trẻ. Huống hồ, cho dù việc khó tin ấy có xảy ra, việc chọn ngày ra đời của thái tử được chọn là thời điểm bắt đầu lễ hội lớn nhất trong năm ở đế quốc khiến cho cả vương quốc bận bịu không ngơi tay, đi đến đâu người ta cũng sẽ bàn tán về nó như lẽ dĩ nhiên. Huống hồ, sinh nhật lần này vốn không chỉ đơn thuần mang ý nghĩa chúc tụng một năm bình an đã qua đi và tuổi mới đã đến với người con trai đó. Ở Gia Thế và nhiều nơi khác ở lục địa vinh Quang, ngày sinh nhật thứ một trăm tám mươi đồng thời cũng là lúc tổ chức lễ trưởng thành, công nhận quyền tự quyết mỗi cá nhân. Đối với con cái các gia đình có dòng dõi hoàng gia, dịp này càng trở nên đặc biệt và quan trọng. Bởi, đây sẽ là lúc các bậc trưởng bối thừa nhận sự độc lập và tư cách thừa kế hợp pháp của con cháu mình. Nghe qua thì thật đơn giản nhưng thực tế, không ít vương tử, công chúa hoặc các con cháu gia đình quý tộc đã không bao giờ được tổ chức buổi lễ trưởng thành. Không tính tới số lượng đoản mệnh qua đời trước thời gian này, số lượng các cuộc ám sát nhằm vào những thành viên này chưa bao giờ là ít. Nếu may mắn sống sót, khả năng cao họ cũng sẽ chịu thương tật vĩnh viễn cũng chẳng hề hiếm gặp. Thân phận càng cao, kẻ thù càng nhiều thì tần suất xảy ra các phi vụ như vậy sẽ càng tăng cao.

Với cương vị là xứ sở từng được xem là mặt trời buổi ban trưa trên bản đồ thế giới, ngày sinh thần sắp tới của Khưu Phi chẳng đơn giản là khởi đầu cho lễ hội mùa màng hàng năm. Nó còn là nơi để cả thế giới dõi về, nín thở chờ đợi giây phút lịch sử có thể quyết định tồn vong của không chỉ một đế chế trong tương lai phía trước. Dẫu, hoàng đế Tô Mộc Thu đã luôn xem thiếu niên đó là người kế thừa hợp pháp của mình bất chấp lời phản đối từ các mệnh vương, quan tước Gia Thế nhưng suy cho cùng, hắn vẫn không phải là người sở hữu huyết thống hoàng gia. Ở một vị trí đặc thù như vậy, chuyện không mang cùng dòng máu là điều hết sức tế nhị và nhạy cảm. Các thế lực chống đối rất dễ vịn vào đó, mượn gió bẻ măng, gây ra chuyện không hay nhằm thay thế người được chọn.

Chẳng phải ngẫu nhiên mà trong những năm gần đây, số lượng các cuộc ám sát nhắm vào thái tử đế chế Gia Thế lại tăng đột biến. Bởi ai cũng rõ, một khi trong buổi lễ trưởng thành được diễn ra suôn sẻ và vương quyền được chính thức được công nhận cho Khưu Phi, bọn chúng sẽ không còn bất cứ cơ hội nào. Với thân phận Ám Vệ, không khó để Kiều Nhất Phàm điều tra và nhận ra một phần lý do ẩn sau những sự kiện đó. Nếu không phải vì nhiệm vụ được Diệp Tu đưa ra lần này yêu cầu hoàn thành sớm nhất có thể, cậu có lẽ đã sẽ cố xin ở lại thủ đô để bảo vệ Khưu Phi qua thời gian này. Chàng Ám Vệ trẻ tuổi không hề hoài nghi khả năng thu xếp tình huống, cẩn trọng lên kế hoạch từng bước như thần của sư phụ mình, càng không dám xem thường năng lực các thành viên khác trong tổ chức có thể sẽ được cử đến bảo vệ thái tử. Chỉ đơn giản là với quan hệ đặc biệt giữa hai người, không được tận mắt trông thấy người trong thời điểm nhạy cảm đã là điều làm cậu bứt rứt không yên. Về tình về lý, Kiều Nhất Phàm đều có lý do để mong muốn quay lại lâu đài Gia Thế ngay lập tức nhưng trước mắt, chàng trai mang đôi mắt biếc xanh không có quyền làm điều đó.

Với kinh nghiệm mấy năm lăn lộn khắp nơi với tư cách Ám Vệ, Quỷ Kiếm Sĩ trẻ thừa hiểu không có gì là đảm bảo trong các nhiệm vụ của mình. Cho dù có là bộ não thiên tài như vị chủ tướng Nhất Diệp Chi Thu, thỉnh thoảng vẫn sẽ phát sinh các sai số hoàn toàn có thể đem thời hạn kéo dài từ vài tuần đến đôi ba tháng. Vậy nên cho dù có ngàn lần mong ước, cậu vẫn chẳng có đủ dũng cảm để có thể dám chắc mình sẽ quay về đúng hạn vào lần sinh thần sắp tới của Khưu Phi. Đưa ra lời hứa thật sự dễ dàng nhưng có thể thực hiện được nó hay không lại là một chặng đường dài khó lòng đảm bảo. Nếu đã là vậy, Kiều Nhất Phàm thật chẳng mong mình gieo hy vọng cho người kia rồi lại thành kẻ chẳng giữ được chữ tín.

Dẫu vậy, cảm giác nặng nề khi cuộc hội thoại giữa hai người lẳng lặng rơi vào trầm mặc vẫn làm đáy lòng chàng trai trẻ đau nhói. Cố gạt đi cảm giác mất mát và tội lỗi đó, Kiều Nhất Phàm chỉ biết khỏa lấp chúng bằng việc chuẩn bị gửi món quà mình cất công chuẩn bị đến thủ đô. Để ít nhất ngay cả khi không thể có mặt trong dịp trọng đại này, cậu vẫn có thể làm chút gì đó cho bạn đời.

Trong cái nhìn của Kiều Nhất Phàm, chỉ có những thứ quý giá và đẹp đẽ nhất mới xứng với vị hoàng đế tương lai sẽ bước lên đỉnh cao thời đại, ngả lưng trên ngai vàng nơi thần đàng ngự trị. Vậy nên, ngay cả phi cặp nhẫn Ruby tinh xảo tại thủ phủ đá quý của lục địa Vinh Quang được hét giá trên trời, chàng Ám vệ trẻ tuổi vẫn chẳng ngần ngại nướng hết số tiền tích lũy mấy năm của mình để sở hữu chúng dành cho người thương. Đương nhiên, chiếc nhẫn được đặt trong chiếc hộp gấm gửi đến thái tử Gia Thế năm đó không chỉ mang ý nghĩa là một món quà sinh nhật đơn thuần. Đấy là chút ích kỷ của riêng Kiều Nhất Phàm, là thứ xoa dịu đi khao khát sở hữu dần trở nên không thể kiểm soát đang dần dâng lên một cách không kiểm soát. Chọn cách tự lừa dối bản thân rằng cả hai đã cùng đeo lên tín vật định tình, đại diện cho sự liên kết vĩnh cửu, Quỷ Kiếm Sĩ trẻ tuổi đã tự giễu cợt bản thân mình hàng trăm lần mà vẫn chẳng thể ngăn cản bản thân cảm thấy vui sướng vì thứ nhỏ bé đó. Dẫu cho, cậu vẫn luôn nghĩ rằng tâm tư xấu xí này sẽ chẳng bị ai nhìn thấu, bao gồm cả chính chủ nhân nhận được món quà này.

Tuy rằng sau đó việc này vẫn bị phát giác nhưng thay vì phải đối mặt với sự quay lưng ghét bỏ, Kiều Nhất Phàm lại may mắn có được sự hồi đáp từ người mình thương. Thậm chí, Khưu Phi còn muốn sẽ cùng nắm tay cậu đi tiếp phần còn lại của cuộc đời, đem vận mệnh cả hai nối lại bằng một sợi dây liên kết đặc biệt chẳng gì có thể lay chuyển. Cho nên, ngày sinh nhật năm nay của Khưu Phi năm nay, món quà được chuẩn bị phải càng đặc biệt và tỉ mỉ. Bởi, đây không chỉ là thời khắc đánh dấu cột mốc quan trọng trong cuộc đời người con trai mang đôi mắt Ruby, nó còn là kì sinh nhật đầu tiên họ trải qua với tư cách bạn đời. Từng ấy là lý do là quá đủ để chàng Ám Vệ trẻ phải đau đầu suy nghĩ suốt nhiều tháng trời.

Thời gian thoi đưa như nước chảy, thời gian đếm ngược đến sự kiện trọng đại đó từ nửa năm bị kéo xuống vài tháng và giờ đây, nó chỉ còn được tính bằng ngày. Ngày thu đến dịu ngọt và lặng thầm, phủ cái nắng nơi đáy mắt, khẽ làm gợn lên từng đợt sóng lăn tăn nơi đáy lòng người con trai thanh tú, như níu giữ từng bước chân rong ruổi khắp các vùng đất từ hang cùng tới ngõ hẻm khắp đế chế. Tiếc là, sự cực nhọc, mệt mỏi đeo đuổi suốt chặn đường dài đằng đằng chẳng thể làm đầu óc Kiều Nhất Phàm trở nên mụ mị. Cậu vẫn nhớ đến dịp đặc biệt đó. Thậm chí, trong lần có dịp trở lại thành Uẩn Dung, chàng trai trẻ còn đã gặp một thương nhân đến từ đế chế Luân Hồi mới đến lập nghiệp với cửa hàng nhỏ nhưng đầy các loại trang sức thượng hạng và tinh xảo. Quả thật, chẳng nơi nào ở lục địa Vinh Quang có thể tìm ra nguồn cung cấp đá quý lẫn các thợ kim hoàn có tay nghề cao như thế, từng chiếc vòng tay đến dây chuyền, nhẫn hay các chiếc lắc chân được làm đủ loại họa tiết và kích cỡ, đủ làm hài lòng ngay cả các khách hàng khó tính nhất.

Và giữa vô số thứ bắt mắt đang được bày biện đó, Kiều Nhất Phàm đã nhìn trúng một chiếc cài áo bằng vàng được tạo khắc tinh tế với những viên Ruby đỏ thắm được đính xung quanh như đóa Sơn Trà đang nở rộ. Ngay từ cái nhìn đầu tiên, cậu đã biết nó là thứ mình cần. Bởi lẽ, dưới cái nhìn chàng Ám Vệ trẻ tuổi chẳng có loài hoa nào thích hợp với Khưu Phi hơn chúng. Màu đỏ thắm của từng cánh Sơn Trà phảng phất vào trong đáy mắt sắc bén xen lẫn chút lạnh lùng vương giả, kiêu hãnh giữa tuyết sương chẳng chịu cúi mình. Từ thuở cả hai lần đầu chạm mặt, cùng trải qua những đêm ngày buốt giá với các buổi học địa ngục không chút thương xót từ Diệp Tu, lê cơ thể đầy thương tích, mồ hôi cùng máu thấm đẫm áo bông trở về quán trọ, Kiều Nhất Phàm đã luôn liên tưởng vị thái tử anh tuấn đó cùng loài hoa vẫn từ từ rơi rụng trên nền tuyết trắng xốp mềm họ đã đi qua.

Kiều Nhất Phàm đã luôn giữ gìn chiếc cái áo này cẩn thận suốt thời gian qua, mong rằng bản thân có thể sớm quay về kinh đô vào ngày hai mốt tháng chín, tận tay trao cho người thương món quà này. Nhưng hiện tại nhiệm vụ vẫn chưa thể hoàn thành, cậu có lẽ nên gửi nó trở về để thay mặt mình, gửi lời chúc tụng đến cho vị thái tử trẻ tuổi.

Khẽ day thái dương tạm làm dịu đi cơn đau đầu mỗi lúc nghĩ đến chuyện bản thân đã chẳng thể hứa hẹn với Khưu Phi, Kiều Nhất Phàm cuối cùng cũng rời giường. Sau tiếng thở dài thoáng phần mỏi mệt, cậu bước vào nhà vệ sinh, dùng làn nước lạnh lẽo làm bản thân tỉnh táo rồi mới chuẩn bị rời khỏi phòng.

---

P/s 1: Gần đây tôi lại bị mất mood gõ rồi. Cứu huhu.

P/s 2: Chắc cỡ hai ba chương nữa là sang arc Gia Thế sụp đổ thật rồi. Trời ơi ta nói viết mấy cái này oải vcl. 

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip