Chương CXXIV: Đêm mưa lạnh lẽo
Từng giọt mưa lạnh lẽo rơi xuống, xuyên qua lớp lá khô, mang cái lạnh lẽo chầm chậm lan ra trên từng tấc thịt da, thấm dần qua lớp vải đã đặc quánh từng mảng máu đen, xâm nhập đến tận cùng xương cốt. Chẳng rõ bao lâu đã trôi qua, từ khi ánh nắng rực rỡ của vầng Thái Tương còn ngự trị trên trời cao cho đến khi những tia sáng yếu ớt cuối cùng tắt lịm phía trời Tây, nền trời rực rỡ vạn vì sao lẳng lặng bắt đầu điệu nhảy quyến rũ, ý thức mới trở lại với cơ thể ấy. Và rồi, vô số hình ảnh, thanh âm phút chốc ùa về như thác lũ như muốn làm khối óc ấy nổ tung. Cậu nhớ ra mình là ai, nhận ra vì sao bản thân lại phải chật vật nằm giữa chốn hoang vu lạnh lẽo trong đêm tối cô tịch, hiểu được sứ mạng của bản thân là gì. Thầm cảm ơn Thượng Đế vì đã cho mình sống sót sau khi ngã xuống từ vách đá cheo leo và lãnh trọn thêm hai đại chiêu từ kẻ thù nhờ rơi xuống những tán cây dày thay vì vô số hòn đá tảng, người đấy cố nén cơn đau khủng khiếp đang dày vò, bắt đầu thử nhích cơ thể nặng trịch như treo thêm hàng trăm hòn đá tảng về trước.
Bàn tay siết chặt lấy lớp cỏ khô thô ráp đến tứa máu, chàng trai cắn chặt môi để để mùi máu tanh xộc vào cánh mũi cưỡng ép bản thân phải tỉnh táo. Bởi lẽ, bằng chút ý thức còn sót lại, cậu biết đó là cách duy nhất có thể đưa bản thân tránh khỏi bàn tay của gã Tử Thần luôn đói khát. Chỉ là, bản thân Quỷ Kiếm Sĩ ấy thừa hiểu rằng nếu không cố gắng thoát ra khỏi đây nhanh chóng, bản thân sẽ không thể cầm cự được lâu. Chẳng chết vì mất máu hay bị bọn chúng phát hiện, cậu cũng sẽ mất mạng vì cái lạnh khủng khiếp trong đêm mưa như trút nước này.
Ấy vậy mà khi cánh tay ấy cố nhấc lên, gắng gượng dùng chút sức tàn thoát khỏi nền cỏ đã khô quắp trên mặt đất giờ đã hóa thành vũng sình bùn hôi hám khổng lồ, cơn đau khủng khiếp đã ập tới như vô số hòn đá tảng đè bẹp đi sự chống cự sau cùng trước số phận nghiệt ngã. Nỗi sợ hãi bỗng chất trào dâng như lũ lớn, lồng ngực như bị ai đó bóp nghẹt, ngăn cách nhịp thở yếu ớt, từng chút đưa sự tỉnh táo yếu ớt kia dần chìm vào hố sâu của sự mờ mịt. Và rồi, từ đằng xa, ánh sáng chập chờn từ ngọn đèn dầu loang lổ lởn vởn tựa ma trơi hiện ra trong đêm tối tĩnh mịch, để những chiếc bóng đen dài trở nên vặn vẹo vào tầm mắt mơ hồ. Rồi chợt ...
"Sột soạt"
Trong thế giới gần như đã bị nuốt chửng bởi con rắn khổng lồ của thần bóng đêm, tiếng lao xao khi làn cỏ ướt đẫm sương đêm bị giẫm lên lại vang lên, mỗi lúc lại càng trở nên rõ ràng giữa tiếng mưa rào rào như làm tai người ta ù đi. Trái tim chàng trai trẻ như lặng đi. Đó chẳng phải là ảo ảnh được dựng lên bởi thứ ý thức đang dần tan ra dưới làn nước lạnh như băng, thật sự có kẻ khác trừ cậu xuất hiện trong cánh rừng thưa bấy giờ. Không chỉ có nhiều hơn một người, họ còn đang từng bước tiến lại nơi chàng trai ấy đang nằm sóng soài bất động.
Từng bước đều đặn vang lên, chẳng khác gì tiếng chuông nhắc đến hồi báo tử.
Là ai đang đến thế kia?
Là bọn chúng sao?
Chẳng lẽ số phận lại oan nghiệt đến thế? Cho cậu sống sót sau khi rơi vào hoàn cảnh thập tử nhất sinh để rồi lại phải rơi vào tay kẻ thù trong sự bất lực đến thế này ư? Một khi điều tồi tệ đó xảy ra, chẳng ai có thể hình dung nổi điều bất hạnh khủng khiếp gì đang chờ đợi chàng Quỷ Kiếm Sĩ ở phía trước. Bất cứ Ám Vệ nào cũng sẽ hiểu khi nhiệm vụ thất bại và bản thân rơi vào tay địch, ngày tháng địa ngục xem như mới là bắt đầu. Kẻ thù nhất định sẽ không cho một quân cờ như cậu chết thật dễ dàng. Ngược lại, chúng sẽ để cho nạn nhân sống sót rồi sẽ tìm đủ mọi cách tra tấn để kẻ đó sống không bằng chết, để moi móc cho bằng được các thông tin quan trọng mà bản thân mong muốn. Nếu thật sự rơi vào bước đường cùng đó, tự sát có lẽ lựa chọn khả dĩ nhất.
Đấy chính là điều cậu đã được học từ những ngày đầu tiên chấp nhận trên con đường đã được định trước là sẽ được nhuộm đầy bằng máu và nước mắt. Thế nhưng thời khắc này đây, chàng Ám Vệ lại chẳng hề muốn chọn cách từ bỏ. Chẳng phải là vì cậu hèn nhát sợ hãi trước cái chết. Chỉ là trước đây, Quỷ Kiếm Sĩ ấy đã hứa hẹn với một người nhất định sẽ bảo toàn bản thân
Huống hồ bây giờ dù có muốn, cậu cũng không có cách nào để tự kết liễu sinh mạng mình. Nghe thì thật mỉa mai nhưng thật sự chính là như thế. Mất đi phương hướng giữa màn đêm đặc quánh, cơ thể gần như bất động với đủ loại vết thương lớn nhỏ, Ám Vệ trẻ tuổi đã chẳng còn chút khả năng nào để phản kháng. Số phận của cậu giờ đây chắc khác gì một nhành tầm gửi, phó mặc hết thảy định đoạt vào tay kẻ khác.
Nhưng ngàn vạn lần, đôi mắt xanh vẫn thường ánh lên nét ôn hòa bình lặng chẳng hề muốn từ bỏ như thế. Dẫu cho bản thân có nhỏ bé đến nhường nào, chàng trai ấy vẫn chẳng muốn phụ lòng những người đã luôn tin tưởng, đặt trọn niềm tin vào mình. Từ sâu tận đáy lòng, cậu vẫn muốn dùng đôi bàn tay nhỏ bé này bảo vệ vô số điều trân quý, thầm nguyện cầu người thương mãi được hạnh phúc bình an.
Thế mà vào lúc dầu sôi lửa bỏng nhất, khi mà cả sư phụ lẫn Khưu Phi cần biết rõ sự thật về những con sâu mọt ở ngay nơi mà họ hằng tin tưởng nhất, nắm được mưu đồ chúng đang nhắm tới gia đình hoàng gia để có thể danh chính ngôn thuận thẳng tay thanh trừ, cậu chỉ có thể nằm bất động giữa cánh rừng thưa, cắn răng chịu đựng sự sắp xếp của số phận mà chẳng tài nào cự quậy. Nhìn qua, có khác gì chăng một con giun con dế thấp kém yếu ớt.
Tại sao cậu lại yếu đuối đến vậy?
Lại không cầm cự nổi trước những kẻ từng được gọi là "đồng đội" rồi bị đẩy tới bước đường này.
Tại sao cơ thể này lại vô dụng như thế?
Chỉ là ngồi dậy và bước đi như một người bình thường mà thôi.
Tại sao lại vào đúng lúc này cơ chứ?
Khi mà, những người mà cậu yêu thương cần mình nhất.
Thật là khốn khiếp mà!
Rồi chẳng rõ từ khi nào, đôi mắt xanh trong vắt như mặt hồ ngày thu đã ngân ngấn trong làn sương mờ ẩm ướt. Là mưa hay nước mắt, điều đó còn quan trọng ư? Khi mà cuối cùng khi những chiếc bóng lớn đã đổ lên gương mặt thanh tú, chút sức lực còn sót lại trong cơ thể ấy đã tan đi cùng dòng lệ châu chảy tràn hai bên gò má. Trước khi ý thức hoàn toàn bị một màn đêm tối tăm che phủ, chàng trai trẻ đã thều thào bằng thứ thanh âm yếu ớt như lời nguyện cầu được bảo hộ trước thánh thần. Và dường như trong suốt nhiều thập kỷ lăn lộn trong thế giới tràn ngập tội ác lẫn bất công dưới danh nghĩa một Ám Vệ, chẳng còn ai có thể thấy được dáng vẻ tuyệt vọng, bất lực đến đáng thương trên gương mặt của người rồi sẽ đường hoàng trở thành kẻ đứng đầu tổ chức bí mật khét tiếng tại đế chế non trẻ mang tên Hưng Hân.
"Giúp tôi với ... Làm ơn."
---
Bầu trời bên ngoài khung cửa sổ u ám một màu xám ngoét. Từ những ụ mây nặng nề sà thấp trên mấy tán cây khẳng khiu trụi lá, tia nắng yếu ớt xuyên qua tấm rèm mỏng tanh, rơi xuống vào mí mắt đang nhắm nghiền. Giấc ngủ dài chẳng rõ bao lâu bị gián đoạn, chàng trai nằm trên chiếc giường đặt cạnh mép tường không khỏi vô thức cựa mình.
Nhưng ngay vào thời khắc đó, cảm giác như toàn bộ khớp xương trong cơ thể đều vụn vỡ, từng tấc thịt da đều như bị đứt đoạn phút chốc đã thô bạo kéo cái gọi là lý trí trở lại tâm trí ấy. Để rồi sau mấy tiếng thở hắt đầy chật vật vì cố kìm lại tiếng rên xiết vì đau đớn, cặp đồng tử xanh trong như pha lê mới dần lấy lại được tầm nhìn vốn có, để cái ảm đạm từ khoảng không bao la ngoài kia thấm dần trong trí nhớ. Choáng váng sau cơn mê man chẳng rõ tháng ngày, chàng trai bần thần hồi lâu trước khi thứ mang tên là ký ức có thể quay trở lại trọn vẹn trong tâm trí.
Cậu ... vẫn còn sống.
Ngay khi đáp án đó xuất hiện trong đầu, Kiều Nhất Phàm đã không khỏi để lộ ra một nụ cười yếu ớt, thầm cảm ơn định mệnh vẫn còn chưa quay lưng với mình. Nhìn cả cơ thể quấn đầy những mảng băng trắng, có cái còn nguyên vẹn, có phần vẫn còn đọng lại từng mảng máu đen đặc khó coi, chàng trai biết mấy cái bóng đen cùng ánh đèn lờ mờ còn sót lại trong ký ức trước lúc bất tỉnh không phải là tay chân của đám người Lưu Hạo và Trần Dạ Huy. Xem như, thần may mắn đã mỉm cười với cậu.
Thế nhưng, Kiều Nhất Phàm vốn không thể thả lỏng được quá lâu. Bởi ngay thời khắc này, điều đầu tiên chàng Ám Vệ nghĩ tới là phải lập tức báo tin cho Diệp Tu, Ngô Tuyết Phong hay Khưu Phi. Thời gian gấp rút, người con trai mang đôi mắt biếc xanh chẳng rõ mình đã hôn mê bao lâu và bây giờ đã là ngày tháng nào nhưng nhìn sắc trời ngoài kia ắt hẳn đã trôi qua nhiều hơn vài ngày. Thời gian cho họ không còn nhiều, bằng mọi giá, cậu phải ngăn chặn kế hoạch đảo chính của bọn chúng. Nghĩ là làm, Kiều Nhất Phàm lập tức đưa tay vào trong túi áo tìm kiếm chiếc huy hiệu mang hình lá Phong đỏ thẫm. Tiếc là lúc này, cậu mới chợt nhớ ra quần áo trên người cậu đều đã được thay ra, thiết bị liên lạc đặc biệt đó nếu chẳng rơi ra trong cuộc giao tranh ác liệt trên triền núi Phượng Hoàng ắt hẳn cũng đã cùng bộ quần áo nhuốm đầy nước mưa và máu tanh kia bị bỏ ra ngoài. Khẽ cắn môi trước kết quả đáng thất vọng này nhưng không mất quá nhiều thời gian để nghĩ suy, Kiều Nhất Phàm đã đưa ra sự lựa chọn thay thế.
Cắn chặt môi như để lờ đi cảm giác đau đớn như đang tách nhỏ từng mảng thịt da, chàng Ám Vệ trẻ tuổi cố gắng nhích về trước, run rẩy đặt đôi chân vẫn còn được quấn trong một dãy băng trắng dài xuống sàn gỗ. Cố gắng giữ thăng bằng với những bước đầu tiên, cậu ép bản thân di chuyển về phía cánh cửa đóng chặt chỉ cách chiếc giường tầm bốn mét. Nhưng rất nhanh sau đó, hiện thức đã dành cho chàng trai vô số cái tát thật đau. Ngay từ bước đầu tiên, cơn đau khủng khiếp từ từng khớp xương đã như hòn đá tảng khổng lồ đè nát, đến khi cố gắng thêm lần nữa, cậu đã hoàn toàn mất đi trọng tâm mà ngã xuống.
Sau một tiếng "Rầm" chẳng có gì là dễ nghe, là chuỗi thanh âm loảng xoảng đinh tai nhức óc. Chẳng mấy chốc, chàng Ám Vệ đã nằm sõng soài trên nền nhà lạnh lẽo cùng với mảnh vỡ từ mấy chiếc cốc trên chiếc bàn nhỏ được đặt cạnh giường. Dường như chuỗi thanh âm này là đủ để náo động đến cả căn nhà nên chẳng mấy chốc, hàng loạt tiếng bước chân dồn dập đã vang lên bên ngoài cánh cửa đóng chặt.
Ắt hẳn, những người cứu mình đang bước vội bên ngoài dãy hành lang, Kiều Nhất Phàm thầm nhủ. Nhưng thay vì vui mừng vì sắp có được sự giúp đỡ, linh tính và sự cảnh giác của một Ám Vệ đã làm chàng trai vô thức chau mày khó coi. Nơi mà cậu ngã xuống là cánh rừng thưa dưới chân núi Phượng Hoàng, chẳng những hoang vu vắng vẻ không một bóng người mà vào đêm cậu gặp nạn, trời còn đổ mưa to. Bình thường, giữa đêm tối sẽ không ai lại chọn đến đó trong thời tiết như thế. Trong hoàn cảnh như vậy, khả năng được ai đó tốt bụng tình cờ đi ngang qua tiện tay cứu mạng là quá khó xảy ra.
Vậy thì chuyện này là sao ...?
Hiện tại, Kiều Nhất Phàm đã hoàn toàn mất liên lạc với phần còn lại của thế giới. Sau khi biết được ở trong nội bộ tổ chức Ám Vệ - nơi mà chàng trai mang mái tóc màu tuyết sương từng cho rằng chỉ chứa những con người trung thành nhất lục địa này xuất hiện sự phản bội, chàng trai đã trở nên cảnh giác với tất cả mọi thứ. Dẫu sao, kẻ thù cũng đã có trong tay thông tin của cậu. Chẳng có gì đáng ngạc nhiên nếu chúng muốn biến Ám Vệ độc nhất chỉ chịu sự quản thúc từ Nhất Diệp Chi Thu thành con tin, không loại trừ khả năng đám người đó muốn dùng các hình thức khác nhau để kiếm tìm thông tin tuyệt mật. Vậy nên thời khắc sắp sửa đối diện với những ân nhân đã cứu mạng mình, gương mặt thanh tú chỉ tràn ngập sự căng thẳng.
Thanh âm kia mỗi lúc một đến gần, từng nhịp vội vã. Dưới tiếng lách cách khi kim loại va vào nhau và chốt khóa bắt đầu động đậy, Kiều Nhất Phàm khẽ cắn môi, lẳng lặng giương đôi mắt xanh trong đăm đăm về một hướng duy nhất. Để rồi ngay khi cánh cửa được mở ra, toàn bộ sự căng thẳng trên gương mặt thanh tú đã bị thổi bay sạch sẽ, chỉ để lại đó vẻ ngỡ ngàng khó tả. Dường như phải mất ít giây sau, chàng trai trẻ mới có thể sững sờ thốt lên mấy chữ giản đơn.
"Chị... chị chủ Trần!"
---
P/s 1: Lại tách chương rồi trời ơi :). 161 rồi.
P/s 2: Chợt nhận ra tháng này tui đã hoàn thành tới 12 chương :))))). Dã man!
P/s 3: Hôm nay tôi thật sự cảm nhận được ngũ vị tạp trần, tâm trạng nó cứ lên rồi xuống hơn biểu đồ chứng khoán nữa. Nhưng hiện tại tôi ổn rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip