Chương LXII: Sự tùy hứng của ta
Giờ phút hai cánh cửa lớn chầm chậm được đóng lại mà chẳng hề phát ra thanh âm, vị vua trẻ luôn khoác lên gương mặt vẻ nghiêm nghị và điềm tĩnh cũng trở về căn phòng với lối kiến trúc tối giản và trang nhã của mình. Bỏ qua mấy căn phòng chẳng có nửa bóng người, Khưu Phi đến trước bệ cửa của nơi mình vẫn hằng ngày nghỉ ngơi. Trên gương mặt anh tuấn phút chốc lại xuất hiện cái cau mày thật khẽ khi trông thấy dáng vẻ điềm nhiên tựa như chưa hề xảy ra bất kỳ điều gì của người con trai nào đó.
Dựa lưng vào đầu giường được chạm trổ tinh xảo, phủ lên người mình lớp chăn xốp mềm ấm áp, Kiều Nhất Phàm dán mắt vào mớ tin nhắn hỗn loạn, chốc chốc lại đưa tay che đi nụ cười khẽ. Giữa không gian tràn ngập trong ánh đèn vàng ấm áp, những dòng trò chuyện kèm vô số biểu tượng trái tim hay mặt cười đáng yêu không ngừng hiện ra với tốc độ đủ làm người thường lóa mắt, nhức đầu. Tiếc là với Khưu Phi, chẳng cần đến gần kiểm tra từng dòng đối thoại, hắn cũng thừa biết người phía bên kia đang chuyện trò cùng người yêu mình là ai. Quanh họ chẳng còn ai có cách liên lạc có phần trẻ con ấy trừ nữ vương Tô Mộc Tranh của đế chế Hưng Hân. Dựa trên hiểu biết về người đã từng chăm sóc mình từ thuở ấu thơ như một chị gái dịu dàng, chín phần mười đây chỉ là cuộc chuyện trò vô thưởng vô phạt, chẳng có gì quan trọng. Vậy nên, nếu đột ngột phải cắt ngang cũng chẳng phải là vấn đề.
Tuy nhiên, biểu hiện của Kiều Nhất Phàm giờ đây lại là thứ làm Khưu Phi phải lưu tâm. Bình thường, cậu luôn có giác quan thứ sáu rất nhạy bé, dễ dàng nhận ra sự hiện diện của bất kỳ ai trong vòng bán kính dưới năm mét quanh mình, bất chấp kẻ đó cố gắng giấu mình đến thế nào. Đây không chỉ đến từ sự nhạy bén bẩm sinh mà còn được trui rèn qua vô số nhiệm vụ nguy hiểm đã được giao vào tay cậu trong suốt hơn một thế kỷ, tựa như viên ngọc thô đã được thời gian mài dũa mà lộ ra từng đường góc cạnh đẹp đẽ mê người. Rất hiếm khi, Kiều Nhất Phàm lại mất cảnh giác đến mức, gót giày của "vị khách" đã đặt lên thềm cửa mà vẫn điềm nhiên như chẳng có gì. Là do cậu đã buông lỏng cảm giác hay là ... Chỉ là đang cố giả vờ?
Vừa nghĩ tới khả năng thứ hai, từ tận sâu bên trong cặp đồng tử màu đỏ thẫm sắc sảo liền xoẹt qua một tia không vui. Bởi lẽ, nhiều năm quen biết đã cho Khưu Phi biết đây là dấu hiệu của điều gì: Kiều Nhất Phàm đang tìm cách chạy tội. Tâm tình vốn không mấy dễ chịu của vị hoàng đế trẻ sau một ngày dài theo đó càng phủ thêm một tầng khó chịu nhưng ẩn sau trong đó, còn là sự bất lực chẳng nói thành lời. Tỉ mỉ chuẩn bị tinh thần đối phó với hắn như vậy, ước chừng, chàng trai này đã sớm nhìn thấu cơn giận nhen nhóm ẩn sâu nơi đáy mắt của Khưu Phi. Có lẽ, phải kể từ lần họ giáp mặt với nhau tại sân tập khi Chiến pháp sư đột ngột chen ngang cuộc giao đấu giữa cậu và Lư Hãn Văn.
Luôn là như vậy suốt nhiều năm, mọi sự biến chuyển của hắn dường như luôn dễ dàng bị người giờ đã là thủ lĩnh của Ám Vệ đế chế Hưng Hân nhìn thấu. Thời niên thiếu, Khưu Phi còn từng ngây thơ cho rằng đây là vì mình kiểm soát cảm xúc của bản thân nhưng thời gian cứ thế chậm rãi rời đi, giúp cho suy nghĩ non nớt năm nào hiểu ra cho dù có cố gắng đến nhường nào, hắn vẫn không thể trốn thoát khỏi cái nhìn hiền hòa của người con trai ấy. Tựa như một lữ khách phiêu bạt giữa trời đông buốt giá, cố gắng kiếm tìm nơi tránh trú khỏi những bông tuyết đang lả tả rơi xuống như vạn cánh hoa nhưng rồi bất lực nhận ra, khắp đất trời sớm đã thế giới nhuộm trong màu trắng tinh khôi đẹp đẽ. Càng muốn trốn chạy lại càng dễ dàng bị phơi bày, cảm giác đó thật chẳng mấy thoải mái. Chẳng qua, vì "người được chọn" là Kiều Nhất Phàm ôn hòa, tốt bụng còn là tình nhân của hắn nên chút bất mãn này chẳng mấy đáng kể.
Nhưng, giờ đây nếu cậu đã chuẩn bị tinh thần, Khưu Phi cũng chẳng còn lý do để chần chừ. Bình thản bước vào căn phòng thoang thoảng mùi hoa Sơn Trà từ những ngọn nến thơm được thắp ở bốn góc, chàng trai mang mái tóc màu lá phong không quên gõ vào cánh cửa khép hờ vài tiếng, "nhắc nhở" ai kia về sự có mặt của mình. Quả nhiên, ngay khi thanh âm ấy từ từ tan vào hư không, vị sứ giả của đế chế Hưng Hân liền dời mắt ra khỏi mấy dòng tin nhắn đang nhảy lên chẳng ngừng, dịu dàng cất tiếng.
"Anh về rồi, Khưu Phi. Có chuyện gì sao trông sắc mặt của anh trông tệ quá. "
Cặp chân mày dài của vị vua trẻ khẽ cau. Trước lời nói dịu dàng, nụ cười ấm áp cùng gương mặt ôn hòa của Kiều Nhất Phàm, e rằng không ít người bị đánh lừa, cho rằng chàng trai này hoàn toàn chẳng biết sóng gió đang ùn ùn bủa vây. Nhưng giờ đây, đối mặt với vị sứ giả đến từ đế chế Hưng Hân lại là Khưu Phi - người đã có đủ thời gian và sự hiểu biết về tính cách của cậu đến mức thi thoảng, hắn sẽ còn tự vấn bản thân rằng phong thái này rốt cục là bẩm sinh hay do đường đời trui rèn mà thành.
Giấu đi một tiếng thở dài thoáng vẻ bất lực, Khưu Phi chậm rãi tiến về chỗ người con trai mang làn tóc màu tuyết sương treo trên khóe môi nét cười dịu nhẹ, đang dang tay thân thiết như đón chờ một cái ôm quen thân thiết từ vị hoàng đế trẻ của vùng đất Gia Thế. Thông thường, hắn sẽ luôn dành cho cậu một vòng tay êm ái mỗi khi họ gặp lại nhau, cho dù khoản thời gian ấy là một ngày, vài tháng hay là một thập kỷ dài đằng đẵng. Đây gần như là một thói quen khó bỏ của hai người đã được hình thành suốt nhiều năm. Thế nhưng hôm nay, Khưu Phi đã không làm thế.
Vị vua anh tuấn nắm lấy cổ tay của vị sứ giả ngoại quốc, kéo cơ thể kia ra khỏi ổ chăn ấm áp, ép sát cơ thể mảnh khảnh của cậu nép sát vào lòng mình. Chưa đợi người kia thốt lên nửa lời, hắn đã một tay vòng qua eo Kiều Nhất Phàm, tay còn lại đặt lên chiếc cằm nhỏ, nâng gương mặt thanh tú kia đến gần, để đôi đồng tử màu biếc xanh kia chỉ còn phản chiếu hình ảnh của chính mình.
"Nhất Phàm, lá gan của em gần đây không nhỏ nhỉ? Ngay cả hoàng tử Lư Hãn Văn cũng dám nhận lời thách đấu?"
Thanh âm thốt lên lạnh lùng và nặng nề nhưng ẩn trong đôi đồng tử màu đỏ thẫm như Ruby giờ đây lại tràn ngập trong cỗ lo lắng bất an. Có trời mới biết, thời khắc trông thấy Lư Hãn Văn giáng xuống Ngân Quang Lạc Nhẫn về phía Kiều Nhất Phàm, toàn bộ dây thần kinh trong đầu hắn đã bị kéo căng đến sắp đứt đoạn. Cho dù lý trí vẫn nhắc nhở Khưu Phi biết rằng đây chỉ là một trận đấu giao hữu, đôi bên đều tự biết được nặng nhẹ vậy mà, hắn lại không tài nào ngăn bản thân mình chen vào cuộc chiến.
Trải qua vô số biến thiên của thời đại, từ đỉnh cao của vinh quang cho đến tận cùng của xã hội, đứa con của Đấu Thần đã trải qua đủ vị đắng cay ngọt bùi từ khi còn quá trẻ, đủ để hắn buộc phải trưởng thành. Bao đau khổ khốn cùng khi đánh mất đi quá nhiều thứ quý giá, Khưu Phi đều đã cảm thụ rất nhiều. Giờ phút này đây, chàng trai mang đôi mắt màu Ruby đỏ thẫm không cho phép mình lại để lịch sử ấy một lần nữa tái diễn, nhất là khi, người đó chính là Kiều Nhất Phàm đã xa cách nhiều năm.
Chỉ là, đáp lại dáng vẻ đầy nghiêm trọng đó, chàng trai đó chỉ điềm nhiên đón nhận, gương mặt thanh tú chưa một giây biến sắc. Cậu ngẩng đầu. Đôi đồng tử bình lặng Khưu Phi hằng yêu thích nhẹ rửa trôi toàn bộ nét ngây thơ, để viên ngọc quý đọng lại vẻ dịu dàng như tuyết sương đầu mùa. Dường như rất lâu rồi, hắn đã chẳng trông thấy đáy mắt biếc xanh kia chỉ phản chiếu duy nhất hình ảnh của riêng mình ở cự ly gần đến vậy, đủ để tình ý bên trong làm dịu đi phần nào xúc cảm khó chịu đang cào cấu trong lồng ngực. Chẳng rõ bao lâu đã trôi qua, thanh âm nhẹ nhàng của vị sứ giả trẻ tuổi mới từ tốn phá vỡ sự tĩnh lặng bao phủ căn phòng đang chìm dần vào cái lạnh lẽo của đêm đông. Dừng lại một lát tựa như đang cố sắp xếp lại câu từ đang chạy loạn trong đầu, gương mặt của Kiều Nhất Phàm chợt giãn ra, chợt nở khẽ cong môi cất lời.
"Không còn cách nào khác mà, Khưu Phi. Hoàng tử Lư Hãn Văn đã có ý mời đọ kiếm em sao có thể từ chối. Huống hồ, đây chỉ là một trận đấu giao hữu bình thường ... Anh không cần lo lắng, em tự biết cân nhắc thiệt hơn, sẽ không tự đẩy bản thân vào chỗ nguy hiểm, ảnh hưởng tới quan hệ các đế chế đâu."
Sự thản nhiên trên gương mặt thanh tú của Kiều Nhất Phàm khi thốt lên lời này phút chốc làm Khưu Phi phải chau mày. Cơn giận vô danh men theo tiếng cười khẽ của ai kia mà chậm rãi dâng lên trong vòm ngực, ép cuống phổi của vị vua trẻ nặng nề đến khó thở. Những ngón tay thon dài mặc năm tháng đổi dời vẫn giữ nguyên từng khớp đẹp đẽ siết lấy gương mặt thanh tú trước mắt, làm cho vẻ bình thản trên từng đường nét chầm chậm phai vờ. Cậu biết rõ hắn nổi giận vì điều gì nhưng lại trả lời nhẹ nhàng như chiếc lông vũ buông lơi, tựa như tất cả chưa bao giờ xảy ra, phân rõ lành răng trắng đen đến lạnh lùng. Tiếc là, đối diện với Kiều Nhất Phàm giờ đây không ai khác lại là Khưu Phi.
Hơn bất cứ ai trên khắp lục địa Vinh Quang này, người kế thừa Đấu Thần thừa hiểu phong cách làm việc của Quỷ kiếm sĩ tài năng bậc nhất đế chế Hưng Hân. Luôn đặt lợi ích của đồng đội, tổ chức và quốc gia hay bất kỳ thứ gì đó mà cậu cho là quan trọng lên trên bản thân mình, Kiều Nhất Phàm luôn chấp nhận đặt chân mình đến nơi hiểm nguy nhất, sẵn sàng đối mặt với cái chết bất kỳ lúc nào, chỉ cần nó là việc có giá trị. Trong đôi mắt biếc xanh dịu êm như mặt hồ ngày thu tĩnh lặng, sự tồn tại của chính cậu không khác gì hạt cát vô danh lẫn vào giữa biển cát sa mạc mênh mông, bình dị đến mức cho dù có mất đi, thế gian dường như cũng chẳng có gì đổi khác. Sẵn sàng vứt bỏ bản thân vì nhiệm vụ tựa như đã thành một vết tích in sâu vào tiềm thức của chàng trai vẫn thường khoác lên chiếc mặt nạ quỷ, tiếp thêm cho từng bước chân ngọn lửa can đảm mỗi khi đặt bước đến bất cứ đâu, đối mặt với bất kỳ thứ gì.
Thế gian sớm vật đổi sao dời, bao nhiêu lần cảnh còn người mất, Khưu Phi thật đã chẳng còn đếm xuể. Hắn đã có cơ hội chứng kiến quá nhiều sự đổi thay, phản bội, dối trá ở những kẻ tồn tại trong thế giới nhỏ bé của mình. Dường như, mọi góc khuất xấu xí nhất tồn tại trong trái tim của mỗi con người, đôi đồng tử màu Ruby đều đã thấy qua. Ấy vậy mà, Kiều Nhất Phàm ở trước mắt của vị vua ấy bây giờ vẫn khiêm nhường và dịu dàng như bao ngày tháng xưa cũ. Dẫu cho linh hồn đã được thời gian lần gội rửa, trái tim đã bình lặng trước ngưỡng cửa sinh tử ở đời, nụ cười trên khóe môi đã được trui rèn qua bao lần rơi nước mắt, gương mặt thanh tú đã biết giấu đi cảm xúc tâm tư, người con trai ấy vẫn chưa bao giờ đặt bản thân mình lên trên người khác. Ngốc nghếch và đơn thuần đến mức làm hắn phải đau lòng. Nhưng giờ đây, chính nó lại càng làm tâm tình của Khưu Phi thêm phần khó chịu. Năm ngón tay bấm nhẹ vào lớp lụa mềm đang bao quanh eo Kiều Nhất Phàm, càng kéo cậu đến sát bên mình, chậm rãi cất lên thanh âm nghiêm nghị đến lạnh lùng.
"Xin sứ giả Hưng Hân nhớ cho, đây là Gia Thế không phải Hưng Hân. Gia Thế không phải là nơi ngài có thể hành động tùy tiện theo ý mình như vùng đất của mình đâu."
Cái nhìn đăm đăm như lưỡi kiếm đang găm thẳng xuống người đối diện cùng giọng nói chứa đầy sự xa lạ, dường như là thứ rất hiếm thấy mỗi khi trong cuộc chuyện trò của hai người. Nhưng, hôm nay dường như mọi quy tắc đều đã ngủ thiếp đi trong hơi ấm của chiếc chăn mềm ấm áp, để cho vị vua trẻ liên tục liên tục làm điều trái với quy tắc bình thường. Thay vì tên gọi thân quen, hắn lại dùng danh xưng xa lạ đó tựa hồ như nhắc nhớ cho rằng, cả hai vốn chẳng còn là thiếu niên ngây ngô ở trấn Nhật Nguyệt năm nào. Nhưng cho dù có là thế, cái lạnh lẽo trong thanh âm vẫn chẳng che giấu được cái xót xa đang chảy tràn nơi đáy mắt Ruby đỏ thẫm. Để Kiều Nhất Phàm lại khẽ nở một nụ cười dịu dàng. Vị sứ giả trẻ tuổi kiễng chân để cho khóe môi chạm vào gương mặt hoàn hảo như được tạo hóa điêu khắc của nhà vua đế chế Gia Thế, rót vào vành tai của người bằng lời thì thầm trong trẻo tựa tiếng phong linh khẽ đong đưa ngoài thềm cửa. Câu từ giản đơn, nét cười ôn hòa, đôi đồng tử biếc xanh trong vắt bình lặng như mặt hồ thu bình lạnh tràn ngập trong tình ý dịu dàng và đẹp đẽ, không khác gì đóa Sơn Trà trắng muốt nở rộ ngày cuối đông. Kiều Nhất Phàm vẫn mãi như vậy, luôn biết cách gỡ bỏ nét nghiêm nghị trong đáy mắt màu Ruby sắc sảo.
"Xin thứ lỗi cho ta thưa bệ hạ, bởi sự tùy hứng này của ta đều do người dung dưỡng mà thành."
----
P/s 1: Trời ơi chap này tui ngâm qua ngày thứ 6 rồi á. Gần đây đủ thứ việc không gõ được gì cả QAQ
P/s 2: Thực ra, tôi thích cách Kiều Nhất Phàm trưởng thành "trêu chọc" Khưu Phi, dù sao, Tiểu Kiều trong mắt tui cũng ranh lém hihi.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip