Đã ba ngày kể từ lúc thứ trông giống như vết bớt xuất hiện trong cuộc đời Kiều Nhất Phàm. May mắn là sau khi kết ấn ma thuật kỳ lạ kia biến mất, nơi đấy đã chẳng còn bỏng rát như bị hung trên lửa đỏ. Ngược lại, nó lại trông vô hại chẳng khác gì một hình vẽ bằng mực nước, có thể dễ dàng lau đi thật dễ dàng. Đương nhiên, mọi chuyện vốn không hề đơn giản như vậy. Suốt mấy ngày nay, chàng trai trẻ ấy đã thử tìm đủ mọi cách để tẩy nó đi nhưng tất cả đều vô ích. Cho dù có là chất tẩy mạnh đến mức nào, mặc bản thân đã cố kỳ cọ đến khi da thịt rướm máu đau rát, hình xăm hình chiếc lông vũ đỏ thẫm vẫn chẳng hề xê dịch dù chỉ là một vết xước nhỏ. Trong bảy mươi hai giờ vừa qua, Kiều Nhất Phàm đã tìm tới rất nhiều nơi để cố có được câu trả lời đằng sau hiện tượng kỳ lạ này. Từ các quyển sách về bùa chú cho đến y học, cậu đều đã cố tìm hiểu qua nhưng tất cả chỉ đáp lại mọi công sức của vị Ám Vệ trẻ tuổi chỉ là con số không tròn trĩnh. Chỉ là, cho dù không có được bất kỳ manh mối nào, Kiều Nhất Phàm cũng đã lờ mờ đoán ra nguồn gốc của nó có liên quan tới điều gì.
Khưu Phi.
Không tài nào sai được, cậu thầm nhủ. Họa tiết khắc trên lồng ngực trái bấy giờ giống hệt thứ đã xuất hiện vào cái đêm cuối cùng tại thị trấn Nhật Nguyệt non ba năm trước. Thở dài ngả lưng lên chiếc giường ọp ẹp bên trong ký túc xá của nhân viên ở phòng trồng hoa của đế chế Gia Thế, chàng trai trẻ không khỏi cau mày. Đúng vậy, trừ thời gian bôn ba khắp hang cùng ngõ hẻm khắp các vùng đất, cậu được sư phụ mình sắp xếp đến đây để ẩn thân. Không chỉ là vì đây là nơi ít kẻ chú tâm tới thuận lợi cho việc hành động của một Ám Vệ, thân phận giả cũng giúp Kiều Nhất Phàm trong việc quan sát toàn bộ biến động bên trong lâu đài, dễ dàng phát hiện ra điểm bất thường và báo cáo cho tổng bộ. Tuy thời gian đến căn phòng này trong mấy năm qua không tính là nhiều nhưng đôi lúc, người con trai mang đôi mắt biếc xanh vẫn thỉnh thoảng đi dạo quanh quần thể kiến trúc khổng lồ, cẩn thận nhìn ngắm cuộc sống hằng ngày của giới thượng tầng đế chế Gia Thế. Đương nhiên, vài lần cậu cũng đã bắt gặp dáng hình thân thuộc của Khưu Phi ở trong phòng học hoàng gia chăm chú nghe giảng lúc những nụ hoa đầu tiên hé mở hay đơn độc bước ra sân tập giữa đêm hạ oi nồng, vung từng đường mâu mạnh mẽ. Tuy rằng khoản thời gian ấy thường rất ngắn ngủi, Kiều Nhất Phàm vẫn không kìm được mà thầm thỏa mãn. Đúng vậy, chỉ cần thấy người bình an và vui vẻ như vậy là quá đủ rồi, cậu vắt tay lên trán thầm nhủ, trên khóe môi không giấu đi nét cười dịu nhàng.
Nhưng, vết xăm đó vì sao lại xuất hiện chứ?
Hiện tại, chuyện này vẫn là bí mật mà Kiều Nhất Phàm chưa dám nói cùng ai. Những lời mà người đàn ông luôn ngậm trên môi điếu thuốc nói vào buổi sớm cuối đông tại trấn Nhật Nguyệt vẫn còn in sâu trong ký ức, cậu chẳng dám để mạo hiểm để lộ ra bất kỳ điều gì liên quan tới thân thế thật của Khưu Phi. Cho dù, nó chỉ là một thứ tựa vệt xăm đi chăng nữa. Không may thay, người duy nhất có khả năng giúp cậu có được câu trả lời chính xác nhất giờ lại bặt vô âm tín. Đương nhiên, với bất kỳ ai bên cạnh y đây không phải là chuyện quá khó hiểu và hiếm thấy. Nhưng thời khắc này, Kiều Nhất Phàm thật sự mong ước sư phụ mau chóng quay về, bởi vị chủ tướng Nhất Diệp Chi Thu trứ danh có lẽ là kẻ duy nhất có thể biết được câu trả lời cho sự kiện kỳ lạ này. Vì y vốn chẳng phải là người tại thế giới này, sự hiểu biết và thông thái của não bộ đó vốn là thứ nằm vượt ngoài toàn bộ sự hiểu biết của cư dân lục địa Vinh Quang.
Đôi mắt biếc xanh dán chặt lên trần nhà trên cao, như cố tìm kiếm mối liên hệ nào đó giữa mình và Khưu Phi đủ để xuất hiện một vết bớt như vậy trên cơ thể. Từ xưa đến nay, Kiều Nhất Phàm chưa hề nghe thấy chuyện tương tự xảy ra ở bất kỳ đâu, cho dù đấy có là tin tức lá cải trôi nổi theo lời đồn và tiếng xì xầm từ những kẻ tọc mạch lắm lời. Vậy, nó có nghĩa là gì chứ? Hôm nay đã là ngày thứ ba tâm trí cậu bị nhét đầy trong hàng vạn thắc mắc mơ hồ xoay quanh biểu tượng hình lông vũ nhưng câu trả lời chính xác dường như vẫn là thứ nằm ngoài tầm tay, tựa như một ảo ảnh xuất hiện trong tầm mắt kẻ lữ hành lang thang trên sa mạc nóng rát.
Chẳng rõ bản thân đã lần thứ bao nhiêu buông xuống tiếng thở dài chán nản, Kiều Nhất Phàm cuối cùng cũng không chống lại được cơn đói cồn cào đang cắn xé ruột gan mà phải rời khỏi giường và bước vào căn bếp nhỏ của ký túc xá. Chỉ là còn chưa kịp mở tới ngăn kéo thứ hai, một thanh âm vọng qua từ khung cửa sổ đã kéo sự chú ý của cậu khỏi chiếc bụng đang phát ra mấy âm điệu khó coi. Người vừa đến là một "đồng nghiệp" tại vườn ươm của lâu đài Gia Thế, vì có việc đột xuất không thể vắng mặt được nên đến nhờ cậu đến thay mình chăm sóc cây Sơn Trà ở trong khu vườn hoàng gia. Đúng vậy, mặc dù chủ tướng Nhất Diệp Chi Thu - thủ lĩnh của tổ chức Ám Vệ đã cho phép học trò mình được xả hơi trong tận một tuần lễ thì ở phía còn lại, cụ thể là tại nơi chuyên chăm sóc hoa cỏ tại tòa thành này, chàng trai ấy vẫn chưa hẳn sẽ được nghỉ ngơi.
Tuy rằng, Kiều Nhất Phàm vẫn đang tràn ngập trong sự hoang mang và hoài nghi vì vết xăm kỳ lạ nhưng nói cho cùng, tính tình của cậu xưa nay vẫn luôn được nhận xét là rất tốt, việc thỉnh thoảng làm thay việc của ai đó không là vấn đề. Sau khi ăn vội mẩu bánh mì nhỏ còn sót lại trong bếp, chàng trai mang mái tóc màu sương giá lấy vội chiếc áo khoác, uể oải che miệng ngáp một cái dài sau một đêm mất ngủ rồi mới bước ra ngoài. Xuyên qua cơn gió lạnh lẽo của tháng mười rít rào qua những mái ngói đỏ tươi, phủi nhẹ mấy bông hoa tuyết đầu mùa rơi lả tả, cậu tiến vào khu vườn hoàng gia với một chiếc hộp nhỏ chứa đủ thứ linh tinh như một người chăm sóc hoa cỏ bình thường. Gương mặt thanh tú, nụ cười ôn hòa và ánh nhìn luôn hòa ái, động tác cắt tỉa hoa cỏ cẩn thận và nhẹ nhàng, khó ai có thể tin được chàng trai trước mặt họ lại là một Ám Vệ đã được đích thân Nhất Diệp Chi Thu khảo nghiệm.
Công việc hôm ấy vốn không nhiều. Trời dần trở lạnh, hoa lá trong khu vườn chỉ mới vài tuần trước vẫn còn rực rỡ dâng hiến cho thế gian thứ sắc hương diễm lệ nhất cũng theo đó mà dần vắng bóng. Loanh quanh một chút, thứ duy nhất còn cần chăm sóc trong cả khu vườn rộng lớn chỉ là gốc Sơn Trà hai năm tuổi đang nằm khiêm nhường ở góc ít người trông thấy. Đôi mắt xanh trong vắt như mặt hồ thu chợt ánh lên từng gợi lên từng đợt gợn sóng lăn tăn. Bởi lẽ khác với phần còn lại, Kiều Nhất Phàm biết rất rõ vì sao nó lại xuất hiện tại nơi này. Là hơn một năm trước, Khưu Phi đích thân đến Phòng Cây Cảnh, yêu cầu trồng một gốc Sơn Trà trắng. Nhớ lại cảnh tượng ai nấy đều hoang mang sợ hãi nhìn nhau như vừa nhận án tử, khóe môi kia không kìm được mà cong lên nụ cười khe khẽ. Tuy rằng chưa bao giờ trực tiếp hỏi vị thái tử trẻ tuổi đằng sau "nhã hứng" bất thường này nhưng Kiều Nhất Phàm lại chẳng thể dối lòng, không thừa nhận mình thực sự thấy vui vì người con trai đó đã làm điều đó. Bởi ít nhất, nó còn có thể giúp cậu tin rằng thiếu niên rồi sẽ kế thừa cả một Gia Thế thái bình thịnh trị vẫn còn nhớ đến ngày tháng tại thị trấn Nhật Nguyệt nhỏ bé, khi họ còn cùng nhau luyện tập dưới sự chỉ dẫn của ngài Diệp Tu.
Trời đông sớm tắt nắng tàn, ánh đèn vàng rực đã sớm loan ra ở những căn phòng bên trong lâu đài xa hoa, nhắc nhở Kiều Nhất Phàm thời gian bên ngoài đã chẳng còn sớm. Cẩn thận cắt một đóa Sơn Trà trắng muốt vừa nở rộ giữa mấy chiếc lá xanh bỏ vào túi áo, chàng trai trẻ chậm rãi xách chiếc túi đồ nghề lỉnh kỉnh của mày quay về căn phòng lạnh lẽo. Sau khi cẩn thận đóng chốt cửa, Kiều Nhất Phàm liền cởi chiếc áo khoác mình đang mặc định đặt lại vị trí cũ. Nhưng ngay khi lớp vải bị lộn lại, những cánh hoa trắng như tuyết liền lập tức rơi lên mu bàn chân còn vương lại cái lạnh từ trời đông. Nhướng mày và thầm trách bản thân bất cẩn, quên mất mình đã cất gì bên trong Kiều Nhất Phàm liền cúi người xuống, dọn dẹp đống lộn xộn nhỏ bằng hạt đậu này.
Chẳng ngờ, ngay vào thời khắc bàn tay nâng nhẹ đóa hoa trắng muốt vừa chớm nở, cơ thể ấy chợt khựng lại, cứng đờ như bị hóa đá. Liền sau đó, tia kinh sợ xoẹt qua đáy mắt trong trẻo lập tức đem gương mặt vốn ôn hòa bình thản như sắc trời ngày thu giờ ngập trong nỗi bất an.
Gần như chẳng để bản thân một giây chần chừ, Kiều Nhất Phàm liền mở tung cánh cửa, chạy vội ra ngoài.
Cẩn thận lách mình qua những cung đường ngoằn ngoèo nối giữa các tòa tháp cao vút, tỉ mỉ nhẩm đếm từng giây ngắn ngủi khi từng toán kị binh lâu đài tạm dừng để đổi ca tuần tra, Quỷ Kiếm Sĩ trẻ tuổi gần như nín thở theo từng bước chân đặt lên nền gạch lạnh buốt. Tuy được trải qua khóa huấn luyện khắc nghiệt từ Diệp Tu, hoạt động dưới tư cách Ám Vệ đã sang năm thứ hai, cậu vẫn chẳng thể thả lỏng bản thân khi đột nhập vào nơi đó khi lúc bóng tối chỉ vừa nuốt chửng thế gian. Cho dù có nhiều thông tin quan trọng về lực lượng bảo vệ lâu đài nhờ thời gian dài quan sát và phân tích, hay đã thành công đến được điểm đích một lần mà thần không biết quỷ không hay, vẫn chẳng có gì đảm bảo cho lần hành động tiếp theo sẽ đạt tỉ suất thành công tuyệt đối. Kiều Nhất Phàm chẳng dám lơ là, cho bản thân mình thả lỏng dù chỉ là một giây ngắn ngủi. Bởi vì, không chỉ chút bất cẩn sẽ phải trả giá bằng mạng sống của chính mình, thời khắc này, cậu còn phải đến được nơi đó.
Phòng của thái tử.
Đúng vậy, ngay khi chạm tay vào đóa Sơn Trà vì sự đãng trí của bản thân mà phải rơi xuống từng cánh mềm mại, một dự cảm mãnh liệt đã dâng lên trong lồng ngực, ép cho Kiều Nhất Phàm gần như ngạt thở. Những lát hồi ức tại thị trấn Nhật Nguyệt phút chốc như thác đổ chảy ngược về não bộ, nhắc nhở cho chàng trai mang gương mặt ôn hòa như trăng thu về thời khắc Tử Thần kê lưỡi hái bén ngọt lên yết hầu của vị thái tử trẻ tuổi ba năm trước. Chẳng lẽ, việc xuất hiện vết xăm mang hình ảnh chiếc lông vũ này lại có liên quan tới tính mạng Khưu Phi?
Nỗi sợ như con quái vật gặm nhấm đến tận xương tủy, phút chốc gần như đã đánh bay hết mọi sự bình lặng vẫn hiển hiện trong đáy mắt bao ngày. Và trước khi chính bản thân mình có thể định thần và suy xét thêm bất kỳ điều gì, Kiều Nhất Phàm nhận ra mình chỉ còn cách căn phòng ở tầng ba kia vài trăm mét ngắn ngủi. Theo những nhịp đập điên cuồng như muốn nổ tung cả trái tim nóng đỏ, Quỷ Kiếm Sĩ trẻ tuổi cuối cùng cũng nhảy lên được bệ cửa sổ của căn phòng dành riêng cho thái tử. Đặt thiết bị nuốt chửng thanh âm lên lớp kính lạnh lẽo tới làm từng khớp xương cứng đờ, Kiều Nhất Phàm cố gắng kìm lại cơn sóng bất an đang dân lên trong đáy lòng, hàm răng trắng muốt cắn chặt khóe môi đến tứa máu, hạ quyết tâm chuẩn bị phá cửa xông vào.
Chỉ là chẳng ngờ trước khi cậu có thể làm bất kỳ điều gì, hai cánh cửa vốn đóng chặt lại bất ngờ được từ từ mở ra, để cho ánh đèn trong phòng tắm táp lên làn tóc bạc như tuyết sương, để cho đôi đồng tử trong xanh tuyệt đẹp như mặt hồ thu tĩnh lặng phản chiếu lấy gương mặt anh tuấn mà cậu ngóng chờ.
"Nhất Phàm, sao anh lại đến đây?"
-------
P/s 1: Yên tâm, fic còn dài lắm (Thở dài lần thứ n) Cảm giác lết mãi không xong con fic là có thật. Chương 64 rồi lạy chúa tôi.
P/s 2: Thực ra mình thi thoảng lại có suy nghĩ tà đạo kiểu, sao cách Kiều nó cứ ghé thăm Khưu cứ như hoàng tử găp công túa dị =))). Khụ, tà đạo quá.
P/s 3: Cái vết bớt đó về sau sẽ do Diệp thần giải đáp, chắc cỡ chục chap nữa thôi haha. Fic cán mốc 100 chap tới nơi cmnr. Cíu !!!!
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip