Chương LXXVII: Suy tư nơi đáy lòng.

Đặt tệp hồ sơ đã gần như bị lấp đầy bởi vô số các ghi chú, Kiều Nhất Phàm không khỏi rơi vào trầm tư.

Đã ba ngày kể từ vụ ám sát nhắm vào người thừa kế tương lai của đế chế Gia Thế, cuộc điều tra mà lực lượng bảo an của thủ đô lẫn tổ chức Ám Vệ vẫn chưa thu được bất kỳ thông tin nào có giá trị. Phần vì bọn chúng chọn khoảng cách tấn công rất xa và che giấu mình trong bóng đêm đen kịt khiến việc truy lùng vị trí chính xác của họ rất khó khăn. Đợi đến lúc tất cả tìm được, bọn chúng đều đã là những cái xác máu thịt lẫn lộn không thể nhận ra. Ngay từ đầu, kẻ đứng sau đã chọn cách hy sinh vài con tốt thí bất kể kế hoạch có thất bại hay thành công. Bởi, chỉ có người chết mới có thể đảm bảo không nhả ra bất kỳ điều gì.

Quả là một tay già rơ và tàn nhẫn - đây chính là suy nghĩ của Kiều Nhất Phàm mỗi khi nghĩ về những chuyện đã xảy ra.

Nếu tính cả cuộc tấn công bất ngờ vừa qua, số lần Khưu Phi bị ám sát trong thời gian qua lại tiếp tục tăng lên. Thế nhưng, khác với các lần trước đó, chuyện xảy ra vào đêm dạ vũ mang tính chất công khai và thách thức hơn rất nhiều. Tuy không rõ làm cách nào chúng có thể vượt qua được phòng tuyến bảo vệ lâu đài luôn được đặt trong tình trạng bảo vệ cực kỳ nghiêm ngặt nhưng, cậu biết chuyện này đã gây không ít dư luận xấu cho hoàng gia, khiến cho trong ngoài đế chế đều hoài nghi năng lực thật sự của đế chế. Mấy mươi năm hòa bình ngắn ngủi vừa qua dường như là đủ để những hạt giống hoài nghi được tưới trong làn nước mát mà sinh sôi phát triển, bén rễ vào thật sâu tâm trí của nhiều người. Chuyện này cần phải được chấn chỉnh sớm, Kiều Nhất Phàm thầm nhủ. Tiếc là mấy điều to lớn như vậy vốn không thuộc chức trách và năng lực của một Ám Vệ như cậu, thứ khiến đôi mắt màu biếc xanh bận tâm chỉ còn là an nguy của người con trai tương lai sẽ là kẻ đứng đầu cả đế chế huy hoàng này.

May mắn là đêm dạ vũ ngài Diệp Tu đã chuẩn bị từ sớm và Tư Yên cũng đã phát giác ra vấn đề nên cả hai mới có thể an toàn sau đòn tấn công bất ngờ, Kiều Nhất Phàm không khỏi thở dài thoáng vẻ mệt mỏi. Thực lòng mà nói, cảm xúc hôm đó của cậu vô cùng rối loạn nên dường như đã lơ là trong khoảnh khắc ấy. Phải đối mặt với cảnh tượng mình thầm yêu vui vẻ với ai khác, trôi dạt trong cái xót xa của kẻ mãi mãi lùi lại phía sau vùng hào quang bao quanh chàng thái tử anh tuấn, ngắm nhìn bóng dáng đã thu trọn tầm mắt từng bước rời xa, trái tim cậu làm thế nào mà chẳng đau đớn? Nhưng rồi, Khưu Phi điềm nhiên hẹn cậu đến khu vườn hoàng gia giờ đây vắng vẻ để cả hai có thể cùng nhau thoải mái chuyện trò. Trớ trêu thay, người con trai ấy lại còn nhìn ra được thứ cảm xúc đang từng chút ăn mòn trái tim này mà quan tâm cất tiếng hỏi thăm. Nhìn vào sự sốt sắng đang pha hòa vào từng đợt lo lắng bên trong đôi mắt màu Ruby tuyệt đẹp đã âm thầm đi vào cuộc sống của cậu từ lúc nào chẳng hề hay biết, Kiều Nhất Phàm thật chẳng rõ mình nên vui mừng hay lại chìm vào biển xót xa mênh mang vô tận. Trong khoảnh khắc ấy, điều duy nhất mà chàng Quỷ Kiếm Sĩ trẻ tuổi có thể nghĩ đến là để cả hai quay về bữa tiệc kia càng sớm càng tốt.

Bởi chỉ khi hòa mình vào đám đông, khoác lên mình thân phận xa cách nhau như chân trời góc biển, Kiều Nhất Phàm mới có thể thôi thổn thức trước ánh nhìn đầy dịu dàng ấy, tạm cất thứ cảm xúc kia vào nơi tận sâu trong đáy lòng để có thể tiếp tục là kẻ quan sát từ xa mà chẳng có nửa lời oán trách. Nhưng rồi, sau khi buông những lời lạnh nhạt kia, cậu lại đột ngột nhận ra cổ tay mình đang bị một ai đó chợt níu lấy. Liền sau đó, chàng Ám Vệ trẻ tuổi bị kéo về phía sau, ngã vào trong lồng ngực của vị thái tử cao quý rồi sẽ kế thừa toàn bộ vinh quang của đế chế Gia Thế hùng mạnh. Trong khoảnh khắc ấy, Kiều Nhất Phàm gần như đã quên đi toàn bộ thế giới xung quanh, chỉ ngây ngốc nhìn vào đôi đồng tử sâu thẳm kia tựa kẻ mất hồn. Đây không phải là lần đầu tiên, cả hai lại gần nhau đến mức ấy. Tiếc là khác với bao giây phút mà sự sống và cái chết dạo chơi trên yết hầu, sẵn sàng có thể đưa họ rời xa thế giới, hoàn cảnh và thân phận giữa cậu và Khưu Phi bây giờ đã khác xưa quá nhiều.

Năm ấy, họ là những người bạn đồng hành đặc biệt vô ý gặp nhau, là đôi bạn thân, là sư huynh đệ từng chút tiến vào thế giới của nhau mà chẳng ai hay biết. Nhưng vào đêm nay, họ là thái tử và Ám Vệ của đế chế Gia Thế, là quân thần chỉ tồn tại sự tận trung cho đến khi trút hơi thở sau cùng. Cho dù đã biết trước và chấp nhận kết quả hiển nhiên ấy, sự tham lam lại khiến cậu chẳng nỡ rời khỏi hơi ấm quen thuộc, để tâm trí ngốc nghếch tự huyễn hoặc mình rằng cảm xúc kia chẳng hề chỉ đến từ một người. Thậm chí, đến khi cả hai tách nhau ra trước sự lúng túng của Khưu Phi, Kiều Nhất Phàm vẫn còn lưu luyến cảm giác dễ chịu ấy. Bởi hơn bất cứ ai, cậu hiểu rằng thời khắc tốt đẹp như vậy vào nửa sau cuộc đời dài đằng đẵng kia sẽ chẳng còn nhiều cho nên, từng giây từng phút đều là quý giá. Đôi khi, chàng trai mang đôi mắt biếc xanh lại khẽ tự giễu bản thân thật khờ dại. Không chỉ dễ dàng cảm thấy như được an ủi chỉ qua một cái ôm, ngay cả món quà mình cất công chuẩn bị đã rơi mất từ lúc nào bản thân còn chẳng nhận ra, để cho đối tượng sẽ nhận lấy nó đưa lại trả mình.

Khi trông thấy chiếc hộp màu đỏ son nằm gọn trên lòng bàn tay của vị Chiến Pháp Sư trẻ tuổi, Kiều Nhất Phàm không khỏi giật mình. Nhưng rồi, mọi nỗi day dứt hay xót xa đều như đã lùi lại trong bóng tối đặc quánh phía trời xa, chỉ để lại nơi đây đôi mắt sắc sảo màu đỏ thắm như ánh lửa thắp lên giữa đêm đông giá lạnh. Đúng vậy, viên đá trên chiếc nhẫn được điêu khắc tỉ mỉ hoàn hảo hệt như cặp đồng tử ấy, nó phải thuộc về Khưu phi - người con trai rồi sẽ tắm lên mình hào quang của thần đàng lịch sử. Cậu ấy xứng đáng với mọi điều tốt đẹp nhất trên thế giới này.

Chẳng ngờ vào khoảnh khắc mà tưởng chừng mọi điều đã quay về quỹ đạo nó vốn nên được thuộc về, đúng lúc Kiều Nhất Phàm đang chăm chú lắng nghe những điều sắp sửa được Khưu Phi thốt lên, một luồng ánh sáng bất ngờ từ trên cao xuất hiện trong tầm mắt đã phá hủy tất cả. Cậu đã thật sự lơ là, chẳng kịp phát hiện ra nguy hiểm đang ập tới từ đằng xa.

Với tư cách một Ám Vệ, đây là chuyện không thể chấp nhận cho nên đợi đến khi vị chủ tướng Nhất Diệp Chi thu quay về, Kiều Nhất Phàm sẽ đến nhận phạt từ sư phụ mình. Còn trước mắt, Quỷ Kiếm Sĩ trẻ tuổi vẫn còn phải bận xem xét các cuộc ám sát nhắm vào đứa con trai độc nhất của y để tìm ra manh mối. Tài liệu mà ngài Ngô Tuyết Phong cung cấp vô cùng chi tiết nhưng sau khi nghiền ngẫm tỉ mỉ, chàng trai trẻ vẫn chưa tìm được đáp án nào phù hợp. Điều duy nhất mà cậu nhận ra là bản thân mình thật sự đã đổ oan cho Tư Yên trong buổi uống trà cùng Khưu Phi trước khi bắt đầu nhiệm vụ đến Luân Hồi. Bởi vì trong các sự kiện thái tử của đế chế Gia Thế bị tấn công, Tư Yên đã tự mình phát hiện ra chúng không ít lần. Thậm chí, mới vào năm trước, anh ta còn vì chủ nhân mà bị trúng độc rất nặng, không chỉ hôn mê tận hai tuần mà phải mất thêm nửa tháng tiếp theo mới có thể phục hồi lại toàn bộ sức khỏe bình thường. Không chỉ là người chăm sóc Khưu Phi từ thuở ấu thơ mà còn nhiều lần dùng bản thân bảo vệ cho thiếu niên sẽ ngồi vào ngai vàng của đế chế, người hầu cận trung thành này xứng đáng được tôn trọng hơn thế rất nhiều.

Nghĩ đến những vụ ám sát được tiến hành liên tục kia, Kiều Nhất Phàm lại không khỏi hơi nhíu mày. Cho đến lúc cậu ngồi kiểm tra lại các vụ ám sát được ghi nhận nhắm vào thái tử Gia Thế, tung tích của Diệp Tu vẫn là bóng chim tăm cá. Y đã chẳng xuất hiện, càng không gửi đến nửa lời hỏi han như một kẻ lạnh lùng vô cảm. Kiều Nhất Phàm biết suy nghĩ đó là sai. Bởi cho dù chưa bao giờ nói ra thành lời nhưng chỉ cần chú tâm quan sát một chút, ai cũng sẽ nhận ra vị chủ tướng Nhất Diệp Chi Thu tự như ác thần nơi chiến trường thật sự yêu thương thiếu niên ấy đến mức nào. Chẳng qua, người đàn ông trên môi luôn là điếu thuốc lá đắng chát thơm nồng đang tỏa ra làn khói mờ là một kẻ đặc biệt, thân phận và vị trí của y không giống với bất kỳ ai trên lục địa Vinh Quang. Vậy nên, cách thể hiện tình cảm cha con của họ cũng chẳng giống bình thường. Nếu như chẳng quan tâm, Diệp Tu đã chẳng đặc biệt gửi nhiệm vụ bảo vệ Khưu Phi từ xa cho cậu trước lúc lại bắt đầu rong ruổi đâu đó nơi thế gian rộng lớn.

Nhưng vì sao đã ba ngày trôi qua, vị chủ tướng của đế chế Gia Thế vẫn chẳng hề xuất hiện hay gửi tin tức gì về hỏi thăm?

Ba ngày không phải thời gian ngắn. Tốc độ lan truyền tin tức của sự kiện này rất cao, năng lực điều tra thông tin của Diệp Tu lại luôn siêu việt hơn người, không có lý nào y chẳng biết việc gì đã xảy ra. Vậy thì tại sao, y vẫn còn chưa trở lại...? Chẳng lẽ, bên ngoài kia còn có thứ khiến vị thần nơi chiến trường suốt hàng thế kỷ qua phải bận lòng hơn cả an nguy của cậu con trai độc nhất này?

Ngẫm lại thì lực lượng phòng vệ của lâu đài luôn được duy trì với số lượng kỵ binh tinh nhuệ rất lớn, nhất là vào các sự kiện lớn như đêm dạ vũ an ninh sẽ càng được siết chặt. Nếu không có nội ứng bên trong, bọn chúng rất khó xâm nhập mà thần không biết quỷ không hay. Và, kẻ đã bán đứng hoàng gia Gia Thế nhất định phải là một nhân vật có địa vị cao trong xã hội thượng lưu, là tầng lớp tinh hoa của đế chế và có mặt trong bữa tiệc đêm hôm ấy. Tuy chẳng có chứng cứ gì cụ thể nhưng linh cảm đã mách bảo cho cậu vài cái tên cần được quan tâm trong thời gian tới. Tiếc là, cậu chỉ là một Ám Vệ sống cả đời trong vô số lớp vỏ bọc được dựng lên, không có thực quyền trong chính quyền nên không thể trực tiếp tra khảo và tiếp cận đến những thông tin nội bộ được bảo mật kín nhất của đế chế. Hung thủ đã bị sát hại, chứng cớ thì không có cho nên dù nghi ngờ đến mức nào, chàng trai mang đôi mắt biếc xanh cũng không thể tùy tiện nói ra suy đoán của mình.

Trầm ngâm một lúc lâu vẫn chưa có thể thêm bất kỳ tiến triển nào, Kiều Nhất Phàm không khỏi buông xuống tiếng thở dài nặng nề, ảo não. Kể từ lúc có cơ duyên gặp gỡ ngài Diệp Tu, trừ những lúc sinh tử ra, chưa bao giờ cậu lại mong mình có thể gặp lại người đó như lúc này. Không chỉ là về câu chuyện an toàn của vị thái tử độc nhất, vị Ám Vệ còn muốn gặp sư phụ để hỏi về thứ như vết bớt đang nằm trên ngực mình. Trong cuộc tấn công vừa rồi, thứ lạ kỳ chỉ mới xuất hiện trong vài tháng ấy đã chẳng hề có cảm giác bóng rát như lần trước. Vậy nên, nó không là "la bàn" để đánh hơi lấy nguy hiểm như ban đầu cậu dự đoán ban đầu. Phán đoán ban đầu đã chẳng còn chính xác, Kiều Nhất Phàm như rơi vào một vùng biển trời giăng giăng sương mờ chẳng thể tìm thấy lối ra, còn sư phụ của cậu giờ chính là chìa khóa duy nhất có thể hóa giải mọi khúc mắc.

Tiếc là, sau vài lần thử liên lạc bằng máy liên lạc chuyên dụng của tổ chức Ám Vệ, thứ mà cậu nhận được chỉ là sự im lặng đến lạnh lẽo.

Đúng lúc này, một thanh âm vô cùng quen thuộc bất ngờ vang lên từ chiếc cái áo hình lá phong đỏ thắm.

---

P/s 1: Cuối cùng lại xong thêm một chap -w-

P/s 2: Sắp tới arc tụi nó tỏ tình rồi haha.

P/s 3: Thực ra cũng không haha lắm, vì sau khúc đó là tới lúc Gia Thế nghẻo rồi :>>>

P/s 4: Bữa trc tính thử bỏ cái đống chữ này thử vào word chắc cũng được cỡ 456 trang rồi, nhìn mà khiếp đảm luôn :v 

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip