Chương X: Trong khu chợ tồi tàn

Vốn chẳng biết hành tung của bản thân đã sớm bị phát giác, Kiều Nhất Phàm vẫn cẩn trọng bước từng bước theo hai cha con kia. Tuy nhiên, đến lúc họ tách nhau ra ở lối vào đầu khu chợ tồi tàn, trái tim của cậu đã không khỏi lặng đi một nhịp. Chẳng lẽ, ngay cả thứ mình tự tin nhất cũng không được việc, hành tung bị đánh hơi thấy rồi sao? Đứng trước ngã rẽ trước mặt, thiếu niên đến từ Vi Thảo nhíu mày lo âu. Trước cơn gió lạnh bất thình lình lùa tới, cậu chỉ biết đưa hai bàn tay đã bị lạnh đến trắng bệt xoa vào nhau rồi áp lên má, cố gắng truyền đến cơ thể chút hơi ấm để giữ tinh thần ổn định trước tình huống vừa phát sinh. Nghĩ lại thì lúc ở quán trọ, người đàn ông kia đã kêu thiếu niên tên Khưu Phi kia đi chợ để làm bữa trưa, họ ắt phải chọn lối bên phải - nơi bán các thực phẩm mới đúng. Đáp án đó nhảy ra trong tâm trí Kiều Nhất Phàm khi cậu vừa phải át xì mấy cái. Xoa xoa cái mũi đang ửng đỏ lên vì lạnh của mình, thiếu niên vừa kéo chiếc khăn quàng quấn quanh cố lên cao vừa khẽ thở dài trước sức chịu đựng ngoại cảnh kém cỏi của mình. Nhìn tình hình thế này, nếu phải ở giữa trời lâu thêm chút nữa, chín phần mười tối nay cậu sẽ bị cảm nằm liệt giường và không làm gì được. Mường tượng tới viễn cảnh tệ hại đó, thiếu niên với mái tóc màu chàm như sương sớm liền bước vội vào con đường phía bên phải. Thế nhưng rất nhanh sau đó, Kiều Nhất Phàm đã nhận ra sự lựa chọn này thật sai lầm.

Khu chợ này là một vùng hoàn toàn lạ lẫm với cậu. Việc phải nhìn ngó quanh những sạp hàng san sát giống nhau cùng với cơ thể không khỏe lại đang đói của mình đã khiến đôi mắt màu xanh biếc không nhận ra phía sau đang có người. Chỉ nghe "cốp" một tiếng, bóng tối phủ lên tầm mắt và vầng trán truyền tới cảm giác đau nhức, Kiều Nhất Phàm mới biết bản thân mình đã vô tình đụng phải ai đó. Còn chưa kịp định thần sau cơn choáng váng, cậu kinh sợ nhận ra phần đất gót giày đang trở nên trơn tuột đi và cơ thể đang dần mất đà không cách nào cưỡng lại được.

"Này, coi chừng!"

Đúng vào thời khắc Kiều Nhất Phàm chuẩn bị đón nhận cảm giác đau điếng vì va đập với nền đất, bàn tay đang chới với giữa không trung của cậu lại bất ngờ được giữ lấy, kéo cơ thể chệch choạng kia tránh khỏi một đợt ê ẩm mấy ngày sau đó. Loạng choạng đứng dậy sau pha suýt ngã vì không may đạp phải mấy mảng rêu xanh đục dưới chân, thiếu niên đến từ Vi Thảo lúng túng ngẩng đầu lên với dự định sẽ xin lỗi vì sự bất cẩn của mình, cũng sẽ cảm ơn người kia vì vừa ra tay giúp đỡ. Thế nhưng rất nhanh sau đó, cảm giác may mắn và sự lúng túng, ngượng ngùng đã biến thành sự tuyệt vọng lẫn kinh hoàng không cách nào diễn tả. Gần như ngay lập tức, cơ thể cậu trở nên cứng đờ, toàn bộ mạch máu trong bỗng như ngừng hoạt động rồi bị đóng băng với tốc độ như tên bắn, ngay cả trái tim trong lồng ngực trái cũng tựa chết lặng trước đôi mắt màu Ruby ở phía đối diện.

Người mà cậu va phải vừa hay lại là Khưu Phi?

Không thể trùng hợp đến mức ấy chứ?

Thầm hét lên trong lòng trong nỗi bất an đang như cơn lũ lớn dâng lên lồng ngực, Kiều Nhất Phàm lại vô thức run rẩy, chẳng rõ là do khi trời đang độ giá rét hay là vì lo sợ cho hành tung của bản thân đã bị phát hiện. Có nằm mơ cậu cũng chẳng ngờ mình sẽ chạm mặt Khưu Phi theo dõi theo cách thế này, rõ ràng là đi theo dõi người ta nhưng để lạc mất để rồi không chỉ đụng trúng mà còn được "đối tượng" đỡ lấy khi trượt chân. Nếu đem đây là đề bài mà các giảng viên ra trong đề kiểu tra cuối kì, thiếu niên đến từ Vi Thảo vẫn có thể miễn cưỡng dựa vào sự tưởng tượng của mình mà viết ra mấy dòng. Nhưng đắng cay thay, đây là chuyện có thật và cậu đang phải trực tiếp đối diện với nó. Bằng toàn bộ sự tập trung cùng chút tỉnh táo còn sót lại của mình, Kiều Nhất Phàm cố gắng kìm lại cơn nhộn nhạo luống cuống đang như lũ kiến chạy loạn trong lòng, cố gắng quan sát tình hình trước mặt để tìm ra giải phải tự cứu lấy bản thân. Thông qua đôi đồng tử màu đỏ thẫm sắc sảo vừa xuất hiện một tia căng thẳng và ngạc nhiên của Khưu Phi, thiếu niên ấy đã có thể cam đoan cậu ta đã biết việc mình bám theo từ trước. Tuy chưa rõ, người đối diện đã biết về bản thân đến mức nào, Kiều Nhất Phàm vẫn không khỏi e sợ trước sự tinh tường của thiếu niên này. Nhìn bề ngoài cả hai có vẻ không cách nhau bao nhiêu tuổi nhưng có thể nhận biết được sự theo dõi của kẻ khác, thậm chí có thể đón lõng từ xa thì quả không phải là nhân vật tầm thường.

Thế này, tiếp theo mình nên làm gì đây?

Kiều Nhất Phàm không khỏi vừa mơ hồ vừa luống cuống. Nếu là những lúc bình thường, một cú va chạm bình thường sẽ dễ dàng được giải quyết bằng đôi lời xin lỗi và sự thông cảm của đôi bên. Thế nhưng, tình huống hiện tại của cậu oái oăm hơn thế rất nhiều. Bởi vì kẻ mà thiếu niên Vi Thảo đụng trúng chính là Khưu Phi, nói cách khác, chính là cuộc chạm mặt trực tiếp của kẻ theo dõi và người bị theo dõi.

Tiếc là, Kiều Nhất Phàm không có khả năng đọc được tâm trạng của người khác. Nếu được phú cho năng lực ấy, cậu nhất định sẽ nhận ra ở thiếu niên với gương mặt lạnh lùng kia cũng đang trải qua vô số cảm xúc hỗn tạp và hàng loạt câu hỏi chẳng có lời hồi đáp. Nói cách khác, như cậu đang phải trải qua những giây phút vô cùng hỗn loạn, trái tim của thiếu niên đối diện cũng đang dâng lên cảm giác hết sức bất an.

Khưu Phi ngây ra, nhất thời đầu lưỡi tê cứng chẳng thể thốt lên nổi nửa lời. Bởi cậu cũng chỉ vừa nhận ra người mình vừa đụng phải là ai, chính là thiếu niên ở cùng quán trọ đã bám theo cha con họ lúc nãy. Chính vì sự xuất hiện của anh ta mà Diệp Tu mới có thể trốn việc dễ dàng với lý do "cắt đuôi kẻ theo dõi". Chẳng ngờ, khi mà sự phòng bị của Khưu Phi đã gần được gỡ xuống, cậu lại bắt gặp anh ta ngay sau lưng mình. Nếu đúng như là mấy lời loáng thoáng đã nghe được lúc sáng, con người xa lạ này cũng như họ, chỉ mới đặt chân đến trấn Nhật Nguyệt lần đầu tiên. Thế thì, sao anh ta có thể tìm được vị trí chính xác của cậu trong một khu chợ ẩm thấp tối tăm lại còn có nhiều ngã rẽ như vậy chứ? Đây là do may mắn sao hay, ẩn sau đôi mắt trong veo không chứa đựng nổi một tia sát ý lại là một tay sát thủ đã kinh qua bao trận gió sương mưa máu, đối diện với sinh mạng kẻ khác chẳng khác gì một món hàng rẻ mạt không đáng bận tâm.

Nhưng nếu, người này thật sự là "dân chuyên" thì việc bất thình lình xuất hiện bên cạnh đối tượng mình theo dõi và giả vờ ngã thì lý giải thế nào? Là do anh ta tự tin vào bản thân đến mức sẵn sàng lộ diện sao hay đây chỉ là suy tính bước đầu cho một kế hoạch dài hơi nào đó? Trông gương mặt đã chẳng còn chút huyết sắc đầy hoảng hốt của thiếu niên đối diện, Khưu Phi lại không khỏi thầm khen ngợi kỹ năng diễn xuất quá hoàn hảo của anh ta. Nếu không phải nhờ cha Diệp Tu cảnh báo từ trước, cậu có lẽ cũng sẽ tin rằng "vị khách" ở phòng bên của họ thật sự là kẻ vô can. Bây giờ, nên làm gì để không bị con người nguy hiểm này nắm thóp đây? Với một cậu thiếu niên từng trải qua khá nhiều khóa huấn luyện về cả kỹ năng chiến đấu, lấy thông tin và cả chịu đựng tra tấn tại lâu đài Gia Thế, Khưu Phi thường đề cao cảnh giác với bất kỳ mối nguy nào, cho dù là rõ ràng hay mơ hồ. Do đó, nếu đối phương không chủ động, cậu cũng sẽ không vội lên tiếng. Lý thuyết là thế. Tuy nhiên khi đứng trước cơn đói bụng đang cồn cào, đứa con trai mà Nhất Diệp Chi Thu hằng tự hào cuối cùng vẫn quyết định nên kết thúc chuyện này càng sớm càng tốt.

"Anh không sao chứ...?"

Không may thay, sự chủ động của Khưu Khi chỉ với nửa từ lấp lửng là quá đủ để khiến trái tim vốn đang tràn ngập trong hoang mang của Kiều Nhất Phàm trở thành một quả bom hẹn giờ sắp phát nổ. Từ bé, cậu đã được mọi người nhận xét là một đứa trẻ ngoan ngoãn hiểu chuyện, khá nhút nhát và không thể nói chuyện trôi chảy với người lạ trong lần đầu gặp gỡ. Vậy mà bây giờ, thiếu niên đến từ các cánh rừng ấm áp lá xanh còn phải rơi vào một hoàn cảnh quá oái oăm. Không nằm ngoài dự đoán của chính cậu, não bộ quá tải trước tình huống trước mắt đã làm mọi câu từ đều như đã bị xóa khỏi tiềm thức. Chút thanh tỉnh sót lại trong đầu đang liên tục ép Kiều Nhất Phàm phải nhanh chóng tìm ra lời nói phù hợp và tự nhiên nhất, tránh làm Khưu Phi nghi ngờ đánh rắn động cỏ. Nhưng với sự căng thẳng tột độ như một tên trộm đang lén lút trong bóng tối bị bắt quả tang, cậu thật sự không thể nghĩ ra phương án nào khả quan để có thể qua được đôi mắt đỏ thẫm, tuyệt đẹp như sao sáng điểm lên nền trời đêm.

Và, trước khi câu trả lời nào đó có thể được thốt ra từ khuôn miệng, bụng cậu lại kêu lên.

Bốn bề nhất thời lặng thinh không có nổi một tiếng động, dù là nhỏ nhất. Không cần phải nghĩ, Kiều Nhất Phàm cũng có thể hình dung được dáng vẻ của mình giờ đây đã khó coi đến mức nào. Quả nhiên là khi càng căng thẳng, cơn đói bụng lại càng được dịp hoành hành. Thật không biết giấu mặt vào đâu, thiếu niên ảo não cụp mắt xuống, cố tìm ra chỗ nào đó để cố làm lơ đi thứ thanh âm chẳng có gì là dễ nghe kia. Nhưng có lẽ ông trời chưa bao giờ tuyệt đường sống của chính ai hoặc giả như, toàn bộ số nơron còn lại trong đầu Kiều Nhất Phàm đã hoạt động hết công suất, cậu thật sự tìm được thứ cứu cánh trong tình huống ngặt nghèo này. Chẳng khác gì vừa tìm ván gỗ nổi lềnh bềnh trên mặt nước lúc bàn tay đang chới với, thiếu niên ấy liền cố đè nén hết mọi bất an trong tâm trí, nặn ra trên gương mặt đã tái nhợt vẻ tự nhiên và hòa nhã nhất, vừa cúi người xuống nhặt mấy củ khoai vừa rơi từ giỏ của Khưu Phi, vừa cất lời.

"Ưm ... Tôi không sao, cảm ơn cậu vì đã đỡ tôi... Khi nãy thật là thất lễ, tôi mải tìm mấy sạp hàng nên không chú ý xung quanh... Sẵn tiện thì, cậu định ... làm gì cho bữa trưa thế? Trời lạnh như vậy... cậu có muốn ăn súp không?"

" À, tôi định thế nhưng không biết là ..."

Trước hành động và lời nói vội vã đến mức luống cuống như đang bị ai đó kê dao lên cổ của Kiều Nhất Phàm, Khưu Phi nhất thời á khẩu, không biết nên tiếp chuyện như thế nào. Bởi lẽ, chỉ một câu đơn giản của anh ta đã kéo cậu trở về vấn đề nan giải nhất bấy giờ: bữa ăn trưa. Tuy rằng vẫn không mấy tin tưởng vào vị khách ở phòng bên cạnh, đứa con trai độc nhất của Diệp Tu cũng ngập ngừng thừa nhận sự mù tịt của bản thân. Tuy rằng thấy hành động vừa rồi của mình hơi trẻ con, Khưu Phi vẫn không thể làm lơ được cơn đói đang hành hạ bản thân. Trong cái tiết trời lạnh đến cắt da cắt thịt, có thể ngồi trong nhà tận hưởng một tô súp nóng ngon lành thật không gì tuyệt vời hơn. Đúng lúc tâm trí của thiếu niên sắp sửa lạc về những bữa ăn ngon lành tại lâu đài của đế chế Gia Thế, giọng nói của Kiều Nhất Phàm đã bất ngờ vang lên.

"Thế ... Như vậy đi được không, tôi sẽ ra công nấu còn cậu ra tiền mua thức ăn, chúng ta sẽ ăn ăn trưa cùng nhau được chứ?"

Lời đề nghị được đưa ra quá bất ngờ, Khưu Phi nhất thời không nói nên lời, hoang mang tự hỏi bản thân vừa rồi đã nghi ngờ nhầm người sao? Sát thủ chuyên nghiệp muốn ra tay thì chắc không cần phiền phức đến vậy, phải không? Dẫu thế, tạm cất đi nỗi nghi ngờ ban đầu, lời đề nghị này của Kiều Nhất Phàm thật sự quá hấp dẫn, nhất là khi người được nhắm tới lại là kẻ không có chút kinh nghiệm nào với việc đi chợ và nấu nướng như cậu. Cuối cùng, sau vài phút đấu tranh tâm lý, Khưu Phi vẫn đồng ý với lời đề nghị của vị khách ở phòng trọ kế bên, bắt đầu nghe thử họ cần những gì cho bữa trưa của mình. Thỉnh thoảng, thiếu niên ấy cũng sẽ ngạc nhiên chêm vào mấy câu hỏi về vài nguyên liệu "kỳ lạ" được mua như xương gà hay rượu trắng. Ít nhất, dựa theo thâm niên ăn uống của mình, Khưu Phi tin là chưa bao giờ trông thấy mấy thứ như vậy trong tô súp cá khai vị mình vẫn hay dùng.

"Vì mấy thứ này không hẳn là nguyên liệu nấu chính đó, ví dụ như rượu trắng chỉ dùng ở bước sơ chế cá để bớt tanh, xương gà thì sẽ được ninh để lấy nước dùng, kết hợp cùng với nước ninh cá và rau củ sẽ ra hương vị thanh ngọt dễ ăn."

Vừa nói, Kiều Nhất Phàm vừa tiện tay bỏ mấy túi nấm mình mới mua vào giỏ hàng, không quên nhìn lại xem mọi thứ đã được mua đủ chưa. Tuy rằng chỉ mới vừa rồi, thiếu niên đến từ Vi Thảo còn chẳng thể nói ra một tiếng cảm ơn trôi chảy với Khưu Phi nhưng khi bắt đầu chủ đề về bữa trưa, cậu mới chợt nhận ra người trông cũng không quá ... nguy hiểm như hình dung ban đầu, đôi lúc lại lộ ra dáng vẻ tò mò như trẻ con.

Quả thật là một người kỳ lạ, Kiều Nhất Phàm thầm nhủ. 

------

P/s 1: Well, chương này tôi sửa kha khá chap cũ, chủ yếu để cho chúng nó "vờn" nhau chút ấy mà :))). Thực ra mỗi lần tưởng tượng ra khúc này tôi tưởng tượng ra mắc cười vcl :))). Kiểu trẻ thơ cute hihi.

P/s 2: Ấn tượng ban đầu của đôi trẻ dành cho nhau "tốt quá" lại do Diệp Thần làm ra rồi hahaha.

P/s 3: Chương này tận 2k7 đó :))). Cứ cái kiểu đẻ chữ ntn thì chắc 44 chương không đủ. À mà thực ra đã là 45 rồi, tôi tách chap cmnr. 

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip