Chương XCVII: Lời tự tình từ con tim
Trong suy nghĩ của bản thân suốt bao ngày qua, Kiều Nhất Phàm chưa bao giờ nghĩ rằng bản thân sẽ lại có cơ hội nhận lấy nụ cười hiền và cử chỉ dịu dàng từ vị thái tử cao quý. Đôi bàn tay đã từng đưa về phía bóng lưng chàng trai kia cuối cùng cũng đã chịu đủ đớn đau mà từ từ buông thõng vô lực. Cậu đã quyết tâm từ bỏ đoạn tình cảm vôn không nên tồn tại kia, chấp nhận là một kẻ vô hình trong bóng tối, lặng lẽ bước theo những năm tháng dẫn đến tương lai chứa đầy vinh quang của người thừa kế đế chế Gia Thế. Ấy vậy mà vào đúng ngay thời điểm mọi hy vọng xem như đã đều hóa thành tàn tro, Khưu Phi lại bất thình lình xuất hiện và nói rằng có chuyện muốn nói riêng.
Nếu chẳng phải vì sự nghiêm nghị hiển hiện nơi đáy mắt màu Ruby rực đỏ hơn cả trời Tây, nếu Kiều Nhất Phàm thừa hiểu vị thái tử trẻ không phải là người thích đùa, cậu thật sự sẽ cho rằng chàng trai đó đang tham gia vào một trò cá cược cùng ai đó với đối tượng mục tiêu là chính là mình. Chỉ trong vòng nửa tháng, thái độ của người này đối với cậu đã liên tục thay đổi thái cực khác nhau đến tận ba lần. Từng ấy là quá đủ để chàng Ám Vệ trẻ tuổi hoài nghi thế giới quanh mình rốt cục đã xảy ra sự sai sót gì. Bờ môi kia đã mấp máy hồi lâu nhưng cuối cùng lại chẳng thể thốt lên nửa lời, chỉ có sự im lặng đến ngột ngạt chầm chậm bao phủ lấy hai chàng trai trẻ tuổi được một tay Diệp Tu dẫn dắt đến ngày hôm nay.
Tiếc là dù có cảm thấy tất cả quá khó tin và bản thân gần như bất lực trong việc kiếm tìm câu trả lời đằng sau mọi chuyện, Kiều Nhất Phàm vẫn không kìm được cảm giác hạnh phúc xen lẫn ấm áp khi lại nhận lấy sự chăm sóc thân tình từ chàng trai mang mái tóc màu lá thu. Cậu biết, hết thảy chỉ là đơn phương. Nhưng dù có là thế, từng cử chỉ quan tâm nhỏ nhặt nhất vẫn khiến đáy lòng này rộn ràng như khu vườn nhỏ đang rạo rực mầm xanh vào ngày xuân thắm. Dẫu sao, thứ rung động chân thành được sản sinh từ nơi đáy lòng vốn là thứ lý trí hoàn toàn không thể kiểm soát. Như một chồi non chầm chậm bén rễ vào nơi sâu nhất của linh hồn, từng chút bám chặt vào từng tấc thịt da, khiến người ta chẳng tài nào nhổ bỏ.
Gần như trong vô thức, Kiều Nhất Phàm lại ngẩng đầu lên, để ánh mắt rời xa vô số mảng đá hoa cương tuyệt đẹp dưới chân mình mà dán vào bóng lưng của chàng thái tử trẻ tuổi như bị ai đó điều khiển. Bởi sau nhiều chuyện chẳng mấy gì vui vẻ, cậu bỗng cảm thấy mọi thứ xung quanh đều thật mơ hồ và chẳng rõ, bản thân sẽ còn được âm thầm dõi theo người được bao nhiêu lần. Dẫu vẫn luôn biết một khi lựa chọn con đường trở thành Ám Vệ là đồng nghĩa với việc sống cùng với hiểm nguy, với cái chết bất cứ lúc nào cũng có thể gõ cửa nhưng ở đâu đó trong trái tim nóng bỏng và nhạy cảm này, chàng Quỷ Kiếm Sĩ trẻ tuổi vẫn không khỏi cảm thấy bất an. Cuộc đời này, gặp gỡ và chia lìa vốn là đôi bạn thân thiết cùng nhau sóng đôi. Nào ai biết, đâu sẽ là lần cuối cùng.
Tiếng gót giày da chầm chậm buông xuống giữa không gian tĩnh mịch vọng lại bốn bề, báo hiệu cả hai đã đi vào trong nhà thờ lớn với mái vòng cung được lấp đầy bởi bức bích họa khổng lồ điêu khắc tỉ mỉ hình ảnh của vùng đất thần thánh trong trí tưởng tượng của nhân loại từ nhiều thế kỷ trước. Hoàng hôn lăn đều qua những tấm kính lớn đầy màu sắc hai bên bức tường, phủ lên khung cảnh trang nghiêm đượm màu tháng năm bao mảng màu loang lổ. Cả căn phòng rộng lớn với hàng chục dãy bàn ghế được sắp xếp ngay ngắn và được ngăn cách với lối đi chính bằng một tấm thảm nhung đỏ thẫm. Trung tâm tầm mắt của họ chính là bức tượng Đấu Thần đưa bàn tay lên cao tựa như đang chống đỡ cả thế giới, trên lưng ngài, đôi cánh lớn nhẹ nhàng bao phủ lấy cả thế gian. Dẫu cho đây là tác phẩm có niên đại hàng ngàn năm, từng đường chạm khắc tỉ mỉ vẫn khiến bất kỳ ai lần đầu trông thấy đều phải choáng ngợp trước độ tinh xảo và kỳ công của những người thợ lành nghề từ xa xưa.
Nếu là lúc khác có lẽ, Kiều Nhất Phàm sẽ dành không ít thời gian để đắm chìm trong vẻ đẹp cổ kính của nhà thờ Nhật Nguyệt. Tiếc là giờ đây, tâm trí cậu đã bị lấp đầy trong sự nghi ngờ và những lắng lo, đủ lớn để che lấp đi tình yêu dành cho nghệ thuật mà bản thân hằng yêu thích. Chỉ là cho dù có bận lòng suy nghĩ đến thế nào, chàng trai mang mang đôi mắt trong veo như bầu trời ngày thu vẫn chẳng thể hiểu vì sao Khưu Phi lại muốn gọi mình đến đây để chuyện trò. Tuy rằng, vị thái tử trẻ đã giải thích rằng đây là chuyện riêng tư không muốn bị ai đó nghe thấy nhưng chẳng phải chính cậu ấy đã nói quanh bán kính gần đó không hề có người sao? Vậy thì lý do gì chứ?
Không thể kìm nổi sự khó hiểu đang xâm nhập trong dòng suy tư, Kiều Nhất Phàm khẽ cắn môi, định sẽ mở lời yêu cầu một lời giải thích. Cho dù, hiện thực có tàn nhẫn đến thế nào chỉ cần chuẩn bị trước và thời gian, ai rồi cũng sẽ có thể vượt qua mà thôi. Chỉ là cho dù thế nào, cậu vẫn mong mọi thứ sẽ thật rõ ràng. Hít sâu một hơi như để tạm thời ổn định lại đáy lòng đang gợn lên từng đợt sóng dữ, chàng trai ấy chậm rãi tiến đến bên cạnh vị người thừa kế hợp pháp của vùng đất Gia Thế bằng những bước nặng nề tựa hồ đang đeo lên chân gôm cùm nặng trĩu.
Nhưng rồi ngay thời khắc, Kiều Nhất Phàm định mở lời, Khưu Phi lại bất ngờ cất tiếng cắt ngang dòng suy nghĩ của chàng Ám Vệ trẻ tuổi.
"Chúng ta cùng cầu nguyện đi, Nhất Phàm."
Nói rồi, chàng trai mang đôi mắt Ruby sắc sảo liền nhắm nghiền hai mắt, chắp tay trước ngực cầu nguyện thật nghiêm trang hệt như bước ra từ trong những trang sách nhuốm bụi mờ của thời gian. Thế nhưng, hành động này càng làm Kiều Nhất Phàm phải cau mày đầy lúng túng. Bởi lẽ, trong trí nhớ của cậu, Khưu Phi không phải là người chọn cách phó thác mọi thứ cho các đấng siêu nhiên vốn chỉ tồn tại trong vô số câu chuyện kể xa xăm. Trừ khi phải tham gia các nghi lễ truyền thống với tư cách thái tử của đế chế, cậu chưa bao giờ thấy Chiến Pháp Sư này chủ động cầu nguyện với thái độ thành kính như vậy bao giờ.
Phải mất một chốc, Kiều Nhất Phàm mới có thể tiêu hóa được cảnh tượng đang hiển hiện trước mắt mình mà lúng túng chắp tay lại và bắt đầu khép chặt hai mắt. Chợt, tiếng chuông chẳng rõ từ đâu ngân dài những thanh âm âm vang tưởng chừng đến tận cùng thế giới. Và diệu kỳ thay, ngay từ giây phút đó, tâm trí vốn đang tràn ngập vô số nghĩ suy và nỗi lắng lo trước quá nhiều điều bất thường đã xảy đến phút chốc như được gột rửa hoàn toàn, chỉ để lại đó sự bình yên an lạc thật quá đỗi nhẹ nhàng. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi như tiếng đập cánh của loài bướm đêm, linh hồn đã chịu đựng không ít nỗi đau tựa như đã được đưa đến bến bờ tận cùng của bầu trời đêm. Tại nơi đó, cậu đã ngắm nhìn biển sao, nâng niu từng vì tinh tú đang như dòng thác nhỏ chảy qua kẽ ngón tay và ngỡ rằng thế gian này giờ chỉ còn độc nhất một bóng hình.
Nhưng rồi, cơn mơ ngắn ngủi lại nhanh chóng lụi tàn. Trước khi cậu cất lên tiếng gọi thân thương, tiếng chuông nguyện cầu đã lại cất lên, thô lỗ đưa bao dòng nghĩ suy trở về với hiện thực một buổi chiều tà se lạnh cuối thu. Kiều Nhất Phàm choàng mở mắt, ngây ngốc hồi lâu vì những hình ảnh xa xăm hệt như ảo ảnh kia lại chân thực đến mức khó tin. Chẳng rõ bao lâu đã trôi qua, chàng Ám Vệ trẻ tuổi mới khẽ buông một nụ cười buồn bã, nặng nề nói ra điều bản thân đã thắc mắc kể từ lúc chàng trai ấy xuất hiện tại cổng thành phía Nam thành Uẩn Dung.
"Vậy, rốt cuộc có chuyện gì thế, thái tử? Sao ngài lại đột ngột muốn đến đây cầu nguyện, lại còn không mang theo bất kỳ ai theo hộ tống. Cho dù mấy tay sát thủ trước đó đã được ngài Nhất Diệp Chi Thu xử lý nhưng hiện tại không chắc chúng liệu có quay lại hay không, người không nên chủ quan."
Đúng vậy, cho dù với tư cách là một người bạn hay là Ám Vệ có nhiệm vụ đảm bảo an toàn cho các thành viên hoàng gia, đây vẫn luôn là là thứ khiến Kiều Nhất Phàm phải bận lòng nhất khi thấy Khưu Phi ở đây vào lúc này. Cho dù cậu sẽ luôn sẵn sàng đối mặt với cái chết để hoàn thành sứ mệnh được giao cho, điều đó vẫn không thể đảm bảo sự an toàn của vị thái tử tài hoa trước bao hiểm nguy đang giăng giăng bên ngoài lâu đài đế chế. Dẫu có thế nào, người con trai mang đôi mắt biếc xanh vẫn mong người đã làm trái tim này rung động sẽ được thuận lợi, bình an trên con đường tương lai phía trước. Ngàn vạn lần, chỉ mong bất trắc sẽ chẳng xảy đến. Chỉ là so với trước kia, lời nhắc nhở vừa rồi lại mang giọng điệu thật quá xa cách và nặng nề, ngay cả cách xưng hô cũng là "thái tử" chứ chẳng phải tên cậu là "Khưu Phi". Cho dù, chính Kiều Nhất Phàm cũng chẳng nhận ra thanh âm của mình vừa rồi có bao nhiêu khó nghe.
Ấy vậy mà như chẳng hề nhận ra điều gì, Khưu Phi vẫn giữ nguyên nét cười nhàn nhạt nơi khóe môi, từ tốn cất lên thanh âm trầm ấm dịu dàng.
"Không phải, em còn có anh sao? Chỉ cần có anh là đủ rồi ..."
Trước đáp án có phần hiển nhiên ấy, Kiều Nhất Phàm không khỏi ngỡ ngàng đến ngây ngốc như pho tượng bằng sứ. Nhưng rồi chỉ sau một thoáng ngập ngừng, sự bất ngờ trên gương mặt thanh tú đã trở thành nét cười khốn khổ. Chỉ là trước khi cậu kịp mở lời phản bác, vị thái tử độc nhất của đế chế Gia Thế đã bất thình lình cất tiếng.
"Đúng vậy cả cuộc đời này của em có bạn đời là có Kiều Nhất Phàm là được rồi."
Tựa như, thời gian đã lắng đọng lại trong chiếc đồng hồ cát khổng lồ của vị thần tối cao và mọi thanh âm trên thế gian chìm xuống đáy nước thẳm xanh, dòng chảy bất tận tuần hoàn của không thời gian dường như đã bị ai đó chạm đến mà chậm chạp trôi đi, khắp cõi trời đất chỉ còn hai trái tim nóng đập lên từng nhịp dồn dập như muốn nổ tung. Ngây ra tựa như bị thời gian hóa đá, Kiều Nhất Phàm ngỡ ngàng ngẩng đầu lên, dán chặt đôi mắt xanh trong vào gương mặt anh tuấn của vị thái tử trẻ tuổi vốn chỉ cách mình đôi bước chân ngắn ngủi. Trong thời khắc ánh nhìn của họ cắt qua nhau, mọi thứ còn sót lại bên ngoài tầm mắt đều như bị nhòe đi dưới lớp sương mờ, vặn vẹo và xô lệch những mảng màu lớn bị ai đó nguệch ngoạc vẽ lên.
Rồi chẳng rõ từ lúc nào, gương mặt anh tuấn đẹp đẽ như được tạo hóa tỉ mỉ khắc thành của Khưu Phi đã phóng to trong cặp đồng tử biếc xanh bình lặng, nhắc nhở khoảng cách giữa hai người từ lúc nào đã dần chạm đến con số không tròn trĩnh. Cảm giác ấm nóng như chạm phải lửa đỏ nơi da thịt tiếp xúc, xen vào cái lành lạnh của kim loại tinh xảo bất chợt truyền tới từ vành tai trái, phút chốc làm Kiều Nhất Phàm giật mình. Như kẻ ngủ mơ vừa choàng tỉnh giấc, cậu lúng túng đưa tay về trước như định đẩy người con trai kia ra khỏi mình nhưng rồi, khi để bản thân chìm trong ánh nhìn dịu dàng từ đôi đồng tử màu đỏ thẫm như ráng chiều phía đằng Tây.
Chẳng rõ bao lâu đã trôi qua, Khưu Phi mới lại từ từ cúi người xuống, thong thả phả hơi thở nóng rát vào vành tai của Kiều Nhất Phàm mà cất tiếng nhẹ nhàng.
"Nhất Phàm, em yêu anh. Cùng nhau đi hết cuộc đời, được chứ?"
---
P/s 1: Chời ơi cuối cùng cũng tới ngày này rồi! Tỏ tình rồi!!!!
P/s 2: Hôm qua Thất Tịch, mấy mẹ bên Trung chơi lớn hẳn event 24h, art ra liên tù tì tới no luôn nhưng chơi khô máu ntn thì tới sn hai đứa còn gì nữa hả trời ơi....
P/s 3: Chap sau nữa chắc là end arc này để vào arc máu chó nhất được rồi haha.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip