Chương XXVI: Chẳng thể che giấu
"Của anh đây, Khưu Phi"
Giọng nói trong trẻo mềm mại như sương mai vang lên, dịu dàng phá tan bầu không khí tĩnh lặng bên trong chốn nghỉ ngơi của nhà lãnh đạo Gia Thế
Bên ngoài, trời còn chưa sáng hẳn. Chẳng cho vạt nắng sớm mai yếu ớt xuyên qua, từng ụ mây xám nặng nề xếp chồng lên nhau trong cái u ám ảm đạm của ngày đông lạnh giá, hờ hững rải xuống nhân gian vạn đóa hoa tuyết tinh khôi. Bắt đầu ngày mới bằng cái nhíu mày trước tia sáng nhợt nhạt rọi lên mí mắt, Khưu Phi nghiên người nhìn chiếc đồng hồ treo tường gần đó vừa điểm đến con số sáu tròn trĩnh. Còn tận hơn một giờ mới tới thời điểm tỉnh dậy thường ngày, vị vua trẻ thầm nhủ. Hơi nghiêng đầu ngắm nhìn gương mặt thiếu niên đang yên ả ngủ say, làn tóc dài màu sương giá tùy ý rơi đầy trên gối mềm, quấn vào kẽ tay khiến đôi mắt đỏ thẫm rực rỡ màu Ruby ánh lên ý cười chiều dịu dàng. Kể từ lúc Kiều Nhất Phàm đến đây, cuộc sống thường nhật của hắn đã thay đổi ít nhiều. Ví dụ như trước khi cậu đến đây bất cứ lúc nào tỉnh giấc, hắn đều sẽ bắt đầu ngày làm việc như thường, bất kể khi ấy mặt trời vẫn còn chưa ló khỏi trời Đông, ngoài khung cửa sổ vắng tiếng chim ca và đầu vẫn chưa thôi đau nhức. Bây giờ vào những ngày như vậy, Khưu Phi sẽ chọn cách lười biếng một chút mà chui trở lại ổ chăn. Thế nhưng lần này, con người đó không tiếp tục nằm xuống chợp mắt. Từ tốn ngồi dậy từ trong trong lớp chăn màu gạch mềm mại ấm áp, hắn hít sâu một hơi rồi cẩn thận xỏ dép bước xuống giường, cố gắng không gây ra thanh âm làm người bên cạnh tỉnh giấc.
Trở lại phòng sau khi bước ra từ hồ nước ấm, thay vì lễ phục của nhà vua Gia Thế, hắn lại khoác lên mình bộ thường phục hằng ngày đơn giản. Hiển nhiên, chàng trai anh tuấn đó chưa hề có ý định lập tức đến bàn làm việc. Thong thả ngồi xuống góc nệm mềm, Khưu Phi cúi đầu xuống, ánh mắt cưng chiều rơi lên gương mặt thiếu niên vẫn còn đang làm tổ trong lớp chăn xốp như bông mềm. Thừa biết Quỷ kiếm sĩ Hưng Hân có thói xấu là ngủ nướng lúc này còn đang trốn tránh ánh nắng yếu ớt của ngày đông, hắn chỉ mỉm cười bắt đầu tập trung vào công việc. Phất tay mở ra màn hình điện tử chi chít chữ như bài luận văn, Khưu Phi cẩn trọng đọc từng dòng, chốc chốc lại đẩy màn hình qua lại kiểm tra. Một tay hắn cầm bút cảm ứng, thỉnh thoảng viết lên màn hình vài chữ, tay còn lại thản nhiên mân mê sợi tóc mềm mại màu tuyết sương rơi ra từ ổ chăn ấm áp như thói quen tao nhã.
"Khưu Phi sao hôm nay anh thức sớm vậy?"
Bầu không khí thư thái bao quanh Khưu Phi đột ngột cắt ngang bởi giọng nói lười biếng của ai kia. Đương nhiên, hành động dù cẩn thận đến mức nào, hắn cũng chẳng thể nào không đánh động đến Quỷ kiếm sĩ từ đế chế Hưng Hân. Dẫu sao, người xuất thân từ học viện hoàng gia Vi Thảo, sau đó lại được Diệp Tu dạy dỗ trở thành thủ lĩnh Ám vệ của một Hưng Hân non trẻ, trải qua rất nhiều biến cố, cảnh giác và phát hiện ra các bất thường đã sớm thành bản năng ăn vào tiềm thức Kiều Nhất Phàm. Đế vương Gia Thế quay đầu lại, trông thấy người mình yêu vừa ló đầu ra khỏi ổ chăn, mái tóc dài quá eo rối bù, từng sợi mềm mại trắng như tuyết sương rơi lên gối nệm, đôi mắt xanh trong trẻo vẫn còn mơ ngủ cố gắng mở to, hắn không khỏi mỉm cười. Đưa tay vuốt nhẹ mái đầu mềm mại, Khưu Phi chỉ dịu dàng đáp lời.
"Không có gì đâu, Nhất Phàm. Anh có chút việc vặt thôi nếu thấy mệt thì em ngủ tiếp đi."
Khẽ lắc đầu tỏ vẻ không cần, thiếu niên vươn vai một cái để tỉnh táo rồi rời giường. Đợi đến khi Kiều Nhất Phàm quay trở lại, trên tay vị sứ giả đã là hai cốc cà phê thơm nồng dễ chịu. Đón lấy chút tâm ý của người yêu, vị vua trẻ nhẹ nhàng hôn lên má cậu, thì thầm vào vành tai mỏng mấy từ đơn giản.
"Cảm ơn em, Nhất Phàm."
Từ xưa đến nay, Kiều Nhất Phàm luôn được nhận xét là hiểu chuyện và ngoan ngoãn, không có thói quen tọc mạch chuyện của người khác, do đó, sau khi đón lấy lời cảm ơn từ Khưu Phi, cậu chỉ quay lại góc giường còn lại, kiểm tra tin tức được gửi đến chiếc nhẫn đeo ở ngón tay giữa bàn tay phải - thiết bị truyền tin đặc chế của Hưng Hân do anh Quan Dung Phi chế tạo. Tuy rằng trước đó chị Mộc Tranh đảm bảo rằng trong thời gian mình vắng mặt, đế chế sẽ không có vấn đề gì nhưng Quỷ kiếm sĩ trẻ tuổi khó lòng mà yên tâm nên vẫn sẽ kiểm tra thiết bị mỗi ngày. May mắn là hôm nay cũng như nhiều ngày trước đó, chẳng có hung tin nào được gửi đến, hầu hết đều là lời hỏi thăm của chị Mộc Tranh và anh Phương Duệ. Hài lòng đóng lại màn hình điện tử, Kiều Nhất Phàm không khỏi liếc mắt sang bóng lưng bên cạnh.
Hai người quen nhau sớm chẳng phải một sớm một chiều, tuy xa cách lâu ngày nhưng chỉ cần một ánh mắt, một cử chỉ nhỏ nhoi là đủ để hiểu được tâm ý. Thật hiếm khi chàng trai đó lại mang gương mặt căng thẳng đến vậy ngay cả khi bản thân mình ở cạnh bên, thiếu niên có đôi mắt xanh biếc trong trẻo không khỏi hơi tò mò. Hẳn là, Khưu Phi đang thật sự gặp vấn đề. Khẽ khàng buông xuống tiếng thở dài lo lắng, Kiều Nhất Phàm không nhịn được mà đến bên cạnh Chiến pháp sư trẻ tuổi, đưa bàn tay thon dài luồn vào mái đầu màu lá phong, từ tốn biến mái tóc mềm mại thành mớ lộn xộn khó coi. Đối với hành vi làm loạn này, vị đế vương đang bận rộn với vô số con chữ như nhảy múa trước mắt không hề phàn nàn, cứ mặc cho cậu tùy ý nghịch ngợm. Dẫu sao, hắn thừa biết chút vượt khuôn phép của người yêu sẽ sớm hóa thành những đường mát xa dễ chịu như thuở Gia Thế hẵn còn bình yên. Quả nhiên, chỉ một lát sau, đầu ngón tay mềm mại đã rẽ qua kẽ tóc theo các vòng tròn theo quy luật, mang đến cảm giác thư thái êm ái.
"Khưu Phi, có việc gì sao? Gương mặt anh đang căng thẳng lắm đấy."
Nghe được thanh âm nhẹ nhàng như cơn gió thoảng qua vành tai, Khưu Phi chỉ khẽ mỉm cười tiếp tục tận hưởng đặc ân của riêng mình. Sớm đã biết tâm tư bản thân không tài nào trốn khỏi được đôi mắt màu xanh trẻo như trăng non trên vòm trời, người lãnh đạo đế chế Gia Thế đành phải nhàn nhạt trấn an.
"Không có chuyện gì đâu, hôm qua Văn Lý báo tin đến là cậu ta sẽ cùng phái đoàn Lam Vũ do hoàng tử Lư Hãn Văn đến đây vào tuần tới. Anh đang kiểm tra lại quy trình đón tiếp đã được chuẩn bị trước đó thôi. Hơn nữa..."
Dừng lại một nhịp tựa để sắp xếp lại câu từ trong tâm trí, Khưu Phi mới lại cất lời.
"Anh từng gặp Lư Hãn Văn, thật sự là nhân tài được hoàng đế Dụ Văn Châu và Kiếm Thánh Hoàng Thiếu Thiên một tay dạy dỗ. Nhớ ngày trước, cha vẫn bảo nếu được anh nên đến lĩnh giáo kiếm thuật của cậu ta, giờ đây cuối cùng có dịp lại không thể để cho ông ấy nhìn thấy."
Cau mày nhìn người con trai giờ đây vóc dáng đã cao lớn hơn, cơ thể dạn dày sương gió qua biết bao biến cố chiến tranh bỗng chốc lại như trở lại là thiếu niên nhiều năm về trước, vẫn mang dáng vẻ ngây ngô tươi trẻ, Kiều Nhất Phàm không kìm được mà vòng tay qua cổ Chiến pháp sư. Nhẹ nhàng đặt chiếc cằm nhỏ lên hõm vai của người yêu, cậu lại từ tốn mở lời.
"Em tin nếu sư phụ còn ở đây nhất định sẽ rất vui. Ít nhất ... ngài ấy sẽ thay em vạch trần lời nói vừa rồi là nói dối, đúng chứ, Khưu Phi?"
Nương theo tiếng cười nhàn nhạt trong trẻo như phong linh, vị vua trẻ tuổi không khỏi đảo mắt về gương mặt vẫn bình thản như chẳng có gì đang áp lên má mình, khóe môi lại lộ ra nụ cười có phần bất đắc dĩ. Quả nhiên, đứng trước Kiều Nhất Phàm, Khưu Phi thật khó che giấu tâm tư. Từng vô số lần khoác lên bản thân lớp mặt nạ khác nhau, chàng trai ấy vẫn chẳng thể nào thoát khỏi ánh nhìn thâm sâu mà dịu ngoan, ngọt ngào như trăng sáng đêm thu. Nhiều năm như vậy, đứa con trai độc nhất của Đấu Thần vẫn luôn nhớ đến đôi đồng tử xanh trong trẻo ôn hòa trên gương mặt Quỷ kiếm sĩ được cha hắn dẫn dắt. Ngay cả trong thời khắc tuyệt vọng nhất vào những ngày bị giam cầm dưới hầm ngục sâu nhất của đế chế Thiên Đàng, hắn vẫn nhớ đến, biến nó thành một trong rất nhiều động lực để bản thân tiếp tục tồn tại.
Cho dù đã hơn ba năm trôi qua, ký ức kinh hoàng vẫn còn nguyên vẹn trong trí nhớ của người mang trong mình dòng máu Phượng Hoàng. Trong bóng tối nặng nề hôi hám và ẩm ướt chẳng có nổi tia sáng mặt trời, mỗi ngày đều bị trích máu để kẻ thù có thêm sức mạnh giết chóc, hắn đã trải qua chuỗi ngày đen tối nhất cuộc đời. Áp lên tâm trí Khưu Phi thứ ảo giác cao cấp, chúng hả hê dày vò hắn dưới cơn ác mộng khủng khiếp vào ngày Gia Thế hoàn toàn sụp đổ dưới gót giày tàn bạo từ đế chế Thiên Đàng. Suốt nửa năm dài, chàng trai ấy đã phải sống trong sự tra tấn của những tiếng gào thét thảm thiết và hàng chục mũi tiêm dinh dưỡng để duy trì sự sống như một con cừu được nuôi để giết thịt. Đối mặt với cuộc sống không bằng chết đó, người khác nếu không phát điên thì cũng sớm sẽ tự sát để tự mình giải thoát. Nhưng mà, hắn là Khưu Phi, là đứa trẻ kế thừa Nhất Diệp Thu, là con trai của Đấu Thần uy dũng đã mở ra thời đại huy hoàng của lục địa Vinh Quang. Vẫn còn đó quá nhiều thứ để bảo vệ, những lời hứa chưa thể trở thành sự thật và vô số thứ quý giá chẳng thể mất đi, chiến kỳ Gia Thế phấp phới tung bay trong gió, đồng đội tươi cười trong khói lửa chiến tranh, người cha nghiện thuốc hay tìm cách trêu đùa và cả Quỷ kiếm sĩ ôn hòa đã cùng hắn nguyện ước thuở thiếu niên, chàng trai ấy không cho phép bản thân mình gục ngã.
Nhẹ nhàng mân mê đầu ngón tay của Kiều Nhất Phàm đang vòng qua bờ vai, khóe môi lộ ra ý cười có phần bất đắc dĩ, Khưu Phi đặt tài liệu xuống rồi khẽ lách mình ra khỏi vòng tay ấm áp. Trông thấy vẻ ngạc trên trên gương mặt thanh tú, chàng trai với đôi mắt màu Ruby dịu dàng mới đưa tay về phía vị sứ giả Hưng Hân, khẽ cất lời như mị hoặc.
"Quả nhiên là vẫn bị em nhìn thấu ... Đến đây, Nhất Phàm."
"Do Khưu Phi nói dối kém mà thôi."
Nắm lấy bàn tay rắn rỏi đã chai sạn sau nhiều năm chinh chiến rồi để mặc bản thân bị kéo vào lồng ngực ấm áp, lười biếng tận hưởng mùi hoa trà thoang thoảng ngọt ngào thanh mát trên mái tóc màu lá phong, Kiều Nhất Phàm vui vẻ đáp lại lời người yêu. Cả hai chẳng phải chưa từng che giấu tâm tư, chẳng qua vì tháng năm như nước chảy, bao lần sinh tử treo chuông, liên kết giữa họ hai sớm đã được thiết lập, khó lòng chối bỏ. Chỉ cần xoáy sâu vào đôi đồng tử rực rỡ như lửa đỏ và ngữ điệu bất thường, Quỷ kiếm sĩ sẽ dễ dàng biết được hắn đang nói dối. Thế nhưng, khi ngả vào vòng tay của Khưu Phi, thứ duy nhất đọng lại trong tâm trí thiếu niên ấy chỉ là cảm giác an yên, dễ chịu như bầu trời ngày nắng đẹp. Tạm quên đi thân phận là kẻ đứng đầu Gia Thế, chẳng nhớ đến bản thân là Ám vệ của Hưng Hân, cậu thản nhiên tận hưởng hơi ấm từ da thịt của người con trai anh tuấn, lẳng lặng lắng nghe nhịp đập bên trong lồng ngực trái hòa vào làm một.
Mãi một lúc sau, thiếu niên với làn tóc màu sương tuyết mới nhẹ giọng phá tan bầu không khí khoan khoái trong lành buổi sớm mai đang bao phủ căn phòng rộng rãi.
"Vậy rốt cuộc anh đang lo lắng điều gì vậy, Khưu Phi?"
Lần này, vị vua anh tuấn khẽ thở dài tỏ vẻ không còn gì giấu giếm, khóe môi vẽ lên đường cong đẹp mắt trên gương mặt khôi ngô, vui vẻ đáp lại.
"Anh muốn được đấu với Lư Hãn Văn một trận. Nhưng mà trước đó, anh phải lên kế hoạch tránh gây ra thiệt hại lớn nếu không thì Văn Lý càm ràm sẽ phiền lắm."
Nghe được lý do đơn giản tới vậy, Kiều Nhất Phàm không khỏi cạn lời, phàn nàn rằng các Chiến pháp sư quả thật hiếu chiến không tưởng rồi lại tiếp tục đặt chiếc cằm nhỏ lên hõm vai của Khưu Phi. Thế nhưng, vị vua mang gương mặt đẹp đẽ lại không có cơ hội đọc được một nửa câu nói còn chưa được thốt ra trong lòng của vị Quỷ kiếm sĩ trẻ tuổi đang vùi đầu vào lồng ngực hắn như chú mèo nhỏ.
"Ngốc quá Khưu Phi, em đã bảo là anh không thể nói dối trước mắt em cơ mà, sao lại cố chấp như vậy chứ?"
Khẽ đảo đôi đồng tử xanh biếc ra phía bầu trời u ám xám xịt với vạn hoa tuyết lửng lơ bên ngoài cửa sổ, Kiều Nhất Phàm siết nhẹ lấy cơ thể Khưu Phi, lười biếng nằm trong lòng hắn chẳng thèm lật tẩy lời nói dối đầy sơ hở vừa được thốt ra.
----
P/s 1: Viết tụi nó tình tứ với nhau tui mệt quá, xà quần hơn một ngày mới xong chap này á :((((
P/s 2: Thực ra tui rất thích chi tiết yêu nhau đến mức không thể che giấu lời nói dối ấy :>. Nên cơ bản, tui rất thích Kiều biết được lời nói dối của Khưu nhưng lại không vạch trần tất cả, vì cậu sẽ ko ép Khưu nói ra thứ người kia không muốn nói ra.
P/s 3: Chương này, tôi cũng viết một đoạn về Khưu Phi thời gian bị Thiên Đàng giam cầm hành hạ ở Hưng Hân Hướng Vinh :)))). Haiz, con giai tôi.
P/s 4: Nói chứ không biết phải do các má đẻ hàng KK bên Trung viết fic hai đứa này toàn dính tới các loại đồ uống không, riết mình cũng hơi ám ảnh với Coca Zero hay trà sữa các loại đồ ngọt trong fic KK rồi :))
P/s 5: Ờ quan điểm của tui là Kiều nó hiền chứ nó không có ngu. Và yeah, trong mắt tui nó còn phải được xếp vào dàn tâm bẩn họăc ít nhất là team +2 trong dàn tân binh ấy chứ. Kiều nó lành tính nhưng vẫn đủ thông minh, quan sát tốt lại chu đáo, chưa kể còn cũng có ít máu liều và can đảm. Ít nhất là nó dám xách Vali ra khỏi ông lớn Vi Thảo để đến một cái chiến đội quán net mới thành lập như Hưng Hân :))). Đến thành phố mới, chiến đội mới, bắt đầu từ chiến đội nhỏ, đánh từ vòng khiêu chiến. Thằng nhỏ thật sự rất kiên cừơng mà. Nên cơ bản fic tôi, nó ko lấn lứơt luôn Khưu Phi là may rồi :)))
Well, khá là không thích fic xây dựng Kiều bánh bèo íu đúi lắm, nên tiểu luơng tâm nhà Hưng Hân vào fic tôi khá là ranh đấy :)))).
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip