Chương XXXI: Quỷ kiếm sĩ

"Tóc ... Dài nhanh hơn người bình thường ạ?"

Khưu Phi tròn mắt, lặp lại cụm từ mà mình vừa nghe được bằng giọng điệu khó tin. Đôi mắt màu Ruby đỏ thẫm vô thức đảo về phía Kiều Nhất Phàm vẫn đang lúng túng gật đầu nhưng ánh mắt lại ngập ngừng lảng tránh, cẩn thận quan sát. Nhớ lại mái đầu của vị lữ khách vào lúc lần đầu họ chạm mặt nhau và bây giờ, Chiến pháp sư trẻ không khỏi nhíu mày. Quả thật từ chỗ là mái tóc sẫm màu trên vành tai chỉ trong một tháng ngắn ngủi đã dài đến quá ót trắng nõn, chân tóc lại còn dần phai màu, để lộ ra phần xám trắng như khói sương. Có lẽ là vì ngày nào cũng ở cùng anh ta nên Khưu Phi không nhận ra sự khác biệt này.

Nửa giờ trước, đứa con trai độc nhất của chiến tướng Nhất Diệp Chi Thu cầm chiến mâu Huyền Tiễn tấn công vào vùng kết giới do chính tay cha mình tạo ra. Tuy rằng với năng lực Khưu Phi phá vỡ nó bằng một đòn là việc không tưởng nhưng từng ấy là đủ, để đánh động đến hai người ẩn sau lớp rào chắn vô hình. Quả nhiên chỉ vài giây sau đó, Lồng niệm khí từ từ được mở ra, để lộ gương mặt thoáng vẻ ngạc nhiên của người đàn ông còn đang ngậm điếu thuốc lá. Và gần như cùng thời điểm đó, Khưu Phi đã nghe tên mình được xướng lên bằng thanh âm sửng sốt xen lẫn bất an của vị lữ khách ở phòng cạnh bên. Khi đôi đồng tử đỏ thẫm như lửa đỏ quét tới mái đầu màu chàm như sắc trời ùng ục ngày u tối, Chiến pháp sư đã phải nhíu mày trước bộ dáng luống cuống đến tức cười của ai kia. Vội vã lùi lại phía sau cho đến khi đụng phải thân cây đã bám đầy tuyết trắng, Kiều Nhất Phàm chỉ kịp a lên một tiếng trước xung động đem thứ xốp mềm lạnh lẽo của mùa đông đổ hết lên người mình. Lúng túng bước ra khỏi đó bằng từng đợt run rẩy vì rét mướt, người con trai mang đôi mắt xanh biếc trong veo để lại phía sau lưng những tán cây khẳng khiu vừa được lộ ra khỏi tuyết trắng, điểm tô vạn đóa hoa đỏ thẫm như máu rực rỡ giữa đất trời phủ đang lên dải lụa tinh khôi.

Là hoa Sơn Trà.

Khưu Phi biết tên loài hoa ấy. Là nữ hoàng của mùa đông lạnh giá, biểu tượng của sự kiêu hãnh và tình yêu, cậu nhớ rằng mình từng nghe giáo viên văn học huyên thuyên như thế trong buổi học nào đó từ năm trước. Mùi hoa Sơn Trà thoang thoảng nhanh chóng khiến thiếu niên ấy nhận ra mùi hương dịu nhẹ bao phủ căn phòng trọ của hai cha con họ là từ đâu mà ra. Hẳn là, có ai đó đã dùng loài hoa rực rỡ kiêu sa này để giảm bớt thứ mùi ẩm mốc khó chịu bao phủ nơi ở cũ kỹ. Ngẫm lại thì, người có khả năng làm được việc đó chỉ có thể là Kiều Nhất Phàm ôn hòa, chu đáo. Nhưng giờ đây khi trông thấy động tác vụng về giấu vũ khí sau lưng, đôi đồng tử trong veo ánh lên nét bất an của anh ta, Khưu Phi thật không khỏi khó chịu.

Anh ta đang hoang mang vì hành động bí mật bị lộ sao?

Câu hỏi ấy vô tình nhảy ra trong đại não, càng khiến tâm tình thiếu niên không được thoải mái. May mắn là từng đó là chưa đủ làm cậu mất đi sự bình tĩnh vốn có mà hành đồng bồng bột. Dẫu sao, khi quyết định tiến đến kết giới Lồng Niệm Khí, Chiến pháp sư trẻ tuổi đã sớm chuẩn bị tinh thần đối diện với mọi rào cản mà Diệp Tu và Kiều Nhất Phàm có thể giăng ra. Dành lại vài giây để lắng đọng lại tâm trí, Khưu Phi mới nghiêm túc bước đến trước mặt cha mình, cẩn thận nói ra thắc mắc của bản thân. Tiếc là không như hình dung của cậu, Diệp Tu không hề mở lời trêu chọc hay trách mắng cậu con trai bất thình lình chen ngang việc riêng của mình, chỉ quay đầu nhướng mày hỏi Kiều Nhất Phàm vẫn đang rũ mắt xuống nền tuyết trắng xóa như trốn tránh tất cả.

"Này Tiểu Kiều, con chưa nói cho Khưu Phi biết chuyện con tập luyện với ta à?"

Đột ngột trở thành trung tâm của mọi ánh nhìn, vị lữ khách đến từ đế chế Vi Thảo không khỏi lạnh sống lưng, khuôn miệng lúng túng không thốt nên lời. Đừng nói là cậu, bất kỳ ai đối diện với cái nhìn sắc bén đăm đăm của hai cha con này đều sẽ hận không tìm được nơi tận cùng thế gian để che giấu bản thân. Mãi một lúc sau, Kiều Nhất Phàm mới ngập ngừng gật đầu, xác nhận hoài nghi của Diệp Tu là hoàn toàn chính xác.

Không ngoài dự đoán, chiến tướng nổi danh của đế chế Gia Thế có được câu trả lời không khỏi lắc đầu, dở khóc dở cười cất tiếng.

"Sao vậy Tiểu Kiều? Chẳng phải ta đã nói là con nên nói cho Khưu Phi biết việc ta đang hướng dẫn cho con theo chức nghiệp Quỷ Kiếm sao?"

"Con... Con xin lỗi... Con không tìm được dịp nên là ..."

Đối mặt với sự hoảng loạn như sắp bị đưa ra pháp trường của thiếu niên đến từ Vi Thảo, Diệp Tu chỉ từ tốn khoanh tay lại, nhướng mày nhìn về phía cậu con trai đang ngơ ngác lại không khỏi hơi đau đầu. Y chẳng phải là kẻ mù, đương nhiên nhìn thấy được bầu không khí bất bình thường giữa Khưu Phi và Kiều Nhất Phàm trong mấy ngày nay. Đương nhiên, vị thần trong bóng tối của đế chế Gia Thế rất không hài lòng trước kết quả này. Khi Khưu Phi phải nghỉ dưỡng nhiều ngày vì vết thương của bè đảng Phong Thần gây ra, người đàn ông nghiện thuốc đã nhờ thiếu niên này thay mình săn sóc. Thứ nhất là dựa vào tính cách ôn hòa cẩn trọng của Quỷ kiếm sĩ, y rất yên tâm giao đứa trẻ kia cho cậu. Thứ hai là vì tương lai của cả hai vùng đất, Diệp Tu cho rằng đây là cách tốt để kết nối hai thiếu niên trong khi bản thân y sẽ ra ngoài điều tra thêm tung tích của kẻ thù. Dù sao, cả Khưu Phi và Kiều Nhất Phàm không sớm thì muộn sẽ trở thành thủ lĩnh dẫn dắt hai hòn ngọc quý do y mài dũa tiến đến vinh quang, sớm thân thiết với nhau thì càng tuyệt mỹ. Nào ngờ được, sau lần Kiều Nhất Phàm mặt mày đỏ gay rời khỏi phòng trọ của Khưu Phi, toàn bộ sắp xếp của y thời gian qua liền trở thành công cốc, hoàn toàn trở về ngày đầu tiên. À không, thậm chí còn tệ hơn như thế, Diệp Tu thầm cười khổ. Thế nhưng, người đàn ông ấy cũng không định thế mọi việc sẽ tiếp diễn như vậy liền mở lời.

"Rốt cuộc giữa hai đứa xảy ra chuyện gì thế?"

Liếc mắt nhìn thấy dáng vẻ đang muốn giải thích của thiếu niên đến từ Vi Thảo, y liền nghiêm khắc cất giọng.

"Tiểu Kiều, con để Khưu Phi nói."

Đột ngột bị nêu tên, Khưu Phi không khỏi giật mình. Trong thoáng chốc, đôi đồng tử đỏ thẫm như lửa đỏ của Chiến pháp sư trẻ tuổi ánh lên sự ngập ngừng, khuôn miệng mấp máy chẳng rõ nên mở từ đâu. Dù nguồn cơn của xích mích của hai người là do bản thân vô ý nhưng khi đối diện cùng cha, cậu lại chột dạ như đứa trẻ bị phụ huynh bắt gặp khi làm việc xấu. Chỉ là bây giờ dù có trốn tránh được nhất thời thì cũng chẳng có gì đảm bảo năm rộng tháng dài, chuyện vừa rồi sẽ mãi là dĩ vãng không ai biết đến. Theo thời gian chầm chậm bào mòn sự kiên nhẫn của bất kỳ ai, Khưu Phi hít sâu một hơi bình ổn lại tinh thần rối loạn, bắt đầu thuật lại toàn bộ sự kiện đêm hôm ấy. Sau khi nói xong, thiếu niên ấy liền dùng dáng vẻ chân thành nghiêm túc xin lỗi Kiều Nhất Phàm.

Nghe được câu trả lời của cậu con trai vẫn thường cứng rắn, người đã dạn dày sương gió như Diệp Tu cũng không rõ mình nên nghiêm khắc dạy dỗ hay là vừa cười lớn vừa gõ đầu trách đứa trẻ này ngốc nghếch. Đương nhiên bây giờ, chủ tướng của đế chế Gia Thế cũng đã hiểu lý do đằng sau bộ dạng lo âu của Kiều Nhất Phàm cách đây vài ngày. Lúc ấy, thiếu niên đến từ Vi Thảo không chỉ bất an khi ngoại hình mình xuất hiện điểm khác thường, còn sợ rằng đó là dấu hiệu của việc tập luyện có vấn đề, y chỉ đáp lại mấy lời đơn giản. Giờ ngẫm lại, ắt hẳn là hậu quả của sự cố vừa rồi. Day nhẹ hai bên thái dương trước lý do đằng sau sự "xích mích" của hai thiếu niên, Diệp Tu chỉ biết cười trừ rồi thong thả kể lại mọi việc cho cậu con trai còn đang nhíu mày.

Đầu tiên dưới sự hướng dẫn của vị anh hùng huyền thoại, Kiều Nhất Phàm đã hoàn tất nghi thức thanh tẩy, từ bỏ Thích khách bắt đầu tập luyện theo con đường Quỷ kiếm sĩ. Đương nhiên, đáp án của y làm Khưu Phi rất khó hiểu. Nơi mà chức nghiệp này phổ biến nhất lục địa Vinh Quang không phải là Gia Thế đang ở thời cực thịnh rực rỡ như mặt trời buổi ban trưa, mà là vương quốc thần bí Hư Không. Suốt hàng vạn năm qua, chưa một ai bên ngoài hiểu được ẩn sau cánh rừng và màn sương che phủ đó ẩn chứa điều gì. Khắp mảnh đất này chỉ biết chức nghiệp Quỷ kiếm sĩ thiên biến vạn hóa quỷ mị dị thường, được chia thành hai trường phái rõ rệt, một là Trảm quỷ vừa có thể hỗ trợ vừa có thể tấn công, hai là Trận Quỷ thuần túy hỗ trợ nơi chiến trường.

Vì chức nghiệp ấy không được ưa chuộng ở các vùng đất nằm ngoài biên giới đế chế Hư Không cho nên, không mấy ngạc nhiên khi họ cũng chẳng có nhiều tài liệu ghi chép về chúng. Một Chiến pháp sư vẫn còn đang chìm trong vô số đòi hỏi cao chót vót của người cha nghiêm khắc như Khưu Phi, vốn chẳng có lý do để tìm hiểu về Quỷ kiếm sĩ nên hoàn toàn chẳng biết gì. Ở phía của Kiều Nhất Phàm, tình huống cũng chẳng mấy khác biệt. Thời gian còn học tập tại học viện hoàng gia Vi Thảo, thiếu niên này chỉ cố gắng chuyên tâm vào chức nghiệp Thích Khách để cố gắng không bị đuổi học nên cũng không biết đến điểm đặc biệt của vị trí này.

Vì sự ma mị thần bí không tưởng của chức nghiệp, sau khi lựa chọn Quỷ kiếm sĩ sẽ là con đường của bản thân, cơ thể người đó trong quá trình học tập sẽ xảy ra các biến đổi. Thường nhất sẽ là mái tóc liên tục dài ra với tốc độ rất nhanh, màu sắc của tóc sẽ bị biến đổi thành đen tuyền hoặc trắng muốt tùy cá nhân. Kiều Nhất Phàm chỉ là tay mơ mới chập chững làm quen với Quỷ kiếm sĩ lại bận rộn với việc chăm sóc bà chủ nhà trọ và tập luyện cùng Diệp Tu nên không còn tinh lực nhận ra sự thay đổi mơ hồ của bản thân. Chỉ đến khi Khưu Phi nhìn chằm chằm cậu vào đêm hôm ấy, thiếu niên ấy mới như ý thức được vấn đề mà vội vã đến tìm sư phụ. Tuy rằng may mắn biết được đây chỉ là tác dụng phụ, không gây ra bất kỳ nguy hiểm gì trừ việc phải thường xuyên phải cắt tóc, Kiều Nhất Phàm vẫn vô thức tránh mặt Khưu Phi.

Có lẽ là do linh tính mách bảo hoặc chỉ đơn giản là vì trái tim chịu nhiều vết thương chồng chéo từ những lời miệt thị quá lâu ngày, mỗi khi nhớ đến thân phận đằng sau của Diệp Tu và Khưu Phi, cậu lại thấy bản thân thật quá đỗi bình thường, đến mức được một người đứng trong hàng ngũ Ngũ Thánh của lục địa để mắt tới đã là vinh hạnh lớn lao.

Đến trước mặt Khưu Phi tuyên bố mình được Diệp Tu nhận làm học trò ư?

Không rõ, cậu ấy sẽ như thế nào nhỉ?

Vui vẻ chúc mừng?

Ngạc nhiên sửng sốt?

Hay sẽ cáu giận vì hành động bất thường của cha mình và việc không lượng sức mình của cậu?

Buông xuống một tiếng thở dài và rũ đôi mắt có phần mỏi mệt lên nền tuyết trắng xóa mềm mại dưới gót giày da, Kiều Nhất Phàm thật không tài nào thấu tỏ.

----

P/s 1: Mẹ ơi lại phải tách chương rồi huhu.

P/s 2: Đây là lý giải vì sao sau này tóc Kiều lại dài và mang màu trắng để Khưu cắt ở chap trước nè.

P/s 3: Kiều nó vẫn trong quá trình "làm quen" với Diệp và Khưu nên là vẫn còn chưa thoải mái được đâu. Sau này thân được rồi thì thấy :))

P/s 4: Thực ra trong các chứng nghiệp trong VQ tôi thích nhất là Quỷ Kiếm và Ma Kiếm ;-;. Tui thích kiểu sp tay dài nghiên về hiệu ứng á. Mà còn QUỷ Thần Thịnh Yến còn đẹp mù mắt huhu. Nên cơ bản, Hư Không trong Au fic này còn được build kỹ và có vai trò lớn hơn nhiều ông lớn khác. Tại con tác giả vã :V

P/s 5; Ảnh trên lại là hàng của AI cơ mà Kiều lúc này tóc sẽ ngắn hơn kha khá. À mà, vì sao Kiều mặc đồ đỏ hả? Do đang mặc đồ ké của Khưu mà :)))

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip