Chương 2: Phát Hiện
- Hanbin hyung lại ngồi đọc sách muộn dưới bếp rồi
Hyeongseop lao người đâm sầm vào cái giường được xếp đầy những con gấu bông Teddy mà than thở. Lew đang viết lời nhạc cũng vì thế mà quay lại nhìn ông anh già để cười khúc khích như thể đang chứng kiến điều gì thú vị lắm. Tuy nhiên cậu nhóc phải bịt miệng mình lại khi chứng kiến ánh mắt đầy sự phẫn nộ đến từ ông anh
- Thôi được rồi Seopie, anh ấy cần một thứ gì đó để xả hơi – Lew đứng lên khỏi ghế và thả người xuống bên cạnh ông anh vai rộng kia – Anh biết đấy, dạo này chúng ta rất bận
- Woongie, anh biết điều đó – Hyeongseop lăn vào người cậu nhóm trưởng – Nhưng như thế không có nghĩa là anh ấy được phép đọc sách đến tận 2h đêm
- Kệ Hanbin hyung đi, chúng ta nên đi ngủ - Lew xoay người ôm Hyeongseop vào lòng – Ngủ ngon nhé
- Khoan đã nào cậu Lee, để anh đặt giờ đã, mai ta phải dậy sớm – Hyeongseop cười nhẹ, tay sờ vào túi quần – Em để quên điện thoại dưới kia mất rồi
- Để em xuống lấy hộ anh – Lew ngay lập tức ngồi dậy, hôn lên trán Hyeongseop một lần nữa rồi mới ra khỏi phòng
- Nhớ nhắc Hanbin hyung đi ngủ giùm anh – Hyeongseop ngẩng cổ lên hôn vào má của em người yêu
- Đã rõ
Lew luyến tiếc nhìn anh người yêu như con sâu ngang nhiên chui vào đám Teddy của mình. Trong đầu chỉ nghỉ đến việc mình đi càng nhanh thì sẽ càng được ngủ sớm với anh người yêu bé nhỏ.
Khi hắn đi đến gần nhà bếp thì ngay lập tức nghe thấy những âm thanh đổ vỡ trong phòng bếp. Sau khi đã chắc chắn rằng ngày mai Hanbin sẽ bị Hyeongseop cằn nhằn và bị bắt rửa bát trong một tháng thì hắn mới háo hức chạy vào nhà bếp
- Hanbin hyung! Anh lại làm vỡ.....
Hắn đứng hình
Hắn không dám tin vào những gì mình đang thấy. Mấy giây trước hắn cao hứng bấy nhiêu thì bây giờ lòng hắn như bị lửa thiêu. Hanbin hyung bé nhỏ của hắn đang nôn thốc nôn tháo vào cái bồn rửa bát. Và hắn thề với chúa là cái đống cánh hoa dính máu đang chất đống ở trong kia không phải là ảo giác
Hanbin nhìn thấy hắn thì tỏ vẻ ngạc nhiên lắm, thậm chí hắn còn nhìn ra được sự hoảng loạn ẩn trong đôi mắt kia. Hắn biết chuyện này chắc chắn đã xảy ra được một thời gian rồi, sau đó hắn cảm thấy tức giận, nếu hôm nay không phải hắn tình cờ thì cậu định giấu hắn cả đời sao?
Thế là hắn nén sự sợ hãi trong lòng, vào dọn qua qua đống đổ nát trong bếp đi. Nhìn cái bàn với cái cốc vỡ này mà hắn thấy mệt mỏi, ngày mai Hyuk sẽ lại kết tội hắn vì đã phá banh cái bếp mất
Nhưng điều đó không quan trọng, sau khi đã chắc chắn là không còn gì nữa, Lee Euiwoong một lực nhấc Hanbin còn đang ngơ ngác lên lưng và cõng lên phòng mình. Lúc hai người vào phòng, khỏi phải nói Hyeongseop đã ngạc nhiên như thế nào.
- Lew? Em vác Hanbin hyung lên đây làm gì – Hyeongseop hỏi
- Hyeongseop hyung, anh sẽ không tin em vừa nhìn thấy gì đâu – Lew thở dài, tay xoa thái dương
- Thấy gì?
- Anh biết mấy cái này ở đâu chui ra không? – Lew lôi ra trong túi mấy cánh hoa hồng trắng nát và dính – Từ trong người của thẳng bé chui ra đấy
Cái gì cơ??
Mặt Hyeongseop trắng bệch khi nghe Lew nói thế. Chả cần phải xác nhận là đúng hay sai vì Hyeongseop luôn luôn tin tưởng những lời mà cậu trưởng nhóm nói ra. Hơn nữa cái vẻ mặt đầy tội lỗi và ánh mắt né tránh của Hanbin hyung cũng đủ để tố cáo cậu rồi.
- Được rồi, hai người ngồi xuống đi – Hyeongseop bình tĩnh đứng lên vào bếp
– Để em đi lấy ít nước cho anh Hanbin
- Cảm ơn em – Hanbin bẽn lẽn nói
Chỉ chờ Hyeongseop đi khuất và Lew nhìn Hanbin bằng ánh mắt nghiêm túc. Hanbin lúng túng không biết mở lời kiểu gì, mỗi khi nhóm trưởng nhìn ai đó với ánh mắt này có nghĩa là người đó đã phạm sai lầm lớn rồi
- Ai là người gây ra Hanahaki cho anh?
– Lew quyết định mở lời hỏi trước
--H.... Hwarang..... – Hanbin trả lời một cách khó khăn
- Song Jaewon? – Hắn ngạc nhiên
- Hyeongseop à.....
Hanbin còn đang định thanh minh thì cổ họng cậu lại nổi cơn đau rát. Nó lại đến nữa, mỗi lần cậu muốn nói về em ấy thì nó lại đến hành hạ cậu
Hanbin ngã vào vòng tay Lew, một tay bám lấy áo hắn, một tay bám lấy cổ mình
- Hanbin hyung? – Hắn hoảng hốt nhìn anh cả của mình
- Lew.... Woongie.... – Hanbin rơi nước mắt nhìn vị nhóm trưởng còn đang hốt hoảng – Em.... Khó thở....
Lew còn chưa kịp hiểu chuyện gì thì Hanbin ngay trước mặt hắn nôn ra một đống cánh hoa. Cả người Hanbin cứ như con rối đứt dây, phó mặc vào đôi tay của hắn
- Hanbin! Hanbin hyung! – Hắn quỳ xuống đỡ cậu dậy – Không sao rồi.... Cố lên Hanbin hyung à!
- Lew?! Hanbin hyung? – Hyeongseop vừa đi vào trong phòng nhìn thấy cảnh này không khỏi ngạc nhiên – Lạy chúa, chuyện gì đã xảy ra....
- Khụ Khụ!– Hanbin cố gắng đưa ra hết cho đến những cánh hoa cuối cùng
- Hanbin hyung, uống nước đi –
Hyeongseop quỳ xuống đưa cho Hanbin cốc nước
Hanbin yếu ớt với lấy cốc nước tu một mạch. Dòng nước mát chảy xuống cổ họng cậu cứ như nước thánh cứu lấy cậu. Sau khi lấy lại được hơi thở và nằm như sợi bún thiu trong tay Lew, cậu mới có thể nói được
- Anh xin lỗi....
- Anh ngốc này – Hyeongseop vuốt ngực thở dài
- Anh bị từ bao giờ - Lew dựng cậu ngồi tựa vào tường
- Một năm trước – Hanbin ủ rũ trả lời
- Sao anh không đi phẫu thuật?
- Anh không thể từ bỏ tình yêu đầu tiên của mình được Lew à
Hyeongseop nhìn anh bằng ánh mắt đầy thương cảm. Nói thật, nếu lúc này không phải có Lew ở đấy có lẽ anh đã chả giữ được bình tĩnh mà hét toáng lên rồi. Anh ghét phải nói ra, nhưng quả thật cảnh tượng lúc nãy thực sự đã khiến anh sợ đến phát khiếp
- Nếu ban nãy em không xuống, anh định dấu bọn em đến bao giờ? – Lew nghiêm túc hỏi – Việc này liên quan đến tính mạng của anh đấy
- Anh biết điều đó, nhưng anh vẫn có thể chống đỡ được nó – Hanbin kiên quyết nói
- Và anh định đợi đến lúc chết đến nơi rồi mới thức tỉnh hả? – Hyeongseop nổi cáu quát lên – Em nói thẳng ra là anh sẽ không chống đỡ được lâu đâu khi mà cường độ làm việc của chúng ta ngày càng tăng
Hanbin sực tỉnh khi nghe Hyeongseop nói vậy. Sao cậu có thể quên được chứ? Nhóm thì ngày càng đi lên dẫn đến những buổi luyện tập khó khan và lịch trình dày như mạng nhện. Bây giờ làm sao cậu có thể hoàn thành chúng khi mà xương của cậu như muốn tan ra thành tram mảnh?
Cậu nhìn cái điệu bộ thất thần của Hanbin cũng đủ để nhận ra điều mình vừa nói đã đánh trúng điểm yếu của anh. Cậu phải thừa nhận đúng là dạo này Hanbin sau khi tập xong vũ đạo thường tỏ ra vô cùng đau đớn
- Mai anh tính sao đây? – Lew hỏi – Quay nốt TEMFLIX, tập vũ đạo tiếng rưỡi rồi quay thêm 10,20p nữa. Đã vậy lại còn phải quay một số cảnh ngoài lề cho các show thực tế nữa?
- Và chắc chắn là thời gian nghỉ sẽ không đủ cho anh hồi sức – Hyeongseop lo lắng nói
- Bình thường anh luôn làm xong việc mới đi giải quyết về chúng – Hanbin lúng túng nói
Lew chán nản vuốt mặt. Hanbin định làm em lo đến bao giờ đây. Bảo sao sức trâu khỏe như Hanbin dạo này lại như trâu già hết đát.
- Muộn rồi, anh đi nghỉ đây – Hanbin đột ngột đứng dậy – Đừng lo cho anh, anh sẽ ổn thôi....
- Khoan đã....
Hyeongseop chưa kịp nói gì thì cánh cửa đã đóng sầm lại rồi. Anh mệt mỏi dựa vào người Lew
- Tuyệt thật đấy Woongie à, anh vẫn chưa thể tin được chuyện gì đã xảy ra
- Em biết – Hắn xoa đầu người thương – Nhưng chúng ta không thể khiến anh cả cứng đầu ấy thay đổi ý định của mình
- Người đó là ai hả Woongie?
- Hwarang
- Trời ạ.....
- Thôi nào, mai chúng ta sẽ phải canh chừng Hanbin hyung đó Seopie, mau đi ngủ sớm
- Được rồi đồ khốn nạn nhà em.
.......••••••........
Hubi_HanHan
Vote cho tui nhe Mn.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip