Chương 2: Đau để trưởng thành

Những ngày kế tiếp không có điều gì biến động, theo lệ cũ, sau khi tan học Hưng sẽ cùng Hoàng về nhà ăn trưa. Có điều buổi trưa nay thì con đường trải màu vàng gắt chỉ in bóng một chàng trai lững thững cô quạnh.

Hoàng có niềm đam mê bất diệt với trò chơi điện tử, thường xuyên đặt ván đấu với mấy đứa trên mạng hoặc cùng trường. Hôm ấy chỉ vừa tan học sáng, Hoàng đã cắp sách tới thẳng quán điện tử, bất chấp việc mới học xong hai tiết Toán và hai tiết Hoá. Hưng chẳng bao giờ trách móc bạn bè vì thích chơi điện tử, cậu chỉ trách Hoàng bởi chiếc ô duy nhất đã bị anh chàng xách đi, báo hại cậu phải cuộc bộ dưới thời tiết bốn mươi độ.

Tiết trời huỷ hoại sự tích cực, đẩy Hưng xuống hố đen của bực bội, còn khiến bước chân cậu trở nên nặng nề vô cùng. Tâm trí u ám bắt đầu thiếu minh mẫn, làm cho chàng trai tự nhiên hỏi chính mình đang gồng gánh vì cái gì. Một cuộc sống không có tinh thần, nhìn ở đâu cũng chỉ thấy áp lực và căng thẳng, cậu đã phát chán rồi.

Mi mắt uể oải khắp lại, Hưng chống tay lên cái bệ hoa gần đó để thở dốc. Vốn dĩ còn muốn ở lại nghỉ ngơi thêm thì đột nhiên cảm giác lạnh lẽo chẳng rõ nguồn gốc dội thẳng xuống cơ thể cậu. Chàng trai ướt đẫm, theo phản xạ đưa mắt ngó nghiêng xung quanh.

"Em không sao chứ?" Hân bất ngờ xuất hiện, kéo Hưng khỏi vũng nước bẩn đọng trên đất.

"Em..."

"Tháo cặp ra đi. Ướt sách vở bây giờ." Hân nhấc balo của Hưng ra, bàn tay còn phủi đi nước đọng trên người cậu.

"Này!"

Tiếng gọi từ xa kéo sự chú ý của cả hai về một hướng duy nhất, cái nơi anh chàng đang chạy lại. Anh ta còn cầm nguyên cái bình xịt phun sương trong tay, nét mặt hoảng hốt khi thấy Hưng toàn thân ướt nhẹp.

"Tôi thực sự xin lỗi, cũng tại vòi nước của tôi lại hỏng. Cậu trai này cũng thật là, đi đứng sao không nhìn đường kĩ một chút, làm tôi trở tay không kịp."

Anh chàng kia rối rít biện bạch, biểu cảm cũng có phần hối lỗi và ăn năn chân thực. Thế nhưng Hưng lúc ấy không hiểu sao tự nhiên cảm thấy bản thân mới là người sai.

"Không sao..." Hưng còn chưa đáp được trọn vẹn một câu thì đã thấy bàn tay Hân kéo mình lại.

Cô gái đặt cặp sách vào tay cậu rồi đứng trước mặt anh chàng kia. "Lại là vòi nước nhà tôi hỏng. Nếu hỏng thì sao anh không mang đi sửa từ sớm đi, để nó hỏng mãi anh không thể phiền à? Mà anh không thấy phiền thì cũng được thôi nhưng chúng tôi, những người bị hắt nước vào người cảm thấy rất phiền phức."

Anh kia giật mình trước thái độ của cô, cũng lớn giọng đáp trả: "Cô nói thế là không đúng. Tôi cũng không phải cố tình gì, chỉ là lỡ tay nên mới làm ướt cậu. Hơn hết cũng tại cậu ta đi lại không biết nhìn đường cho cẩn thận."

"Xin lỗi không đàng hoàng thì anh tốt nhất nên im lặng."

Anh ta tính giơ tay lên chỉ vào mặt Hân thì cô nói tiếp:

"Vô ý thì một hai lần thôi, ai đời vô ý đến lần thứ n rồi vẫn cố nói là vô ý. Đấy gọi là vô duyên. Thử hỏi xem những người thường đi qua đây, có ai là chưa từng hứng phải nước tưới cây nhà anh không?"

Biết là càng nói lại càng sai, anh ta đành cúi đầu im lặng. Còn chẳng thèm xin lỗi một câu tử tế, anh ta đã xách bình xịt của mình rồi bỏ đi.

Vẫn còn nghe tiếng mắng chửi nhưng Hân bỏ qua. Cô quay đầu lại, nhìn cơ thể ướt nhẹp của Hưng.

"Về thôi. Có gì chị nhắn Hoàng, bảo em mượn quần áo."

Giờ để ý kĩ hơn thì Hưng mới nhận ra nước tưới cây kia có pha lẫn phân hoá học, dưới nhiệt độ cao thì nó bốc lên cái mùi khó ngửi vô cùng. Hưng tự nhăn mặt, toan từ chối về nhà cùng cô thì đã thấy cô gái đã đi được một quãng rồi.

"Chị ơi! Hay là..." Cậu nói với lên.

"Em bảo gì? Nhanh lên, ngoài này nóng lắm!"

Không thể đôi co, cậu bấm bụng rồi chạy đến chỗ Hân. Cậu đều chân bước đi, sau một quãng thì bắt chuyện: "Chắc em không phải người đầu tiên."

"Là rõ." Hân thở dài: "Nhiều người phản ánh lắm rồi nhưng cũng chả đâu vào đâu."

"Đúng là có những người cứng đầu."

Hân gật đầu đồng tình: "Cho nên mình có tức quá thì cũng chỉ mắng hai ba câu thôi, không giằng co quá lâu với người bảo thủ. Bẩn thì tắm một cái cho xong, mặc kệ họ."

Trên đời chẳng thiếu những việc xảy ra không đúng ý, thay vì cố chấp thì bỏ mặc cho xong. Và đúng là một lần xả nước thật sạch thì toàn bộ mùi hôi thối và bụi bẩn đều bị rửa trôi đi mất, bay luôn cả cái tiêu cực trong tâm trạng.

Hưng lững thững bước khỏi nhà tắm, vừa tới gian phòng khách là mùi thơm của bơ sữa đã xộc vào khứu giác làm tâm trí phấn khích tức thì. Hưng không chờ thêm một giây, chạy ngay đến phòng bếp.

Khay bánh opera vừa mới hoàn thiện nằm trên bàn, lộng lẫy và ngon lành. Nó là một loại bánh ngọt truyền thống của Pháp, gồm nhiều lớp bánh xốp hạnh nhân ngâm trong si rô cà phê, cùng với đó còn lớp kem bơ béo ngậy và sô cô la chảy ngọt ngào. Vốn là người yêu mến ẩm thực Pháp, con ngươi Hưng sáng quắc như đèn pha.

"Em cũng thích đồ ngọt à?" Hân đặt đĩa lên bàn, bắt chuyện với cậu.

Cậu gật đầu lia lịa, giọng nói không giấu được sự phấn khích: "Đồ ngọt có sức hút đặc biệt, không biết thưởng thức thì quá phí phạm."

Miếng bánh thơm mùi bơ sữa hoà quyện cùng hương cà phê đậm đà, vừa chạm vào đầu lưỡi đã lập tức tan ra, thấm đượm khoang miệng bằng hương vị tuyệt hảo. Hưng thưởng thức món tráng miệng mà quên béng đi mọi thứ.

"Em không nghĩ Hoàng lại chê đồ ngọt. Em tưởng nó cái gì cũng biết ăn."

Hân lắc đầu. "Hoàng nhà chị kén ăn lắm. Dị ứng sữa, hải sản, còn ghét nội tạng. Hành lá lẫn hành củ nó còn không thể ăn."

"Vậy mà Hoàng chê em ăn không đủ chất."

"Về chuyện này thì Hoàng nó đúng rồi đấy. Cuối cấp học hành vất vả. Em cứ cố ăn nhiều vào."

"Vâng. Em biết rồi."

Sau khi bữa ăn nhẹ kết thúc, Hưng đứng dậy giúp Hân dọn dẹp. Vừa bê khay nước lướt qua người cô gái, cậu đã khựng lại vì mùi hương dễ chịu của hoa cỏ. Hân hôm nay không thả tóc, mái tóc dài đã được búi lên cao, để lộ chiếc cổ cao kiêu hãnh. Điểm nhìn của cậu trong giây lát đã rơi xuống, vô tình va trúng vết sẹo mờ sau gáy của cô.

Cậu dừng lại, chân chôn tại đó vài giây.

"Sao? Có gì à?"

Câu hỏi của Hân làm Hưng giật mình sực tỉnh, vội vã lắc đầu rồi chạy lại căn bếp.

***

Đêm đó không có sao, chỉ duy nhất ánh đèn điện tại trung tâm thủ đô là vẫn còn chiếm trọn cả bầu trời. Căn phòng ấy tăm tối và lạnh lẽo, không quá chật chội nhưng luôn đem tới cho người ta cảm giác bí bách, hiu quạnh. Cô độc thì ai cũng sợ. Có điều ở với nó đủ lâu, quen với nó đủ dài thì tự khắc sẽ quen, sau cùng chỉ còn đơn điệu, chán nản chứ không còn sợ hãi nữa.

Hưng lười nhác nằm dài trên đệm, xung quanh từ mặt giường cho đến sàn đất đều ngổn ngang là sách vở, là hàng tá những tập tài liệu chi chít chữ cái. Kim đồng hồ đã quá nửa đêm từ lâu vậy mà cậu vẫn không thể nào chợp mắt, có lẽ học hành quá giấc khiến tâm trí cậu tỉnh táo, cơn buồn ngủ không thể làm phiền. Cái vòng tuần hoàn chỉ có học và lại tiếp tục học đã lặp lại gần như cả đời cậu và chẳng biết sẽ còn kéo dài đến bao lâu mới chấm dứt.

"Muốn ngủ quá." Hưng úp mặt vào gối, miệng than thở.

Cậu nghe nói con người ta có xu hướng ngủ nhiều hơn nếu cuộc sống không hạnh phúc. Cậu nghĩ mình cũng chẳng phải ngoại lệ. Cứ trằn trọc, lăn qua lăn lại, rồi cả nằm im bất động, bao nhiêu tư thế cũng chẳng giúp cậu chợp mắt.

Tinh!

Hưng uể oải lần mò điện thoại trong bóng đêm và dòng tin nhắn đập vào mắt khiến cậu chính thức tỉnh hẳn. Lại là mấy câu nhắc nhở phải chăm học hành hơn từ mẹ. Thành tích tốt mới đủ sức cạnh tranh vào đại học tốt, học ở môi trường tốt mới có nghề nghiệp ổn định với mức lương đủ sống. Hưng đã phải tự trấn an mình bằng lý do ai ai ở độ tuổi cậu cũng phải gồng mình lên như vậy. Và nếu ai ai cũng như vậy thì cậu không có quyền than vãn.

Chàng trai bỏ điện thoại qua một bên, nhắm nghiền mắt lại rồi ép mình chìm vào giấc ngủ đã lỡ từ lâu.

***

Dòng thời gian trôi cũng nhanh chóng, chẳng bao lâu mà tiết trời đã chuyển dần tới thu. Tháng mười đã sang đồng nghĩa với việc kì thi giữa kì sắp tới, càng vì vậy mà đám học sinh mười hai phải nhồi nhét nhiều tài liệu hơn. Tiết Toán lớp 12A4 luôn diễn ra trong sự im lặng và nghiêm chỉnh, học sinh ai nấy đều chăm chỉ dán mắt vào từng tập tài liệu dày đặc phương trình và đồ thị hàm số.

"Ê, câu này làm như thế nào đấy?" Nhân tố duy nhất vẫn còn có thì giờ trò chuyện chính là Bùi Anh Tuấn.

Cậu ta vốn là đứa lười nhác, công thức dù có sẵn cũng không chịu vận dụng, cứ động tới câu nào lạ mắt thì sẽ hỏi. Nạn nhân của những câu hỏi ấy không ai khác ngoài hai người bàn dưới, Hưng và Hoàng. Hoàng lại ngủ gật trong lớp thành ra Hưng phải đứng mũi chịu sào.

Cậu thở dài thành tiếng rồi nheo mắt nhìn vào tờ bài tập của Tuấn.

"Thế nào? Mày ra bao nhiêu?"

"Câu này mày phải vẽ ra chứ, ghi như thế không ra được đâu." Hưng trả lời xong thì còn ngờ vực chính mình trong khi Tuấn chỉ "ồ" một cái rõ to.

Hưng thấy bản thân học hành không tồi, nếu tiếp tục độc lập phát huy thì cũng chẳng đến nỗi, chỉ e là có Tuấn ở đây, viễn cảnh kia sẽ biến thành giấc mộng.

"Tao hỏi ngu ghê, thông cảm tí nhé. À mà sao mặt mày... Ấy chết thầy!" Tuấn quay mặt đi ngay, biểu cảm cợt nhả thường ngày lại va trúng tia nhìn của thầy giáo Toán có tiếng là nghiêm khắc trong trường.

Hưng lẳng lặng cho qua cuộc hội thoại vô bổ vừa rồi mà cắm mặt lại phía đống bài tập, chưa gì đã xong tới hai mặt giấy trắc nghiệm. Cứ ngỡ cậu vẫn sẽ còn được thoải mái làm bài, vậy mà không gian nghiêm túc đã đón mở ra một vị khách khá đặc biệt.

Cô Nga là bí thư đoàn trường, thường ngày nếu không có chuyện nghiêm trọng thì hiếm khi cô trực tiếp can thiệp vào giờ học. Cũng vì thế mà sự tập trung của cả lớp bị phân tán. Hưng dừng bút lại, quay sang toan đánh thức Hoàng. Ai ngờ vừa nhìn sang đã thấy Hoàng ngồi dậy từ bao giờ, khoé miệng còn nguyên vết bầm đã tím lại.

Ánh nhìn của Hoàng tối lại và không một lời, cậu đứng dậy rồi tiến thắng đến bàn giáo viên.

"Ê, có chuyện gì đấy?"

Hưng xua tay với mấy đứa bạn xung quanh, sự lo lắng không cho phép cậu đáp lại một lời nào. Cậu cũng đứng dậy, chạm nhẹ vào vết bầm trên má rồi bước tới bàn giáo viên, xin phép thầy và tiến ra ngoài.

Hoàng phía trước đi rất nhanh, trên đường không nói năng một câu nào. Cậu cũng vậy, cứ chăm chăm theo sau cô Nga.

Chuyện là ngay sáng sớm hôm ấy, vào trước giờ học chừng nửa tiếng, Hưng và Hoàng bị một đám nam sinh khác chặn đường rồi nảy sinh xô xát. Nguồn cơn không đâu xa ngoài việc Hoàng thắng ván đấu điện tử mấy ngày trước. Mấy đứa thua cuộc không những không phục còn nói rằng Hoàng gian lận. Mâu thuẫn cứ thế lớn lên từng ngày, hậu quả là vụ tranh chấp không mấy êm đẹp dù chưa thực sự sử dụng đến vũ lực.

Hưng mệt mỏi thở dài, bước chân nặng nhọc như thể bị xiềng xích giữ lại.

Chuyến này đúng là xong thật rồi!

"Các em có tranh cãi thì phải tới gặp thầy cô. Tại sao lại tự ý giải quyết rồi đánh nhau như thế? Bộ mặt của trường các em định ném đi đâu?"

Căn phòng mát lạnh của thầy hiệu phó chỉ có tiếng quát mắng. Người đàn ông với mái tóc hoa râm thưa thớt đang trút cơn tức giận tới bảy đứa học sinh xếp hàng trước mặt, bàn tay gầy guộc cách năm mười giây lại đưa lên chỉnh sửa kính một lần. Thầy Nam do có cơ thể thấp bé lại mang cái đầu hói, chính vì thế trong mặt đám học sinh thì thầy không hề đáng sợ. Năm nam sinh kia còn thì thầm với nhau rồi âm thầm bật cười, biểu cảm cợt nhả không hề coi lời thầy nói ra gì.

Hưng không hiểu chúng nó bị cái gì mà hành xử láo lếu như thế. Trái tim cậu bây giờ đập đã không đúng nhịp, cậu sợ phạt là thứ nhất, càng sợ hơn thông tin kia đến tai phụ huynh. Mà mẹ Hưng thì nghiêm khắc vô cùng, e rằng ngoài mắng mỏ ra còn phải nghe thêm nhiều lời chì chiết nặng nề nữa.

"Hoàng, thường ngày em trầm tính, sao tự dưng hôm nay lại kích động như thế? Chuyện gì cũng có thể giải quyết bằng mâu thuẫn, em hà cớ gì phải động tay động chân?" Lời thầy chất chứa sự thất vọng, khiến Hoàng cúi đầu càng sâu hơn.

Gương mặt Hoàng giữ nguyên sự nghiêm túc, ngoài câu xin lỗi ra thì chẳng có lời biện hộ vào xen vào. Dù ai sai ai đúng, sau cùng sử dụng bạo lực chính là vi phạm nội quy, Hoàng có bao biện hay giải thích cũng không thể phủ nhận sai lầm của mình. Hành động của Hoàng luôn đúng mực, thầy Nam có thất vọng nhưng cũng dễ lung lay.

Thầy gật gù tạm thời cho qua và sau đó hướng mắt về phía Hưng.

"Hưng, thầy đã liên lạc với phụ huynh của em rồi. Bây giờ mẹ đang muốn nói chuyện với em, em lại đây một chút."

"Dạ?"

Tiếng sét nổ ngang tai làm Hưng tê cứng lại ngay tức khắc. Cậu còn chẳng thể nào nhấc nổi chân ra khỏi mặt đất nếu như không có cú đẩy nhẹ của Hoàng ở phía sau.

Chàng trai cầm lấy chiếc điện thoại, hít một hơi thật sâu rồi đặt máy lên tai: "Mẹ ạ?"

"Tôi nuôi anh ăn học không phải để cho anh đánh nhau nghe rõ chưa?!"

Âm thanh đầu tiên mỗi khi mẹ gọi điện tới chính là đây, những câu mắng mỏ. Lời mẹ đanh thép và uy lực, dùng toàn bộ tiêu cực và phẫn uất tích tụ đã lâu ném thẳng lên người đứa con trai đã lớn. Mẹ mắng là đúng bởi cậu đã sai, làm gì có đứa con nào nghịch ngợm mà không bị mẹ la mắng. Vậy là Hưng tự trấn tĩnh bản thân, lắng nghe hết những lời quát tháo từ mẹ, dẫu sao chúng vẫn chưa thấm thía so với những gì cậu từng nghe được trước đây.

"... Anh mà còn để thầy giáo gọi về nhà thì đừng có trách. Năm cuối cấp rồi, liệu hồn mà ôn thi cho cẩn thận. Chẳng biết anh học hành đâu ra cái tính này nữa?! Nuôi anh đúng thật tốn công vô ích!"

"Con hiểu rồi, con sẽ không tái phạm... Vâng, con chào mẹ."

Chàng trai hạ thấp giọng, chuyển điện thoại về tay thầy hiệu phó. Thầy Nam bên cạnh nghe loáng thoáng tiếng của vị phụ huynh kia cũng phải nhăn mặt, đúng là hiếm thấy ai mắng mỏ con mình nặng nề như vậy.

"Em về chỗ đứng đi."

"Vâng."

Hưng quay người lại, chạy đứng cạnh Hoàng. Bấy giờ Hoàng mới quyết định mở lời, thì thầm bên tai: "Cũng tại tao. Tự nhiên lôi mày vào cùng."

Hưng cười gượng gạo. "Anh em hoạn nạn có nhau. Có gì lần sau chịu vài đòn là được, không chấp nhặt."

Toán phụ huynh của mấy nam sinh có mặt cũng nhanh chóng, đều đã ngồi ở căn phòng làm việc của thầy Nam. Nét mặt ai nấy cũng khá cứng cỏi, chỉ có một, hai người là đồng tình con mình đã sai.

"Thầy, chúng tôi không nghĩ con trai mình hư hỏng như thế. Chắc chắn hai đứa kia sai trước." Một người lên tiếng và được một người khác hưởng ứng.

Thầy Nam nhìn cũng quen mắt với kiểu phụ huynh như vậy, gật gù tỏ ý đã hiểu rồi để cô Nga xử lí.

"Nhà trường đã xem xét lời trình báo của từng em mắc lỗi, cũng đã xem qua ý kiến khách quan từ các bạn vô tình đi ngang qua. Kết luận là dù hai bên có thực sự đánh nhau nhưng do phía các em ấy bắt đầu trước." Cô Nga là người thẳng tính, nói trúng ngay trọng tâm làm không ai nói năng được gì.

Vị kia vẫn chưa thấy thoả lòng, bỗng nhiên bắt lấy bóng dáng non dại ở bên cạnh rồi buông tiếng chỉ trích.

"Đúng là con nhà bố mẹ không dạy dỗ nên thân. Đi gây gổ để rồi chị gái phải đến tận đây, đúng là đẹp mặt!"

Người bị nhắm tới là Hân, còn lôi thêm cả gia đình của cô vào. Dù trong lòng không thoải mái nhưng họ vẫn là người lớn, cô không thể bày tỏ thái độ quá đáng.

Hân nhẹ giọng đáp: "Em trai cháu đúng là đã vi phạm nội quy. Việc này còn ảnh hưởng đến nhà trường và thầy cô, em thành thật xin lỗi. Sau vụ việc này Hoàng cũng tự khắc hiểu ra, lần sau sẽ không còn gây rắc rối nữa."

"Ai mà biết được, bố mẹ đi miết thì ai dạy cho nổi cái giống như thế!"

"Chị này!" Lời nói khó nghe đến mức một phụ huynh khác phải lên tiếng.

Người này kéo vị kia lại, nhẹ nhàng khuyên ngăn: "Cháu nó đã chấp nhận nhún nhường, mình là người lớn, cũng nên biết xử sự cho đúng. Hai bên đều có lỗi chứ chẳng phải một mình bên kia, bản thân phải biết mình sai ở đâu."

Thầy Nam dường như nhịn cũng đã lâu, hắng giọng một cái: "Trẻ con vẫn còn nông nổi, gây gổ là lẽ thường tình. Phụ huynh cũng nên để ý con cái kĩ hơn, phối hợp cùng nhà trường bảo ban các em ấy."

Buổi gặp mặt ngắn ngủi đã kết thúc, mấy bác phụ huynh cũng đã ra về.

"Hân, em ở lại một chút đi." Thầy Nam ôn tồn lên tiếng.

Cô gái gật đầu vâng dạ, quay trở lại phòng rồi đứng trước mặt thầy.

"Con người thì tính tình bao la lắm, em đừng để trong lòng."

"Em hiểu mà. Tính em thế nào thầy biết rõ hơn cả em. Thầy không cần lo cho em như vậy."

Thái độ của giáo viên đối với học sinh ít nhiều cũng có những khác biệt. Tất nhiên học sinh nào các thầy cô cũng thương, tuy nhiên sẽ có một số mối quan hệ gần gũi hơn tình thầy trò thông thường, giống như gia đình vậy. Hân trước là học sinh ưu tú, thời gian ở trường còn nhiều hơn ở nhà. Giáo viên nào trong trường cũng quý, coi như con cái trong nhà.

Cô Nga nhìn Hân, mỉm cười nói:

"Cô biết bố mẹ em hiếm khi về nhà, hai chị em cũng nên bảo ban nhau nhiều hơn. Hoàng không phải đứa nghịch ngợm nhưng tính khí có hơi nóng nảy và thẳng thắn. Sau này nhịn một chút cũng có lợi."

"Dạ em hiểu rồi."

Thầy hiệu phó dù nổi danh là nghiêm khắc nhưng lại thương học sinh vô điều kiện, cuối cùng chấp nhận "giảm án" cho lỗi vi phạm. Bảy học sinh ấy bị trừ vào điểm thành tích, phải lao động vệ sinh cho tới cuối kì một, tuy nhiên không bị trừ nặng vào hạnh kiểm, vẫn còn giữ học bạ sáng sủa.

Hoàng hiện tại còn sợ ánh mắt của chị hơn cả khi đối diện với hình phạt, cậu sợ chị thất vọng bản thân, sợ chị cảm thấy chăm cậu bao lâu nay là vô ích.

"Chị có giận không?" "Có gì nói đó" là Hoàng, cậu vào đề ngay.

Hân thở dài một tiếng khó hiểu, đặt hộp cứu thương mượn từ phòng y tế xuống bệ đá.

"Chị giận vì cái gì đây? Đánh lại thì tất nhiên là sai, nhưng không đánh thì chẳng lẽ chị lại không xót. Tóm lại là lần sau phải sáng suốt hơn. Có cãi nhau thì nên giải quyết ngay, đừng để lâu ngày rồi lại đành nhau."

Hoàng ậm ừ, vẫn còn cựa quậy không chịu ở yên khi bị chị gái dí miếng bông tẩm cồn lên mặt.

"Ái chà, biết đau là tốt."

"Em không đau!"

"Nói dối."

Trong khi Hoàng và Hân đang trò chuyện, ở cách đó không xa, một chàng trai lặng lẽ ngồi yên trên bệ bê tông. Bàn tay còn giữ chặt chiếc điện thoại không chịu buông dù cuộc trò chuyện với mẹ đã kết thúc được một lúc. Cậu chỉ là không muốn người ta thấy cậu quá cô độc, có lẽ cầm chiếc điện thoại bên tai, vờ như đang trong cuộc gọi điện sẽ khiến hình ảnh lúc ấy của cậu bớt đáng thương hơn một chút. Bên trong Hưng là sự trống rỗng, là tủi thân, là những lỗ hổng có thể dễ dàng được lấp đầy bằng duy nhất một câu hỏi thăm đơn giản. Vậy nhưng điều giản đơn ấy sao mà xa vời như vậy, hay nó chỉ xa vời với một mình cậu.

Chàng trai đắm mình trong dòng chảy riêng biệt, chìm sâu vào tiêu cực mà quên đi bộ dạng của mình lơ đễnh đến thế nào. Ánh mắt cậu vô hồn, điểm nhìn rơi từ những tán cây xanh xuống những miếng gạch đỏ dưới sàn đất. Và chúng đã chạm phải con ngươi của Hân.

Hân cúi người, đôi mắt dán vào cậu. Cô chìa miếng băng gạc ra, vui vẻ nói: "Gọi điện thoại xong rồi thì lau vết thương đi. Để lâu dễ bị nhiễm trùng."

Khoé mắt Hưng vốn đã đỏ hoe, long lanh ngấn nước. Cậu muốn đáp nhưng chữ chẳng thể thoát khỏi cổ họng, đành vội vã quay đi. Khóc trước mặt người khác thế này thì thật đáng xấu hổ. Cô có lẽ sẽ cảm thấy cậu chỉ là một đứa nhóc chưa lớn, một thằng bé mít ướt.

"Cầm cẩn thận đấy."

Hưng bất giác ngước mặt lên, một giọt nước mắt lăn dài trên má. Cô sau khi đặt bông gạc vào tay cậu thì quay lưng đi.

Ánh nắng buổi sáng đó không dịu dàng, song chỗ cậu lại chẳng có chút nắng vào chạm đến. Cậu quay mặt đến bóng lưng của cô, chợt phát hiện ra ngồi ở đây, sau lưng cô gái này thì dù cậu có khóc, có bất lực gục xuống, cũng chẳng ai thấy được.

Hưng siết chặt miếng bông trong tay, đôi mắt cứ chăm chăm không dứt. Cánh bướm hồng chợt xuất hiện, lượn lờ trước cảnh sắc mùa xuân đang hiện hữu trong con ngươi mơ mộng của cậu.

"Tốt thật!"

Hưng và Hoàng lúc bấy giờ đã đứng ở hành lang tầng hai, chán nản nhìn xuống khoảng sân vắng vẻ. Lời của Hưng vừa dứt, Hoàng đã tỏ vẻ không hiểu gì. Trần Minh Hoàng nổi danh là đứa chuyện gì cũng biết, cái gì cũng làm, thế nhưng cậu luôn phải chào thua trước trò đoán hàm ý trong câu nói của Hưng.

Cậu đưa tay lên chỉnh lại băng dán cá nhân trên mặt, hờ hững nói: "Mày có thể soạn một quyển từ điển, tao thấy thà tốn công tra cứu còn hơn ngồi suy đoán ý mày."

Hưng đặt tay lên lan can, đều giọng đáp: "Kệ tao, mày không cần đoán."

Cậu trai sau đó đặt cằm lên cánh tay, thư thái tận hưởng làn gió nóng ấm và bức bối của mùa hạ.

Cô gái ấy tốt, nhưng có lẽ đã quá tốt rồi. Mà với một đứa như Hưng, thứ gì quá tốt, quá đẹp đẽ đều nằm xa tầm với, sau cùng cũng chỉ có thể đứng ngắm nhìn từ xa, âm thầm như cách con người ta thưởng thức ánh nắng ban mai.

Sự việc xô xát ngoài ý muốn của Hưng và Hoàng không chỉ ảnh hưởng đến bản thân họ, hệ luỵ kéo theo còn là việc tập thể lớp và giáo viên chủ nhiệm 12A4 bị khiển trách. Giáo viên dù thật sự thất vọng với hai cậu học trò, song cũng chỉ mắng qua loa mấy câu. Làm gì có người mẹ nào nỡ tức giận quá lâu với đứa con của mình? Tuy nhiên trái ngược với thái độ của giáo viên, đám học sinh trong lớp lại nhìn họ bằng con mắt hoàn toàn khác. Đây cũng là lí do mà sự đoàn kết của tập thể 12A4 chỉ còn là vỏ bọc.

Ngày ngày chịu đàm tiếu, lời xỉa xói bên tai cũng đã quen hơn, Hưng không còn bận tâm nhiều tới nữa. Chàng trai lặng thinh trong góc lớp heo hút với cuốn chuyên đề tiếng Pháp, tập trung viết lách mà ngó lơ đi ánh nhìn ghét bỏ của đám bạn bè cùng lớp. Chúng nó thì thầm cái gì kín đáo lắm, nhưng cậu dám chắc rằng chẳng có điều gì khác ngoài mấy lời bêu riếu và bịa đặt vô can.

Năm tháng cấp ba tươi đẹp với cậu mà nói đúng là chỉ có ở trong phim ảnh, thực tế chúng chỉ là đống mộng tưởng đã tiêu tan thành mây bụi.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip