Chương 4
14.
Tình hình biên cương giải quyết ổn thỏa. Người Ô Mộc trong thời gian tới không có khả năng gây chiến nữa.
Kiệt được nghỉ phép một tháng, quay về phái Thanh Hoa.
Ta muốn tặng một món quà bất ngờ cho Kiệt. Làm phản nuôi quân cần có rất nhiều tiền. Vừa vặn trên giang hồ đồn thổi một tấm bản đồ kho báu do hội săn đồ cổ tìm ra.
Không biết thật giả thế nào nhưng ta vẫn đi nghe ngóng. Tấm bản đồ là thật.
Ta đã phải giết ba mươi hai vị anh hùng hảo hán trên giang hồ để cướp nó về. Ta chưa kịp chạy tới xin xỏ bọn họ đã lao vào chém giết ta rồi.
Có lẽ ta quyết liệt hơn, may mắn hơn, cũng có thể đao pháp của ta ngày càng tinh vi hơn, chiêu thức biến ảo khôn lường, tốc độ cực nhanh nên mới sống sót thoát ra.
Những lúc nhớ Kiệt ta lại đi luyện đao. Mấy năm nay việc ta hay làm nhất cũng chỉ có luyện đao, luyện đao, luyện đao. Bởi vì ta muốn trở thành vũ khí sắc bén nhất của Kiệt, ta vẫn còn muốn hữu dụng với cậu.
Ta vuốt mắt cho từng người một rồi tập tễnh đi về.
Lúc gặp được Kiệt cả người ta đã đầm đìa máu tươi. May mà tấm bản đồ không bị nhiễm máu.
Ta thều thào nói mấy câu cuối cùng.
"Đây là bản đồ kho báu...ta xem không hiểu nhưng chắc chắn...Kiệt sẽ hiểu... Xem xong thì mau đốt đi...Đừng để ai phát hiện ra..."
Sau đó ta hôn mê bất tỉnh.
Ta hôn mê tròn một tháng. Trên người ta có mười hai vết đâm, gãy năm cái xương sườn, kinh mạch bị tổn hại. Ta không hiểu sao bản thân vẫn còn sống nữa.
Nghe nói Kiệt đã ôm theo ta đến gặp thánh y trong giang hồ. Cậu quỳ trước cửa động của hắn suốt một ngày trời. Mỗi lần dập đầu cầu xin đều đập bốp bốp xuống nền đá, đập đến máu chảy ròng ròng vẫn không chịu ngừng lại. Thánh y bị Kiệt bức ra ngoài chữa trị cho ta. Hắn không thể để hai cái xác thối rữa trước cửa nhà mình được.
Ta nghe xong cũng cuống lên, muốn đi tìm Kiệt. Đập đầu xuống đá như vậy lỡ bị hủy dung thì sao?
Nhưng ta ngay lập tức cảm thấy toàn thân đau đớn, ngã vật ra giường.
Kiệt bước vào trong phát hiện ta đã tỉnh, sững sờ trong giây lát. Ta thấy hai mắt cậu đỏ hoe, sau đó lao tới ôm chầm lấy ta. Vì không khống chế lực đạo mà làm ta bị đau. Ta khẽ rên một tiếng, Kiệt vội vàng buông ra ta.
Nước mắt vẫn rơi lã chã như những viên trân châu.
"Thường tỉnh rồi? Là thật không phải mơ?"
"Là thật. Ta đã tỉnh rồi. Xin lỗi đã làm ngươi lo lắng."
Ta đẩy Kiệt ra một chút, sờ sờ cái trán. Quả nhiên thấy một vết sẹo mờ nhạt. Trong lòng ta lại nổi lên giận dữ, ta chất vấn cậu.
"Vì sao lại làm mình bị thương? Muốn cầu xin thánh y chữa trị cho ta cũng không cần hành xác như vậy."
Kiệt bỗng dưng bóp lấy cằm ta, ép ta phải nhìn vào thẳng vào cậu. Khuôn mặt ửng hồng vì khóc, mắt sưng lên như trái đào.
"Thế còn Thường thì sao? Vì cái gì lại liều mạng như vậy? Nếu Thường chết rồi thì ta biết phải làm thế nào? Ngươi đã nói sẽ không rời bỏ ta."
Giọng điệu và dáng vẻ cực kỳ tủi thân nhưng động tác thì lại quá thô bạo. Ta có cảm giác Kiệt muốn bóp vỡ cằm của ta.
Ta nhận ra Kiệt đang sợ hãi và đau lòng. Tuy chúng ta không chung dòng máu nhưng sớm tối bên nhau, ta đã trở thành người thân thiết nhất của cậu.
Nếu như ta chết đi bỏ Kiệt ở lại thui thủi một mình, vậy thì quá tàn nhẫn.
Ta cụp mắt, nhận sai.
"Xin lỗi, ta không nghĩ mọi chuyện lại nguy hiểm như vậy. Ta chỉ nghĩ muốn đưa tấm bản đồ kho báu cho ngươi. Ta muốn giúp ích cho ngươi."
Kiệt cũng trở nên dịu dàng hơn. Cậu buông cằm ta ra, ôm hờ lấy cả người ta nhỏ giọng nói.
"Thường khổ quá rồi. Ta không muốn Thường chịu vất vả thêm nữa. Ta từng nói sau này ta nhất định sẽ báo đáp ngươi. Còn chưa kịp thực hiện Thường đã chồng chất vết thương, suýt chút nữa mất mạng."
Kiệt hít hít cái mũi, cố nén xúc động.
"Đừng bao giờ làm như thế nữa được không? Ta thực sự rất sợ hãi. Ta sợ Thường sẽ chẳng bao giờ mở mắt ra nhìn ta nữa."
"Được rồi."
Ta vỗ về sau lưng Kiệt, trong lòng có chút chua xót. Rõ ràng ta muốn tặng cho cậu một món quà bất ngờ, cuối cùng lại khiến cho cậu đau lòng như thế.
"Nhắc mới nhớ ngươi giải mã được tấm bản đồ chưa? Ngươi giấu đi đâu rồi?"
Kiệt chỉ vào đầu mình rồi nói.
"Ở đây."
Ta biết Kiệt đã nắm giữ được bí mật, cũng đã tiêu hủy bản đồ.
Trong lòng ta nhẹ nhõm hơn một chút.
Kiệt chăm sóc ta được vài ngày thì phải trở về bên Bắc Bình Vương. Cậu không muốn. Ta phải mắng chửi khuyên nhủ mãi mới chịu nghe. Thật đúng là càng lớn càng cứng đầu.
15.
Kiệt chết rồi. Khi tin tức lan đến phái Thanh Hoa ta vẫn còn đang cầm bút muốn viết thư cho cậu.
Trùng hợp là mấy huynh đệ tốt của ta cũng tòng quân cho Bắc Bình Vương. Thời gian đầu Kiệt ở doanh trại, ta có dò hỏi tình hình của cậu thông qua bọn họ. Ta sợ Kiệt gặp khó khăn, khổ sở mà không chịu nói với ta. Cho nên tin tức của ta là nhanh nhạy nhất.
Người Ô Mộc vốn im hơi lặng tiếng bấy lâu nay đột nhiên mai phục trên đường Kiệt đi tuần tra. Một mũi tên cắm xuyên qua ngực, máu chảy đầm đìa, chết ngay tức khắc.
Ta không nói gì cũng không có biểu hiện gì quá khích. Ta lặng lẽ cầm đao rời khỏi phái Thanh Hoa. Lễ tang của cậu được tổ chức sơ sài, quan tài của cậu bị khiêng ra nghĩa địa ngay trong đêm.
Ta đánh ngất đám lính lác phụ trách khiêng quan, cạy nắp quan tài. Đứa bé của ta, đứa bé đáng thương của ta.
Lần trước gặp cậu vẫn còn vui tươi, khỏe mạnh đầy sức sống như thế, hiện tại trắng bệch, lạnh lẽo, tử khí lượn lờ. Vết thương trên ngực sâu hoắm giống như miệng vực nuốt chửng cả linh hồn ta.
Ta ôm xác Kiệt ngủ một đêm.
Hôm sau ta nhờ cậy mấy huynh đệ tốt đem cậu về mai táng chung với cha mẹ. Còn ta cầm theo mặt nạ của thiếu tướng quân trẻ tuổi nhiệt huyết lẻn vào doanh trại của Bắc Bình Vương.
Ta ban ngày làm một tên lính quèn. Ban đêm biến thành oan hồn của Kiệt khóc hu hu ta chết thảm quá, oan quá. Ta lợi dụng khinh công đi mây về gió hù dọa mọi người. Người cổ đại vốn mê tín, lòng quân bắt đầu rối loạn.
Người Ô Mộc có thể nắm rõ con đường tuần tra của Kiệt, lại tấn công chớp nhoáng rồi rút lui nhanh chóng mà chẳng hề hấn gì chắc chắn phải có tay trong. Mà tay trong bán đứng Kiệt còn ai ngoài Bắc Bình Vương nữa. Lợi dụng xong rồi vứt bỏ.
Sau khi Kiệt chết, lão ta ráo riết tuyển binh với số lượng lớn, sau đó làm phản. Trùng hợp quá ha.
Ta không giết Bắc Bình Vương ngay. Ta muốn lão nếm trái ngọt trước. Vào khoảnh khắc Bắc Bình Vương tưởng mình đã cướp được ngai vàng ta sẽ chặt đầu lão, cho lão nếm trải cảm giác đau khổ ta phải chịu đựng.
Người Ô Mộc đột nhiên lại đến tập kích doanh trại. Bọn chúng cưỡi trên chiến mã, đèn đuốc sáng rực, hò hét vang trời.
Gã thủ lĩnh to như con gấu, gầm lên.
"Mau gọi Bắc Bình Vương ra đây nghênh chiến. Cứ rúc trong doanh trại, cẩn thận bị gọi là rùa rút đầu."
Bắc Bình Vương không thèm ra mặt. Hai bên lại lao vào hỗn chiến. Người Ô Mộc đến tập kích không đông, cứ đánh đánh nhử nhử chủ yếu muốn phô trương thanh thế.
Ban đêm bọn họ có lợi thế hơn. Dưới ánh lửa hai tròng mắt người Ô Mộc sáng quắc như dã thú.
Ta cũng lao vào chém tên thủ lĩnh. Đánh rắn phải đánh dập đầu. Kiệt do bọn chúng giết, cứ tính lên đầu thủ lĩnh trước.
Người Ô Mộc dùng đao, ta cũng dùng đao. Nhất thời khó phân biệt địch ta. Hai thanh đao đen kịt nặng nề va vào nhau. Hai luồng kình lực kích phát đẩy bọn ta ra xa. Ta chém liên tiếp nhiều nhát như mổ lợn.
Sư phụ nói lệ khí của ta quá nặng. Một bộ kiếm pháp nước chảy mây trôi tao nhã, uyển chuyển đến thế thông qua ta chuyển đổi thành đao pháp lại chẳng khác nào mấy tên đồ tể múa dao thái thịt. Nhưng như thế thì mới hợp với ta. Nhanh gọn, dứt khoát, từng chiêu đều muốn đoạt mạng người.
Tiếc là kinh nghiệm chiến đấu của ta vẫn không bì được thủ lĩnh người Ô Mộc. Khoảnh khắc mặt nạ của ta bị gã chém làm đôi, thủ lĩnh người Ô Mộc bỗng dừng động tác. Ta thấy trên mặt gã thoáng hiện lên nét kinh ngạc. Mấy tên thuộc hạ muốn xông đến cũng bị ngăn lại.
Thủ lĩnh người Ô Mộc hạ lệnh lui quân.
Ta có chút ngơ ngác khó hiểu. Lẽ nào tướng mạo ta quá xấu xí, bị doạ rồi?
Trước khi gặp Kiệt, ta còn nghĩ bản thân mình khá ưa nhìn. Sau khi gặp cậu, chứng kiến dung mạo đẹp đẽ theo từng ngày của cậu, ta mới cảm thấy mình xấu xí. Nước da ngăm đen, trên người lại toàn vết sẹo do đao kiếm, thực sự rất khó coi.
Ta nhanh chóng lánh đi, hy vọng không ai nhìn thấy một màn vừa rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip