Chương 33: Nam thần của cậu forward Weibo của cậu kìa
Editor: Gió
Về đến nhà, Mậu Nhất Cẩn đã ngồi trên sô pha chờ họ từ rất lâu.
Thấy hai người đi vào, người phụ nữ mặc kỳ bào, khí chất vừa cao quý lại vừa thanh lịch mỉm cười nghênh đón, cánh tay trắng ngần ôm lấy Lâm Giác.
Giọng Mậu Nhất Cẩn run run: "Mộc Mộc, cuối cùng con cũng chịu về rồi."
Trong lòng Lâm Giác chua xót, gọi một tiếng: "Mẹ."
Từ khi cậu ra mắt tới nay đúng là đã một năm chưa về nhà.
Từ trước tới nay trong nhà luôn chiều chuộng cậu, cả nhà họ Lâm nhưng tên gọi thân mật nhất "Mộc Mộc" lại để dành cho cậu.
Mậu Nhất Cẩn buông tay, gọi hai người ngồi xuống ghế sô pha.
Lâm Lãng về phòng sách xử lý công việc còn lại của công ty, Mậu Nhất Cẩn ngồi trước mặt Lâm Giác, đôi mắt nhạt màu dịu dàng nhìn cậu từ trên xuống dưới.
Gương mặt vốn còn vương nét trẻ con nay đã được cởi bỏ hoàn toàn, giữa ấn đường cũng nhiều thêm chút u sầu, chỉ có đôi mắt là vẫn trong veo như thuở ban đầu.
Trước mặt người mẹ từ ái dịu dàng, Lâm Giác có chút ngượng, mất tự nhiên mà rời mắt đi: "Đúng rồi, ba đâu rồi ạ."
Mậu Nhất Cẩn cười, ánh mắt vẫn chưa chịu rời khỏi người Lâm Giác: "Ba con còn đang bận chuyện công ty, nghe nói con sắp về, còn đặc biệt chạy về đấy, chắc giờ này còn đang trên đường."
Cảm nhận được ánh mắt mất tự nhiên của Lâm Giác, bà mới mới quyến luyến mà thu ánh mắt lại.
Hai người nghỉ ngơi trên ghế sô pha một lúc, tiếng đẩy cửa lại một lần nữa vang lên, một người đàn ông thân hình cao lớn, mặc âu phục đi giày da bước vào, thấy Lâm Giác ngồi trên ghế sô pha, đỉnh mày của người đàn ông nhíu lại, mặt lạnh như băng: "Ai cho phép mày về?"
Mậu Nhất Cẩn không biết phải làm sao: "Không phải anh bảo với em mấy lần, bảo em gọi Mộc Mộc về cùng ăn cơm hay sao?"
Lâm Thịnh Sâm: "..."
"Vợ à không phải đã bảo là không nói với nó mà?"
Lâm Thịnh Sâm nhụt chí, tức giận mà trợn mắt nhìn Mậu Nhất Cẩn, cởi áo khoác ngoài treo ở kệ áo bên cạnh.
Mậu Nhất Cẩn đã quen cái thói kỳ quặc của chồng mình, đừng dậy, nhẹ nhàng đi tới bàn ăn ở bên cạnh: "Được rồi, được rồi, nhà mình khó lắm mới đoàn tụ được một lần, đừng giận dỗi nữa, em đã đặc biệt bảo dì Hà hầm canh hạt sen bằng lửa nhỏ đấy, mau tới thử nào."
Lâm Thịnh Sâm hừ nhẹ một tiếng, đi tới bên cạnh Mậu Nhất Cẩn ngồi xuống, đảo mắt nhìn quanh một vòng, cố tình không nhìn Lâm Giác, hỏi: "Tiểu Lãng đâu rồi?"
"Còn đang làm việc ở phòng sách trên tầng ấy."
Mậu Nhất Cẩn lấy bốn chiếc bát sứ tinh xảo, tự tay múc canh hạt sen đã được hầm mềm nhừ vào trong bát.
Lâm gia gia lớn nghiệp lớn, truyền thống thích sự thanh tĩnh của ông lão Lâm được truyền lại. Người làm trong nhà không nhiều, cũng rất biết ý mà không quấy rầy chủ nhà khi đang dùng bữa.
Nghe thấy tiếng dưới tầng, Lâm Lãng đi xuống, đi tới trước bàn ăn, cung kính chào một tiếng: "Ba ạ."
"Ừ, vất vả rồi, tới ăn cơm đi."
Lâm Thịnh Sâm gật đầu, trên mặt hiện nên chút ý cười.
Tính cách Lâm Lãng thận trọng, biết quan tâm người nhà, luôn là trợ thủ đắc lực của ông.
Mọi người ngồi xuống, Lâm Giác và Lâm Lãng ngồi cạnh nhau, Lâm Thịnh Sâm ngồi phía đối diện.
Mậu Nhất Cẩn đặt từng bát cạnh sen đã múc xuống trước mắt ba người: "Thử đi nào, hầm mấy tiếng liền rồi đó."
"Con cảm ơn mẹ."
Lâm Giác lẽ phép bưng chiếc bát nhỏ, dùng thìa múc từng chút một đưa vào miệng.
Nấm tuyết trong suốt mềm dẻo tan trong miệng, vị ngọt thanh ngập tràn trong khoang miệng, hạt sen mềm mà không chát, ăn vào cảm giác còn mềm hơn cả củ từ.
Lâm Giác luôn thích ăn đồ ngọt, không kìm được mà híp mắt lại, lúm đồng điếu trên mặt như ẩn như hiện: "Ưm, ngon quá ạ."
"Con thích là tốt rồi."
Mậu Nhất Cẩn cười hài lòng cũng múc một thìa nhỏ đưa vào miệng.
Lâm Thịnh Sâm lườm Lâm Giác một cái, cầm lấy bát sứ còn cố tình đặt mạnh một cái xuống bàn, sứ chạm vào mặt bàn phát ra tiếng lanh lảnh.
"Thích mà còn không biết đường mà về! Biết ba mẹ lo lắng thế nào không hả?"
"Ông Lâm, làm cái gì thế." Mậu Nhất Cẩn vội nói chen vào, "Mộc Mộc khó lắm với về, dữ với con như thế làm gì?"
Lâm Thịnh Sâm miễn cưỡng thu lại sự lạnh lẽo trên mặt, cầm đũa lên: "Không phải đều là chuyện hay mà nó tự làm ra hay sao, yên lành học tập thì không chịu cứ đòi đi làm minh tinh!"
"Kìa," Mậu Nhất Cẩn thở dài một hơi, không tiếp lời của Lâm Thịnh Sâm, ánh mắt nhẹ nhàng rơi lên người Lâm Giác. "Mộc Mộc, một năm nay ở bên ngoài vất vả rồi phải không?"
Đầu mũi Lâm Giác xót xót, tay cầm thìa run run.
Từ nhỏ cậu đã được người nhà yêu chiều, trước giờ dù cho bất cứ chuyện gì đều có ba mẹ và anh trai chống đỡ cho cậu, một năm nay ở bên ngoài, từ lúc ban đầu còn buồn bã khi bị từ chối, đến sau này trở nên thản nhiên, cậu cũng coi như là lần đầu tiên nếm trải được muôn vàn hình thái của xã hội.
Cậu mím môi, đồng điếu bên khóe môi nhàn nhạt hiện lên: "Vẫn ổn ạ, công ty đặc biệt cử riêng một trợ lý cho con, những thầy cô và staff khác đều đối xử với con rất tốt, không phải chịu khổ gì cả."
Cho dù biết ba mẹ cản trở từ trong nội bộ, không cho cậu lấy được tài nguyên thì cậu vẫn không lỡ để ba mẹ lo lắng.
Ánh mắt Mậu Nhất Cẩn khẽ lay động, thở dài một hai, "Mộc Mộc của chúng ta lớn thật rồi."
Giọng điệu của Lâm Thịnh Sâm cũng dịu đi không ít, rủ mắt nói với Mậu Nhất Cẩn: "Để nó chịu khổ một tí cũng tốt, em cũng không thể chiều thằng bé cả đời được."
Sau khi ăn đồ ngọt trước bữa, cơm và thức ăn chính thức được mang lên. Lâm Thịnh Sâm và Lâm Lãng nói chuyện của công ty, Mậu Nhất Cẩn thì câu được câu chẳng hỏi Lâm Giác về tình hình cụ thể suốt một năm qua, bầu không khí vừa ấm áp lại vừa hài hòa, chỉ có trái tim của Lâm Giác là vẫn còn treo lơ lửng mà thôi.
Cậu vẫn không quên lời hứa trước đó với Lâm Thịnh Sâm.
Rốt cuộc làm thế nào thì mới có được sự công nhận của Lâm Thịnh Sâm, trong lòng cậu cũng không dám chắc. Danh tiếng của cậu hiện tại so với các nghệ sĩ dưới trướng công ty truyền thông chi nhánh của Lâm gia thì cũng chỉ là phù du mà thôi.(1)
(1) từ gốc là 小巫见大巫
Cuối cùng, gần kết thúc bữa tối, Mậu Nhất Cẩn đặt đũa xuống, làm như lơ đãng mà hỏi: "Phải rồi Mộc Mộc, con định sau này thế nào?"
"Con..."
Trong lòng Lâm Giác sợ hãi, ánh mắt lướt qua gương mặt không có bất cứ biểu cảm nào của Lâm Thịnh Sâm, khẽ rủ mắt, "Con nghe theo ý ba ạ."
Kể từ sau lần trước cậu năn nỉ Lâm Thịnh Sâm không nhúng tay vào nữa thì cậu đã mất đi quyền chọn lựa.
"Nghe theo ý ba?"
Lâm Thịnh Sâm cũng đặt đũa xuống, đôi mắt sắc bén nhìn về phía Lâm Giác, tức giận nói, "Không phải chủ kiến của con nhiều lắm à? Sao giờ lại không còn nữa rồi?"
Lâm Giác ngẩn ra, trong phút chốc không hiểu được ý của Lâm Thịnh Sâm, Mậu Nhất Cẩn bất đắc dĩ nhìn Lâm Giác, cũng đã quen cái tính xấu của chồng mình.
Bà cười, đoạn nói: "Phát sóng trực tiếp của con trong chương trình ba mẹ đều xem cả rồi.
Mậu Nhất Cẩn nở một nụ cười ấm áp, "Trước kia ba mẹ cho là tâm tính con chưa ổn định, đi chơi chơi thôi, không ngờ Mộc Mộc nhà mình lại nghiêm túc đến vậy.
Biểu cảm trên mặt Lâm Thịnh Sâm mềm mại hơn, nhưng giọng điệu vẫn cứng rắn: "Cũng miễn cưỡng đạt tiêu chuẩn thôi, còn lâu mới đạt được mức xuất sắc."
Lâm Giác hoàn toàn ngây ngốc, như dẫm hụt một bước, lại như rơi vào một đám mây lớn.
Một lúc sau cậu mới tìm lại được tiếng nói của mình: "Ý của ba mẹ là... con có thể tiếp tục ở lại giới?"
Mậu Nhất Cẩn mỉm cười: "Có thể tìm được việc mà con thích để làm thực sự là một chuyện rất tốt."
Lâm Thịnh Sâm hừ nhẹ một tiếng: "Xem biểu hiện của con sau này."
"Con cảm ơn ba, con cảm ơn mẹ!"
Hạnh phúc tới quá đột ngột, thậm chí Lâm Giác còn lặng lẽ bấm vào cánh tay mình một cái.
Cảm giác đau đớn nho nhỏ truyền từ da vào đại não, cuối cùng cậu mới chút cảm giác chân thật.
Giọng Lâm Thịnh Sâm vẫn lạnh lùng như cũ, nhưng lại không giấu được sự quan tâm trong lời nói: "Anh Giang Du Sâm của con cũng ở trong giới, bình thường học hỏi anh nhiều vào, không phải lần này con cũng hợp tác với nó sao? Cảm thấy thế nào?"
Hai nhà Giang – Lâm là thế gia, Lâm Thịnh Sâm rất thích người tiểu bối nói ít nhưng lại rất nghiêm túc như Giang Du Sâm.
Mặt Lâm Giác nóng lên, không ngờ Lâm Thịnh Sâm lại đột nhiên nhắc đến tên của Giang Du Sâm.
Cậu rời mắt đi, ho khan hai tiếng rồi thấp giọng nói: "Khá ổn ạ."
"Khá ổn thì xin nó chỉ bảo nhiều vào, thằng bé là tiền bối, đừng cảm thấy ngại ngùng."
Lâm Lãng ở bên cạnh lặng lẽ ăn cơm không ngồi yên được, may mà Lâm Thịnh Sâm không biết Lâm Giác vì Giang Du Sâm mà vào giới giải trí.
Đừng trông bề ngoài Lâm Thịnh Sâm dữ với Lâm Giác, thật ra là bảo vệ con lắm, nếu biết trái tim con trai bảo bối nhà mình bị Giang Du Sâm câu mất, thậm chí còn quyết một lòng vì người ta mà giấu cả ba mẹ, không chừng đã đổi sắc mặt, mắng chửi Giang Du Sâm ấy chứ.
Anh bình tĩnh đổi chủ đề: "Phải rồi ba ạ, báo cáo cuối năm của công ty có chút vấn đề..."
Lâm Thịnh Sâm cau mày, lập tức vào trạng thái làm việc: "Có chuyện gì?"
Lâm Giác thở phào một hơi, mỉm cười cảm kích với Lâm Lãng.
Ăn cơm tối xong, đã không còn sớm nữa, Lâm Giác khó khăn lắm mới về nhà một chuyến, Mậu Nhất Cẩn giữ cậu lại ngủ.
Về phòng, Lâm Giác vẫn còn nhớ tin nhắn mà Giang Du Sâm gửi tới, vội lấy điện thoại ra định gọi điện thoại cho Giang Du Sâm thì nhìn thấy mấy chục tin nhắn mà Vu Hướng Dương gửi tới, còn cả mấy cuộc gọi nhỡ.
Lâm Giác ngạc nhiên, vội vàng mở Wechat ra.
[Đệt, mau lên Weibo đi!]
[Giang Du Sâm forward Weibo của cậu kìa! Cái bài mà cậu forward bài của đoàn phim ấy.
[On không on không?]
[Tiểu Lâm]
[Tiểu Giác]
[Ông anh ơi?]
[Anh trai à, cậu để ý đến tôi đi mà! Trải nhiệm tâm trạng kích động của tôi đi mà!!!]
[Nam thần của cậu forward Weibo của cậu mà cậu không phản ứng gì à!!!]
[Cậu lãnh đạm rồi à?]
Tin nhắn cuối cùng là vào mấy phút trước.
[Cơ hội ôm đùi tốt như thế mà cậu lại không on, bỏ qua là coi như bỏ luôn đó, vậy anh trả lời giúp cậu trước nha!]
Mí mắt phải của Lâm Giác giật giật, không quan tâm gì nữa vội mở Weibo.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip