Ngoại truyện 2: Huy chương anh hùng

Editor: Gió

Ấn tượng đầu tiên mà Tiêu Ngụy Lạc dành cho Khuông Sách là mẹ nó thằng cha này thích giả ngầu, nhưng thân rồi mới biết anh ngầu thật, chuyện khác chưa bàn đến nhưng trò chơi nào mà qua tay anh thì anh chỉ hí hoáy một lúc là phá vỡ kỷ lục mà Tiêu Ngụy Lạc chơi rất lâu mới có được.

Tiêu Ngụy Lạc "."

Có những khi phải thừa nhận rằng, có những người sinh ra đã đứng tại vạch đích mà người khác phải nỗ lực rất lâu mới chạm tới.

Cuộc sống ở đoàn phim cực kỳ phong phú, từ sáng đến tối đều ngâm mình ở trường quay, nhưng đa phần đều là chờ quay. Đối với với những người lười đi xem người khác quay phim như Tiêu Ngụy Lạc lại cực kỳ nhàm chán.

Cảnh quay ngày hôm nay hình như có chút vấn đề, tình tiết trước kéo dài cả ngày mà vẫn chưa quay xong.

Trời đã tối, Tiêu Ngụy Lạc ngồi ở ngồi cả một ngày, điện thoại cũng chơi hết cả pin mà vẫn chưa đến lượt y.

Không lâu sau, Ô Khang Đức phất tay ra hiệu mọi người tập hợp.

"Xin lỗi." Ô Khang Đức cười xin lỗi, "Thiết bị của chúng tôi có chút trục trặc, hôm nay đến đây cái đã."

"Wow, có nghĩa là hôm nay được tan làm sớm sao?"

Mắt Nhiễm Hiểu Hiểu sáng rực lên.

Tiêu Ngụy Lạc nhìn cô, bất đắc dĩ nói: "Chuyện này thì có gì mà vui, rồi sẽ phải làm bù mà."

Nhiễm Hiểu Hiểu cười hihi: "Chơi thêm lúc nào thì hay lúc đó mà."

Ô Khang Đức nhíu mày ho hai tiếng, cũng dần quen với tính cách của đám nhóc con này: "Được rồi, được rồi, đừng huyên thuyên nữa, hôm nay tất cả mọi người về nghỉ ngơi trước đã, chờ thôm báo thời gian quay lại làm việc của ngày mai!"

"Vâng!"

"Cảm ơn đạo diễn Ô!"

"Đạo diễn Ô vạn tuế!"

Ô Khang Đức làm đầu tàu thu dọn đồ đạc xong lên xe, Tiêu Ngụy Lạc cũng đi theo sau, nhàm chán đá đá hòn đá.

Nhàm chán quá đi mất thôi, chờ cả một ngày cũng chẳng quay, về rồi cũng chẳng có gì để làm.

Tiêu Ngụy Lạc tiện tay ngắt một chiếc lá rồi ngậm trong miệng, liền nhìn thấy Khuông Sách tay đút túi đang đi thong thả ở phía trước.

Mắt của y sáng rực lên.

"Anh Khuông!"

Tiêu Ngụy Lạc cười, vỗ vai Khuông Sách.

Khuông Sách cao hơn y nhiều, động tác vỗ vai có hơi tốn sức nhưng là một người đàn ông không thể mất chút tôn nghiêm này được, Tiêu Ngụy Lạc không chỉ vỗ vai Khuông Sách mà y còn ra sức vỗ.

Cơ thể Khuông Sách run lên theo bản năng, rồi mới xụ mặt quay đầu lại.

Tiêu Ngụy Lạc cười hi hi, vội thu tay về, đi sóng vai với Khuông Sách: "Anh Khuông, tối chơi game không?"

Khuông Sách không khỏi nhíu mày: "Không phải cậu đã chơi cả ngày rồi à?"

Tiêu Ngụy Lạc bĩu môi: "Ban ngày anh chẳng chơi với tôi, chán òm."

"Chơi với tôi thì vui à?"

"Đúng vậy!"

Không biết tịa sao mà khí áp thấm quanh người Khuông Sách dường như tiêu tán đi đôi chút.

"Tám giờ tối tôi tới tìm cậu."

Anh nói một cách hờ hững.

Mắt Tiêu Ngụy Lạc sáng rực lên: "Ok nhé!"

*

Nói là tám giờ nhưng vừa mới qua 7 giờ, Tiêu Ngụy Lạc đã bắt đầu giục Khuông Sách trên Wechat.

[Lạc Lạc: Anh Khuông ơi anh ăn cơm xong chưa?]

[Lạc Lạc: Anh Khuông ơi, anh bận việc xong chưa?]

[Lạc Lạc: Anh Khuông ơi lúc nào anh tới tìm tôi thế, tôi đã cởi xong quần rồi đấy]

[Lạc Lạc: Mau tới đi mau tới đi, tôi ở trên giường đợi anh nè!]

Khuông Sách vừa mới tắm xong nhìn tin nhắn đang oanh tạc trên điện thoại

[Lạc Lạc: Anh Khuông ơi sao anh vẫn chưa trả lời tôi thế? Không lẽ anh ngủ rồi à?]

[Lạc Lạc: Để ý đến tôi đi mà! [😭]]

[Lạc Lạc: Tôi còn đang chờ anh quyết chiến một trận sinh tử đây này!]

...

Ríu ra ríu rít như con ve vậy.

Nhưng Khuông Sách không hề ghét.

Đằng sau ý nghĩa của con ve là đại diện cho cả một mùa hè.

Bắt được ve rồi là anh có thể bắt được mùa hè rực rỡ xinh đẹp nhất.

Khuông Sách giẫm chân trần trên thảm, giọt nước trong suốt trượt xuống mắt cá chân anh.

Anh cầm khăn lông lau khô tóc, trả lời lại: [Giờ qua đây]

Anh đi đến trước cửa phòng Tiêu Ngụy Lạc, còn chưa gõ cửa thì cửa phòng đã được mở ra từ phía bên trong.

Tiêu Ngụy Lạc cười xán lạnh: "Nghe tiếng bước chân là tôi biết ngay là anh! Mau vào đây!"

Nhìn hàm răng trắng sáng của Tiêu Ngụy Lạc, trong thoáng chốc Khuông Sách có chút hốt hoảng.

Cái cảm giác này... giống như cảm giác của một đôi vợ chồng già vậy.

Tiêu Ngụy Lạc kéo Khuông Sách vào phòng, rót cho anh một cốc nước: "Lâm Giác lại ra ngoài luyện kỹ năng cơ bản rồi, tôi ở đây một mình sắp chán chết rồi."

Khuông Sách cũng biết Lâm Giác là người chịu được khổ, trông trạng thái cậu lúc ban ngày là biết. Giờ nghe thấy nói rằng ban ngày cậu quay phim tối lại còn muốn luyện tập, cảm giác ngưỡng mộ trong lòng không khỏi bốc lên.

Còn bạn cùng phòng của Lâm Giác – Tiêu Ngụy Lạc lại cười vô lo, giục Khuông Sách mau mở điện thoại ra.

Khuông Sách chẳng biết phải làm sao, làm theo lời Tiêu Ngụy Lạc.

Hôm nay họ chơi PUBG Duo, trình độ chơi game của Tiêu Ngụy Lạc Khuông Sách không dám khen, nhưng cái miệng lại tía lia không ngừng.

"Nhảy Pochinki với tôi này! Ổn định chắc luôn!"

"Đệt đệt đệt! Có người bắn lén tôi!"

"Bo co rồi mau chạy đi! Đừng tốn thời gian nữa!"

"Thôi xong tôi hết máu rồi, tôi tèo rồi!"

...

Trông Tiêu Ngụy Lạc ở bên cạnh không ngừng ríu rít, Khuông Sách dường như lại thấy được y trên phim truyền hình vài năm trước.

Y của khi ấy vẫn còn là diễn viên nhí nổi tiếng, nhất cử nhất động đều được chú ý.

Khuông Sách khi ấy vừa mới ra mắt, vẫn còn đóng vai phụ ở thành phố điện ảnh và truyền hình, tiền công 60 tệ một ngày dường như khiến anh không thế tiếp tục kiên trì được nữa, tối còn phải tới nhà hàng gần đó để rửa bát kiếm tiền.

Tiêu Ngụy Lạc tham gia một chương trình phòng vấn, MC hỏi y vì sao lại chọn ra mắt làm một diễn viên nhí, có từng hối hận không.

Tiêu Ngụy Lạc cười xán lạnh, tựa như mọi ánh sáng xung quanh đều tụ lại trên người y vậy.

"Vì thích ạ," Giọng điệu của y là kiểu không để tâm cho lắm, nhưng ánh sao trong đáy mắt lại không thể kiềm chế nổi, "Thích nên em mới kiên trì, dù khó dù khổ cũng chẳng có gì để hối hận hả."

Trong sảnh nhà hàng, Khuông Sách nhìn Tiêu Ngụy Lạc rạng rõ trên TV, hốc mắt có chút ẩm ướt.

Nhìn Tiêu Ngụy Lạc cười xán lạn trước mắt, Khuông Sách không nhịn được mà hỏi: "Cậu cũng thích diễn xuất mà?"

Tiêu Ngụy Lạc ngẩn ra, ngẩng đầu lên khỏi chiếc điện thoại trong tay, ánh mắt chạm vào ánh mắt nóng bỏng của Khuông Sách rồi vội vàng thu về.

"Sao đột nhiên anh lại hỏi chuyện này?"

Y rụt rụt vai, giọng điệu nhẹ nhàng.

Khuông Sách không tiếp lời Tiêu Ngụy Lạc, vẫn bình tĩnh nhìn y chăm chú: "Cậu rõ ràng rất thích tại sao lại giả vờ cà lơ phất phơ thế này?"

Nụ cười trên mặt Tiêu Ngụy Lạc dần dần thu lại.

"Không thích nữa."

Y rủ mắt xuống, nhỏ giọng nói: "Đã không thích từ lâu rồi."

Giới này nâng y quá cao rồi lại đánh y xuống mặt đất một cách tàn nhẫn, trái tim của y đã sớm tan nát rồi.

Có thể sống tiếp đã không dễ dàng gì rồi, nói gì đến thích.

"Thật không?"

Khuông Sách bình tĩnh hỏi.

Tiêu Ngụy Lạc yên lặng, trong phòng đột nhiên trở nên yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng nhạc hùng dũng không ngừng phát ra từ trong điện thoại.

Tiếng đẩy cửa vang lên, Lâm Giác đi vào, liếc một cái là nhìn thấy ngay hai người đang ngồi trên giường, vẻ mặt kỳ quái.

Bầu không khí có chút kỳ lạ, Lâm Giác do dự lên tiếng: "Anh Khuông? Anh tới từ bao giờ thế?"

"Vừa tới."

Khuông Sách cười, cầm điện thoại tắt nhạc đi.

"Còn chơi nữa không?"

Tiêu Ngụy Lạc hỏi một câu không đầu không cuối

"Không chơi nữa, cũng nên đi ngủ rồi."

Khuông Sách đứng dậy khỏi dường, kéo phẳng chỗ mình vừa ngồi, cười nhìn Lâm Giác đang đứng bên cạnh chưa hiểu chuyện gì: "Vậy tôi đi trước đây, các cậu đi nghỉ sớm đi."

Lâm Giác lơ ngơ gật đầu, tiễn Khuông Sách ra khỏi phòng: "Tạm biệt anh Khuông."

Đóng cửa phòng lại, Tiêu Ngụy Lạc cũng đứng dậy khỏi giường, đầu không ngoảnh lai đi vào nhà vệ sinh: "Anh đi tắm trước."

Để lại Lâm Giác ngờ vực nhìn bóng lưng Tiêu Ngụy Lạc.

Hai người này... cãi nhau à?

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip