Chương 58: Mạc Thiên, tiến lên!

Mạc Thiên đã làm một việc mà không ai nghĩ cậu sẽ làm. Cậu gặp riêng cục trưởng Ngô, nói với ông, mình nhất định phải tham gia vào điều tra vụ án liên quan tới A Khâm, cậu muốn là người đưa hung thủ ra ngoài ánh sáng.

Cục trưởng Ngô rất bất ngờ về việc Mạc Thiên đã đến gặp ông, và xin ông giúp cậu. Trong suy nghĩ trước giờ của cục trưởng Ngô, Mạc Thiên luôn là một cảnh sát lạc quan và cố gắng hết mình trong công việc. Chỉ có điều con người của Mạc Thiên lại khá bướng bỉnh và cố chấp. Để chứng minh rằng mình có thể tự mình vượt qua cái bóng của cha, cậu không muốn nhận sự giúp đỡ của ai, bao gồm cả ông.

- Không được ạ?

Thấy ông không nói gì, Mạc Thiên có chút không tự tin. Cậu hôm nay đến đây, chỉ để bày tỏ nguyện vọng của mình. Cậu không biết mình có thể phá được vụ án hay không, nhưng cậu thật sự muốn thử sức.

Cục trưởng Ngô nhìn Mạc Thiên, ông cười hiền hậu:

- Cuối cùng con cũng nói với bác. Mạc Thiên, tất nhiên là được rồi. Chỉ cần con mở lời, bác nhất định sẽ giúp.

Trên khuôn mặt của Mạc Thiên hiện lên vui mừng, cục trưởng Ngô ngay lập tức nhắc nhở cậu:

- Đừng vui mừng quá sớm. Có phá được vụ án hay không, còn nhờ vào bản lĩnh của con đấy.

- Dạ.

Cậu gật đầu, ánh mắt sáng ngời, mang theo sự quyết tâm.

- Con rất giống cha, Mạc Cảnh Quân.

Cậu nghe cục trưởng Ngô nói rất nhiều về việc cậu rất giống cha. Trước đây, khi ông tới nhà của Mạc Thiên lúc cậu còn nhỏ, ông vẫn thường xoa đầu cậu và nói như vậy. Ông nói, Mạc Thiên có một đôi mắt rất giống Mạc Cảnh Quân.

Nhưng lần này, cảm giác của Mạc Thiên lại khác hoàn toàn so với trước đây, đó là bởi khi cậu nghe cục trưởng Ngô nói, Mạc Thiên có khí chất giống như cha cậu. Không phải vể bề ngoài, không phải khuôn mặt hay đôi mắt. Mà chính là khí chất và tính cách.

- Con biết không? Trước đây khi cha của con còn là một cảnh sát. Ông ấy cũng không được mọi người tin vào năng lực. Ông muốn chứng minh bản thân cũng là một cảnh sát nhưng lại không có cơ hội. Sau đó, khi xảy ra một vụ án, cấp trên không giao nhiệm vụ cho ông ấy, chỉ giao cho ông ấy những việc cỏn con. Con chắc hẳn không biết, cha của con đã nhiều lần muốn bỏ cuộc phải không? Ông ấy đã từng nghĩ đến việc chuyển sang một nghề khác. Nghề gì cũng được, miễn là có tiền. Sau khi suy nghĩ suốt một đêm, ông ấy đã chạy tới trước mặt của cấp trên, nói với người kia nguyện vọng của mình. Cho ông ấy tham gia phá án. Nếu như thành công, ông ấy muốn có thêm cơ hội để thể hiện năng lực của mình. Nếu thất bại, ông ấy sẽ xin thôi việc.

Mạc Thiên hoàn toàn không biết việc này. Trong ấn tượng của cậu về cha, ông ấy luôn là người yêu công việc của mình. Thậm chí mẹ cậu thường xuyên phàn nàn về việc ông đặt công việc lên trên gia đình. Cậu chưa từng biết đã có lúc cha cậu muốn từ bỏ.

Cục trưởng Ngô rót cho Mạc Thiên một cốc nước ấm, sau đó ông ngồi xuống và nói tiếp:

- Khi đó, cha của con đối mặt với hai sự lựa chọn. Nếu muốn tiếp tục đi theo con đường mà ông ấy mong muốn thì ông ấy cần làm điều gì đó. Cấp trên đã rất ấn tượng với cha con, và cho ông ấy cơ hội. Tất nhiên là cha của con đã thành công. Ông ấy đã không sống một cuộc đời vô nghĩa. Mạc Thiên, có đôi khi nhận sự giúp đỡ không phải là điều xấu. Chỉ cần con biết dùng sự giúp đỡ đó một cách có ích.

Mạc Thiên bị những những lời mà cục trưởng Ngô nói làm cho động tâm. Cậu biết, lần này mình đã không sai khi đến gặp ông. Nếu như không có tiếng nói của ông, cậu sẽ không thể tham gia bất cứ vụ án điều tra nào. Nhất là khi đội trưởng Lâm không tin tưởng vào năng lực của cậu.

Trước khi Mạc Thiên rời khỏi phòng của cục trưởng Ngô, ông nói với cậu:

- Mạc Thiên, tin vào chính mình. Bất kỳ ai nói gì đều không quan trọng. Họ không thể sống cuộc đời hộ con. Chính con mới là người sống cuộc đời của chính mình.

Mạc Thiên đứng trước cửa, làm động tác chào tiêu chuẩn với cục trưởng Ngô. Có những lời này của ông, Mạc Thiên nhất định sẽ cố gắng để không khiến ông cảm thấy thất vọng về cậu.

Cục trưởng Ngô ngày hôm sau liền tới sở cảnh sát, nói với mọi người, Mạc Thiên sẽ tham gia vào vụ án của A Khâm. Người bất ngờ và không tin chuyện này nhất chính là Lâm Viễn.

Y thể hiện thái độ không chấp nhận ra mặt. Vậy nhưng đây là quyết định của cục trưởng Ngô, y có thể phản đối lại ông trước mặt nhiều người sao. Tất nhiên là không. Lâm Viễn chỉ có thể nói chuyện với cục trưởng ở trong phòng riêng.

Trong khi đó, mọi người ở bên ngoài chúc mừng Mạc Thiên. Có cảnh sát trước đây ghét Mạc Thiên ra mặt, nhưng giờ cũng ra lấy lòng cậu. Con người chính là vậy, đều dựa vào chỗ cao hơn. Trước đây, bọn họ dựa vào Lâm Viễn. Nhưng ngày hôm nay, khi thấy Mạc Thiên có thể dễ dàng được cục trưởng Ngô đứng về phía cậu, bọn họ lại thay đổi thái độ.

Người duy nhất chân thành và thật lòng mừng cho cậu là Khải Trạch. Chỉ có Khải Trạch mới biết, Mạc Thiên đã cố gắng như thế nào để được tham gia điều tra vụ án của A Khâm.

Không ai biết đội trưởng Lâm ở trong phòng riêng nói gì với cục trưởng Ngô. Gần một tiếng đồng hồ sau, hai người họ mới ra ngoài. Cục trưởng Ngô hắng giọng nói:

- Về vụ án của A Khâm. Sẽ do hai đội điều tra. Một đội đi theo Mạc Thiên, và một đội đi theo Lâm Viễn. Đội nào điều tra được vụ án trước sẽ tính thưởng cho cả đội. Các đội tự chọn thành viên của mình, không giới hạn số lượng.

Cục trưởng Ngô nói xong, mọi người đều đưa ánh mắt nhìn nhau. Bắt đầu chia đội, Lâm Viễn được rất nhiều phiếu. Còn Mạc Thiên không có cả một cái. Mạc Thiên chưa có kinh nghiệm phá án cũng như chưa được giao cơ hội nào, bọn họ đều không tin năng lực của cậu. Xét về mọi thứ, Lâm Viễn nổi trội hơn hẳn. Cục trưởng Ngô định lên tiếng, ông lo Mạc Thiên sẽ không có đồng đội trong nhóm của mình.

Nhưng lúc đó, phiếu bầu cuối cùng là của Khải Trạch. Cậu ta bầu cho Mạc Thiên. Đội của Mạc Thiên chỉ có hai người, cục trưởng Ngô lại cố tình sắp xếp thêm một số người khác ở trong đội của Lâm Viễn sang bằng việc đơn giản nói bọn họ cùng quê, cùng tổ, hay thời gian vào đội cùng nhau, có thể hỗ trợ làm việc.

Tuy nhiên, đội của Lâm Viễn vẫn áp đảo hơn. Cục trưởng Ngô sau khi rời đi, liền vỗ vai cậu, nói cậu cố gắng.

Trong đội chỉ có 5 người, nhưng Mạc Thiên không nản trí. Lâm Viễn tới trước mặt của Mạc Thiên, giơ tay ra trước mặt cậu, nói:

- Nhiều người theo tôi như vậy, tôi cảm thấy có chút khó xử với cậu. Nhưng biết sao được đây là ý kiến của mọi người trong đội. Hi vọng, cậu không trách mọi người. Chúng ta cùng cố gắng. Đừng cảm thấy áp lực, nếu cậu không phá được án, cũng không phải lỗi của cậu.

Lâm Viễn nói bóng nói gió chỉ để nói Mạc Thiên không có năng lực. Cảm thấy dường như mình đã nhịn y quá lâu, Mạc Thiên cũng bắt tay Lâm Viễn, nói với y:

- Cảm ơn đội trưởng. Nhưng ai sẽ là người phá được án còn chưa biết.

Thực ra cậu cũng không có tự tin rằng mình sẽ làm được. Nhưng cậu muốn liều một lần. Cậu cũng không muốn sống một cuộc đời vô nghĩa.

Lâm Viễn có vẻ tức giận, anh ta rời khỏi đó. Mạc Thiên quay lại nói với mọi người trong đội, rằng bọn họ chiều tối sẽ ở lại họp muộn một chút.

- Nhưng tôi còn có việc. Mẹ tôi đang nằm ở bệnh viện, tôi không thể không về sớm chăm sóc bà.

- Tôi cũng có việc. Tôi cũng không thể ở lại.

- Tôi cũng vậy. Xin lỗi cậu, Mạc Thiên.

Ai cũng đều nói vậy, Mạc Thiên lại không thể ép buộc bọn họ. Cuối cùng, cậu đành nhượng bộ, nói mọi người đi làm việc của mình. Sau khi bọn họ đi, Khải Trạch mới nói nhỏ vào tai của Mạc Thiên.

- Lúc làm việc với đội trưởng Lâm, không thấy bọn họ có nhiều lý do như vậy.

Mạc Thiên biết, bọn họ chẳng qua không muốn coi Mạc Thiên là người dẫn đầu, không muốn nghe lệnh của cậu, vậy nên mới viện lý do. Mạc Thiên lắc đầu, nhìn sang phòng họp, thấy đội của Lâm Viễn đang thảo luận vụ án một cách khí thế. Cậu cảm thấy, ngay lúc bắt đầu, đã có chút khó khăn rồi.

Buổi tối, ở lại làm việc chỉ có Mạc Thiên và Khải Trạch. Cậu dựa vào số điện thoại mà người lạ mặt gọi cho Sở Lưu để bắt đầu điều tra. Cậu đầu tiên xác nhận đây là sim rác, sau đó cậu xác nhận thời gian cuộc gọi, vị trí, và ngày kích hoạt số điện thoại kia.

Mạc Thiên có thể không giỏi trong việc suy luận, nhưng khi cần điều tra dữ liệu thông tin trên máy tính, cậu chắc chắn mình làm được. Mạc Thiên khi đi học còn là người cuồng game. Cậu khi không có tiền để nạp vào game, thường sẽ tìm cách hack đồ và thâm nhập thay đổi kết quả của trò chơi. Cậu cũng từng trả thù đứa mà cậu ghét bằng cách vượt qua tường lửa trong mạng của nhà trường để sửa kết quả của nó.

Nếu không là một cảnh sát, Mạc Thiên có thể trở thành một hacker, mặc dù không ai biết về điều này.

Khải Trạch nhìn thao tác của Mạc Thiên trên máy tính, hoa cả mắt. Cậu ta không hiểu gì lắm, cuối cùng quay trở lại công việc đọc tài liệu về vụ án. Về phía của Khải Trạch cũng rất khả quan khi cậu ta tìm được manh mối mới là dấu chân mờ nhạt ở hiện trường trong những bức ảnh chụp. Khải Trạch đoán được nó không phải là dấu giày của Mạc Thiên hay A Khâm, vì cậu ta biết số giày của bọn họ, còn biết họ đi giày nhãn hiệu nào.

Khải Trạch nói điều này với Mạc Thiên. Mạc Thiên trả lời:

- Tuyệt quá, mọi chuyện dường như có tiến triển rồi.

Khải Trạch cũng rất vui mừng. Cậu ta nhìn vào đồng hồ, thấy kim giờ đã chỉ 3 giờ sáng. Bọn họ làm việc suốt một đêm, quên mất cả thời gian.

Vì chỉ có hai người nên công việc dồn lại rất nhiều, Mạc Thiên không bất bình nhưng vẫn cảm thấy mệt mỏi. Cậu day day huyệt thái dương, Khải Trạch nhìn thấy liền hỏi Mạc Thiên có muốn ăn gì không? Cậu ta nhớ ra bọn họ còn chưa có ăn tối.

Mạc Thiên lắc đầu. Khải Trạch lại hỏi, vậy còn đồ uống.

- Cà phê.

- Được.

Khải Trạch mỉm cười, cậu ta đứng dậy đi pha cà phê. Lúc quay lại, đã thấy Mạc Thiên gục xuống bàn ngủ từ lúc nào. Có lẽ cậu ấy chỉ muốn chợp mắt một chút, Khải Trạch cố gắng không gây ra tiếng động khi ngồi xuống ghế. Cậu ta đặt hai ly cà phê nóng lên mặt bàn, quay đầu nhìn Mạc Thiên. Khoé miệng của Khải Trạch hơi cong lên.

Khải Trạch cúi xuống gần Mạc Thiên, khi cậu ta định hôn cậu, thì nghe thấy Mạc Thiên lẩm bẩm gọi tên của Sở Lưu. Lý trí của Khải Trạch trở về. Cậu ta ngồi thẳng dậy.

Mạc Thiên vẫn còn chưa quên được Sở Lưu. Khải Trạch nghĩ bọn họ cần thời gian. Khải Trạch nói với Mạc Thiên, cho dù Mạc Thiên sẽ không nghe thấy lời của cậu ta nói.

- Đợi đến khi anh quên được anh ta, tôi nhất định sẽ theo đuổi anh.

Trước đây Khải Trạch thích Mạc Thiên, nhưng không nghĩ Mạc Thiên có chung xu hướng giới tính với mình, dù sao vẻ ngoài của Mạc Thiên khiến mọi người đều nghĩ cậu là trai thẳng. Không muốn cả hai trở nên khó xử, lại không muốn làm mất tình bạn này, Khải Trạch đã giấu kín tình cảm trong lòng. Chỉ đến khi người kia xuất hiện, Khải Trạch mới nuối tiếc tại sao mình không theo đuổi Mạc Thiên.

Trên đời này, ngoài sự nghiệp, điều mà Khải Trạch muốn nhất chính là Mạc Thiên. 

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip

Tags: #mỹ#đam