Chương 1: Không muốn kết hôn


Lưu phu nhân mặt nóng hừng hực quăng chiếc túi hạng sang lên bàn quát đứa con trai trời đánh của mình một cách bất lực.

"Lưu Tiểu Vũ !!!!!!! con sống chết ở cái nơi nào rồi mau lăn về đây cho mẹ".

Lưu Vũ quẹt nhẹ vệt máu trên khóe môi còn vương lại sau cuộc hỗn chiến bình tĩnh trả lời.

"Mẹ yêu đi công tác về rồi à? Bây giờ con còn có việc tối về mẹ con mình nói chuyện sau nhé hì hì".

Miệng thì ngọt ngọt ngào ngào như thế nhưng chân thì vẫn kịp đạp đè tay của gã cao to đen hôi đang nằm dưới đất khiến hắn không nhịn được mà la lên.

"Tiểu thiếu gia à, tôi biết mình đụng nhầm ổ kiến lửa rồi, xin đừng nặng tay như thế".

Mặt của Lưu phu nhân lúc này tối sầm bà lắc đầu ngao ngán như có một đám mây đen bủa vây, cắn răng hăm dọa Lưu Vũ.

"Tiểu nghịch ngợm, con lại đi đánh người có đúng không. Mau vác mặt về đây còn không thì đừng trách tại sao mẹ lại đem con gả quách cho nhà người ta"

Nương theo tung lời hăm dọa Lưu Vũ càng dùng sức mạnh hơn ở chân, khiến tên kia dở sống dở chết mà la lớn hơn. Còn cậu thì vẫn nhởn nhơ bày ra một khuôn mặt búng ra sữa ấy đáp lời mama:
"Mẹ yêu đừng giận con sẽ về ngay, mà mẹ muốn gả con trừ khi gả cho nhà họ Châu, may ra con sẽ suy nghĩ lại".

Chỉ một câu nói đùa vui cợt nhả của Lưu Vũ thôi thế mà lại khiến Lưu phu nhân nhếch mếp hài lòng.

"Con chắc chưa? Thật sự muốn gả cho nhà họ Châu?".

"Đúng vậy, mẹ thừa biết đại thiếu gia nhà ấy là gu con mà".

Cậu chậc lưỡi tỏ vẻ tiếc nuối. "Nhưng mà tiếc thật ấy mẹ, anh ta lại định cư nước ngoài mất tiêu rồi, thế Lưu thiếu con đây đành ở giá với mama tiếp vậy".

Lưu Vũ vô cùng đắc ý mà cười.

Nhưng cậu nào biết khuôn mặt mẹ Lưu lúc nãy đã giãn ra hết cơ cười mỉa mai đứa con trai ngỗ nghịch của mình, bà lắc nhẹ ly nước ép cần tây nhẹ nhàng nói.

"Trời lạnh rồi, cho nhóc con lấy chồng thôi".

Lưu Vũ đầu đầy chấm hỏi cười trừ mấy cái với mama quyền lực của mình sau đó giả vờ sóng yếu, cúp máy cái rụp.

Sau khi dạy dỗ cho đám tiểu tử chặn đường một đứa nhóc một bài học xong xuôi thì Lưu Vũ cũng hơi thấm mệt.

Khác với ngày thường được quản gia đưa đón bằng xe ô tô riêng. Thì hôm nay Lưu Vũ cưỡi một chiếc moto trông rất chiến.

Đá chống xe trước quán bar cậu cứ thế mà đi thẳng tới bàn đặt trước của đám bạn thân chí cốt.

Vừa đặt mông xuống còn chưa nóng thì cậu đã nghe thấy mọi người xung quanh xì xầm gì đó.

Cậu ung dung nhấc ly rượu trên tay còn chưa kịp đưa lên miệng thì bị Tiểu Cửu đá một cái rõ đâu vào chân.

"Này em không có được uống rượu đây đấy, còn nhỏ mà.....".

"Khổ lắm em đã 22 tuổi sinh viên năm 3 rồi đấy, em....".

Lời còn chưa nói ra hết thì cậu lại bị Lâm Mặc giật người lại.

"Này Tiểu Cá, mày nhìn xem là Châu Kha Vũ đúng không, hèn gì từ nãy giờ xung quanh cứ bàn tán trong quán có trai đẹp, đậu móa cái khi chất tổng tài thần thiên gì đây?"

Lưu Vũ nghe thấy 3 từ Châu Kha Vũ thì bỗng nhiên cứng đờ, cậu chột dạ mà núp người thấp xuống thân ghế ngó trộm.

Quả nhiên là anh ấy, anh ấy về nước rồi. Lưu Vũ xoay người lại thậm thà thậm thụt như ăn trộm.

Tiểu Cửu nhìn không được cười mà nói.

"Này Lưu đại ca lén lút e thẹn thế, anh đây có chút không quen".

Lâm Mặc châm chọc thêm. "Kỳ thực chỉ có Châu tổng tài mới khiến Lưu tiểu thiếu gia đây bày ra vẻ mặt thú vị này".

Cả bọn cười ha hả trêu Lưu Vũ không ngớt, còn cậu chỉ muốn chạy nhanh chứ mà để Châu Kha Vũ phát hiện Lưu Vũ lui tới cái chốn phức tạp như quán bar này thì hình tượng ngây thơ trong sáng trong đầu anh về cậu sẽ tan biến mất.

...

Châu Kha Vũ bên này đẩy gọng kính vàng lên tay không nhanh không chậm mà nhấp từng ngụm rượu.

Miệng thì thưởng thức mỹ vị, mắt thì thưởng thức mỹ nhân. Mỹ nhân thì lại rụt rè thấp thỏm che mặt đội mũ bảo hiểm cỡ lớn chạy ngang qua một cách lén lút khiến anh không nhịn được cười mà cong môi.

Nụ cười như tan trong nước chớm tắt điều chỉnh lại tâm trạng, anh cũng không biết sao mình lại cười trong tình huống này nhưng anh không muốn thừa nhận.

Oscar hắng giọng. "Này Daniel, thỏ con của mày chạy mất rồi".

Bá Viễn ngồi một bên mỉa mai hắn. "Không phải trước kia mày ghét thằng bé lắm sao, giờ lại trộm cười con người ta thế kia?".

Đôi mắt Châu Kha Vũ toát lên vẻ lạnh lùng cao lãnh. "Bây giờ vẫn vậy mà! Em ấy vẫn chỉ là một cậu nhóc hỉ mũi chưa sạch thôi".

"Nhưng không ngờ người ngoan ngoãn như Lưu Vũ cũng tới mấy chỗ ăn chơi này, hay cú sốc bị mày từ chối năm ấy khiến nhóc này muốn bức phá rồi".

"Không đâu, cậu ta vốn chỉ là con cừu non thôi, con người rất lễ nghĩa thanh thoát, chắc là bị bạn bè dụ vào thôi".

Châu Kha Vũ ngả người ra sau đang phiêu theo nhạc thì trên màn hình hiện lên tên của người cha thân thương.

Châu Kha Vũ rất kính trọng bố mình vì ông là hình mẫu đàn ông lí tưởng độc lập trong anh. Vừa thấy bố gọi là hắn bắt máy ngay.
"Con nghe ạ".

"Con về rồi còn không về nhà gặp ta sao".

"Con xin lỗi con về ngay ạ".

"Không gấp, miễn sáng mai có mặt ở nhà đi với bố qua nhà họ Lưu".

"Tới Lưu gia sao? Có chuyện gì sao ạ?".

"Con đã tới tuổi rồi, ta cảm thấy nhóc con Lưu Vũ nhà bên đấy cũng đặc biệt tốt lại còn ngoan, hồi nhỏ 2 đứa chẳng phải rất thân sao? Ta thấy nhóc đó cũng rất thích con".

"Con không muốn kết hôn ở cái tuổi này" Châu Kha Vũ lạnh lùng đáp.

Người bố của anh cười khổ mà mắng anh.
" Mày đã ba mươi hai nồi bánh tét rồi đấy con! Nghĩ mình còn trẻ trung lắm hay gì?".

Hắn ậm ừ cho qua rồi ném điện thoại sang một bên, bực bội uống một hơi hết ly rượu loại mạnh.
"Má, tao biết ngay mà, Lưu Vũ vẫn chưa từ bỏ tao,thằng nhóc đó thấy tao về thì liền giở trò".

"Làm lố vậy cha, không thích thì từ chối thôi".

AK thấy Châu Kha Vũ mất bình tĩnh nên đùa vui.

Châu Kha Vũ quay phắt liếc AK.

"Thằng nhóc này đã đánh tiếng tới bố của tao luôn rồi, bố tao còn muốn tao xem mắt một thằng nhóc trẻ người non dạ này"

....

"Mẹ nói gì cơ? Con và Châu Kha Vũ thực sự sẽ......Nhưng anh ấy không thích con".

"Con thiếu tự tin đến thế sao?".

"Cũng không hẳn ạ. Nếu lần này còn không thích con, con sẽ liền đấm anh ta tòe mỏ" .

"Mẹ nghĩ con nên phô ra khía cạnh mạnh mẽ này trước mặt thằng bé, có khi nó lại thích".

"Không đâu ạ, anh ấy thích kiểu người thỏ ngọc yếu đuối cơ, vì vậy để nắm được đầu anh ta về làm chồng con sẽ phải học cách nũng nịu hơn mới được".

Lưu phu nhân đỡ trán nhìn ông cu con nhà mình lon ton chạy lên lầu mà bất lực.

Giá như ngày thường nó cũng ngọt ngào đáng yêu như trước mặt Châu Kha Vũ thì bà đỡ phải chạy theo mà mắng mỗi ngày rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip