Bát Quái
Chương 22: Bát Quái (Thượng)
Đam mỹ: Toàn Tức Võng Du Chi Khổ Lực
Tác giả: Tô Du Bính
Biên tập: Người Nào Đó (nguoinaodo.wordpress.com)
‘Hi, A Ngủ.
Phong thư này ta cài hệ thống tự động gửi đến, nếu ngươi nhận được nó chứng tỏ ta chưa có cơ hội hủy cài đặt, đồng nghĩa với việc chúng ta chưa thể gặp lại nhau, nếu không phiền toái lớn nhất định sẽ xảy ra. Tuy nhiên ngươi không cần quá lo lắng, vì cuối cùng ta cũng đã nghĩ ra biện pháp vẹn cả đôi đường rồi, trời quả nhiên không tuyệt đường người tốt.
Ngươi phải hảo hảo tự chiếu cố mình. Không cần tìm ta, cẩn thận không lại bị bọn họ chú ý. Chờ sau khi ta cắt đuôi được bọn họ, nhất định sẽ quay lại tìm ngươi.
Đúng rồi, tiện thể cũng phải nói luôn, ta thấy tư thế lúc ngươi đánh người ở trước cửa tòa thị chính rất oai hùng, phải nói là rất… Đẹp trai! Không hổ danh người đẹp trai thứ hai thế giới sau ta nha. Ha ha ha ha…’
Xem xong thư, mày Quan Miên nhíu mãi không thể giãn ra nổi.
Tuy cách nói chuyện của Kim Vũ Trụ có vẻ rất thoải mái, nhưng y quen biết hắn lâu như vậy, sao lại không rõ cái gì là thực cái gì là giả. Như cái kiểu cười ha ha ha ha này, thì tuyệt đối là giả.
Ngón tay y ấn lung tung vài cái trên bưu kiện xem có để lộ ra dấu vết gì không.
Theo quy định của pháp luật, thì bưu kiện bình thường đều phải đề địa chỉ người gửi, nhưng thỉnh thoảng vẫn có vài tình huống ngoại lệ xảy ra, tỷ như thể loại trước mắt này, Kim Vũ Trụ đã hủy mất địa chỉ người gửi.
Quan Miên biết, lấy năng lực của Kim Vũ Trụ, muốn che dấu thông tin để người khác không tìm thấy là chuyện dễ như trở bàn tay, nhưng y vẫn muốn thử tìm tòi một chút, không hề có ý định từ bỏ.
Thẳng đến khi kim đồng hồ chỉ hướng mười hai giờ, Quan Miên mới không cam lòng buông tha.
Hậu quả của việc thức khuya thực rất nghiêm trọng, trực tiếp đã khiến y dậy muộn và đi làm trễ.
Thể Hồ Thanh Tỉnh kinh ngạc phát biểu, “Đây là lần đầu tiên ta thấy ngươi đến muộn.”
Quan Miên gật đầu. Thời gian biểu của y vốn luôn cố định, việc mười hai giờ đêm mới đi ngủ như hôm qua đã khiến chất lượng giấc ngủ của y bị suy giảm trầm trọng, cho dù có ngủ nhiều thêm cũng chỉ khiến đầu váng mắt hoa.
Thể Hồ Thanh Tỉnh vỗ bờ vai y thân thiết hỏi thăm, “Ngươi không sao chứ?” Trong trò chơi, sắc mặt nhân vật thường biến hóa theo lượng máu, cho dù ngoài đời có ốm yếu, mà đăng nhập vào game thì sắc mặt vẫn hồng hào như thường.
“Buồn ngủ.” Quan Miên vừa làm toán vừa gõ búa.
Thể Hồ Thanh Tỉnh nói: “Có cần nghỉ tạm một ngày không?”
Quan Miên lắc đầu.
Nếu bây giờ mà nghỉ ngơi, thì y nhất định sẽ lại nghĩ đến chuyện của Kim Vũ Trụ. Thay vì cứ phải suy nghĩ quẩn quanh, còn không bằng tìm một ít việc để lu bù lên, dời đi lực chú ý.
Thể Hồ Thanh Tỉnh nói: “Vậy gắng lên nhé.”
Quan Miên nói: “Ngươi thuộc bảng chín chín tới đâu rồi ?”
“Cái đó trước giờ ta vẫn biết mà.” Thể Hồ Thanh Tỉnh thấy y cứ nhìn mình chăm chăm, liền bất mãn nói, “Uy uy, ánh mắt này là sao đây?”
“Khen ngợi.” Quan Miên nói.
Thể Hồ Thanh Tỉnh nói: “Chỉ thuộc bảng cửu chương (1) thôi mà cũng đáng khen ngợi à?”
(1) Quan Miên nói bảng chín chín (bảng cửu cửu, hay chín mươi chín) nhưng anh này nghe nhầm thành bảng cửu chương
“Chín mươi chín nhân chín bằng bao nhiêu.” Quan Miên thình lình hỏi.
Thể Hồ Thanh Tỉnh sửng sốt, “Bảng cửu chương làm gì có phép tính đó?”
Quan Miên nói: “Không phải bảng chín chín là bảng kết quả của chín mươi chín nhân với các hệ số khác à, vậy ngươi đã học cái gì?”
Thể Hồ Thanh Tỉnh nói không ra lời. Bởi vì hắn phát hiện chỉ thuộc ‘bảng cửu chương’ quả thực rất mất mặt.
Quan Miên nói: “Tám trăm chín mươi mốt.”
Thể Hồ Thanh Tỉnh oán hận nói: “Lấy hệ số nhỏ một chút không được sao?”
“Nhân hai?”
Thể Hồ Thanh Tỉnh cúi đầu tính. Hắn càng muốn nhanh chóng đưa ra đáp án, thì trong đầu lại càng hỗn loạn.
Quan Miên nói: “Đem số vừa rồi đảo lại.”
Thể Hồ Thanh Tỉnh nói: “Một trăm chín mươi tám?”
Quan Miên nói: “Đúng rồi.”
Thể Hồ Thanh Tỉnh: “…” Vì sao rõ ràng đã đưa ra đáp án rồi, mà hắn vẫn cảm thấy xấu hổ nhỉ?
Công việc kết thúc, Quan Miên logout ăn cơm, sau lại nhịn không được ngủ trưa một lúc.
Chờ tới lúc y login đã là ba rưỡi chiều.
Vừa mới đứng vững chân ở Bác Đặc thành, năm tiểu tinh linh không biết từ đâu bay tới thi nhau nhào vào ngực y.
Hà Kỳ Hữu Cô: Tới mau, ta có nhu cầu cần xả gấp.
Hà Kỳ Hữu Cô: Tới làm gốc cây cho ta đi mà. Ta sắp nghẹn chết rồi.
Hà Kỳ Hữu Cô: Sao ngươi còn chưa tới?
Hà Kỳ Hữu Cô: Có phải gặp chuyện bất trắc gì không? Nghe nói gần đây sóng to gió lớn, ngươi nếu vẫn còn trên đời xin báo lại một tiếng cho ta yên tâm.
Hà Kỳ Hữu Cô: Thật sự bị cuốn mất rồi à? Được rồi, ta sẽ viết một phong thư rồi đút vào chai nhựa, nhờ sóng biển mang tới tay ngươi.
Quan Miên lắc đầu, lấy tiểu tinh linh ra hồi âm: ngươi đang ở đâu?
Hà Kỳ Hữu Cô rất chuyển qua tọa độ ——
Địa điểm cách chỗ Quan Miên đứng đúng một con phố.
Nếu được dùng hai chữ để hình dung vị trí của Hà Kỳ Hữu Cô bây giờ, thì đó là—— bí mật.
Quan Miên đi qua góc tường vừa chuẩn bị rẽ, lập tức nhìn thấy một cái lều được đắp bằng rơm rạ. Hà Kỳ Hữu Cô đang ở bên trong, biểu tình một chốc trầm lặng một chốc lại tức giận, vô cùng phấn khích.
Quan Miên ngồi xổm xuống trước mặt hắn, “Cậu lại gây họa gì rồi?”
Hà Kỳ Hữu Cô giật bắn cả mình, ngơ ngác nhìn y hồi lâu mới nói: “Ngươi đi đường sao lại không phát ra tiếng vậy?”
Quan Miên nói: “Bởi vì ta không đi giày cao gót.”
Hà Kỳ Hữu Cô vội kéo tay y, “Mau vào, mau vào.”
Quan Miên ngồi xổm tại chỗ không nhúc nhích.
Hà Kỳ Hữu Cô bất mãn hỏi: “Sao ngươi không vào đây đi?”
Quan Miên nói: “Bởi vì ta không muốn bị người khác hiểu lầm là đồng lõa của người.”
“Là sao?”
Quan Miên nói: “Ngươi nhìn qua rất giống như vừa gây họa.”
Hà Kỳ Hữu Cô tức giận nói: “Yên tâm đi, trước mắt còn chưa đâu. Ta chỉ là muốn tâm sự với ngươi một chút thôi, bày tỏ tình cảm một tí thôi.”
Quan Miên cau mày nói: “Vì sao lại là ta?” Y không hề có chút hứng thú nào với mấy chuyện tình cảm.
Hà Kỳ Hữu Cô nghiêm túc nói: “Cái này ta đã suy nghĩ kĩ rồi. Đầu tiên, ngươi không phải là người lắm mồm.”
Quan Miên khẽ nhíu mày.
“Độc mồm và lắm mồm là hai khái niệm khác nhau.” Hà Kỳ Hữu Cô nói, “Tiếp theo, chuyện ta muốn nói có rất nhiều người cũng biết, hoàn toàn không có giá trị gì để uy hiếp. Thứ ba, ngươi không thân với Tinh Phi Ngân. Thứ tư, cũng là ngươi không thân với Tinh Phi Ngân.”
Quan Miên nói: “Ngươi chuẩn bị kể chuyện xấu gì của Tinh Phi Ngân à?”
Hà Kỳ Hữu Cô oán hận nói: “Nếu hắn mà có chuyện xấu để kể thì tốt rồi! Ta nhất định sẽ chiếu cáo với toàn thiên hạ!”
Quan Miên nói: “Vậy hẳn là Đăng Hỏa Hổi Mâu rồi.” Thế cục ngày hôm qua y hoàn toàn hiểu.
Hà Kỳ Hữu Cô nói: “Đúng vậy! Cái ta muốn kể chính là những chuyện thối nát của hắn! Ngươi biết Thủy Lam Mộc Ngẫu không? Rất nhiều người gọi nàng ta là Tiểu Tam? Ngươi có biết Tiểu Tam là gì không?”
Quan Miên nói: “Bỏ qua giải thích khái niệm đi.”
Hà Kỳ Hữu Cô nói: “Thủy Lam Mộc Ngẫu hoàn toàn vô tội! Rõ ràng Phồn Tinh Hữu Độ đã có hôn ước với Minh Nguyệt, vậy mà còn trêu chọc nàng ta. Đùa cợt xong rồi còn không chịu dứt điểm đi, làm hại nàng ta mỏi mòn trông mong trên game. Hắn một bên cùng Minh Nguyệt thành lập nghiệp đoàn, một bên bảo người đưa Thủy Lam đi luyện cấp. Chờ người ta vất vả mới đạt được cấp cao, hắn lập tức vỗ mông chạy lấy người, đem cái chức phân hội trưởng phân hội Masai ném cho người ta. Khiến Thủy Lam mỗi ngày như hòn vọng phu chờ hắn, còn bị người ta gọi là Tiểu Tam. Tên Hỗn Đ, nhân Z!”
Quan Miên tay chống cằm, nói: “Thế ngươi đóng vai trò gì?”
Hà Kỳ Hữu Cô ngẩn người nói: “Vai trò gì?”
“Thủy Lam Mộc Ngẫu, Phồn Tinh Hữu Độ, Minh Nguyệt Vô Anh, mắc mớ gì tới ngươi?”
Hà Kỳ Hữu Cô lòng đầy căm phẫn nói: “Ngươi không thấy hành vi của hắn rất đáng bị người đời phỉ nhổ sao?”
Quan Miên lắc đầu.
Hà Kỳ Hữu Cô cực kỳ phẫn nộ hét lớn, “Ngươi rốt cuộc có phải là huynh đệ của ta không?!”
Quan Miên nghi hoặc hỏi: “Từ khi nào vậy?”
Hà Kỳ Hữu Cô đấm ngực.
Quan Miên nói: “Đều là nam nhân, ta cảm thấy hắn cũng không tệ lắm.”
Động tác đấm ngực của Hà Kỳ Hữu Cô lập tức dừng lại, vẻ mặt không dám tin mà nhìn y.
Quan Miên nói: “Dao động khá cân bằng.”
Hà Kỳ Hữu Cô nói: “Hỗn Đ! Hắn rốt cuộc có nghĩ cảm nhận của Minh Nguyệt không?! Có hay không? Có hay không? Có hay không?”
Quan Miên thản nhiên nói: “Chẳng phải có ngươi nghĩ tới rồi còn gì?”
Hà Kỳ Hữu Cô cứng họng.
“Ngươi thích Minh Nguyệt Vô Ảnh.” Quan Miên khẳng định nói.
“Ai bảo?” Hà Kỳ Hữu Cô miệng hùm gan thỏ trả lời.
Quan Miên nói: “Bất quá nàng không thích ngươi.”
Sắc mặt Hà Kỳ Hữu Cô lúc đỏ lúc trắng.
Quan Miên vỗ vỗ bờ vai hắn nói: “Cần lời khuyên từ phía bạn bè không?”
Hà Kỳ Hữu Cô nhỏ giọng thở phì phò, ngoài mặt khinh thường, nhưng lỗ tai lại dựng rất cao.
“Một là theo đuổi, hai là buông tha.” Quan Miên nói, “Đàn ông con trai là phải rõ ràng dứt khoát.”
Hà Kỳ Hữu Cô rụt cổ, nhỏ giọng nói: “Ngươi vừa mới nói nàng không thích ta.”
Quan Miên nói: “Vậy cho nàng biết ngươi thích nàng trước đi.”
Ánh mắt Hà Kỳ Hữu Cô lặng nhìn xuống đất, tựa hồ đang thử tính toán khả năng này, bất quá rất nhanh hắn lại thở dài nói: “Ta sắp khai giảng rồi. Về sau thời gian login sẽ không được nhiều như bây giờ nữa.”
Quan Miên nói: “Giáp, Ất, Bính, Đinh. Trường ngươi nghỉ theo loại nào?”
Giáp, Ất, Bính, Đinh là chế độ nghỉ do chính phủ nhậm kỳ ban hành. Bởi vì trước kia số lượng học sinh nghỉ cùng lúc quá đông, không chỉ khiến các khu du lịch chật kín người, mà còn rất dễ xảy ra tai họa ngầm, cho nên chính phủ trải qua nhiều lần thảo luận, đã quyết định đem tất cả trường học chia thành bốn loại giáp ất bính đinh. Giáp sẽ nghỉ tháng 1, tháng 5, tháng 9. Ất sẽ nghỉ tháng 2, tháng 6, tháng 10. Bính sẽ nghỉ tháng 3, tháng 7, tháng 11. Còn Đinh sẽ nghỉ tháng 4, tháng 8 và tháng 12.
Hà Kỳ Hữu Cô buồn bực nói: “Loại Giáp, tháng sau sẽ khai giảng.”
Quan Miên nói: “Ta nghe nói có thể đổi tín chỉ lấy thời gian chơi game mà?”
Hà Kỳ Hữu Cô nói: “Ân. Được tính nửa giá khi chơi game vào kỳ nghỉ, còn trong thời gian học thì phải lấy tín chỉ để đổi lấy thời gian chơi game. Là mười tín một giờ…” Hắn vò đầu nói, “Cái đó so với cấm chơi chẳng khác gì nhau.”
Quan Miên nói: “Tinh Phi Ngân cùng Minh Nguyệt Vô Ảnh thì sao?”
Hà Kỳ Hữu Cô nói: “Hội trưởng giống ta. Còn Minh Nguyệt là loại Bính, bất quá thành tích của nàng rất tốt.”
Quan Miên nói: “Trong thời gian bọn họ vắng mặt, Tinh Nguyệt nghiệp đoàn phải làm thế nào?”
Hà Kỳ Hữu Cô nói: “Mỗi nghiệp đoàn thường có hai phó hội trưởng, bọn họ sẽ thay phiên nhau cai quản. Trong thời gian Tinh Phi Ngân và Minh Nguyệt vắng mặt, thì vẫn còn mười nguyên lão khác trụ lại. Bình thường đều là Vô Song hoặc Thanh Sam thay phiên… Cũng bởi kỳ nghỉ của ta toàn trùng với hội trưởng, nên cho tới bây giờ vẫn chưa từng đến lượt.”
Quan Miên nói: “Đây chính là bí quyết để Tinh Nguyệt nghiệp đoàn sừng sững cho tới bây giờ à.”
Hà Kỳ Hữu Cô nói: “Chế độ thay phiên hả?”
Quan Miên nói: ” Chế độ tuyển người.”
“…”
Hà Kỳ Hữu Cô nhìn y. Lại bắt đầu cảm thấy có vấn đề? Sao hắn cứ thấy câu nói vừa rồi của y có ẩn ý gì đó.
Quan Miên đứng dậy. Chỗ tốt của trò chơi là có ngồi xổm bao lâu cũng không hề cảm thấy mỏi chân.
Hà Kỳ Hữu Cô đột nhiên nhảy dựng lên theo, nhìn y kiên định nói: “Ta quyết định rồi.”
Quan Miên nhíu mày. Y bỗng có linh cảm bất hảo.
“Ta muốn bồi dưỡng ngươi thành nguyên lão nghiệp đoàn! Hiện tại vẫn còn dư hai ghế trống.” Hà Kỳ Hữu Cô hướng y nháy mắt, một bộ ta thực sự rất xem trọng ngươi, ngươi chắc chắn sẽ có tiền đồ.
Quan Miên ôm ngực nói: “Bồi dưỡng thế nào?”
Hà Kỳ Hữu Cô nói: “Ta mang ngươi đi luyện cấp!”
“Năm ngày có thể lên được mấy cấp?”
“Ách, bốn cấp? Hoặc ba gì đó… Cũng có thể là hai đi.”
“Một nguyên lão cấp ba mươi hai?”
Hà Kỳ Hữu Cô buồn bực nói: “Ngươi cứ giả bộ khí thế một chút không được à?”
Quan Miên nói: “Nếu ngươi trực tiếp dùng mỹ nhân kế với Tinh Phi Ngân, thì có khi ta còn lên chức nhanh hơn đó.”
“…”
Hết chương 22
Chương 23: Bát Quái (Trung)
Đam mỹ: Toàn Tức Võng Du Chi Khổ Lực
Tác giả: Tô Du Bính
Biên tập: Người Nào Đó (nguoinaodo.wordpress.com)
Chia sẻ bát quái xong, nhân phẩm thối nát của Phồn Tinh Hữu Độ cũng bị phơi bày, Hà Kỳ Hữu Cô bỗng cảm thấy cả người thoải mái hơn hẳn, hưng trí bừng bừng lôi kéo Quan Miên đi luyện cấp.
Quan Miên nói: “Ta định kiếm tiền.”
Hà Kỳ Hữu Cô cau mày nói: “Ngươi phải quay về làm culi à?”
Quan Miên nói: “Đúng là làm culi, nhưng không phải dưới hình thức công tác.”
Hà Kỳ Hữu Cô giật mình, “Ngươi muốn kiếm kim tệ?”
Quan Miên gật đầu. Cách bắt chẹt Thủy Lam Mộc Ngẫu giống lần trước chỉ có thể dùng một lần, làm chút quỹ đen thôi. Muốn tiếp tục chơi bời tại nơi tiền tiêu như nước này, thì nhất định phải tìm một công việc ổn định.
Hà Kỳ Hữu Cô nói: “Công việc đã là thợ mỏ, trò chơi cũng lại làm thợ mỏ, cuộc đời ngươi sinh ra quả nhiên có duyên với khai khoáng.”
Quan Miên nói: “Độ dài cuộc đời chúng ta hoàn toàn khác nhau.”
Hà Kỳ Hữu Cô ngẩn người.
“Đối với ngươi thì là cả cuộc đời, còn đối với ta chỉ là một phần tư thôi.”
“…” Hà Kỳ Hữu Cô nói, “Có cần phải so đo đến thế không?”
Quan Miên nói: “Chính bởi vì cứ thích so đo, nên bệnh viện mới phải mọc nhiều như vậy.”
Hà Kỳ Hữu Cô ngẩng đầu nghĩ nghĩ, nói: “Ta có thể đổi đề tài không?”
“Nếu ta mà là ngươi, ta sẽ tận lực làm hết tất cả những gì mình muốn.” Quan Miên chậm rãi nói, “Ai bảo nhân sinh của ngươi lại ngắn đến vậy.”
“…”
Hà Kỳ Hữu Cô trực tiếp kéo y quay về tổng bộ Tinh Nguyệt nghiệp đoàn nhận nhiệm vụ.
“Lấy nhiệm vụ đi.” Hà Kỳ Hữu Cô đẩy Quan Miên về phía trước.
Bảng nhiệm vụ nguyên lão hiện ra chi chít chữ. Bất quá có rất nhiều cái bị hạn chế cấp bậc.
Hà Kỳ Hữu Cô ở bên cạnh chỉ điểm nói: “Cái này khá thích hợp với ngươi!”
Quan Miên nói: “Tay sai của trùm lừa đảo?”
Hà Kỳ Hữu Cô nói: “Tin ta đi. Tuy đây là một nhiệm vụ xấu nhưng rất nên làm.”
Quan Miên nói: “Thế còn nhiệm vụ xấu không nên làm?”
Hà Kỳ Hữu Cô không chút nghĩ ngợi chỉ nhiệm vụ ngay phía dưới ‘Tay sai của trùm lừa đảo’.
Quan Miên không thèm để ý lập tức ấn chọn, nhận nhiệm vụ từ tay nguyên lão.
Hà Kỳ Hữu Cô: “…”
Quan Miên: “…”
Quan Miên đưa mười kim đặt cọc nhiệm vụ, rồi nhận thêm một chiếc trâm cài áo lóng lánh rực rỡ.
Hà Kỳ Hữu Cô thấy ánh mắt Quan Miên lóe sáng, giận dữ nói: “Tiền bối nói không nghe, thua thiệt ngay trước mặt.”
Quan Miên nói: “Cái trâm cài này trị giá bao nhiêu?”
Hà Kỳ Hữu Cô nói: “Ba mươi.”
Quan Miên lại nói: “Ta vừa rồi đặt cọc bao nhiêu kim?”
Hà Kỳ Hữu Cô nói: “Mười.”
“Ngươi có chắc là ta đang chịu thiệt không?” Quan Miên lúc đầu chỉ hoài nghi hắn học toán không tốt, hiện tại lại bắt đầu hoài nghi cả đầu óc hắn cũng không tốt .
Hà Kỳ Hữu Cô nói: “Nếu ngươi trộm cái trâm này, giá trị nhân phẩm sẽ trực tiếp tụt xuống âm một trăm, không thể onl game trong vòng mười ngày. Ngươi nên suy nghĩ kĩ.”
Từ trước đến giờ, giá trị nhân phẩm vẫn luôn là vết thương vô cùng đau đớn trong lòng Quan Miên. Y hỏi: “Có cách nào nâng cao giá trị nhân phẩm không?”
Hà Kỳ Hữu Cô nói: “Đương nhiên là có. Chỉ cần làm việc tốt là được.”
Quan Miên nói: “Tốt như thế nào?”
Hà Kỳ Hữu Cô nói: “Ví dụ như dắt cụ già qua đường.”
Quan Miên nói: “Vậy trước tiên, có phải ta nên dựng một trạm đèn xanh đèn đỏ ở Mộng Đại Lục không?”
Hà Kỳ Hữu Cô vội ho một tiếng, nói: “Chỉ là một ví dụ thôi mà. Trên cơ bản, mộng đại lục có rất nhiều nhiệm vụ để kiếm giá trị nhân phẩm. Nhưng thường thì loại này sẽ không được thưởng điểm kinh nghiệm, mà còn phải nộp thêm kim tệ để đổi một lượng giá trị nhân phẩm rất thấp. Có thể coi nó là một nhiệm vụ lỗ vốn. Hơn nữa loại nhân phẩm này lại chẳng cần dùng đến. Nhiều nhất cũng chỉ giúp gia tăng xác suất đánh trúng mục tiêu hoặc bạo kích thôi, gần như là vô dụng.
Quan Miên nói: “Ngươi cảm thấy gia tăng xác suất đánh trúng và bạo kích là vô dụng à?”
Hà Kỳ Hữu Cô nói: “Cũng không phải vô dụng, mà là rất khó nắm chắc. Nói ví dụ như, trời đã không cho đánh trúng, thì dù xác suất có là 90% vẫn sẽ không trung. Còn nếu ngược lại, thì dù xác suất có là 0,1% vẫn không thể trượt,
Quan Miên nói: “Ngươi quá coi thường xác suất rồi .”
Hà Kỳ Hữu Cô nói: “So với xác suất, ta vẫn thích khả năng 100% hơn.”
Quan Miên nói: “100% thì công còn gọi là khả năng, mà thành khẳng định rồi.”
Hà Kỳ Hữu Cô nói: “Kiếp trước ngươi chắc chắn là thầy dạy văn.”
Quan Miên nói: “Ít nhất cũng sẽ không dạy ra người như ngươi.”
“…” Hà Kỳ Hữu Cô nhìn trái nhìn phải, giả bộ không chút để ý nói, “Hình như ngươi vừa nhận nhiệm vụ thì phải.”
Quan Miên nói: “Ta còn chưa mở mồm, mà ngươi đã biết rồi?”
Hà Kỳ Hữu Cô không để ý tới y, tiếp tục nói chuyện của mình, “Ta còn nghe nói, nhiệm vụ kia hình như là làm cử bài viên ở phòng đấu giá?”
Quan Miên quay đầu rời đi.
Hà Kỳ Hữu Cô lập tức theo sau, “Ngươi đi đâu vậy?”
“Đi làm cử bài viên (1) trong truyền thuyết.” Quan Miên nói.
(1) Cử bài viên = nâng thẻ
Hà Kỳ Hữu Cô hỏi: “Ngươi có biết nâng thẻ là làm gì không?”
Quan Miên nói: “Rất nhanh sẽ biết thôi.”
Hà Kỳ Hữu Cô nói: “Cử bài viên sẽ giúp khách hàng của mình nâng giá sản phẩm. Nghe qua thế thôi nhưng ngươi đừng tưởng rằng nó dễ dàng, nếu làm không tốt sẽ bị trừ tiền đó. Thậm chí nếu làm hỏng hai lần còn bị mất cả tiền đặt cọc, hỏng ba lần sẽ bị trừ điểm cống hiến bang hội xuống dưới không luôn.”
Quan Miên dừng bước nhìn hắn nói: “Cống hiến bang hội của ngươi bị âm là do nó à?”
Hà Kỳ Hữu Cô ngẩng đầu nhìn trời, buồn bã nói: “Đó là một chuyện xưa vô cùng đáng giá.”
…
Quan Miên đã đi xa rồi.
Phòng đấu giá của Mộng Đại Lục chỉ cung cấp địa điểm đấu giá, ngoài ra sẽ thu tiền vé vào cửa, chứ không ăn phần trăm của khách hàng. Nhưng với đại đa số người chơi mà nói, thì việc mua vé vào cửa chẳng khác gì với mua xổ số cả. Bởi phòng đấu giá không giống rạp chiếu phim, sẽ không thông báo hôm nay đấu giá vật phẩm gì. Cho nên muốn vào được phòng đấu giá, cả người bán và người mua đều phải nộp phí trước, tuy nhiên, nếu người mua có thể sẽ phải ra vào nhiều lần để chọn được vật phẩm cần thiết, thì ngược lại, nếu không đấu giá được vật phẩm, người bán cũng phải đối mặt với nguy cơ ngồi cả buổi mà vẫn không có ai ngó ngàng.
Cho nên, sự kiện này sinh ra có lẽ để thử thách nhân phẩm cùng vận may của người chơi.
Cho dù là như vậy, thì phòng đấu giá mỗi ngày vẫn đông như trảy hội.
Quan Miên ghim chiếc trâm cài áo chuyên dụng của cử bài viên lên ngực, trực tiếp truyền tống tới thông đạo dành riêng cho nhân viên. Thông đạo này có hình chữ nhật, hai bên là truyền tống trận, một cái để ra, một cái để vào.
Ngoài y ra, còn hai người chơi khác cũng ghim trâm cài áo giống hệt.
Màn hình lớn bên cạnh thông đạo bỗng dưng sáng lên, bắt đầu giải thích quy tắc ——
Mỗi cử bài viên sẽ phụ trách một khách hàng, nâng thẻ dựa theo điểm tích lũy của khách hàng tại phòng đấu giá, theo thứ tự từ cao xuống thấp.
Mỗi vật đấu giá sẽ có sẵn ảnh chụp, khách hàng cùng cử bài viên phải thương lượng trước số tiền có thể bỏ ra. Sau đó, cử bài viên sẽ thay mặt khách hàng ra giá, khách hàng không được nhúng tay vào. Nếu đấu giá thành công, lấy mức giá thương lượng trừ đi số tiền phải trả, rồi chia cho mười sẽ ra được số điểm của cử bài viên. Khi điểm lên đến mười, cử bài viên sẽ hoàn thành nhiệm vụ.
Mặt khác, nếu đấu giá thành công, mà giá thành lại cao hơn số tiền đã thương lượng lúc đầu, thì số tiền dư ra sẽ bị trừ vào tiền đặt cọc của cử bài viên. Nếu không đủ, sẽ khấu trừ tiếp vào điểm bang hội (Nếu đã rời bang, thì khi vào bang mới sẽ bị trừ).
Quan Miên cuối cùng cũng hiểu tại sao điểm bang hội của Hà Kỳ Hữu Cô lại bị âm. Quả nhiên là do tính toán không giỏi.
Giải thích quy tắc xong xuôi, cử bài viên bị truyền tống đến bàn của khách hàng.
“A?! Là ngươi.”
Quan Miên còn chưa rõ tình hình xung quanh, chợt nghe thấy một thanh âm quen thuộc vang lên bên tai. Y quay đầu, chợt thấy Giang Sơn Vì Ta Thở Gấp đang chăm chú nhìn mình. Ngồi cùng bàn với hắn còn có Đan Tâm Chiếu Hãn Thanh.
“Ngươi là cử bài viên?” Giang Sơn Vì Ta Thở Gấp dựa lưng vào ghế, bắt chéo chân nói, “Ngươi làm được không đó? Sẽ không đến nỗi cuối cùng đến điểm cống hiến cũng biến thành âm chứ? Tiểu bằng hữu à, điểm cống hiến mà bị âm là rất nghiêm trọng đấy, sẽ kéo cả giá trị nhân phẩm cũng âm theo, cho dù có làm bao nhiêu việc tốt cũng không bù lại đủ. Hơn nữa sau này muốn đẩy điểm cống hiến lên, thì còn phải bỏ ra sức lực gấp mười lần. Ngươi nên nghĩ cho kĩ, hiện tại rời đi vẫn còn kịp.”
Quan Miên nói: “Cám ơn đã chia sẻ kinh nghiệm, ta sẽ chú ý.”
Tươi cười trên mặt Giang Sơn Vì Ta Thở Gấp chợt tắt, quay đầu nói với Đan Tâm Chiếu Hãn Thanh: “Sao y lại đáng ghét như vậy?”
Đan Tâm Chiếu Hãn Thanh nói: “Ta thấy cũng được mà.”
Giang Sơn Vì Ta Thở Gấp nói: “Đây rõ ràng là yêu ai yêu cả đường đi!”
Đan Tâm Chiếu Hãn Thanh cau mày hỏi: “Ta khi nào có ý này với ngươi?”
Giang Sơn Vì Ta Thở Gấp nói: “Không phải với ta, mà là Đại Công. Hắc hắc, đừng bảo ngươi không hề biết chuyện Đại Công lén lút tìm người mang Xuân Mộng Bất Tỉnh đi luyện cấp.”
Đan Tâm Chiếu Hãn Thanh chậm rãi nói: “Có chuyện này à?”
Giang Sơn Vì Ta Thở Gấp nhìn Quan Miên, cười đến vô cùng tà ác, “Nghe nói là có.”
Đan Tâm Chiếu Hãn Thanh nói: “Tý nữa ta sẽ vào Thực Chiến tìm hắn, ngươi cũng theo luôn đi, thuận tiện chứng thực một chút.”
Giang Sơn Vì Ta Thở Gấp tươi cười lập tức cứng đờ, “Nghe bảo mấy loại đồn đại này tám chín phần là sai sự thật, không đáng tin gì đâu!”
Trong lúc bọn họ đang mải đấu võ mồm, thì trận đấu giá đã bắt đầu rồi.
Màn hình xuất hiện chín món vật phẩm.
Món thứ nhất là một thứ hết sức bình thường, quặng mỏ.
Tất cả mọi người trong phòng đều biết, thứ tự vật phẩm mang ra đấu giá được xếp theo phẩm chất từ thấp đến cao. Bình thường thì mấy thứ đầu tiên đều không đáng giá, nên cạnh tranh bây giờ chỉ là đang hâm nóng bầu không khí mà thôi.
Giang Sơn Vì Ta Thở Gấp nhập giá tiền xong, liền quay sang nói với Quan Miên, “Phải giúp ta trả giá cho tốt đấy!”
Quan Miên ngoảnh mặt làm ngơ.
Giá khởi điểm của quặng mỏ được công bố ——
Ba ngân tệ.
Giang Sơn Vì Ta Thở Gấp cười rất đắc ý.
Quan Miên ngay cả cử động cũng không thèm.
Quặng mỏ cuối cùng rơi vào tay người chơi ở bàn số 1.
Giang Sơn Vì Ta Thở Gấp nói: “Xuân Mộng, ngươi như vậy là không được đâu. Ngươi ít nhất phải kêu một cái giá chứ.”
Quan Miên thản nhiên nói: “Kêu nhiều sai nhiều, kêu ít sai ít, không kêu không sai, không phải sao?”
Giang Sơn Vì Ta Thở Gấp đầu tiên sửng sốt, sau đó lập tức lĩnh hội được ý tứ của y, liền biến sắc nói: “Ý ngươi là, ngươi định đứng như vậy cả buổi sao?”
Quan Miên nhìn hắn, bắt chước lại ngữ khí vừa nãy của hắn, “Điểm cống hiến mà bị âm là rất nghiêm trọng đấy.”
Giang Sơn Vì Ta Thở Gấp: “…” Hắn nhìn vào món vật phẩm thứ hai, đột nhiên đập bàn quát, “Ta muốn đổi người.” Cứ cho hắn một NPC ngay từ đầu đã hét luôn giá trần, còn hơn pho tượng Bồ Tát bằng đá bên cạnh!
Quan Miên nói: “Đi xem kịch phải biết giữ trật tự.”
…
Ai bảo hắn đến đây xem kịch? Rõ ràng hắn đến đây là để vung tiền mua con hát về nhà mà.
Giang Sơn Vì Ta Thở Gấp quay đầu định lôi kéo đồng minh, lại phát hiện ra Đan Tâm Chiếu Hãn Thanh đã ngủ mất.
Hết chương 23
Chương 24: Bát Quái (Hạ)
Đam mỹ: Toàn Tức Võng Du Chi Khổ Lực
Tác giả: Tô Du Bính
Biên tập: Người Nào Đó (nguoinaodo.wordpress.com)
Vật phẩm đấu giá liên tục bị rơi vào tay người khác.
Tuy rằng Giang Sơn Vì Ta Thở Gấp mỗi lần đều nói giá với Quan Miên, nhưng từ đầu tới đuôi, Quan Miên vẫn chỉ yên lặng đứng đó, đến một ngón tay cũng không hề di chuyển.
Mắt thấy phiên đấu giá thứ hai sắp bắt đầu—— có cả đá tím Pearl dùng để khảm trang bị giúp gia tăng tốc độ, Giang Sơn Vì Ta Thở Gấp đã bắt đầu ngồi không yên. Hắn dùng chân đá đá Đan Tâm Chiếu Hãn Thanh đang bất tỉnh nhân.
Mắt Đan Tâm Chiếu Hãn Thanh hơi mở ra một khe nhỏ.
Giang Sơn Vì Ta Thở Gấp nói: “Ngươi không phải muốn mua đá tím Pearl sao? Còn không ra giá đi?”
Đan Tâm Chiếu Hãn Thanh còn chưa tỉnh ngủ, mê man nhìn hắn.
Giang Sơn Vì Ta Thở Gấp liều mạng nháy mắt.
Đan Tâm Chiếu Hãn Thanh im lặng nhìn hắn chốc lát, sau đó liền xoay người, tiếp tục ngủ.
Giang Sơn Vì Ta Thở Gấp: “…” Nếu hiện tại có cái gối nào ở đây, hắn nhất định sẽ không chút do dự chụp lên mặt tên kia, cho y ngộp thở mà chết.
Rốt cục cũng đến phiên đấu giá của đá tím Pearl.
NPC đơn giản giới thiệu qua, sau đó liền đến khoảng thời gian thương lượng giữa cử bài viên và khách hàng.
Giang Sơn Vì Ta Thở Gấp cắn răng nói: “Năm mươi kim, nhất định phải mua được!”
Quan Miên nói: “Nếu phải mất thêm một vòng đấu giá nữa mới hoàn thành nhiệm vụ, ta cũng không ngại cùng hợp tác với khách hàng tiếp theo.”
…
Đây chính là uy hiếp, uy hiếp một cách trắng trợn!
Giang Sơn Vì Ta Thở Gấp có chút buồn bực, hắn sao lại đến nông nỗi bị một tiểu bằng hữu mới cấp ba mươi giẫm lên đầu thế này.
Đã sắp đến phiên đấu giá. Giang Sơn Vì Ta Thở Gấp khẽ cắn môi, quyết định nâng giá trần lên 80 kim, đồng thời hạ giọng nói với Quan Miên: “Không được phép đấu qua 50 kim.”
Loại quy tắc ngầm này không hề bị hệ thống cấm đoán.
Nói cách khác, nếu khách hàng với cử bài viên có quen biết, thì khách hàng có thể cố ý nâng giá trần cao để cử bài viên có thể sớm hoàn thành nhiệm vụ. Dù sao thì giá trần có cao hay thấp cũng sẽ không ảnh hưởng đến giá thành giao, tuy nhiên lại có thể giúp cử bài nhân viên đạt được càng nhiều điểm tích lũy.
Việc khách hàng cần làm duy nhất là thương lượng tốt với cử bài viên, không được phép nâng đến mức giá trần, mà ngầm chốt một giá khác.
“Giá khởi điểm là mười kim. Bắt đầu.”
“Hai mươi kim.”
“Hai mươi lăm kim.”
“Hai mươi sáu kim.”
“…”
Đá tím Pearl được hệ thống giao bán với giá hai mươi kim. Nhưng loại này thường chỉ cộng được 2 điểm tăng tốc, rất phù hợp với câu ‘có còn hơn không’. Còn đá được đấu giá là do người bán làm nhiệm vụ lấy về, thuộc tính thường sẽ thêm được khoảng 8 điểm, số lượng rất ít, cho nên số người tranh đoạt khá đông
Giọng nói liên tiếp vang lên.
Chỉ có duy nhất bàn Giang Sơn Vì Ta Thở Gấp là im lặng.
Hắn cực kỳ khẩn trương nhìn Quan Miên, hận không thể một cước đá cho y bật ra tiếng.
Tuy Quan Miên không hề nhúc nhích, nhưng ánh mắt vẫn chưa từng rời khỏi hai nơi đang không ngừng đấu giá.
Nói cũng khéo, lần này tổng cộng có ba người chơi làm nhiệm vụ cử bài viên, mà cả ba bọn họ đều đang phụ trách khách hàng có hứng thú với đá tím Pearl. Trừ bỏ NPC đầu tiên hô luôn giá trần là 20 kim, lúc sau chính là cuộc đại chiến giữa hai cử bài viên còn lại.
Cử bài viên là người chơi linh hoạt hơn NPC rất nhiều, sẽ không trực tiếp hô luôn giá trần, mà tiến hành nâng giá từng chút một.
“Bốn mươi tám kim…”
Một trong hai cử bài viên bật ra con số này.
“Năm mươi kim một ngân tệ!”
Một phát trực tiếp xong xuôi.
Hai người chơi kia đều khiếp sợ quay đầu nhìn Quan Miên, kẻ từ đầu tới đuôi không nói câu nào, cuối cùng lại bật ra một cú đánh bại bọn họ.
Hai khách hàng còn lại len lén thương lượng với cử bài viên, nhưng rất nhanh lại bị bọn họ cự tuyệt. Thực hiển nhiên, khách hàng muốn cử bài viên tiếp tục nâng cao giá, vượt qua mức giá trần, đồng nghĩa với việc, nếu đấu tiếp giá càng lên cao, thì bọn họ sẽ càng bị phạt nặng, thậm chí nếu vượt qua số tiền thế chấp còn bị trừ cả điểm bang hội. Nếu bọn họ chấp nhận giao dịch với những khách hàng không quen biết này, thì đây là quá mức liều lĩnh—– dù cho có hứa hẹn hậu hĩnh đến mức nào, đợi đến lúc ra ngoài, chắc gì người ta còn nhớ. Vì vậy, hầu hết người chơi đều không muốn mạo hiểm.
Nhìn số tiền bị khấu trừ, đá tím Pearl rơi vào tay, Giang Sơn Vì Ta Thở Gấp bỗng cảm thấy thỏa mãn một cách kì lạ.
“Sao ngươi biết giá trần của bọn họ là năm mươi kim?” Giang Sơn Vì Ta Thở Gấp hỏi.
Quan Miên nói: “Quan sát và suy đoán. Lúc báo giá, một người thích hét giá chẵn, còn người kia lại thích hét giá lẻ thêm một ngân. Dưới ba mươi kim tệ, bọn họ hét rất nhanh, đến bốn mươi kim thì chậm lại dần, hiển nhiên đang cố tính toán giá trần của đối phương là bao nhiêu. Đến thời điểm bốn mươi tám kim, ta thấy người báo giá chẵn đang định hét năm mươi kim, kẻ kia cũng nhìn thấy nhưng lại không hề nóng nảy. Chứng tỏ giá trần của hắn cao hơn, cho nên, ta đoán giá trần của bọn họ lần lượt là năm mươi kim và năm mươi kim lẻ một ngân. Đương nhiên, loại suy đoán này là hoàn toàn vô căn cứ, ngoài ra còn phải dựa vào trực giác và may mắn nữa.”
Giang Sơn Vì Ta Thở Gấp nói: “Thực choáng váng. Ta chỉ biết một điều, là ngươi đã đoán ra giá trần của bọn họ, nhưng lại cố ý kéo dài tới tận cuối mới giải quyết dứt điểm?!” Thiếu chút nữa làm hắn đau tim đến nhập viện.
Quan Miên nói: “Suy đoán của ta lúc đầu cũng chưa hoàn toàn chắc chắn, càng về sau mới kiểm tra được độ chính xác, cũng có thể ép giá thành đến mức tối thiểu.” Thành tựu lớn nhất của một cử bài viên là có thể hét ra được giá trần của đối phương, dùng giá trần của đối phương lấy được vật phẩm đấu giá.
Giang Sơn Vì Ta Thở Gấp trừng y, “Nếu hai người bọn họ tiếp tục hét giá, thì ngươi vẫn sẽ đấu đến tám mươi kim sao?”
Quan Miên nói: “Sao lại không? Ta đâu có bị tổn thất gì?”
Giang Sơn Vì Ta Thở Gấp âm thầm cảm kích hai cử bài viên đã thu tay lại kia. Tuy đá tím Pearl thật sự có trân quý, nhưng cũng không đến mức phải tốn tới tám mươi kim tệ.
Phiên đấu giá cuối cùng là một cây pháp trượng.
Tuy Quan Miên cũng sử dụng pháp trượng, nhưng chưa thể dùng nổi thứ cao cấp như thế. Cho nên bọn họ chỉ ngồi yên xem cuộc vui, nhìn hai tên cử bài viên kia chém giết qua lại. Bất quá phiên này có một khách hàng đã để giá trần rất cao, cho nên mua được không hề tốn sức.
Buổi đấu giá kết thúc.
Đan Tâm Chiếu Hãn Thanh vừa lúc tỉnh lại.
Giang Sơn Vì Ta Thở Gấp mang đá tim Pearl ra khoe với hắn: “Bây giờ đi đâu đây?”
Đan Tâm Chiếu Hãn Thanh nói: “Thực chiến.”
Nguyên bản khuôn mặt Giang Sơn Vì Ta Thở Gấp vẫn còn đang thoải mái, lập tức hơi run rẩy, “Hôm nay ta đã đáp ứng đi siêu thị với mẹ.”
Đan Tâm Chiếu Hãn Thanh nói: “Cái cớ có đáng yêu tới đâu mà dùng tới một trăm lần cũng trở nên đáng giận.”
Giang Sơn Vì Ta Thở Gấp nói: “Ta nói thật mà.”
Quan Miên đột nhiên nói xen vào, “Có thể dẫn ta đi cùng không?”
Đan Tâm Chiếu Hãn Thanh cùng Giang Sơn Vì Ta Thở Gấp có chút kinh ngạc nhìn y.
Giang Sơn Vì Ta Thở Gấp mừng rỡ nói, “Hảo! Suất của ta nhường cho ngươi đó.”
Đan Tâm Chiếu Hãn Thanh nói: “Ngươi cũng chơi thực chiến à?”
Quan Miên nói: “Lần đầu ta gặp Hắc Ám Đại Công là ở thực chiến.”
Những lời này có thể phân tích ra rất nhiều tầng nghĩa sâu xa.
Không biết Đan Tâm Chiếu Hãn Thanh và Giang Sơn Vì Ta Thở Gấp phân tích đến tầng nghĩa nào, nhưng ít nhất, Đan Tâm Chiếu Hãn Thanh đồng ý.
Quan Miên cùng bọn họ từ phòng đấu giá đi ra, liền phát hiện nhiệm vụ của mình đã hoàn thành, ngoài ra còn thu được một phong thư của Hà Kỳ Hữu Cô, nói hắn bận việc phải về nghiệp đoàn gấp, lần sau có rảnh sẽ đến cổ vũ y.
Đan Tâm Chiếu Hãn Thanh nghĩ y có việc bèn nói: “Đại công thường ở Thực Chiến, nếu ngươi rảnh thì cứ tới.”
Quan Miên cũng muốn trả nhiệm vụ trước, liền cáo biệt bọn họ, một đường thẳng tắp trở lại Tinh Nguyệt nghiệp đoàn.
Bất ngờ là, sau khi trả nhiệm vụ không những được thưởng tiền tài, kinh nghiệm và điểm cống hiến, mà còn được tặng thêm một ít giá trị nhân phẩm, nguyên nhân là do y đã hét được giá trần của người chơi khác.
Thì ra có thể kiếm giá trị nhân phẩm như vậy.
Sau khi Quan Miên ý thức được tầm quan trọng của giá trị nhân phẩm, thì vẫn luôn tìm cách tăng lên. Thế nhưng cách giải thích Hà Kỳ Hữu Cô hoàn toàn rất mù mờ, cho nên y vẫn chưa thể xác định rõ phải làm thế nào, ai ngờ được nó lại tự xuất hiện trước mắt.
“Xuân Mộng!”
Vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đã tới.
Hà Kỳ Hữu Cô chạy đến trước mặt y, “Nhiệm vụ hoàn thành rồi à?”
“Ừ .”
Hà Kỳ Hữu Cô bất mãn nói: “Sao ngươi không hỏi lý do ta phải quay về?”
“Muốn nói thì nói đi.” Quan Miên có chút không hứng thú.
Tuy nhiên Hà Kỳ Hữu Cô lại thành thật hồi đáp: “Ân. Ta phải trở về họp gấp. Thủy Lam Mộc Ngẫu xóa tài khoản rồi. Hiện tại cái ghế phân hội trưởng phân hội Masai đang bị bỏ trống. Ngươi có hứng thú không?”
Quan Miên dứt khoát trả lời: “Không.”
Hết chương 24
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip