Dị Biến Giữa Biển

148. Dị biến giữa biển (Thượng)

Edit: Aoi Tetsu

Dị biến: biến đổi, biến cố khác lạ, khác thường

Khách mời lục tục vào sân.

Thể Hồ Thanh Tỉnh cùng vợ mới nhậm chức của hắn đi chuyến xe cuối cùng.

Thể Hồ Thanh Tỉnh một bên đưa tiền lì xì một bên cảm khái nói: “Phong tiền lì xì này còn chưa có ủ ấm trong tay đâu, lại bị đưa trở về .”

Quan Miên nói: “Thêm lợi tức à ?”

Thể Hồ Thanh Tỉnh nói: “Thêm rồi, vẫn là hai phần lợi.”

Quan Miên nói: “Tôi có thể lại dự trữ mấy năm nữa.”

Thể Hồ Thanh Tỉnh dở khóc dở cười nói: “Vậy tôi đại khái sẽ cuốn gói chạy trốn.”

(关眠道:“加利息了么?

醍醐清醒道:“加了,还是两分利。”

关眠道:“我可以再多存几年的。”

醍醐清醒哭笑不得道:“那我大概会卷铺盖跑路。”)

Lily tiểu tâm dực dực (cẩn thận từng li từng tí) liếc mắt nhìn Bạch Anh Tước một cái, mới nói khẽ với Quan Miên nói: “Xin lỗi, vào lúc ấy tôi không biết cậu và Bạch tiên sinh là..”

Quan Miên nói: “Không sao.”

Lily cảm giác được thái độ của cậu đối với mình có chút thờ ơ, cho nên rất thức thời mà lôi kéo Thể Hồ Thanh Tỉnh vào sân.

Kim Vũ Trụ nhìn toa xe đã trống không rồi, đập đập bả vai nói: “Chúng ta còn muốn đứng bao lâu a?”

Bạch Anh Tước xem xem thời gian, nói với Quan Miên: “Thời gian không chênh lệch nhiều lắm.”

Quan Miên cau mày nói: “Thật sự muốn nhảy?”

Bạch Anh Tước cười híp mắt gật đầu, “Yên tâm, lúc đó tôi nhất định sẽ ôm lấy em thật chặt, dù như thế nào cũng sẽ không buông ra.”

Quan Miên nói: “Tôi có thể sợ độ cao.”

Bạch Anh Tước nói: “Em nằm nhoài trên người tôi, tựa như lục địa an toàn giống nhau.”

Quan Miên nhún vai nói: “Đi thôi.”

Hai người bọn họ vai sóng vai đi đến hội trường.

Khách khứa nhìn thấy bọn họ xuất hiện, lập tức vỗ tay.

Đường Nhị cô cô vội vội vàng vàng mà chào đón nói: “Đã sớm nên đi vào. Giờ lành sắp đến, đến lúc đó cho Đại Đường Ca của con đi lên với con. Người chủ hôn nói hắn sợ độ cao, cho nên sẽ đứng ở trên thuyền chủ trì lễ cưới. Máy phóng đại thanh âm cô đã chuẩn bị tốt, dụng cụ bơi lặn cô cũng chuẩn bị tốt. Các con đến lúc đó chỉ phải chú ý thời điểm nhảy xuống cách thuyền xa một chút, không nên nhảy lên thuyền là được.”

Bà nói xong, liền đến phiên nhóm người bà nội bá mẫu.

Một vòng lần lượt xong, cuối cùng mới là Bạch Lữ Thị. Bà lấy một đôi đồng hồ đeo tay ra, Bạch Anh Tước cùng Quan Miên lập tức đem đồng hồ đeo tay ban đầu gỡ xuống, đeo đồng hồ đeo tay Bạch Lữ Thị đưa. Bạch Lữ Thị nói: “Mặc dù nói khoa học kỹ thuật hiện đại rất tân tiến, nhảy xuống biển không phải là chuyện gì nguy hiểm, đã là chuyện đều có cái vạn nhất. Cái đồng hồ đeo tay này có công năng phòng ngự, nếu như vào nước lực trùng kích quá lớn, trang bị bơi lặn không ngăn nổi, có thể mở nó ra.”

Bạch Anh Tước cùng Quan Miên từng người đáp lại.

Bạch Lữ Thị vỗ vỗ tay Quan Miên, lại vỗ vỗ tay Bạch Anh Tước, vui mừng cười nói: “Cuối cùng cũng kết hôn rồi. Mệt chúng ta trước đó bận tâm như vậy.”

Bà nội tả oán nói: “Chính xác. Vì việc này, tóc ta đều nhuộm nhiều hơn đến mấy lần.”

Bạch Anh Tước cười nói: “Bà nội doạ con. Tóc người không sợi nào không đen nhánh toả sáng.”

Bà nội lườm anh một cái, lại không nhịn được nhếch miệng cười nói: “Ba hoa.”

Đại Đường Ca lái xe hoa tới, đứng trên boong thuyền. Đây là một chiếc xe hoa hình trái tim, nửa phần dưới là màu phấn hồng, nửa bộ phần trên trong suốt, có thể mở mui ra.

Tiếng vỗ tay mới vừa ngừng một lát lại vang lên.

Bạch Lữ Thị nói: “Thời gian cũng không còn nhiều lắm, các con lên xe đi.”

Bạch Anh Tước và Quan Miên tay trong tay lên xe, sau đó mặt đối mặt mà đứng.

Khách khứa cũng cùng bọn họ ra khoang tàu.

“Ô! Ô Ô Ô…” Kim Vũ Trụ mang theo đám người Bạch Thảo Bao, Hà Kỳ Hữu Cô ở bên cạnh ồn ào.

Đám người Du Hải Ba, Đoạn Thiều Tinh mặc dù tuổi tác cùng Bạch Anh Tước chênh lệch không bao nhiêu, thế nhưng ở trên thương trường sờ soạng lần mò nhiều năm như vậy, đã sớm luyện được chững chạc và thận trọng, bởi vậy mặc kệ bọn Kim Vũ Trụ kia náo nhiệt cỡ nào, bọn họ vẫn lẫn giữa một nhóm trung niên lão luyện thành thục chân chính, yên lặng mỉm cười.

Đại Đường Ca lái xe xoay chuyển phương hướng, vừa vặn làm hai người Bạch Anh Tước cùng Quan Miên lệch đối diện hết thảy khách mời.

Trên du thuyền bồi bàn bắt đầu phóng pháo hoa điện tử.

Một khối hình trái tim cực lớn nổ tung trên bầu trời, sau đó hóa thành cánh hoa tản ra rơi xuống.

“Hôn một cái!” Kim Vũ Trụ không coi ai ra gì rống to.

Đại khái thất thố và điên cuồng là sẽ truyền nhiễm. Đám người Bạch Thảo Bao, Thể Hồ Thanh Tỉnh lúc trước còn có chút câu nệ rốt cục dứt bỏ một chút rụt rè cuối cùng, cùng nhau hô to gọi nhỏ hết cả lên. Hà Kỳ Hữu Cô không biết từ nơi nào lấy ra một cái micro, còn dùng micro rống.

Bạch Anh Tước ý cười dịu dàng mà nhìn Quan Miên nói: “Loại tình huống này cần phải cho một câu trả lời.”

Quan Miên bỗng nhiên ôm Bạch Anh Tước, nặng nề mà hôn xuống!

“Nga…”

“Ô…”

“A…”

Tiếng sói tru đủ kiểu đủ loại suýt chút nữa nhấn chìm toàn bộ thuyền.

Hà Kỳ Hữu Cô kích động kêu lên: “Mười phút, mười phút…”

Quan Miên thả Bạch Anh Tước ra, lạnh nhạt liếc cậu ta một cái.

Hà Kỳ Hữu Cô lập tức sửa lời thoại nói: “Cực kì tốt, cực kì tốt…”

Kim Vũ Trụ đoạt lấy micro của cậu ta, không kiêng kị mà hô: “Hôn lưỡi, hôn lưỡi, hôn lưỡi…”

“Khụ khụ.” Đường Nhị cô cô vỗ vỗ bờ vai cậu ta, “Đến giờ rồi.”

Kim Vũ Trụ nói: “Hôn lưỡi không lãng phí thời gian đâu.”

Nhị đường ca ôm cổ của cậu ta, kéo vào trong lồng ngực của mình, “Em trai tôi nội lực thâm hậu, chân khí tuần hoàn không ngừng, khẳng định thời gian dài.”

Kim Vũ Trụ nói: “Lẽ nào anh không muốn xem hôn lưỡi?”

Nhị đường ca cười khẩy nói: “Yên tâm, lúc sau không phải còn có thời gian nháo động phòng ư?”

Ánh mắt Kim Vũ Trụ sáng lên, nhìn hắn, lộ ra nụ cười ngầm hiểu ý.

Người chủ hôn rốt cục được đưa lên sân khấu.

“Vào ngày này trời trong nắng ấm, tại nơi đây vùng bích hải lam thiên (biển xanh trời xanh) cùng nhau chứng kiến, một đôi tình nhân tình đầu ý hợp sắp tay trong tay mở ra một đoạn lữ trình khác trong cuộc đời của bọn họ…”

Gió biển lướt nhẹ qua mặt, có chút mặn.

Người chủ hôn thanh tình tịnh mậu (tình cảm dạt dào)mà đọc diễn cảm, giống như đang ca tụng tình yêu xinh đẹp nhất trên thế giới này.

Từ trước đến nay Quan Miên đối với lời nói suông đều cười nhạt, nhưng ngày hôm nay ngoại lệ. Ngày hôm nay ngôn ngữ này đó dưới cái nhìn của cậu cực kì khô khan vô vị thế nhưng lại giống như con số hấp dẫn cậu, chẳng những không có bất kỳ buồn bực, trái lại có ngọt ngào nhàn nhạt trong lòng chảy xuôi.

Bạch Anh Tước nghe được cũng thật vui vẻ, ý cười khóe miệng vẫn luôn luôn chưa từng biến mất.

Trái lại Kim Vũ Trụ, Giang Sơn Vi Ta Thở Gấp khách mời này nọ có chút đứng không yên, thỉnh thoảng châu đầu ghé tai, sau đó nhìn Quan Miên cùng Bạch Anh Tước cười hì hì, ánh mắt kia thật giống như con mèo ăn no rửng mỡ đang ngắm quả cầu len, chuẩn bị vận động vận động.

Người chủ hôn nói khoảng mười phút mới ngưng miệng, sau đó thu hồi bản thảo, lời ít mà ý nhiều hỏi: “Bạch Anh Tước tiên sinh, Quan Miên tiên sinh, các cậu có nguyện ý cùng đối phương trải qua một đời hay không?”

Quan Miên vừa muốn mở miệng, liền bị Bạch Anh Tước che miệng.

Bạch Anh Tước cúi người mặc trang bị, sau đó giúp Quan Miên mặc trang bị thật tốt, mới gật đầu nói với người chủ hôn: “Vấn đề mới nãy, ngài có thể hỏi lần nữa hay không?”

Người chủ hôn nói: “Hai vị có nguyện ý cùng đối phương trải qua một đời hay không?”

Bạch Anh Tước ôm lấy Quan Miên, sau đó dụng lực mà duỗi chân, tiêu sái mà nhảy khỏi xe hoa.

“Tôi nguyện ý.”

“Tôi nguyện ý!”

Câu trả lời dị khẩu đồng thanh (khác miệng cùng tiếng) từ giữa không trung vẫn luôn rơi vào vào trong biển, dư âm không dứt.

Bọt nước bắn lên trên mặt biển còn chưa ngừng lại, trên du thuyền đã vang lên một mảnh tiếng vỗ tay như sấm.

“Làm tốt lắm!”

“Tư thế tuyệt đẹp, dáng điệu uyển chuyển!”

“Bọt nước quá lớn, không có kiểm soát! Thế nhưng thông báo chân tình vô cùng cảm động, một trăm điểm!”

Đám Kim Vũ Trụ Hà Kỳ Hữu Cô bắt đầu ồn ào.

Mọi người Bạch gia lại trầm mặc khác thường. Thời khắc này, bọn họ rốt cục có loại cảm giác chân thật rằng Bạch Anh Tước thật sự đã kết hôn, nỗi lòng vẫn luôn lo lắng sau khi tiễn đưa thầy tướng số phán mệnh cho Bạch Anh Tước rốt cục cũng có thể buông ra.

Bà nội, Đại bá mẫu, Nhị bá mẫu không khỏi lệ nóng doanh tròng, bèn nhìn nhau cười.

So với du thuyền nhiệt nhiệt nháo nháo, Bạch Anh Tước cùng Quan Miên lại phi thường yên tĩnh. Bọn họ trước đó đeo mũ bảo hiểm có thể hô hấp và trò chuyện, bất quá hai người ai đều không lên tiếng, mà là tay nắm tay, ra sức bơi về phía du thuyền.

Kỹ năng bơi lội của Quan Miên chỉ có thể tính đại khái, cho nên Bạch Anh Tước dẫn cậu bơi về phía trước.

Bạch Anh Tước thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn cậu, tâm lý thỏa mãn như nước biển này giống nhau, không thể đo lường. Giữa lúc anh đang say sưa trong buổi hôn lễ ngọt ngào này, một tia sáng trắng sau lưng Quan Miên khiến cho anh cảnh giác. Anh theo bản năng mà quay người bơi về phía Quan Miên, muốn đem cậu ấn xuống, “Cẩn thận!”

Quan Miên tuy rằng không nhìn thấy động tĩnh phía sau, thế nhưng Bạch Anh Tước phản ứng cùng kinh ngạc thốt lên đã cung cấp đầy đủ thông tin cho cậu. Cậu không chần chờ chút nào mà trở tay nắm lấy tay Bạch Anh Tước, ra sức hướng lên trên ưỡn một cái, dùng thân thể chặn lại Bạch Anh Tước.

“Không!”

Trên thuyền đắm chìm trong sung sướng giữa đại dương.

Lily tự giác hoàn toàn không hợp lui qua một bên, quay đầu xem biển. Cô đột nhiên kinh hoảng chỉ vào mặt biển nói: “Đó là cái gì?”

Bởi thanh âm của cô quá mức bén nhọn sợ hãi, những người khác dồn dập theo ngón tay của cô nhìn lại.

Nhị đường ca và Đan Tâm Chiếu Hãn Thanh cùng cô đứng gần nhất, sắc mặt cùng nhau biến đổi.

“Là máu!”

149. Dị biến giữa biển (Trung)

Edit: Aoi Tetsu

Mặc dù với khoa học kỹ thuật hiện đại nhảy xuống biển cũng không có nguy hiểm quá lớn, thế nhưng cân nhắc đến tính khả thi phát sinh bất ngờ, Bạch gia vẫn bố trí đội cứu viện biển sâu tại du thuyền và xung quanh biển. Cho nên khi máu bị phát hiện trong nháy mắt, tất cả đội cứu viện biển sâu bắt đầu hành động.

Bạch nãi nãi yếu ớt mà dựa vào Bạch gia gia, trong miệng không ngừng mà lẩm bẩm ông trời phù hộ.

Bạch Lữ Thị thì trước tiên đi ra duy trì trật tự. Tham gia lễ cưới ngoại trừ đám người Kim Vũ Trụ, Hà Kỳ Hữu Cô, đều là nhân sĩ trải qua sóng to gió lớn, vô luận chuyển tâm tư gì, trên mặt đều là thuần một sắc lo lắng.

“Tìm được rồi!”

Đội cứu viện biển sâu đang vớt hô to một tiếng, đem lực chú ý của tất cả mọi người đều hấp dẫn tới.

Một cái lưới kim loại từ từ di động ra mặt biển, Bạch Anh Tước một tay vẫn ôm chặt Quan Miên, một tay dùng sức mà lấy mũ bảo hiểm xuống.”Bác sĩ đâu?” Hai mắt anh sung huyết, thần sắc ác liệt không thể nhìn gần!

Đội cứu viện biển sâu trang bị bác sĩ riêng, bác sĩ gia đình của Bạch gia cũng trong số khách mời uống rượu mừng, cho nên Quan Miên vừa lên thuyền, liền được đưa lên cáng, đưa vào phòng nghỉ ngơi.

Kim Vũ Trụ muốn theo sau, lại bị Nhị đường ca cản lại.

“Chúng ta ở chỗ này chờ tin tức đi.” Sắc mặt hắn nghiêm nghị, ánh mắt đảo qua khách mời ở đây thật nhanh.

Kim Vũ Trụ buồn bực nện hướng bên cạnh.

Loảng xoảng!

Lọ hoa bị đánh nát.

Nhị đường ca giật mình nhìn cậu ta, “Cậu không sao chứ? Không đau chứ?”

Kim Vũ Trụ xoa tay, vẻ mặt đau khổ nói: “Không cần nhắc nhở tôi.”

Hà Kỳ Hữu Cô lôi kéo Tinh Phi Ngân, lo lắng nói: “Không biết Mộng Xuân hiện tại thế nào rồi?”

Thể Hồ Thanh Tỉnh an ủi cậu ta nói: “Yên tâm đi. Quan Miên cát nhân thiên tướng(1), không có việc gì.”

(1) cát nhân thiên tướng: heaven helps a good man; ông trời luôn phù hộ, giúp đỡ người tốt; giống với Ở hiền gặp lành ấy

Hà Kỳ Hữu Cô nói: “Thôi được, tại sao xảy ra chuyện bất trắc? Chẳng lẽ nơi này có cá mập?”

Đan Tâm Chiếu Hãn Thanh nói: “Bạch gia cử hành lễ cưới, nhất định sẽ tăng mạnh biện pháp an toàn. Cho dù có cá mập lớn…” Hắn liếc mắt nhìn Tinh Phi Ngân một cái, không nói tiếp.

Hà Kỳ Hữu Cô nhỏ giọng hỏi Tinh Phi Ngân nói: “Hắn là có ý tứ gì?”

Tinh Phi Ngân nói: “Ngoại trừ người trong cuộc, ai cũng không biết đến cùng chuyện gì xảy ra. Không cần phải đoán.”

Bạch Lữ Thị rất nhanh từ phòng nghỉ ngơi đi ra, tạ lỗi với những vị khách đang vươn cổ (hóng chuyện đấy =)))), “Cảm ơn các vị nể mặt tham gia lễ cưới của Anh Tước nhà ta và Quan Miên, bởi Anh Tước và Quan Miên không có kinh nghiệm lặn xuống nước, cho nên đã xảy ra bất ngờ nho nhỏ, cũng may người không có gì đáng ngại, chỉ là tạm thời cần nghỉ ngơi, cho nên chỉ có thể hôm nào lại hướng các vị bồi tội.”

Khách khứa dồn dập tiến lên quan tâm, sau khi nghe được bà xác định tuyệt đối không có việc gì lần nữa, mới lục tục ngồi trên xe không quỹ khứ hồi Bạch gia chuẩn bị rời khỏi du thuyền.

Kim Vũ Trụ không chờ Nhị đường ca mở miệng đã nói: “Trước khi chưa nhìn thấy Quan Miên hoàn hảo không chút tổn hại, nói cái gì tôi cũng sẽ không đi. Đừng nói cái gì con gái đã gả ra ngoài như nước đã đổ ra, con gái xuất giá còn có lại mặt(2) nhá.”

(2) lại mặt: vợ chồng về nhà bố mẹ vợ sau ngày cưới (Theo QT)

Nhị đường ca nói: “Kỳ thực, tôi chỉ là muốn hỏi một chút cậu muốn cùng tôi đi lên xem một chút hay không.”

Kim Vũ Trụ kinh ngạc nói: “Có thể sao?”

Nhị đường ca nói: “Cậu cũng nói Quan Miên là nước cậu đã đổ ra. Cậu xem như là người nhà mẹ đẻ của cậu ấy, đi lên xem một chút cũng rất cần thiết.”

Vừa nghe cậu ta có thể đi lên, Hà Kỳ Hữu Cô lập tức cũng la hét muốn cùng đi.

Nhị đường ca bất đắc dĩ đáp ứng.

Đám người Bạch Thảo Bao cùng Thể Hồ Thanh Tỉnh tuy rằng cũng rất muốn đi, nhưng mà bọn hắn đầu tiên không được coi là người nhà mẹ đẻ của Quan Miên, thứ hai không có da mặt dày của Hà Kỳ Hữu Cô, chỉ có thể trơ mắt mà nhìn ba người bọn hắn theo cầu thang biến mất ở chỗ rẽ.

Bất quá cho dù lên lầu, muốn gặp Quan Miên cũng không phải một chuyện dễ dàng.

Nhóm người Bạch nãi nãi Bạch gia gia Đại bá mẫu Nhị bá mẫu nhà họ Bạch vân vân đều đứng ở trong hành lang, như từng vị môn thần (thần giữ cửa). Nhị đường ca vừa nhìn thấy bọn họ liền ủ rũ.

“Con lên đây xem náo nhiệt gì?” Nhị bá mẫu trong lòng đang vô cùng hoảng loạn vừa nhìn thấy nhi tử của mình, lập tức chán ghét mà phất tay nói, “Còn không đi xuống chào hỏi khách khứa?”

Nhị đường ca đem Kim Vũ Trụ đẩy ra, “Cậu ta là người thân của Quan Miên, dù sao vẫn phải để cho cậu ta nhìn cậu ấy đi.”

Đối với danh hiệu thân nhân Quan Miên, Kim Vũ Trụ thản nhiên nhận, “A Miên không sao chứ?”

Quan hệ của Kim Vũ Trụ và Quan Miên lúc trước Bạch Anh Tước có chút đề cập tới, cho nên sắc mặt Nhị bá mẫu giãn ra nói: “Không nguy hiểm tính mạng.”

Kim Vũ Trụ lại sợ hết hồn, “Không nguy hiểm tính mạng có phải là nói còn có cái nguy hiểm khác?”

Vừa vặn cửa phòng nghỉ ngơi mở ra, bác sĩ gia đình đi ra, nhìn thấy bọn Kim Vũ Trụ do dự một chút, quay đầu nhìn về phía Bạch gia gia.

Bạch gia gia hỏi: “Thế nào?”

Bác sĩ gia đình nói: “Đã thoát khỏi nguy hiểm.”

Kim Vũ Trụ vội hỏi: “Vậy có mất tay thiếu chân hay không?”

Bác sĩ gia đình nói: “Yên tâm, chỉ là mất máu quá nhiều.”

Kim Vũ Trụ vừa nghe càng gấp, “Tổn thương nơi nào mất máu quá nhiều?”

Bác sĩ gia đình nói: “Đứt đoạn mất hai cái xương sườn, một cái đâm vào lá phổi…”

Kim Vũ Trụ nghe được mặt mũi trắng bệch.

Bác sĩ gia đình mỉm cười nói: “Không cần lo lắng. Kỹ thuật nano của nước ta trên thế giới đi tiên phong, tại phương diện chữa trị gan, vẫn tương đối có địa vị. Chỉ phải an dưỡng thật tốt, khoảng một tuần lễ có thể xuống giường.”

Kim Vũ Trụ nói: “Thế nhưng đoạn xương sườn đâm phổi cậu ấy hẳn là không phải không có kinh nghiệm lặn xuống nước thao tác không phù hợp tạo thành đi?”

Bạch gia gia nói: “Nguyên nhân cụ thể cậu có thể chờ Quan Miên tỉnh rồi lại nói.”

Kim Vũ Trụ còn muốn nói điều gì, liền bị Hà Kỳ Hữu Cô cùng Nhị đường ca mỗi người một tay mang xuống.

Bọn họ đi rồi, nhóm người Bạch gia gia mới đẩy cửa vào phòng.

Quan Miên đeo dụng cụ hô hấp nhỏ loại nhỏ, lẳng lặng mà nằm ở trên giường kết hôn đỏ au. Bạch Anh Tước ngồi ở bên cạnh cậu, tay nắm thật chặt tay cậu.

Bác si đội cứu viện và bác sĩ gia đình liếc mắt nhìn nhau một cái, đều thức thời mà đóng cửa lại từ bên ngoài.

Chờ sau khi người ngoài trong phòng đều đi hết, Bạch gia gia mới mở miệng nói: “Anh Tước, đến tột cùng là chuyện gì xảy ra?”

Trong mắt Bạch Anh Tước loé ra một tia sát khí nồng nặc, “Là pháo mẹ con liên hoàn mini.”

Mọi người Bạch gia cùng nhau chấn động.

Bạch nãi nãi giật mình che miệng.

Đại bá mẫu còn hít vào một ngụm khí lạnh.

Pháo mẹ con liên hoàn mini là vũ khí được sát thủ cùng kẻ ám sát ưu ái nhất thế giới hiện nay. Hình thể nó khá nhỏ tiện bề mang theo, lại vừa uy lực mạnh mẽ, có thể bắn ra hai quả đạn pháo một trước một sau. Quả thứ nhất là pháo mẹ, lực trùng kích (lực đánh vào) cực mạnh, quả thứ hai là pháo con, lực xuyên thấu cực mạnh. Trên căn bản, người bình thường gặp phải loại đạn pháo này ở khoảng cách gần, chết không nghi ngờ.

Đường Nhị cô cô nói: “Đây thực sự là ông trời phù hộ! Các con đều không việc gì.”

Bạch Anh Tước vuốt đồng hồ trên tay nói: “Phải cám ơn đồng hồ đeo tay bà cố nội đưa cho chúng ta. Thời điểm đối phương nã pháo, con và Quan Miên đều dùng lồng phòng hộ, bất quá lực xuyên thấu của pháo mẹ con quá mạnh, đạn pháo con vẫn xuyên qua lồng phòng hộ. Quan Miên vì bảo vệ con, đã trúng một phát.”

Đường Nhị cô cô lạnh lùng nói: “Không biết là cái người mắt không mở nào lại chọn cái ngày xúi quẩy này! Món nợ này, chúng ta nhất định phải tính.”

Nhị bá bá liếc mắt nhìn Bạch gia gia một cái, thấp giọng nói: “Dám vào lúc này động thủ, tuyệt đối không phải nhân vật đơn giản.”

Đại bá bá gật đầu nói: “Chúng ta an bài không ít nhân thủ ở phụ cận, còn có hai chiếc tàu ngầm tuần tra. Đối phương có thể thâm nhập vào, nhất định nắm giữ nhân mạch cường đại và bối cảnh.”

Đường Nhị cô cô nói: “Người bình thường khó tìm, có bối cảnh có nhân mạch lại không qua được Bạch gia chúng ta càng không phải dễ tìm hơn?”

Nhị bá bá hỏi Bạch Anh Tước: “Các con gần đây có đắc tội người nào hay không?”

Ánh mắt Bạch Anh Tước lóe lóe, “Trong lĩnh vực kinh doanh khó tránh khỏi có đối thủ.”

Bạch gia gia nói: “Có thể là vì kế hoạch thành không trung hay chăng?”

Bạch Anh Tước nói: “Không thể xác định.”

Bạch gia gia gật gật đầu nói: “Cẩn thận một chút là được.” Ông dừng một chút, liền nhàn nhạt nói, “Nhưng là người nhà họ Bạch chúng ta, tuyệt đối không thể để cho người ta đến bắt nạt!”

Bạch Anh Tước nắm tay Quan Miên, dùng môi cọ cọ, hạ thấp giọng, gằn từng chữ một: “Đương nhiên.”

Lễ cưới của Bạch Anh Tước vốn đã bị chú ý, huống chi đột nhiên nháo ra một chuyện lớn như vậy. Cứ việc Bạch Lữ Thị nói là bất ngờ, mà ai nấy đều thấy được cái này có thể là bất ngờ, mà tuyệt đối không phải một việc bất ngờ bình thường.

Dùng thế lực Bạch gia và sự coi trọng với lễ cưới này, muốn phát sinh tràng diện bất ngờ lớn như vậy tuyệt đối cần an bài tỉ mỉ một phen.

Du Hải Ba xem trên ti vi, một màn Bạch Anh Tước và Quan Miên được vớt lên, khóe miệng hơi hơi nâng lên.

Đàm Chinh nói: “Ngài dường như rất vui vẻ?”

Du Hải Ba nói: “Kẻ thù của ta thương tâm, ta đương nhiên sẽ vui vẻ.”

Đàm Chinh nói: “Là ngài làm sao?”

Du Hải Ba tắt TV, chậm rãi quay đầu, tự tiếu phi tiếu (cười như không cười) nhìn lại hắn nói: “Cái này cũng là ta muốn hỏi cậu.”


150. Dị biến giữa biển (Hạ)

Edit: Aoi Tetsu

Đàm Chinh nói: “Đắc tội Tập đoàn Thịnh An và Bạch gia, một chút lợi ích đối với tôi đều không có.”

“Nhìn bề ngoài, đúng là như thế.” Du Hải Ba ý vị thâm trường (ý tứ hàm xúc, hứng thú) nhìn hắn, “Từ trước mắt đến xem, người Bạch Anh Tước kiêng kỵ nhất cùng đề phòng chính là ta. Hiện tại gây ra chuyện lớn như vậy, coi như hắn không nghi ngờ ta, ngay cả ta đều sẽ hoài nghi có phải là đầu ta làm ở trong mơ.”

Đàm Chinh nói: “Tôi và ngài là châu chấu trên một sợi dây thừng. Tôi nhớ lần trước tôi còn đề nghị ngài không nên cùng Bạch Anh Tước trở mặt.”

Du Hải Ba yên lặng nhìn hắn một hồi, đột nhiên cười nói: “Nói cũng đúng. Nói như vậy, hẳn không phải là cậu cũng không phải ta. Như vậy cậu cảm thấy chính là ai?”

Đàm Chinh nói: “Tập đoàn Thịnh An và Bạch gia ở giới kinh doanh giới chính trị sừng sững nhiều năm như vậy, dù sao vẫn sẽ gặp phải đối thủ. Cho dù có người muốn Bạch Anh Tước ở trong lễ cưới xấu mặt thậm chí chết cũng rất bình thường.”

“Nghe thì rất bình thường, mà trên thực tế một chút cũng không bình thường.” Du Hải Ba nói, “Bạch gia không phải dễ trêu, cho dù bọn họ có thể giết Bạch Anh Tước, kia cũng chỉ là một người Bạch gia mà thôi. Bạch gia vẫn còn, Tập đoàn Thịnh An có thể đổi một người chủ nhân. Ngược lại, hung thủ còn có thế đối mặt trả thù điên cuồng của Bạch gia.”

Đàm Chinh nói: “E rằng hung thủ căn bản cũng không sợ.”

Du Hải Ba nói: “Dùng tài phú và nhân mạch của Bạch gia tích lũy, bất cứ lúc nào cũng có thể mời lên tới hàng ngàn, hàng vạn tên sát thủ. Cho dù là người vốn không phải sát thủ, dưới sự tấn công của tiền tài, không đảm bảo sẽ không trở thành sát thủ, đến cuối cùng, trên thế giới này có thể không còn có người có thể hoàn toàn tin tưởng. Trả thù như vậy, ai sẽ không sợ?”

Đàm Chinh nói: “Có.”

Du Hải Ba nhìn hắn.

Đàm Chinh nói: “Châu chấu trên cùng một sợi dây thừng.”

Du Hải Ba nhíu mày lại, “Lý do gì?”

Đàm Chinh nói: “Ngài không phải đã nói cho bọn họ biết sao?”

Thời điểm biết cái sổ sách kia rơi vào tay Bạch Anh Tước, Du Hải Ba quả thật trước tiên liền báo cho cao tầng của đảng Cải Cách. Dù sao công việc trọng đại, vạn nhất làm lớn, cũng phải có biện pháp khẩn cấp mới tốt. Du Hải Ba vẫn lắc đầu, “Thế nhưng Bạch Anh Tước cũng không có ý tứ muốn vạch trần, cậu cũng nói bọn họ là châu chấu trên một sợi dây thừng. Đảng Cải Cách hẳn là sẽ không dại dột động thủ chọc tức Bạch gia.”

Đàm Chinh nói: “Bọn họ không phải không chết sao?”

“Cậu là nói nhắc nhở?”

Đàm Chinh nhún nhún vai.

Du Hải Ba cúi đầu suy nghĩ một hồi, đột nhiên cười khổ nói: “Bất kể là ai làm, chỉ sợ trên tờ danh sách kia tên đầu tiên đã là ta. Kế hoạch thành không trung mới vừa có chút mặt mày (ý chỉ mới thành hình), lần này có thể phải ngâm nước nóng rồi (ý là kéo dài, giống ngâm giấm đấy =)))).”

“Ngài vốn cũng không có ý định đầu tư cái kế hoạch này, bây giờ không phải là đúng ý?”

“Nguyên bản là không có ý định này, bởi vì ta không muốn khuất phục dưới Bạch Anh Tước nhìn sắc mặt hắn. Thế nhưng sau khi nghiên cứu, cảm thấy tiền cảnh quả thật không tệ.” Du Hải Ba ngừng một chút nói, “Thôi được. Như thế nào đều tốt, chỉ cần cuối cùng không phải rơi vào tập đoàn Tinh Thần là tốt rồi.”

Đàm Chinh nói: “Chỉ sợ, không hẳn.”

Đưa khách mời đi, trên thuyền ngoại trừ người trong nhà Bạch gia ra, chỉ có vị “thông gia” Kim Vũ Trụ này nói cái gì cũng phải lưu lại bồi Quan Miên.

Có Kim Vũ Trụ bồi Quan Miên còn đang hôn mê, Bạch Anh Tước liền ra ngoài tham gia hội nghị lâm thời của Bạch gia triệu tập.

Chú rể bị thương trong lễ cưới, này chẳng khác nào ở trước mặt toàn thế giới tàn nhẫn mà tát cho Bạch gia một bàn tay. Không cần chờ ngày mai, hiện tại mở trang web ra là có thể nhìn thấy tin tức lễ cưới “huyết ”(máu) tẩy phô thiên cái địa (ùn ùn kéo đến).

Nhị đường ca oán hận đóng máy tính xách tay lại.

Đại Đường Ca vỗ vỗ bờ vai hắn để bày tỏ an ủi.

Bạch Lữ Thị nói: “Bây giờ không phải là thời điểm tức giận, ta nhất định phải bắt được tên địch nhân này.”

Nhị đường ca phụ họa nói: “Không sai, con nhất định phải bắt được hắn, sau đó chém thành muôn mảnh!”

Bạch Lữ Thị nhìn về phía Đại bá phụ, “Điều tra có kết quả chưa?”

Đại bá phụ nói: “Bước đầu hoài nghi đối phương trà trộn ở trong đội cứu viện. Ta đã sai người trước tiên căn cứ hướng chảy của vết máu của Quan Miên, thời gian và vị trí cùng với phương hướng người kia thu thập nước biển ngay lúc đó Anh Tước cung cấp,(时间和位置以及英爵提供的那人当时的方位收集海水) nhìn xem có để lại đầu mối gì hay không. Mỗi người bên trong đội cứu viện đều sẽ tiến hành kiểm tra lại, xem xem gốc gác của bọn họ, từng trải cùng tài khoản ngân hàng có cái gì dị thường hay không.”

Nhị đường ca nói: “Còn có hỏi bọn họ một chút lúc đó ở nơi nào.”

Bạch Lữ Thị nói: “Có chút chuyện riêng chúng ta có thể tự mình làm, thế nhưng chuyện đề ra nghi vấn vẫn là để cho cảnh sát đi.”

Bạch gia gia thấy Bạch Anh Tước từ đầu tới đuôi không nói một lời, vội hỏi: “Mẹ nói đúng lắm. Hiện tại tất cả mọi người sẽ nhìn chằm chằm chúng ta, tuy rằng chúng ta là người bị hại, nhưng chúng ta ở ngoài chỗ sáng bọn họ ở trong tối, ngược lại là chúng ta bị đẩy tới đỉnh sóng, không thể phạm sai lầm.”

Nhị đường ca nói: “Nếu không thể nhúng tay vào chứng cứ, vậy thì nhúng tay vào động cơ. Đến tột cùng là ai muốn đối phó chúng ta?”

Cái vấn đề này đã hỏi tới trọng điểm.

Bắt đầu từ lúc chuyện này phát sinh, hiện lên trong đầu mỗi người đều là là ai dám động thủ vào thời điểm này.

Bạch Lữ Thị nói: “Hẳn là không dễ đoán. Dám động thủ, cũng không phải là không có đầu óc. Đã có đầu óc, liền nhất định sẽ có chỗ dựa.”

Nhị bá bá nói: “Bất kể là ai, trước tiên soạn một phần danh sách ra đi. Điều tra từng cái từng cái, dù sao vẫn có thể tìm được chu ti mã tích (sợi tơ nhện, dấu chân ngựa, ý chỉ dấu vết để lại).”

Bạch Lữ Thị nhìn về phía Bạch Anh Tước nói: “Con chăm sóc Quan Miên thật tốt, những chuyện khác giao cho chúng ta đi.”

Bạch Anh Tước xoa xoa mi tâm.

“Anh Tước đi theo ta.” Bạch Lữ Thị tiến vào phòng họp bên cạnh phòng họp nhỏ.

Bạch Anh Tước đứng dậy đi theo vào, sau đó đóng cửa lại.

Phòng hội nghị hai bên đều là cửa sổ sát đất. Bạch Lữ Thị mở một bên cửa sổ sát đất bên trong ra, tùy ý gió biển thổi nhẹ vào, mang theo ý ẩm ướt mặn mặn.”Đối phương là ai, trong lòng con nắm chắc không?”

Bạch Anh Tước nói: “Bởi vì quá nắm chắc, trái lại cảm thấy… Không có khả năng lắm.”

Bạch Lữ Thị quay đầu nhìn hắn, “Du Hải Ba?”

Bạch Anh Tước hơi run.

Bạch Lữ Thị nói: “Tuổi ta mặc dù lớn, thế nhưng đôi mắt và lỗ tai còn dùng tốt lắm. Quan hệ của Du Hải Ba và Cốc Thi Vận, sự giao du của Cốc Thi Vận và Quan Miên, còn có gói hàng hăm dọa gửi đến trung tâm hội triển lãm kia, ta nhiều ít có thể đoán được một chút. Nhưng mà bây giờ Quan Miên đã cùng con kết hôn rồi, Du Hải Ba hẳn là sẽ không lại động tới cậu ấy.”

Bạch Anh Tước nói: “Sự tình có thể so với trong tưởng tượng của ngài còn muốn phức tạp nhiều lắm.”

Bạch Lữ Thị nói: “Nói như thế nào?”

Bạch Anh Tước nói chuyện sổ sách Cốc Thi Vận uỷ thác Quan Miên giao cho mình. Còn chuyện Quan Miên và Kim Vũ Trụ xâm nhập máy vi tính của đảng Cải Cách, anh tạm thời chưa nói. Cũng không phải anh không tín nhiệm Bạch Lữ Thị, mà là tôn trọng Quan Miên.

Bạch Lữ Thị cau mày nói: “Bọn họ thật sự làm thứ này?”

Bạch Anh Tước thấy bà cũng không quá bất ngờ, hỏi: “Ngài biết?”

“Cha mẹ con năm đó nhắc qua với ta.” Bạch Lữ Thị hừ lạnh nói, “Người người đều nói chính trị là một thùng nhuộm lớn, quả nhiên. Ta còn nhớ rõ đưa ra cái đề nghị này là Văn Hạc, hiện tại hắn đã là chủ tịch đảng Cải Cách. Thời điểm ta biết hắn, hắn và con lớn không chênh lệch nhiều lắm, học sinh cả người khí phách, tràn đầy hoài bão, hưng trí (hăng hái, hứng thú, hào hứng) bừng bừng mà hi vọng đại triển quyền cước (ý chỉ thể hiện khả năng) ở giới chính trị. Hắn đích thật là một nhân tài, từng làm thẩm phán, thị trưởng, bộ trưởng, đều rất xuất sắc. Đáng tiếc, trong quá trình hắn từng bước thăng chức, học sinh thân khí phách kia mất rồi, biến thành một vị chính khách địa địa đạo đạo (地地道道).”

Bạch Anh Tước nói: “Con nhớ trong dự án hắn đề xuất có một cái là phòng ngừa công chức thu nhận hối lộ tinh thần (收受精神贿赂).”

“Đúng vậy.” Bạch Lữ Thị đạo, “Ta còn nhớ chủ trương chính trị lúc trước của hắn, phản tham ô, nâng tố chất và sức phán đoán của thẩm phán lên, khống chế ỷ lại của nhân loại đối với kết quả điện tử vân vân. Bộ phận chủ trương cũng không phù hợp tinh thần của đảng Cải Cách, cho nên, các loại chủ trương như khống chế ỷ lại của nhân loại đối với kết quả điện tử, hắn rốt cuộc không còn nhắc đến nữa. Ta trước sau cho là hắn có thể bảo trì một tia tôn nghiêm cuối cùng, không nghĩ tới vẫn không thể. Chủ trương hắn nói lên đã không còn là lý tưởng cùng hoài bão, mà là vũ khí cùng dã tâm. Vũ khí công kích đối thủ cùng dã tâm lớn mạnh của mình..”

Bạch Anh Tước trầm mặc.

Bạch Lữ Thị thở dài, đem tâm tư thu lại, “Nếu thật là như thế này, như vậy Du Hải Ba xác thực có động cơ giết người. Thế nhưng ta không cho là y sẽ chọn ra tay vào lúc này.” Nhiều khách mời ở đây như vậy, khiến Bạch gia muốn không truy cứu cũng không được. Nói là ám sát ngược lại càng giống như khiêu khích.

Bạch Anh Tước nói: “Xuất nhân ý biểu (出人意表) cũng là một loại cách thức thoát tội.”

Bạch Lữ Thị nói: “Con dự định một mực chắc chắn y?”

Bạch Anh Tước giơ tay mở nút áo sơ mi phía trên cùng ra, lạnh nhạt nói: “Con sẽ không bỏ qua bất luận kẻ nào thương tổn Quan Miên.”

Bạch Lữ Thị chăm chú anh nhìn thật lâu, mới mỉm cười nói: “Cậu ấy là vợ của chắt trai ta, ta cũng sẽ không bỏ qua.” (vì Bạch Lữ Thị là bà cố của Bạch Anh Tước ấy)

Chờ Bạch Anh Tước đi rồi, Bạch nãi nãi đi tới, muốn nói lại thôi mà nhìn Bạch Lữ Thị.

Bạch Lữ Thị nói: “Con muốn nói cái gì, cứ việc nói thẳng đi.”

Bạch nãi nãi nhỏ giọng nói: “Mẹ nói, Quan Miên có phải là thay Anh Tước cản (kiếp) nạn của nó hay không?”

Bạch Lữ Thị ngẩn ra, cau mày nói: “Còn có ai có ý nghĩ này?”

Bạch nãi nãi nói: “Lão đại lão nhị gia cũng đều đã từng nghĩ như vậy.”

“Ít suy đoán những thứ này có hay không.” Bạch Lữ Thị lạnh lùng nói, “Lời nói này từ trong miệng các con ra, đến bên trong tai ta thì dừng, ta không muốn người thứ năm nghe được. Đặc biệt là Anh Tước và Quan Miên.”

Bạch nãi nãi như cô vợ nhỏ lên tiếng trả lời.

Bạch Lữ Thị nhẹ giọng nói: “Rảnh rỗi đem vị thầy tướng số kia mời tới thay Quan Miên và Anh Tước tính toán một chút đi.” Có một số việc, thà rằng tin có, không thể tin không. Bạch Lữ Thị phát hiện mình thật sự già rồi, trước lúc cha mẹ Bạch Anh Tước qua đời, bà luôn luôn xuy chi dĩ tị (khịt mũi coi thường) đối với chuyện như vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip