Không hiểu vì sao bị tập kích bất ngờ

Chuơng 76: Không hiểu vì sao bị tập kích

bất ngờ (Thượng)

.

.

Đam mỹ: Toàn Tức Võng Du Chi Khổ Lực

Tác giả: Tô Du Bính

Biên tập: Nguời Nào Đó (nguoinaodo.wordpress.com)

.

.

Nghiên cứu cùng thảo luận rất nhanh đã đến hồi kết thúc. Hội nghị cho ra kết luận cuối cùng, chính là tuyết trước cửa nhà mình thì mình tự quét, sương trên ngói nhà khác thì họ tự trông nom. Mặc kệ hai bên có gây sức ép với nhau như thế nào, thì bọn họ cứ việc bàng quang là tốt rồi.

Hà Kỳ Hữu Cố thấy Quan Miên bắt đầu dọn dẹp sổ sách chuẩn bị đi ra ngoài, liền nghi hoặc hỏi “Trễ như vậy rồi mà ngươi vẫn chưa đi ngủ sao?” Hắn nhỡ rõ, hai việc tích cực nhất trong đời y hẳn là ăn cơm và đi ngủ a.

Quan Miên “Ta lên Lạc Lạp Tư Gia để logout”

Hà Kỳ Hữu Cô nhớ tới y ngày mai còn phải login lấy quặng, liền giật mình mà gật gật đầu.

Thời điểm Quan Miên bước chân vào mỏ thì đã là gần mười một giờ, trên núi hiện tại đã không còn một bóng người, kết quả này cũng không nằm ngoài dự liệu của y. Quan Miên đang chuẩn bị logout, thì khóe mắt đột nhiên lại phiêu đến khe hở giữa vách núi, nơi có một đóa hoa hồng đang run nhè nhẹ trước gió, giống như nó đang đợi chờ điều gì.

Y đứng im tại chỗ ngắm nhìn một lát, rồi mới đem hoa hái xuống bỏ vào trong túi.

Vụ đánh lén giữa Hắc Diệu Thạch nghiệp đoàn cùng Nhất Trụ Kình Thiên nghiệp đoàn trong lúc giao trả nhiệm vụ thôn trang, rất nhanh bị phanh phui trên mặt báo chí. Tình cảnh hai thôn trang sau khi bị tàn sát bừa bãi cũng được người chơi chụp lại toàn bộ dưới mọi góc độ khác nhau, để kiếm cớ cướp đoạt chú ý trên trang đầu.

Vụ việc này thực sự khiến cho Hăc Diệu Thạch nghiệp đoàn cùng Nhất Trụ Kình Thiên nghiệp đoàn một phen bận tối mày tối mặt.

Một bên muốn cưỡng chế đuổi đi những người chơi không có quan hệ đến xem náo nhiệt, một bên lại ra sức cố gắng xây dựng lại thôn trang, để tiếp tục cạnh tranh với đối phương.

Bất quá, hết thảy những điều này cũng không ảnh hướng gì đến Tinh Nguyệt nghiệp đoàn cả.

Trước mắt, nhiệm vụ hàng đầu của bọn họ là phải dọn cho xong đống phế tích của Bác Đặc thành.

Chỉ trong vòng mấy ngày, mà toàn bộ đống đổ nát cao sừng sững ở phía Đông Nam Bác Đặc thành đã được rửa sạch sẽ. Lưu Lạc Cao Nguyên Hồng thì đang bận bù đầu với việc thiết kế bản vẽ thôn trang, chuẩn bị đem nơi này một lần nữa lại phồn vinh như ngày xưa. Dù sao thì rửa sạch phế tích cũng rất buồn tẻ, cho nên bọn họ đã phân những ngành nghề bất đồng thành một đội ngũ với nhau, để các thành viên có thể tích cực hơn.

Trước ngày khởi công, Quan Miên xin phép cho Thể Hồ Thanh Tỉnh được thôi không tham gia vào nhiệm vụ lần này.

Sau ngày hắn bị Hắc Ám Đại Công hù dọa, thì nhiệt tình đối với trò chơi đã nhanh chóng giảm xuống. Hắn có nói qua, gần nhất đang tham gia một thứ mới gọi là “Độ phù hợp giữa linh hồn” do Sở giới thiệu hôn nhân thành lập ra, cũng phi thường vui vẻ ở đấy giống như các gặp nước, nên thời gian thượng du diễn cũng càng ngày càng ít đi.

Hà Kỳ Hữu Cô đối với việc này thì vô cùng tiếc nuối. Trong một lần đi xem quá trình lấy quặng của Quan Miên, hắn đã vô tình biết được ân oán giữa Thể Hồ Thanh Tỉnh cùng Hắc Ám Đại Công, nguyên bản hai người còn đang tính toán thành lập một hội phản khảng liên minh Hắc Ám, mà hiện tại chỉ còn một người can đảm tiếp tục chống đỡ. Hắn cũng định kéo Quan Miên vào cho đủ số lượng, nhưng lại lo lắng lập trường của y không kiên định, lại có quan hệ lén lút riêng tư với đối tượng hắc ám kia, cho nên Hà Kỳ Hữu Cô tạm thời đưa Quan Miên vào kỳ hạn quan sát…

Khởi công không bao lâu, thì Hà Kỳ Hữu Cô lại chạy tới tìm y nói chuyện phiếm, mà nói chuyện phiếm ở đây chính là loại đề tài mà người bình thường không bao giờ thèm động đến.

“Ngươi nói thử xem, thôn trang của Hắc Diệu Thạch nghiệp đoàn cần bao lâu mới có thể khôi phục lại nguyên trạng a?”

Vào thời điểm hắn hỏi Quan Miên đến lần thứ ba, thì y rốt cục mới lười biếng mà lên tiếng “Vì cái gì mà bọn họ phải khôi phục lại nguyên trang?”

Hà Kỳ Hữu Cô “Chẳng lẽ bọn họ định ở trong mấy căn nhà đã đổ một nửa kia sao?”

Quan Miên “Bọn họ có thể phá tất cả đi để thành lập lại trấn nhỏ”

“A! Đúng vậy” Hà Kỳ Hữu Cô lập tức phát ra âm thanh thán phục, nhưng thân thể rất nhanh liền bật dậy, dùng kết giới bảo vệ mình cùng Quan Miên.

Quan Miên đang không hiểu chuyện gì xảy ra, thì không biết từ nơi nào xuất hiện ra một đám người chơi khác. Bọn họ không hề che mặt, phần lớn đều đang nhếch mép cười xông về phía thôn trang, sau đó sử dụng quyển trục, hướng về phía hội viện của Tinh Nguyệt nghiệp đoàn phát động công kích.

Hà Kỳ Hữu Cô một bên dùng kết giới phòng thủ, một bên đánh trả, hô lớn “Bọn họ là từ nơi nào chui ra a?”

Quan Miên vội vàng lấy ra báo chí ban lệnh triệu tập thành viên của Tinh Nguyệt nghiệp đoàn, tuy biết số lượng hội viên đọc được báo chí lúc này là rất ít, nhưng vẫn còn hơn ý tưởng viết thư cho từng người của Hà Kỳ Hữu Cô.

Từ lúc đối phương đánh lén bọn họ đã trôi qua gần nửa canh giờ, thế cục cũng bắt đầu biến chuyển tốt đẹp hơn.

Tuy người của đối phương đông hơn hai lần bên ta, quyển trục trong tay vung lên loạn xa, khiến rất nhiều thành viên của Tinh Nguyệt nghiệp đoàn bất ngờ không kịp đề phòng, liên túc hóa thành bạch quang bay xuống địa phủ báo danh. Nhưng số lượng còn lại vẫn tích cực chống chọi, tạo thành hàng rào phòng thủ để phản kích, tuy vậy, nhưng đại đa số mọi người ở đây đều đã rơi vào tình cảnh xấu, hơn nữa kỹ năng cũng tầm thường khiến tình thế trở nên vô cùng nguy cấp.

Hà Kỳ Hữu Cô giận đến muốn mắng người “Lần này là lũ…RZ (Nhân tra) nào làm a? Hắc Diệu Thạch hay Nhất Trụ Kình Thiên?” Ngày hôm qua, bọn họ mới vừa ra tay giúp song nghiệp đoàn kia bảo vệ thôn trang, mà giờ này bọn chúng lại cầm đao sang đánh bọn họ khiến hắn tức đến ói máu, chỉ hận không thể bộc phát ra hết.

Quan Miên đứng ở phía sau Hà Kỳ Hữu Cô, ngẫu nhiên giúp hắn thêm huyết, còn đại đa số thời gian đều chú tâm viết thư tìm người hỗ trợ “Hẳn không phải là bọn họ”

Hà Kỳ Hữu Cô “Vì sao?” Hắn từ trước đến nay vẫn luôn tin tưởng những phán đoán của Quan Miên.

Quan Miên “Vì còn chưa đến thời điểm ăn no rửng mỡ”

“Vậy thì ai? Người chơi mới sao?” Hắn nhìn thấy đối phương quang minh chính đại lộ ra khuôn mặt dưới ánh mặt trời, lại còn thoải mái sử dụng ma pháp truyển trục đánh bên này đánh bên kia, liền bất ngờ lộ ra một ý niệm trong đầu “Chẳng lẽ là Đế Diệu nghiệp đoàn?”

Có thể bỏ tiền ra thuê được hẳn một chi đội hoàn toàn không có ai từng chơi Mộng Đại Lục, nhưng lại vô cùng quen thuộc trong các thao tác, thì tuyệt đối không phải là chuyện dễ dàng, hơn nữa bọn họ còn không hề chớp mắt mà bỏ tiền ra đầu tư mua các loại ma pháp quyển trục vô cùng sang quý, thì chắc hẳn không phải là kẻ tầm thường. Hắn đã nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng vẫn chỉ nghĩ ra mỗi Đễ Diệu nghiệp đoàn mới có năng lực làm chuyện này. Hắc Diệu Thạch nghiệp đoàn cùng Nhất Trụ Kình Thiên nghiệp đoàn có lẽ cũng làm được, nhưng bọn họ đối với Tinh Nguyệt nghiệp đoàn lại không đến mực hận thấu xương. Cho dù bọn họ có đem số lượng thành viên trước mắt của Tinh Nguyệt nghiệp đoàn giết chết, thì đối với Tinh Nguyệt nghiệp đoàn cũng không có gì gọi là quá tổn thất cả. Bác Đặc Thành hiện tại vẫn chỉ là một đống phế tích, dù bọn họ có mãnh liệt xông vào đánh nhau một lần, thì nơi đây cũng chỉ biến thành một đống phế tích nhỏ. Cho nên hết thảy mọi chuyện trước mắt chỉ có thể dùng hai chữ “báo thù” để giải thích, bằng không kẻ nào lại ăn no rửng mỡ đi làm loại chuyện hết sức ngu xuẩn này.

Hà Kỳ Hữu Cô đang định mang ý tưởng của mình nói cho Quan Miên, thì chợt nhìn thấy một nhóm viện quân đầu tiên từ trên trời giáng xuống, đi đầu chính là—-

Đan Tâm Chiếu Hãn Thanh cùng Giang Sơn Vì Ta Thở Gấp.

“…” Hà Kỳ Hữu Cô lập tức ngoan ngoãn đem miệng ngậm lại.

Viện quân đến giúp cho hội viên của Tinh Nguyệt nghiệp đoàn trở nên phấn chấn nhiều hơn.

Hà Kỳ Hữu Cô nhìn thấy Đan Tâm Chiếu Hãn Thanh cùng Giang Sơn Vì Ta Thở Gấp ở phía trước đại phát thần uy, liền thất thần giơ hai tay lên, hắn cũng không quay đầu lại mà chỉ cất tiếng hỏi “Mộng Xuân, chúng ta lên phía trước đi dạo đi?”

Quan Miên gọn gàng dứt khoái nói “Ta sợ chết”

Hà Kỳ Hữu Cô “Nếu không ta lên trước nhé, ngươi cứ ở lại chỗ này đi?”

Quan Miên còn chưa trả lời, thì chợt nghe thấy thanh âm của Hắc Ám Đại Công xuất hiện ngay phía sau “Hảo”

Hà Kỳ Hữu Cô quay đầu nhìn hắn một cái, lập tức vọt về phía trước.

Hắc Ám Đại Công thản nhiên khởi động kết giới, sau đó mới chẫm rãi hỏi “Biết là ai chưa?”

Quan Miên “Không biết”

Hắc Ám Đại Cộng yên lặng mà nhìn trong chốc lát, sau đó đột nhiên nói “Những người này, có chút nhìn quen mắt”

Quan Miên ngẩn ra. Y sở dĩ nói không biết những người này cơ bản là do có chung cái nhìn với Hà Kỳ Hữu Cô, không thể hiểu vì sao lại được có người chạy đến đây gây ra sự tình bất lợi cho bọn họ. Tuy vậy, nhưng y và Hà Kỳ Hữu Cô có duy nhất một suy nghĩ không trùng nhau, đó là Quan Miên không cho rằng Đế Diệu nghiệp đoàn sẽ gây ra loại chuyện nhàm chán này.

Nhưng là Hắc Ám Đại Công cũng không tiếp tục nói nữa.

Quan Miên nhíu nhíu mày. Hắn nhận thấy vừa rồi Hắc Ám Đại Công nói những người này có chút quen mặt, thì trong giọng nói còn pha chút kinh ngạc, giống như không ngờ bọn họ lại xuất hiện ở đây.

Tuy bọn họ đều là người chơi mới, nhưng thao tác về các loại kỹ xảo trong trò chơi lại rất thành thạo, ngoài ra Hắc Ám Đại Công dường như có quen biết bọn họ, nhưng lại bất ngờ khi bọn họ xuất hiện ở nơi này… Tổng hợp lại tất cả những điều trên, thì có thể cho ra hai đáp án chiếm tỷ lệ cao nhất.

Thứ nhất là bọn họ đến từ một trò chơi khác, mà Hắc Ám Đại Công lại thường xuyên tham gia các loại trò chơi, nên việc hắc quen biết bọn họ không có gì gọi là hiếm lạ cả.

Thứ hai là bọn họ vốn đã quen biết nhau ở ngoài hiện thực.

Trong lúc Quan Miên đang mài suy đoán, thì đội viện quân thứ hai đến rồi, đi đầu chính là Minh Nguyệt Vô Ảnh.

Minh Nguyệt Vô Ảnh nhìn tới bọn họ thì lập tức sửng sốt, thanh kiếm nguyên bản đang định vung lên cũng dừng lại, vọt tới trước mặt một người trong đó, lạnh lùng hỏi “Sao ngươi lại ở trong này?”

Người nọ là kẻ từ đầu tới cuối chưa từng ra tay, mà chỉ dùng quyển trục không ngừng thêm máu cho chính minh. Lúc hắn nhìn thấy Minh Nguyệt Vô Ảnh tiến đến, thì lập tức khó xử, thấp giọng nói “Nhạc tiểu thư thứ lỗi”

Minh Nguyệt Vô Ảnh tựa hồ hiểu được chuyện gì, cau mày nói “Đem loại chuyện này nháo đến cả trò chơi, không cảm thấy khó xem sao?”

Người nọ giận dữ nói “Chúng ta cũng là không còn biện pháp”

Minh Nguyệt Vô Ảnh “Các ngươi về trước đi, những việc khác ta sẽ tìm hắn nói chuyện”

Ngươi nọ hơi do dự một chút, liền xuất loa ra hô lớn “Thu quân”

Nhưng người chơi mới nghe thấy vậy, lập tức lôi ra mặt bảng khống chế logout, tốc độ của bọn họ cực nhanh, khiến hội viên của Tinh Nguyệt nghiệp đoàn cùng Đế Diệu nghiệp đoàn không theo kịp.

Người nọ nguyên bản cũng định lôi ra mặt bảng khống chế, nhưng động tác của hắn có chút ngốc nghếch khiến tốc độ kéo theo cũng chậm hơn, cho nên bị Giang Sơn Vì Ta Thở Gấp vẫn chưa đánh nghiền một chưởng chụp chết.

Minh Nguyệt Vô Ảnh quay đầu nhìn hắn.

Giang Sơn Vì Ta Thở Gấp cũng không hề áy náy mà chỉ nhún vai nói “Ta định đánh ruồi bọ, nhưng chẳng may quất nhầm địa phương”

.

.

.

Hết chương 76./

Chuơng 77: Không hiểu vì sao bị tập kích

bất ngờ (Trung)

.

.

Đam mỹ: Toàn Tức Võng Du Chi Khổ Lực

Tác giả: Tô Du Bính

Biên tập: Nguời Nào Đó (nguoinaodo.wordpress.com)

.

.

Mọi chuyện kết thúc êm đẹp sau cuộc chuyện trò khôi hài giữa Minh Nguyệt Vô Ảnh cùng đầu lĩnh của nhóm người chơi mới, nhưng sự việc xảy ra lại được truyền bá trên báo chí đàng hoàng hơn nhiều.

Hắc Diệu Thạch nghiệp đoàn cùng Nhất Trụ Kình Thiên nghiệp đoàn đều gửi thư tới an ủi. Bọn họ ngoại trừ hỏi thăm lý lịch không rõ của đám người chơi mới ra, thì còn nói bóng nói gió về nguyên nhân Đế Diệu nghiệp đoàn lại xuất hiện vào đúng thời gian này.

Quan hệ giữa Tinh Nguyệt nghiệp đoàn cùng Đế Diệu nghiệp đoàn biến hóa thật sự quá mau. Từ thời đại tranh đấu giữa Phồn Tinh Hữu Độ cùng Hắc Ám Đại Công, đến tình hữu nghị tương thân tương ái hỗ trợ lẫn nhau trong hiện tại, quan hệ giữa song phương giống như hai tia chiết xạ, vặn vẹo một đường cũng quá nhanh quá trực tiếp.

Đối với chuyện này, thì nguyên lão lâm thời bị đẩy lên ngai vàng – Hà Kỳ Hữu Cô đã sử dụng nghìn bài một điệu trả lời thuyết phục cho bọn họ. Thuyết phục ở đây, là mở đầu tỏ vẻ cảm tạ bọn họ vì đã gửi thư an ui, sau đó bắt đầu trả lời lặp đi lặp lại một câu “Không biết” —-

Lai lịch của mấy người chơi mới thế nào?

Không biết.

Có chuyện gì xảy ra giữa bọn họ cùng Tinh Nguyệt nghiệp đoàn?

Không biết.

Vì sao Đế Diệu nghiệp đoàn lại xuất hiện ở đo?

Không biết.

Vấn đề này không ngừng gây tò mò cho một vài nghiệp đoàn khác, nhưng kỳ thật ngay cả Hà Kỳ Hữu Cô cũng đang tò mò muốn chết. Đáng tiếc là đám người Đan Tâm Chiếu Hãn Thanh cùng Giang Sơn Vì Ta Thở Gấp giúp xong liền vội vàng ly khai, chỉ để lại Hắc Ám Đại Công cùng Xuân Mộng Bất Tỉnh ở cùng nhau…

Hà Kỳ Hữu Cô đưa mắt nhìn xung quanh.

Lúc Chư Cát Động Minh thu được thư tín, vội vàng chạy tới thì nhìn thấy bộ dạng hết nhìn đông lại nhìn tây của hắn, có chút nghi hoặc hỏi “Ngươi đang tìm gì vậy?”

Hà Kỳ Hữu Cô “Ngươi có nhìn thấy Mộng Xuân cùng Hắc Ám Đại Công không?”

Chư Cát Động Minh “Ý ngươi là bọn họ đang ở một mình hay ở bên nhau?”

Hà Kỳ Hữu Cô “Bọn họ hẳn là đang ở cùng một chỗ, bất quá cũng có thể là đã chia ra. Ngươi có thấy không?”

Chư Cát Động Minh “Một mình thì không thấy, bên nhau càng chưa thấy được”

Hà Kỳ Hữu Cô trở mặt xem thường nói “Vậy ngươi còn hỏi một mình hay bên nhau làm gì?”

Chư Cát Động Minh hắc hắc cười “Ta chỉ là tò mò, không biết bọn họ có phải đang ở bên nhau hay không thôi”

Bọn họ lúc này đích xác đang ở cùng một chỗ.

Hơn nữa, chỉ có hai người bọn họ bên nhau.

Quan Miên hỏi “Ngươi đọc được ở trên báo chí sao?”

“Là do Giang Sơn nhìn thấy”

“Các ngươi luyện cấp cùng một chỗ?”

“Nghiêm khắc mà nói, thì là bọn họ giúp ta luyện cấp”

Khuôn mặt Quan Miên thoáng nét kinh ngạc. Y cứ nghĩ là từ trước đên nay chỉ có một mình Hắc Ám Đại Công tự đi luyện cấp.

Tựa hồ nhìn ra nghi ngờ của Quan Miên, Hắc Ám Đại Công mỉm cười, hỏi “Ngươi nói thử xem, ta và Phồn Tinh Hữu Độ trước kia làm sao lại có được cấp bậc cao?”

“Hợp mưu hợp sức”

“Cũng có thể coi là như vậy a”

“Vậy thì lúc trước, vì sao ngươi lại rời khỏi Mộng Đại Lục?”

“Không thú vị” Hắc Ám Đại Công nói “Chơi trò chơi kỳ thật chính là phải nắm giữ được quy tắc cùng kỹ thuật. Đến thời điểm hai thứ này đều đã đạt tới một trình độ nhất định, thì chơi trò chơi chỉ còn là mang mấy thứ này ra so đấu với nhau. Đối thủ duy nhất hồi đó của ta là Phồn Tinh Hữu Độ, nhưng về sau hắn lại không chơi nữa”

“Hiện tại có Bất Tử Khôi”

“Ngươi cảm thấy hắn là đối thủ của ta sao?” Hắc Ám Đại Công mỉm cười. Đây tuy là một câu hỏi, nhưng trên thực tế lại giống như đáp án mà hắn muốn đưa ra.

“Nghe nói hắn gia nhập Sa Mạc nghiệp đoàn”

“Cao thủ cùng nghiệp đoàn cường đại  sinh ra vốn là để hỗ trợ lẫn nhau”

“Ta đã nghĩ” Quan Miên có hơi do dự, nhưng cuôi cùng vẫn đem nghi hoặc trong lòng mình nói ra “Đan Tâm Chiếu Hãn Thanh có thể thay thế ngươi trở thành trụ cột của Đế Diệu nghiệp đoàn” Cứ việc Hắc Ám Đại Công bị bại trận trong cuộc tỷ võ với Bất Tử Khôi, nhưng danh tự và uy tín của hắn cũng không bị ảnh hưởng gì quá lớn, vì dù sao kỹ năng cùng cấp bậc của bọn họ cũng chênh lệch nhau quá rõ ràng. Bất quá, nếu Đế Diệu nghiệp đoàn nghĩ muốn tự mình báo thù, thì đệ nhất cao thủ chín mươi mốt cấp Đan Tâm Chiếu Hãn Thanh hiển nhiên càng thích hợp hơn.

“Ta lúc trước quả thật có tính toán như vậy”

“Lúc trước?”

Hắc Ám Đại Công nghiêng đầu nhìn y, ý cười trong mắt gần như tràn đầy ra ngoài “Cần ta nói rõ lý do không?”

Quan Miên ngừng bước nghênh đón ánh mắt hắn, rồi đột nhiên nói “Ta sẽ đả bại ngươi”

“Ân” Hắc Ám Đại Công quay đầu lại nhìn về phía trước, khóe miệng của hắn hơi nhếch lên “Từ đáy lòng ta, thật sự chờ đợi ngày đó sẽ đến”

Hà Kỳ Hữu Cô có thể đối phó qua loa với vài nghiệp đoàn khác, nhưng lại không thể có lệ với những hội viên đang cần lời giải thích rõ ràng cho chuyện này, vì dù sao cũng đã có không ít thành viên bị chết oán trong cuộc chiến chiều nay.

Tinh Phi Ngân vì thế mà đã tự mình gửi tín cho từng thanh viên của nghiệp đoàn, giải thích rõ ràng chuyện này là do ân oán cá nhân của hắn, cũng trịnh trọng bảo đảm là sau này sẽ không tiếp tục phát sinh. Mắt khác hắn còn sử dụng tiền riêng của mình đề bồi thường cho mỗi hội viên tham dự chiến đấu, số lượng tuy không nhiều, nhưng rốt cuộc có thể biểu đạt được thái độ muốn chịu trách nhiệm của hắn, khiến việc này cũng dần dần chìm vào quá khứ.

Tuy đã có rất nhiều hội viên đã vừa lòng, nhưng trong đó vẫn còn một tên hội viên to gan lớn mật vẫn không hài lòng về lời giải thích của Tinh Phi Ngân.

Hà Kỳ Hữu Cô oán hận nói với Quan Miên “Ta xin thề, chuyện này nhất định không phải nhằm vào Tinh  Phi Ngân, mà là do tên RZ (Nhân tra) kia”

“RZ còn có thể hiểu là cơ trí”

“What? Cái gì cơ trí a? Ta thấy hắn chính là kém thông mình” Hà Kỳ Hữu Cô khó chịu mà trả lời.

Quan Miên gật đầu “Tuy là vậy nhưng cuối cùng cũng yên ổn rồi”

“Này, ta hiện tại không có thời gian thảo luận với người về nghĩa của từ RZ a? Ta có chuyện này nhất định phải nói với ngươi. Cái tên Tinh Phi Ngân ngốc… Khụ, hoàn toàn là kẻ chịu tội thay”

“Nghe bảo Tinh Phi Ngân cùng Phồn Tinh Hữu Độ là huynh đệ”

“Đúng vậy a”

“Chuyện huynh đệ hai người bọn họ thì ngươi kích động cái gì?”

“Ta…sao ta phải kích động? Ta chỉ là… không thích loại người sử dụng thủ đoạn ghê tởm như vậy để đem chân tướng dấu đi”

“Nghe bảo chuyên ngành của ngươi là Kế toán chuyên nghiệp, chứ không phải Tin tức chuyên nghiệp”

“Vậy thì sao? Lời ta nói cũng đâu phải là dối trá”

Quan Miên khẽ chọn lông mày.

“Vẻ mặt này của ngươi là sao?” Hà Kỳ Hữu Cô hết sức bất mãn.

Quan Miên nhún nhún vai “Mặt ta có biểu tình gì?”

“Giống như có chút ngoài ý muốn, có chút kinh ngạc cũng có chút hoài nghi a”

“Ta đang nghĩ đến những lời ngươi nói”

“… Vậy ngươi nghĩ ra chưa?”

“Không biết, bởi vậy mới có chút ngoài ý muốn, có chút kinh ngạc cũng có chút hoài nghi”

Hà Kỳ Hữu Cô tin tưởng mười phần mà nói “Mặc kệ ngươi nghĩ thế nào, ta nhất định sẽ điều tra ra manh mối cho chuyện lần này”

“Sau đó thì sao?”

“Cái gì sau đó?”

“Sau khi ngươi điều tra ra manh mối thì sao?”

“Đương nhiên là sẽ trả lại công đạo cho Tinh Phi Ngân”

Đối với một người đã tự mình muốn đâm đầu vào sừng trâu như Hà Kỳ Hữ Cô, thì Quan Miên chỉ có thể lực bất tòng tâm mà xoa bóp cái trán, nói “Ta cho ngươi một lời khuyên, nếu ngươi muốn biết chân tướng mọi chuyện, thì có thể trực tiếp đi hỏi Tinh Phi Ngân”

Hà Kỳ Hữu Cô có chút hoài nghi mà hỏi lại “ Vì sao?”

“Bởi vì hắn sẽ trả lời ngươi”

Tốc độ hỏi thăm chân tướng của Hà Kỳ Hữu Cô phi thường kinh người.

Bên này Quan Miên vừa mới đưa ra đề nghị, thì bên kia Hà Kỳ Hữu Cô đã tiến hành xong, hơn nữa còn cực nhanh quay lại báo tin tức cho y biết.

“Hắn thật sự nói với ta a” Sóng điện não của Hà Kỳ Hữu Cô bỗng cảm thấy một trận khát nước lạ thường, đấy cũng không phải là do sinh lý, mà là tâm lý của hắn hiện tại cần gấp một ít nước, nên hắn vội vàng uống một bình huyết thật lớn.

“Nga”

“Phồn Tình Hữu Độ không phải là người sẽ thừa kế sự nghiệp sao, gia gia của hắn cấm hắn chơi trò chơi. Nhưng hắn gần đây lại onl rất nhiều, cho nên gia gia hắn mới không vui, đem chuyện lúc chiều gây ra. Ngươi nói thử xem, hiện tại lão nhân gia kia đang nghĩ gì a,  ta đã cố gắng lắm rồi mà vẫn không đoán được”

“Năm mươi năm sau ngươi sẽ biết”

Hà Kỳ Hữu Cô suy nghĩ một lúc rồi nói “Ngươi có cảm thấy… là chúng ta nên giúp Phồn Tinh Hữu Độ ấm áp một chút không?”

“…” Quan Miên lần này thật sự rất kinh ngạc vì những gì hắn nói.

Hà Kỳ Hữu Cô ngượng ngùng “Không phải là hắn rất đáng thương sao?”

“Gia gia của hắn trừ bỏ cấm chơi trò chơi ra, thì còn yêu cầu gì không?”

Ánh mắt Hà Kỳ Hữu Cô có chút mơ hồ.

“Có liên quan đến Tinh Phi Ngân hay Minh Nguyệt Vô Ảnh à?” Quan Miên hỏi.

Hà Kỳ Hữu Cô buồn bực nói “Sao lúc nào ngươi cũng đoán ra vậy?”

“Bởi vì vẫn luôn dễ hiểu”

“Chuyện gia đình của Phồn Tinh Hữu Độ sao?”

“Không. Là tâm tư của ngươi.”

Hà Kỳ Hữu Cô phiền não nói “Ta hẳn là không nên chán ghét Phồn Tinh Hữu Độ nữa, vì dù sao hôn ước của hắn cùng với Minh Nguyệt Vô Ảnh cũng không phải xuất phát từ tự nguyện. Nhưng mà, nếu lập tức phải thôi không nhét tên RZ kia thì ta thật sự không quen a. Ngươi nói ta hiện tại phải làm thế nào đây?”

Quan Miên đem sổ sách cất đi, đứng lên nói “Mang ta đi luyện cấp”

.

.

Hết chương 77./
Chuơng 78: Không hiểu vì sao bị tập kích

bất ngờ (Hạ)

.

.

Đam mỹ: Toàn Tức Võng Du Chi Khổ Lực

Tác giả: Tô Du Bính

Biên tập: Nguời Nào Đó (nguoinaodo.wordpress.com)

.

.

Mình có đôi lời muốn nói trước khi vào chương này, đó là mình sẽ khóa pass các chương mới cho đến khi mình post đủ 3 chương Thương-Trung-Hạ của một title trên Toàn Tức, cứ thế để mọi người đọc được theo mạch hơn. Vì mình đã để ý rồi, 3 chương Thượng-Trung-Hạ nếu cứ post riêng thì đọc sẽ khó nhớ nội dung chương trước lắm, nên mình cứ để pass cho đến khi edit đủ 3 chương nhé. Ngoài ra sẽ cố gắng 3 chương 1 tuần. Cảm ơn mn vì đã đọc :3

.

–oOo–

.

Tuy cấp bậc của Hà Kỳ Hữu Cô rất cao, nhưng hắn lại không hề có kinh nghiệm trong việc dẫn người luyện cấp, cho nên số kinh nghiệm Quan Miên nhận được giống như từng giọt nược đang chầm chậm chạy xuống từ thạch nhũ, ít ỏi đến đáng thương.

Hà Kỳ Hữu Cô nhịn không được nói “Kỳ thật thì xoát phó bản sẽ được nhiều kinh nghiệm hơn tổ đội luyện cấp” Sở dĩ có rất nhiều người thích đi xoát phó bản, bởi vì thứ nhất là do phó bản trong Mộng Đại Lục rất phong phú, loại hình gì cũng có cho nên không tạo ra cảm giác nhàm chán, thứ hai là nhiệm vụ của Mộng Đại Lục tuy vô vàn vô ngàn, nhưng lại không dễ hoàn thành khiến nhiều người chơi phải chạy đi chạy lại nửa ngày mà vẫn chỉ là công dã tràng, cho nên xoát phó bản là tương đối ổn thỏa nhất. Kỳ thật thì nhiệm vụ của Mộng Đại Lục cũng sẽ thưởng cho rất nhiều kinh nghiệm.

Quan Miên “Ngươi tính đi nhận nhiệm vụ không thể hoàn thành, để có cơ hội lãng phí tiền của sao?”

“Chỉ cần không chọn nhiệm vụ cấp S biến thái, thì ta thấy nhiệm vụ của Mộng Đại Lục cũng không đến nỗi quá khó”

Không đến nỗi quá khó nghĩa là vẫn có khó khắn.

Quan Miên ôm ngực, liếc mắt nhìn hắn một cái.

Hà Kỳ Hữu Cô lúc này bất chợt lại nhớ đến hai lần nhiệm vụ trước đây của Quan Miên do hắn chỉ đạo, khuôn mặt không hiểu sao lại hơi hơi đỏ lên, nhưng càng vì thế nên hắn mới quyết tâm làm cho được nhiệm vụ lần này “Tin tưởng ta, chúng ta nhất định sẽ làm được”

“Ngươi rất giống mấy tên quảng cáo trên TV”

Hà Kỳ Hữu Cô tự hào nói “Ta hấp dẫn người khác như vậy sao?”

“Quảng cáo mua sắm”

“…”

Kênh quảng cáo mua sắm trên TV đã trải qua hơn mười thế kỷ, giờ đây nó bị coi là kênh quảng cáo có số lượng người xem ít nhất.

Tuy mọi người không thích, nhưng nó vẫn luôn ở đó, không hề bị mất đi.

Một lần nữa đi vào học viện ma pháp Thánh Mạt Đức Tư, Quan Miên lại hướng Mạch Khắc Thụy Tư nhận nhiệm vụ. Lần này y cũng không đặt nhiều hy vọng, mà chọn luôn nhiệm vụ cấp A.

Mạch Khắc Thụy Tư “Có một thiếu niên tên là A Lý Địch thường xuyên đi lại quanh khu vực căng tin chung, ngươi mau đến đó tìm hắn đi”

Hà Kỳ Hữu Cô hưng phấn nói “Ta biết vị trí căng tin ở đâu”

Quan Miên “Ta không hề nghi ngờ điều này”

“Tuy không muốn hỏi trắng ra, nhưng nếu không hỏi thì ta sẽ cảm thấy rất bất an. Câu vừa rồi của ngươi… là đang khích lệ hay châm chọc ta?”

“Ngươi hy vọng là loại nào?”

“Đương nhiên là khích lệ”

“Ngươi biết không? Con người chỉ cần học lừa mình dối người, thì trong đại đa số thời điểm sẽ sống rất tốt”

“…”

Bọn họ rất nhanh tìm được căng tin, cũng ở phụ cận lắc lư vài vòng.

Quang cảnh xung quanh học viện ma pháp Thánh Mạt Đức Tư thực sự rất đẹp, so với những rừng cây ở trong hiện thực, thì khu rừng tại đây tràn ngập hoang dã, nó giống như những nơi thường ẩn chứa các loại tài bảo huyền bí.

Hà Kỳ Hữu Cô nói “Bên cạnh Thánh Mạt Đức Tư chính là Mộng Yểm Lâm (1), chúng ta nên cẩn thận một chút”

“Mộng Yểm Lâm nằm ở phương Bắc của Thánh Mạt Đức Tư, nơi này là phía Tây”

“…Cho nên ta chỉ nói là cẩn thận một chút. A! Đằng kia có người kìa”

Quan Miên nhìn theo hướng hắn chỉ, liền thấy một thiếu niên có mái tóc nâu đậm đang ngồi im trong rừng cây, hắn không hề chớp mắt mà tập trung tinh thần nhìn xuống một gốc cỏ dưới chân.

“Xin hỏi ngài là A Lý Địch sao?” Quan Miên hỏi.

“Đúng vậy” A Lý Địch ngẩng đầu lên nhìn hai người bọn họ.

Hắn thật sự không biết chớp mắt là gì sao? Quan Miên trực tiếp bỏ qua dung mạo của hắn, mà nói rõ lý do mình đến đây.

A Lý Đích “Trên lầu hai của thư quán số 1 có một cuốn đáp án học thuộc lòng về trận đấu, ngươi có thể mang đến đây cho ta không?”

Hà Kỳ Hữu Cô cau mày nói “Lại là thư quán số 1” Giáo viên giao nhiệm vụ S lần trước, hiện tại vẫn làm lòng hắn hơi sợ hãi.

Quan Miến ấn chập nhận nhiệm vụ, rồi quay lưng đi về phía Thư quan số 1.

Hà Kỳ Hữu Cô vội vàng đuổi theo y “Ta cảm thấy nhiệm vụ lần này sẽ không đơn giản như thế”

“Nga?”

“Lần trước, nhiệm vụ hạng B của ta là giúp mang tài liệu đến cho Thụy Mông, bất quá phải chạy qua rất nhiều địa phương. Lần này, giáo viên lại giao nhiệm vụ hạng A giống y như vậy, ta cảm thấy chuyện này thật sự không đơn giản. Có thể đây cũng là nhiệm vụ liên hoàn?”

“Nếu chỉ cần đi để có đáp án, thì sẽ không cần lãng phí tế bào não của ta”

“Không sao, dùng tế bào não của ta là được rồi, não ta rất lớn a”

“Nhưng lại không có chất xám”

“…”

Thứ quan số 1 đối với bọn họ cũng không xa lạ gì. Cách đây không lâu, bọn họ còn đứng trong đó nhìn Tháp Cát Lợi Tư đem sách trên giá biến thành một đống lộn xộn, sau đó tuyên bố phải xếp lại tất cả lên giá mới có thể hoàn thành nhiệm vụ cấp S.

Bất quá, thứ quán số 1 lần này so với lúc trước tựa hồ có rất nhiều điểm khác nhau.

Quan Miên cùng Hà Kỳ Hữu Cô vừa đi vào cửa thư quan xong, thì cánh cửa phía sau bỗng dưng đóng “phanh” lại một tiếng.

Hà Kỳ Hữu Cô khẩn trương hỏi “Có chuyện gì vậy?”

Quan Miên “Hiện tại không phải là đang chụp hình người chết, ngươi cũng không cần thắt cổ họng nói chuyện”

“Nhưng ngươi không cảm thấy là không khí này rất giống một buổi chụp hình người chết sao?”

“Không, ta thấy rất bình thường”

“…”

Hà Kỳ Hữu Cô bỗng cảm thấy tỉnh ngộ. Vấn đề tồn tại lớn nhất ở đây, là cái nhìn về mọi việc của Quan Miên không hề giống tiêu chuẩn của người bình thường.

Quan Miên không để ý Hà Kỳ Hữu Cô nghĩ gì, mà chỉ bình thản tiến về phía trước.

Lúc này, không gian trước mặt bọn họ đột nhiên trở nên văn vẹo.

Một ngọn lửa từ đầu phun ra.

Hà Kỳ Hữu Cô một bên cực nhanh mở ra kết giới, một bên vội vàng kéo tay Quan Miên lùi về phía sau.

Còn Quan Miên thì tự thêm huyết cho mình.

Tuy ngọn lửa chưa phun đến người y, nhưng độ nóng của nó lại khiến cho máu y nhanh chóng tụt xuống.

“Chuyện gì vậy?” Hà Kỳ Hữu Cô vừa mới nói xong, thì Quan Miên nguyên bản đang đứng bên cạnh hắn đã không còn thấy tăm hơi.

“Chuyện gì vậy?” Nếu như câu trên chỉ là nói thầm, thì câu này chính là rít gào.

Hắn vừa mới hét xong, thì ngọn lửa nhanh chóng biến mất, không gian vặn vẹo vừa nãy cũng khôi phục lại bình thường. Thư quán số 1 lại là thư quán số 1 trước kia, chỉ là… thiếu mất một người.

Hà Kỳ Hữu Cô mờ mịt mà nhìn bốn phía “Đến tốt cùng là có chuyện gì xảy ra a?”

Quan Miên mời từ địa phủ đi ra, liền thu được thư của Hà Kỳ Hữu Cô: [Hà Kỳ Hữu Cô: Ngươi ở đâu vậy?]

Quan Miên hồi âm: [Xuân Mộng Bất Tỉnh: Ta vừa mới chết xong, sẽ nhanh chóng trở lại thôi]

Hà Kỳ Hữu Cô đứng chờ ở thư quán số 1 hơn mười phút, thì tốt rục cũng thấy Quan Miên chậm rãi bước đến.

“Đến tột cùng là có chuyện gì xảy ra vậy?” Hắn buồn bực hỏi “Cái thư quán ngu xuẩn này…”

Quan Miên còn chưa kịp nghe Hà Kỳ Hữu Cô nói xong, thì hắn đã hóa thành bạch quang biến mất khỏi tầm mắt.

“…”

Chờ Hà Kỳ Hữu Cô chui từ ngục giam ra, thì đã là hơn ba mươi phút sau.

“Ngượng ngùng” Hà Kỳ Hữu Cô có chút xấu hổ mà nhìn Quan Miên.

Quan Miên thu hồi sổ sách, vỗ vỗ mông đứng dậy “Đi thôi”

“Ta nghe Tinh Phi Ngân nói là ngươi quản lý sổ sách rất tốt. Ngươi tại sao không trở thành kế toán viên, mà lại muốn làm cu li trong trò chơi vậy?”

“Không thích”

“…” Chức nghiệp kế toán này bị ghét bỏ đến nỗi ngay cả cu li trò chơi cũng không bằng sao? Hà Kỳ Hữu Cô đột nhiên cảm thấy nghề nghiệp tương lại của mình có chút ảm đạm hơn.

Lại tiến vào thư quán một lần nữa, nhưng lần này bọn họ đã không còn mù quáng như trước đây.

Hà Kỳ Hữu Cô mở ra kết giới bao quanh hai người bọn họ, sau đó hướng Quan Miên nói “Giữ chặt quần áo của ta”

“Hơn hai mươi năm trước, ta đã tốt nghiệp mẫu giáo”

“Hiện tại không phải thời điểm bốc đồng” Hà Kỳ Hữu Cô rống lớn, trong lòng bực tức không thôi.

Quan Miên không nói gì mà chỉ nâng tay ôm lấy thắt lưng hắn.

“…”  Loại tư thế này khiến Hà Kỳ Hữu Cô cảm thấy mình giống như đang được Quan Miên bảo vệ, chứ không phải là hắn bảo vệ y.

Ngọn lửa kia lại một lần nũa nhảy ra không hề báo trước.

Quan Miên thật cẩn thận đưa mắt nhìn xung quanh. Lần trước, y cùng Hà Kỳ Hữu Cô tách ra vào lúc cảnh vật trở nên vặn vẹo, căn cứ vào phân tích của y, thì đây có thể chính là không gian ma pháp mà trò chơi giới thiệu. Hắn cùng Hà Kỳ Hữu Cô đều không biết là hai ngươi bị tách ra, chứng tỏ bọn họ ở trong hai không gian khác nhau.

Hai người không ngừng tránh né không giạn vặn vẹo, lại có kết giới chống lửa do Hà Kỳ Hữu Cô tạo ra, nên rất nhanh đi được đến cầu thang dẫn lên lầu hai.

Hà Kỳ Hữu Cô đang định đi tiếp, thì cánh tay Quan Miên đột nhiên mạnh mẽ kéo hắn lại. Tuy vậy, nhưng Hà Kỳ Hữu Cô đã bước một chân vào, chỉ thấy không gian vặn vẹo nhanh chóng đem Hà Kỳ Hữu Cô cắn nuốt, khiến Quan Miên đang ôm hắn cũng bị kéo theo.

Hà Kỳ Hữu Cô kinh hãi mà nhìn thân thể mình chậm rãi biến mất, sau đó lại chậm rãi xuất hiện lại, trái tim cũng vì thế mà thiếu chút nữa đã nhảy ra khỏi lồng ngực. Hắn phì phò thở hồi lâu, mới quay sang nói với Quan Miên “Người vừa rồi đãng lẽ nên buông ta ra”

Quan Miên bình tĩnh đáp lại “Đây là nhiệm vụ của ta”

“Nhưng vừa rồi…” Tâm trạng Hà Kỳ Hữu Cô vẫn còn chưa được ổn định.

Quan Miên vỗ vỗ bờ vai hắn “Đây chỉ là trò chơi thôi”

Cho dù đúng là trò chơi nhưng hình ảnh lại rất chân thật a. Hà Kỳ Hữu Cô hít một hơi thật sâu, tiếp tục bước lên phía trước.

Lần này không có lửa cũng không có không gian vặn vẹo, bao trùm cả thư quán chỉ là một sự yên lặng kỳ dị.

Hà Kỳ Hữu Cô cùng Quan Miên đem tất cả số sách ít ỏi trên lầu 2 thư quán kiểm tra một lần, nhưng vẫn không tìm ra cuốn đáp án kia. Hà Kỳ Hữu Cô buồn bực nói “Có phải tên tiểu tử kia gạt chúng ta hay không?”

“Hắn là NPC”

“Vậy vì sao lại không tìm thấy a?”

“Có lẽ chúng ta bước vào nhầm không gian rồi”

“Ý ngươi là sao?”

“Chính là chúng ta đang ở trong một không gian mà không có cuốn sách đây”

“Vậy phải làm sao bây giờ?” Hà Kỳ Hữu Cô biết rõ lần này là do chân mình gây họa, nên có chút nóng nảy.

“Quay về lần nữa là được”

“Về thế nào a?”

“Tìm cái không gian vặn vẹo vừa rồi” Quan Miên lôi kéo Hà Kỳ Hữu Cô xuống dưới lầu.

Nhưng sự thật chứng minh, là nếu không biết có bao nhiêu không gian cùng tồn tại, mà lại ở đó du lịch thì thật sự rất ngu xuẩn. Quan Miên cùng Hà Kỳ Hữu Cô đều không nhớ rõ là mình đã xuyên qua bao nhiêu không gian, chỉ biết là Hà Kỳ Hữu Cô đã trở nên bình tĩnh hơn và bắt đầu hưởng thụ cảm giác cơ thể mình chậm rãi biết mất, rồi lại chậm rãi xuất hiện.

Lại một lần nữa xuyên qua không gian, Hà Kỳ Hữu Cô che mặt nói “Không được, ta sắp mệt chết rồi này, hay là chúng ta trở về đi” Hắn nói xong nhưng lại không nghe thấy câu trả lời của Quan Miên, liền bắt đầu cả kính quay đầu tìm người. Nếu lại thất lạc vào loại thời điểm này, thì bọn họ chỉ có chết mới trở về được đường cũ. Tuy vậy, nhưng hắn vừa quay đầu đã thấy Quan Miên đứng ở phía sau, trên đầu vi y đậu một con huyết tinh linh.

“Thư của ai vậy?” Hà Kỳ Hữu Cô mở miệng hỏi.

Quan Miên đem tín thu lại, rồi hướng hắn nói “Chúng ta trở về thôi”

.

.

.

Chú thích:

(1) MộngYểm Lâm: khu rừng bóng đè

Hết chương 78./

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip